Đêm không sao, mây phủ che trăng, không gian hắc ám mịt mù, luôn khiến người ta sinh ra nỗi kính sợ.
“Có thể nghênh đón vị khách tôn quý như ngài đây, là vinh hạnh của
chúng tôi!”, khuôn mặt nhìn không rõ dưới tấm áo choàng, hé lộ một nụ
cười, mang theo vài phần tối tăm lạnh lẽo, “Khách phải tuân thủ lễ của
khách, thì chủ mới giữ đạo với khách.”
“Khách đến tự nhiên như ở nhà mình là rất tốt đó!”, ta quay lưng vào hắn, bình tĩnh nói.
“Tuy là vậy, nhưng không thể vượt quyền chủ nhà, nếu ngài có hứng
thú, xin mời tùy ý tham gia, nhưng đừng lo chuyện bao đồng quá nhiều,
nếu không lại gợi lên sự thèm muốn thì không hay rồi. Thế giới dơ bẩn
này có lẽ không so sánh được với sự trong sạch bên đó của ngài nhỉ!”,
hắn chậm rãi nói, từng chữ từng chữ rõ ràng, lời lẽ rời rạc giống như
cảnh cáo, lại giống như uy hiếp.
Chuyện bao đồng?
Ta bỗng nhiên quay người lại, “Chuyện không phải của mình mà ngươi nói, là Doãn Kiếm sao?”.
“Haizzz, quả nhiên là khách quý, dung nhan khuynh quốc khuynh thành,
điên đảo chúng sinh như vậy, đàn ông gặp cũng động lòng chứ đừng nói là
phụ nữ, như vậy là không hay rồi”, hắn ta cố ý khoa trương, tỏ ra rất
kinh ngạc, “Thế giới của chúng ta sắp vì ngài mà xảy ra phân tranh rồi”.
“Tử Thần Vô Thương”, ta ôn hòa cười nói, “Những lời vô vị này để khi quay về địa ngục hãy nói, đừng có lạc đề”.
“Nụ cười mê người thế này, thực sự bi thảm nhất trần gian. Chủ của
cõi U Minh, Minh Vương đại nhân, cho dù là tiểu thần cũng chẳng có cách
nào kháng cự, bất giác khuất phục dưới thần nhan của ngài”, Vô Thương
một tay nắm chiếc lưỡi hái lớn, một tay che mặt, khuôn mặt vốn dĩ nhìn
không rõ hoàn toàn bị che lấp.
“Ngươi buộc phải khiêu khích lòng nhẫn nại của ta sao?”, ta cười hỏi, nghe ra không có chút mảy may uy hiếp nào, nhưng thực ra còn uy hiếp
hơn cả cách uy hiếp trực tiếp.
“Nào dám, nào dám, ngài là khách, Thần đại nhân tôn quý, ta nào dám
khinh nhờn. Nhưng ngài muốn biết chuyện về Doãn Kiếm, xin lượng thứ cho
ta không thế nào bẩm báo. Đường đi là do cậu ta tự mình lựa chọn, không
liên quan đến người khác, ngài cũng đừng hỏi nhiều, nói nhiều dễ gây họa cho bản thân, càng quản nhiều việc, e là sẽ càng bất lợi cho ngài… Doãn Kiếm là nhân vật chính trong trò chơi của ta, hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho cậu ta, Vô Thương cảm kích vô cùng.”
Hắn ta nói chậm rãi thong thả, câu cuối cùng như muốn ám chỉ ta đang ngáng chân, khiến hắn mất hứng thú.
“Trò chơi của ngươi?”
“Ừm, trò chơi của ta, rất nhiều trò chơi, trong công việc khô khan
thỉnh thoảng cũng cần phải tìm chút lạc thú chứ! Doãn Kiếm là nhân vật
chính tốt nhất mà ta đã lựa chọn. Lúc cậu ta sắp chết đã gặp được ta,
thỉnh cầu ta muốn được tiếp tục sống. Cậu ta muốn sống tiếp, tìm kẻ giết chết mình để báo thù. Ta phát hiện, cậu ta có tư chất thông linh rất
đặc biệt, thế là nảy ra một trò chơi, dùng làm cái giá để trao đổi, cậu
ta trở thành người của ta, hoàn thành nhiệm một vạn linh hồn cho ta. Bây giờ còn thiếu hai linh hồn, ta đồng ý để cậu ta tận tay đưa linh hồn
của kẻ thù đi. Trước mắt, Doãn Kiếm không hề biết kẻ đó đang ở đâu, ta
cũng không có nghĩa vụ nói cho cậu ta biết, chỉ có thể dựa vào bản thân
cậu ta từ từ tự đi tìm.”
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
https://.facebook.com/groups/eb.fun.free/
“Điều này há chẳng phải lãng phí thời gian của ngươi sao?”
“Nói thực lòng, ta không hy vọng bây giờ Doãn Kiếm tìm thấy kẻ đó.
Thứ nhất, cậu ta không phải là đối thủ của hắn. Thứ hai, kẻ đó dương thọ chưa tận.
Thứ ba, nhờ phúc của cậu ta, gần đây công việc của ta nhẹ nhàng đi
không ít, thằng nhóc thú vị này, ta còn muốn qua lại với cậu ta thêm một thời gian nữa!”
“Vậy linh hồn cuối cùng…”
“Đúng vậy, ta không nói rõ, chỉ kiến nghị cho Doãn Kiếm mục tiêu tiếp theo, đi tìm kẻ thù của cậu ta. Ta nghĩ, chắc cậu ta đã giác ngộ rồi.
Cậu ta quyết tâm muốn giết kẻ đó, không tiếc cùng hắn chết chung, chẳng
ai có thể ngăn cản nổi. Thằng nhóc đó sống chỉ có một mục tiêu duy nhất, báo thù, báo thù kẻ giết chết mình”, Vô Thương chậm rãi nói, như đang
sắp đặt một trò chơi thú vị vậy.
“Ngươi quả nhiên rất biến thái.”
“Đâu có, đâu có, so với đại nhân ngài thì còn kém xa”, hắn ta che mặt bật cười, tiếng cười nguy hiểm không chút khách khí khiến người ta thấy rất không thoải mái, “Chuyện liên quan đến Doãn Kiếm, ta đây đã hết
lời, hy vọng đại nhân đừng quở trách, cũng đừng ngăn cản cậu ta hoàn
thành tâm nguyện báo thù.”
“Thân là khách, ta hiểu rõ. An tâm đi làm công việc của ngươi đi, ta không cản trở ngươi nữa”, nói xong, ta thong thả rời đi.
Nhà thờ rộng thênh thang giăng đầy nhãn thần màu máu của thù hận. Kẻ
giết chết bản thân mình ư? Tình cảnh rất giống ta, bị trục xuất và gặp
phải họa sát thân. Đối diện với thù hận, ta lựa chọn dừng bước cho thanh thản, nhưng Doãn Kiếm lại muốn tiếp tục tiến về phía trước. Con đường
không có lối về đó, một con đường hắc ám.
Sống thật gian khổ! Hoàn toàn nhìn không ra, con người kiên nhẫn quật cường như Doãn Kiếm, kết cục không nên tàn khốc như vậy.
Nghỉ ngơi mấy ngày, bác sĩ chần chừ không chịu cho ta xuất viện, vì
vấn đề của tim ta rất kì lạ, siêu âm và điện tâm đồ đều cho kết quả bình thường. Nhưng sau khi nghe Giai Dĩnh và mọi người trần thuật lại triệu
chứng của bệnh, bác sĩ nghiêm túc đưa ra chẩn đoán sơ bộ, tim của ta có
vài mối nguy hiểm chưa rõ nguyên nhân, có khả năng liên quan đến bệnh
biến của khí quản, sẽ uy hiếp tính mạng của ta bất cứ lúc nào, cần phải
làm kiểm tra toàn diện hơn nữa, cứ như vậy, tình hình khó mà lạc quan
được. Đương nhiên, những lời này sẽ không được nói ở trước mặt ta.
Hai mươi tư giờ đồng hồ ta đều bị giám sát trông chừng, Tiểu Trinh và Hy Nhi cũng thường xuyên đến thăm ta, vai diễn bệnh tật này thực sự
không thoải mái. Doãn Kiếm hàng ngày đều đến điểm danh đúng giờ, ở lại
đến khi mặt trời xuống núi mới rời đi. Nhắc đến nhà thờ, anh ta nói cho
ta biết tang lễ của Hạ Đinh vừa mới cử hành xong.
Hôm tang lễ, ta cũng đã đến. Trong màn mưa bụi lất phất ẩm ướt không
có ai thấy được ta, ngoại trừ Vô Thương biến thái, ta coi như không nhìn thấy hắn, tên tử thần hữu danh vô thực đó.
“Ngài không phải là tử thần của tử thần sao? Đến Thần cũng phải sợ
hãi ngài!”, nụ cười che mặt kinh điển của hắn trông thật rợn người.
Nghe thấy câu nói chết tiệt ấy, ta tắc nghẹn. Tên này, muốn chết sao?
Chiếc quan tài gỗ màu đen hạ xuống huyệt, phủ lên từng tầng từng tầng đất bùn ẩm ướt, giống như đang chôn vùi oán hận của cô ta. Thân thể từ
nay hồi quy về với đất, linh hồn lại chẳng cách nào yên nghỉ, nơi vực
sâu địa ngục là chiếc động không đáy, một khi bị tống vào trong đó, là
sẽ phải chịu đủ mọi giày vò, vĩnh viễn không có ngày thoát khỏi.
“Vô Thương, chức nghiệp ngươi nắm giữ, độ tin cậy cao không?”, ta tiện miệng hỏi một câu.
“Chuyện ngoài phạm vi công việc ta sẽ không quản, trừ phi ta cảm thấy thú vị”, ngữ khí bên dưới áo choàng chậm rãi thong thả, “Đại nhân cứ
yên tâm”, khóe miệng kín đáo hé ra một nụ cười, “Thân phận của ngài ta
sẽ không bị tiết lộ cho bất cứ người nào”.
Trong căn phòng bệnh trắng như tuyết sáng loáng yên tĩnh, trên bàn có một bó cẩm chướng màu tím kết hợp với mấy cành hoa lay ơn, rất xinh
đẹp, tươi tắn, thơm ngào ngạt, xua tan mùi vị của thuốc men đơn điệu và
khó ngửi nơi phòng bệnh. Ta dựa vào đầu giường đọc sách, Doãn Kiếm nhìn
ta, hai người đều không nói gì, thời gian chầm chậm trôi qua.
“A Kiếm, lần trước anh nói anh không cần lên lớp?”, ta đặt cuốn sách trong tay xuống, phá tan không khí trầm lặng.
“Năm mười sáu tuổi anh đã lấy được học vị thạc sĩ của đại học
Pennsylvania, về nước đã mấy năm, đến đại học Cốc Giang chỉ là muốn tiêu khiển thời gian cho đỡ buồn chán, thỉnh thoảng kiếm chút việc để làm”,
anh ta trả lời rất nhẹ nhàng nhàn nhã.
“Ngưỡng mộ anh thật đó! Học vấn cao như vậy lại trốn trong trường
học, quá lãng phí rồi. Anh không có dự định gì cho sau này sao?”
“Sau này?”, anh ta hơi ngạc nhiên rồi lại nhanh chóng khôi phục lại
bình thường, “Anh có góp cổ phần vào mấy công ty đầu tư, không có việc
gì thì sẽ kinh doanh một chút, cũng không thể coi là không làm gì nhỉ!”.
Có lẽ đúng như Vô Thương nói, anh ta đã giác ngộ rất tốt. Người đã
từng chết một lần, ngoại trừ báo thù, thật sự không có thứ gì khác đáng
để lưu luyến sao?
“Nghe nói, anh đã có vị hôn thê…”, ít nhất vẫn còn có người cần đến anh ta.
“Không coi là vị hôn thê”, anh ta dường như có chút không vui, “Anh
là cổ đông lớn nhất của công ty bố cô ấy, quan hệ hai nhà khá thân
thiết. Bởi vì liên quan đến một số lợi ích, bọn họ liền tự nhận định như vậy, cá nhân anh chưa từng thừa nhận”.
Tính cách trẻ con trong sự kiêu ngạo còn pha thêm chút phản nghịch
của anh ta khiến ta không kìm được bật cười khúc khích, anh ta vẫn rất
đơn thuần.
“Buồn cười như vậy sao?”, khuôn mặt đẹp trai hơi đỏ ửng lên.
Anh ta không nói còn tốt, vừa mở miệng liền khiến cho người ta không nhịn được mà phải bật cười.
“Được rồi, nể mặt em đang bị bệnh và nụ cười chân thật đó, anh bỏ qua cho em một lần”, anh ta đại nhân không chấp tiểu nhân, ánh mắt bỗng
thay đổi: “Lần sau phải cẩn thận đấy, dám cười nhạo anh thì không có kết cục tốt đâu”.
Câu nói uy hiếp nửa thực nửa đùa này, ta vô cùng phối hợp thu lại nụ
cười, thêm vài phần bất lực. Sinh mệnh của con người, thật sự rất yếu
ớt, nhỏ bé như hạt bụi, chỉ như một con búp bê bị thao túng, không thể
lựa chọn tương lai cho mình.
Đúng lúc này, Tiểu Trinh và Đỗ An Trác cũng đến thăm bệnh. Cục diện
bỗng trở nên có phần khó xử. Mấy ngày không gặp An Trác, gương mặt cậu
ta tiều tụy đi khá nhiều. Chuyện phiếm vài câu, Doãn Kiếm chủ động đưa
Tiểu Trinh quay về trường, có lẽ là hy vọng ta có thể giải thích rõ ràng với Đỗ An Trác hiểu nhầm đó.
“Tiểu Ngưng khỏe hơn rồi chứ?”
“Cô ấy… hình như anh luôn luôn làm tổn thương cô ấy”, cậu ta cười khổ.
“Cậu không thể có lỗi với cô ấy, trừ Đinh Linh ra, cô ấy là cô gái
yêu cậu nhất trên thế giới này. Đinh Linh đi rồi, cậu càng phải trân
trọng cô ấy hơn… không phải mỗi một người đều có may mắn như cậu đâu.
Mất đi một lần rồi đừng để bỏ lỡ thêm lần thứ hai nữa.”
“Mất đi một lần rồi, đừng để bỏ lỡ thêm lần thứ hai nữa?”, cậu ta nhìn ta chăm chú, sự giày vò ấy khó miêu tả được bằng lời.
“Cậu vẫn cho rằng tôi là Đinh Linh?”
“Anh không có cách nào không nghĩ như vậy, có người đã nói với anh, Linh Linh sẽ trở lại.”
“Linh hồn có thể thông qua luân hồi chuyển thế, quay trở lại thế giới này, với một thân phận khác, một khuôn mặt khác.”
“Trừ phi, em có thể chứng minh…”, anh ta gắng kìm nén nỗi bi thương,
đôi môi run rẩy vì nỗi đau trong tim, khó khăn nói, “Em không phải là
Đinh Linh”, một câu nói đơn giản nhưng dường như phải cần một dũng khí
cực lớn.