Trăng Đêm

Bên trong cung điện lộng lẫy huy hoàng mang không khí cổ xưa có trang trí những họa tiết tinh tế, làm toát lên dáng vẻ phú quý, bình phong
xung quanh đều thêu những danh gia họa tác thư mặc, bàn ghế đều được làm từ gỗ tử đàn, đen bóng như tơ như ngọc, đàn hương phảng phất, vấn vương khắp người. Để không mất đi sự hài hòa, đèn thủy tinh nhỏ bé tỏa ra ánh sáng trắng hòa dịu được khảm vào sàn nhà, giống như một vầng trăng sáng trong nước, giẫm chân lên sẽ có một loại cảm giác mộng ảo rất độc đáo.
Mấy viên dạ minh châu ở bốn góc chiếu ra ánh sáng trắng lấp lóa, bổ sung cho ánh sáng đèn, vừa vặn chiếu sáng được khắp cả tòa đại điện.

Ta và Ảo Nguyệt theo Long Hoàn đi vào trong, những kẻ khác bị ngăn lại ở bên ngoài.

“Tiểu Phong…”, ba người đàn ông mặc lễ phục màu đen đợi ở bên trong
lên trước chào đón, ngoại hình cuốn hút như nhau, cử chỉ nho nhã như
nhau, lời nói có từ tính như nhau, nhưng bên trong lại nóng lạnh khác
nhau, thiện ác khác nhau, khiêm tốn kiêu ngạo khác nhau.

Bốn “người” xếp theo độ nguy hiểm, Long Hoàn đứng hàng đầu, Nhan Kỳ
đứng cuối cùng. Xếp theo độ biến thái, Bộc Dương Huyễn số một, Thập Tam
Yến bình thường nhất. Xếp theo độ âm mưu, Thập Tam Yến phải gọi là lão
đại, Long Hoàn đơn thuần nhất. Xếp theo độ xảo quyệt, Nhan Kỳ không ai
sánh bằng, vẫn là Long Hoàn xếp cuối.

Tổng kết những điều kể trên…

Đáng sợ nhất đó là…

Bình thường nhất đó là…

Đến bây giờ ta vẫn chưa đưa ra được đáp án, tuy nói Long Hoàn có đến
hai cái xếp thấp nhất, nhưng anh ta vẫn là một phần tử nguy hiểm vô
cùng, sự an toàn của bản thân anh ta không thể tự bảo đảm, lòng hiếu
thắng nổi lên thường không ổn định… không cẩn thận còn mất cả mạng. Sau
khi làm bao cát vài lần, ta lại tình nguyện về ngục đen của Ngụy Điển…

“Thập Tam công tử, Bộc Dương công tử, Nhan công tử”, ta cười chào hỏi theo thói quen, nhưng mà ba đường ánh mắt đều nhất loạt chuyển đến…

“Long Hoàn, Yến Đê cốc từ khi nào lại cho phép người ngoài tùy ý ra
vào vậy?”, Bộc Dương Huyễn giọng điệu lười nhác. Tên là Huyễn(1), bộ
dạng huyễn, nhưng tính cách lại không huyễn lắm.


“Anh ta…”

“Không phải là người ngoài, tôi là…”, Ảo Nguyệt nhìn sang ta, vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc mà trang trọng mạnh mẽ, thốt ra bốn chữ, “Bạn
trai cô ấy”.

Ta hoàn toàn ngã gục, đồng bệnh tương liên nhìn sang ánh trăng sáng
bị giẫm dưới chân, đấm ngực giậm chân. Ảo Nguyệt tính cô quạnh, ít giao
thiệp với người khác, không biết nhiều về thế sự hiện đại, “bạn trai”
đối với anh ta mà nói là một từ mới mẻ xa lạ, không thông đạt ý nghĩa,
chỉ nghe bọn cương thi bất lương Đại Khoan, Thi Tuệ, Tú Mộng tự đoán
bừa, quen tai thuận mắt, liền ủ thành sai lầm lớn này, tình có thể hiểu, lý không thể giận!

Ta thật sự đã sai rồi, em trai, “chị” càng thêm nhớ em…

Lúc này, Dạ Ly đang ở trong phòng giảng đường nào đó tại trường học:
“…Sigmund Freud là người theo chủ nghĩa lý tính, ông ta đi tìm hiểu tiềm thức, mong muốn khống chế và chinh phục tiềm thức. Tương phản lại, Carl G. Jung là người theo chủ nghĩa lãng mạn, ông ta hoài nghi lý tính,
tiềm thức phi lý tính đối với ông ta mà nói là căn nguyên sâu nhất của
trí tuệ. Theo như ông ta thấy, phân tích chức năng trị liệu giúp đỡ cho
bệnh nhân tiếp xúc với loại căn nguyên trí tuệ… phi lý tính này…”, trong tiềm thức, thấy kỳ lạ, là Dạ Lạc sao?

Những nữ sinh dưới lớp nghe giảng toàn thể điên đảo thần hồn.

“Các em… có câu hỏi gì không?”, Dạ Ly cảm thấy rùng mình.

“Thầy Dạ, em muốn hỏi…”, một nữ sinh lấy tốc độ của sấm chớp giơ tay, “Thầy thì nghiêng về lý tính hay nghiêng về lãng mạn?”.

“…”

“Thầy có cách nhìn như thế nào đối với chủ nghĩa lãng mạn của George Gordon Byron hoặc Petófi Sándor?”

“…”

Sau một loạt câu hỏi nối tiếp nhau liên quan đến lãng mạn…


“Thầy Dạ, xin hỏi thầy thích cô gái như thế nào?”, cuối cùng, một cô
gái xinh đẹp dũng cảm đáng khen đã đưa ra câu hỏi, các cô gái mắt sáng
như sao trông chờ, còn sáng rực hơn cả chục lần so với mặt trời ngoài
kia.

“…”, thầy Dạ tiến vào trạng thái nổ tung, may là tiếng chuông tan học kịp thời giải trừ nguy hiểm.

Quay lại chuyện chính…

Ta tổn thương cả thân lẫn tâm, bị Ảo Nguyệt ôm từ dưới đất lên, động
tác nhẹ dịu, bốn người trước mặt đều kinh ngạc, nhưng ở các mức độ khác
nhau không lời nào so sánh được.

“Bỏ tôi xuống.”

“Ngài vừa mới gặp phải tình hình giống như mấy ngày trước, đột nhiên
vô lực, không giống như vết thương do tiễn phát tác”, anh ta dùng ánh
mắt trao đổi với ta.

“Bị ngươi dọa đó”, ta nhìn thấy trong mắt anh ta bay lên một thứ gọi là mơ màng chẳng hiểu gì.

“Bạn trai?”, Thập Tam Yến suy nghĩ sâu xa, như thể bất cứ lỗ hổng nào cũng không thoát ra khỏi được pháp nhãn của anh ta, “Nếu như tôi cũng
nói mình là bạn trai của cô ấy, và yêu cầu anh thả cô ấy ra, trả lại cô
ấy cho tôi, anh đồng ý không? Nói suông không có căn cứ, trừ phi anh có
thể chứng minh mình là hàng thật giá thực”, như đã tính toán chuẩn là ta sẽ không thừa nhận.

“Chứng minh thế nào?”, Ảo Nguyệt bình thản ứng đối.

“Đơn giản nhất chính là hôn”, Bộc Dương Huyễn nhanh miệng nói luôn, hứng chí phừng phừng xem kịch hay.

“H… hôn?!”, ta kinh hãi hết lần này đến lần khác, quay sang nhìn Ảo
Nguyệt đang đần ra, nghe không được hiểu lắm, đúng là một kẻ đáng yêu.


“Bộc Dương, anh có thể nào nghĩ cái gì tốt hơn chút không? Tôi cũng
chưa từng chơi trò hôn với Tiểu Linh Đang bao giờ”, Nhan Kỳ buồn bực oán thán, mắt bỗng sáng lên, “Vậy có phải là nếu tôi đã hôn Tiểu Linh Đang
rồi thì có thể xác lập quan hệ với cô ấy không?”.

“Anh phải cướp được cô ấy trước đã”, Long Hoàn chỉ chỉ vào ta đang ở trong cánh tay Ảo Nguyệt.

“Ồ!”, Nhan Kỳ lĩnh ngộ, “Anh đã giao thủ với anh ta ở bên ngoài rồi? Kết quả thế nào?”.

“Tôi có thể chắc chắn, anh không phải là đối thủ của anh ta.”

“…”

“Hôn…”, Ảo Nguyệt nhìn ta, nửa hiểu nửa không, “Cô ấy?”.

“Nếu như không dám, vậy mời anh ra ngoài”, Thập Tam Yến quạt gió châm lửa, cho dù có thể cảm giác được anh ta vốn muốn đuổi Ảo Nguyệt đi,
nhưng mà lời này rõ ràng là đang kích Ảo Nguyệt.

Ta nặng nề than, nhảy khỏi vòng ôm của Ảo Nguyệt không thèm đếm xỉa
đến trò đùa tai quái vô vị của bọn họ, đâu ngờ thắt lưng bỗng bị một lực đạo kéo lại. Ta theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa khéo nghênh đón bờ môi
đang hôn xuống của Ảo Nguyệt, dừng lại ở bên môi, khẽ mổ một cái nhỏ
nhỏ, rất nhẹ, rất mát…

Những người có mặt ở hiện trường đều sửng sốt, đờ đẫn… yên tĩnh chết chìm.

“Tiểu Phong, nghe nói cô…”, một người phụ nữ từ ngoài điện đi vào, nhìn thấy vậy liền đần mặt ra.

“Xin lỗi, tôi… vượt giới hạn rồi”, Ảo Nguyệt thả ta ra, thấp giọng
nói, khuôn mặt lạnh băng không chút áy náy, hoặc có lẽ có, nhưng bị đậy
bên dưới lớp băng.

Ta cân nhắc một vấn đề: Có thể chiên anh ta như chiên mực không? Ta
bỏ qua cho Ảo Nguyệt, bình thản nói vói người phụ nữ mặc váy lụa dài có
đai lưng kia: “Phù Ngải trưởng lão, đã lâu không gặp”. Bà ta vốn là thị
nữ bên cạnh Bích Nhu công chúa, thời gian công chúa và Bích Tiên lăng
ngủ sâu, bà ta thay mặt giúp đỡ bốn vị công tử quản lý Yến Đê cốc.

“Tiểu… Tiểu Phong, cô… và anh ta…”, cho dù Phù Ngải đã từng nhìn thấy đủ thứ trên đời, vẫn vô cùng kinh hãi, một phần nguyên nhân rất lớn
cũng vì nhân vật chính của sự kiện là ta.

“Giống như bà đã nhìn thấy đó, anh ấy là Ảo Nguyệt, là… bạn trai

tôi”, ta vững vàng đi đến chiếc bàn dài gần đó, bưng một chiếc cốc bạc,
hương trà thơm mát cuồn cuộn bay ra, “Thập Tam công tử không tin, bắt
bọn ta chứng minh”.

Mấy nguời đều đờ đẫn, dần dần hóa đá.

“Cô… cô là Phong Linh sao?”, Phù Ngải hoài nghi thân phận của ta.

Ta chỉ cười không đáp, nhẹ nhàng thong thả uống cốc trà, trà mát thấm ướt họng, khoang miệng thoang thoảng hương trà.

Phải mất một lúc lâu, các vị kia mới dần khôi phục lại bình tĩnh, lần lượt ngồi xuống, Phù Ngải vẫn còn đang trong cơn dư chấn: “Tiểu Phong,
cô thực sự là từ một thế giới khác đến?”.

“Hoài Nặc đã nói hết với mọi người rồi? Câu truyện rất dài nhỉ!”

“Chủ nhân công là một vị thần?”, Thập Tam Yến không để tâm lắm hỏi.

“Thần thánh chủng tộc quang minh chính nghĩa, tự cố đã không hòa hợp
với quần tộc tà ác sinh sống trong hắc ám chúng ta!”, Bộc Dương Huyễn
dựa vào sau lưng ghế chế nhạo nói.

“Thực ra không…”, ta muốn phản bác lại.

“Chẳng trách công chúa điện hạ nói trên người của cô có một loại khí
thánh linh không tầm thường, hoàn toàn khác với chúng tôi”, Phù Ngải
cướp lời.

“Như vậy, tôi há chẳng phải là trèo cao không nổi?”, Nhan Kỳ đau lòng lắc đầu.

“Trèo cao?”, Bộc Dương Huyễn cười nhạo, cười rất rạng rỡ, “Chỉ có
điều một khi đã đến đây thì thân phận tôn quý của cô cũng vấy bẩn rồi,
anh ấy à, đừng ngốc nghếch vọng tưởng nữa, phải biết là bạn trai người
ta cũng là thuộc tộc “thần linh” cao cao tại thượng, người người kính
ngưỡng”.

“Đó chỉ là anh…”, cách nghĩ tự cho mình là đúng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hứng trí biến thái, thích làm tổn thương người khác,
những tính cách này chỉ có tăng mà không giảm. Cho dù lời nói điều chỉnh khác đi, ta vẫn quy anh ta về cùng một loại hình với Vô Thương.

Chú thích: 1 Huyễn: rực rỡ, khoe khoang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận