Trăng Đêm

Tầng của tòa cao ốc trống trải rộng rãi, ta tựa vào lan can nhìn ngắm cảnh đêm của chốn đô thị phồn hoa, hắc ám đang tụ tập rục rịch, tội ác
sắp sửa bắt đầu…

“Dạ Lạc, anh thích đứng ở nơi cao như thế này à!”, Giai Dĩnh từ phía
sau nhảy ra, dựa lưng vào lan can, hơi nghiêng ra phía sau, cười tủm tỉm nhìn ta.

“Đứng ở chỗ cao, mắt có thể nhìn đến tận chân trời, trông xuống chúng sinh, vạn vật đều bị khống chế trong tay, thiên hạ duy chỉ có ta độc
tôn, cảm giác này, Tiểu Giai Dĩnh không cảm thấy rất kỳ diệu sao?”, ta
cười hỏi.

Nụ cười của Giai Dĩnh đông cứng lại, cúi thấp đầu ngẫm nghĩ một chút
rồi lại ngước khuôn mặt ngây thơ lên nói: “Dạ Lạc, em càng ngày càng tin chắc, anh từ thời cổ đại đến, nói cho anh biết nè! Bây giờ là Xã hội
Chủ nghĩa, chứ không phải là vương triều phong kiến gì cả, những tư
tưởng bá quyền quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn đó gặp đã bị đào thải
rồi, hòa bình mới là mục tiêu của thế giới. Lịch sử giáo dục chúng ta,
kiên trì giữ vững hòa bình, mới có thể phát triển. Nhà lãnh đạo quốc gia có nói, chúng ta phải cùng nhân dân các nước trên thế giới thúc đẩy
nhân loại đề cao sự nghiệp hòa bình và phát triển, xúc tiến xây dựng thế giới hài hòa cùng phồn vinh, duy trì hòa bình dài lâu”, lời nói đầy lý
lẽ, y hệt như một thanh niên thời đại mới nồng nhiệt yêu Đảng, yêu nước, yêu nhân dân, yêu hòa bình thế giới.

Môn Chính trị học rất tốt!

“Vừa rồi em đã sợ hãi?”, ta lạnh nhạt hỏi, cô ấy á khẩu, ta lại cười
cười “Yên tâm, ta không phải là Phát xít Hitler, không có hứng thú với
chiến tranh và hủy diệt các chủng tộc”, ngừng lại một chút xíu lại thầm
nhẩm, “Chỉ có chút khó khăn vì có giũ bỏ được hay không lại không do
mình quyết định”.

“Anh cũng biết Phát xít? Không hẳn là người cổ đại”, Giai Dĩnh mừng
rỡ vỗ tay, sán đến gần, “Dạ Lạc, có thể nói cho em biết về chuyện của
anh nhiều hơn được không?”.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy hy vọng đó, ta không vội trả lời, vui vẻ hỏi: “Em… có kể cho người khác nghe về ta không?”.


“Không, một chữ cũng không nhắc đến”, cô ấy dứt khoát lắc đầu, ánh mắt thất thần mơ màng như say mê.

Ta hài lòng nhếch khóe môi: “Tiểu Giai Dĩnh, chúng ta quay về thôi”,
không đợi cô ấy tỉnh ngộ, ta ôm lấy cô ấy, nhấc người bay vào màn đêm
đen như mực không có ánh trăng…

Máu tanh trong không khí bị sát khí đang tràn ra từ phía bao phủ. Bên đường, có một người đàn ông trưởng thành đang nằm ngửa mặt lên trời,
không biết còn sống hay đã chết.

Doãn Kiếm liếc mắt nhìn “thi thể” kia. Ánh mắt nhìn Sở Tiêu Nhiên
càng thêm lạnh lẽo như có mãnh thú bức gần. Mấy phút trước, anh ta còn
đang trên đường đi về hướng Phong Sơn, trên đường đi qua một con đường
lớn ở gần đây, phát giác được trong bóng tối có hai con tạp yêu theo
dõi, liền cố ý dẫn dụ đến chỗ vắng vẻ…

Ý trời, để hai người gặp nhau.

“Tiểu Kiếm, nếu như cậu tự cho rằng có thể giết được ta… ra tay đi!”, Sở Tiêu Nhiên lời lẽ mang ý châm biếm.

“Sở Tiêu Nhiên”, sự phẫn nộ uất hận đến tận xương tủy, oán hận tích
tụ hai năm, thời khắc này tất cả được bộc phát, “Ta muốn ngươi… chết!”,
nói rồi Doãn Kiếm giơ tay lên, một đường sáng xanh da trời phóng ra, anh ta hét lớn, “Đao Quỳ”.

Cùng lúc đó, u lam bảo thạch phóng ra một chùm ánh sáng, lao vào giữa không trung, trong chớp mắt mở ra một đạo kết giới vô hình.

Long Uyên phát ra khí lạnh âm u, ánh mắt Doãn Kiếm cũng lạnh lẽo đến
rợn người, chẳng khác nào địa ngục tu la: “Đừng phí công nữa, ngươi làm
gì chăng nữa cũng chỉ lãng phí sức lực thôi, việc duy nhất có thể làm
được, chính là… sẵn sàng chịu chết đi”, tuy thân thể vẫn là của Doãn
Kiếm nhưng ánh mắt hệt như biến thành một con hung sát, mang theo thù
hận, giết chóc và báo thù.


“Để tránh phá hoại thế giới bên ngoài mà thôi”, Sở Tiêu Nhiên nhẹ
nhàng giải thích, ánh mắt trầm xuống, “Tiểu Kiếm, cậu tiến bộ rất nhiều
rồi đó! Có thể gọi ra, sai khiến được linh thể mạnh mẽ như vậy”.

“Câm miệng”, Doãn Kiếm giận dữ quát, “Giả tạo, phản bội, lạnh lùng,
tàn sát, vứt bỏ… tất cả những thứ ngày xưa ngươi mang đến cho ta, ta
phải trả lại gấp đôi”, lời nói vừa buông ra, anh ta đã xách kiếm sải
bước nhảy qua, động tác nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn rõ.

Trường kiếm đen như mực vút ra, kiếm khí mạnh mẽ, nhưng bị một luồng
khí lưu khổng lồ chặn lại. Hai thanh kiếm va vào nhau, Sở Tiêu Nhiên bị
ép lùi ra sau, Doãn Kiếm thuận thế bức anh ta đến bên dưới một thân cây, lưỡi đao sắc nhọn, hàn khí bức người, cách đối phương một thanh trường
kiếm dựng thẳng đứng ngay trước cổ. Chỉ thiếu vài milimet nữa thôi là
thanh kiếm ấy có thể cứa ngay được một đường máu chảy, rạch phá cổ họng
Sở Tiêu Nhiên.

“Tiểu Kiếm, bây giờ mới thấy, khi đó giết cậu là lựa chọn chính xác
ta chưa từng hối hận”, Sở Tiêu Nhiên lướt qua chiếc đồng hồ có quầng
sáng màu xanh da trời nhạt trên cổ tay trái, không thèm nhìn đôi mắt thù hận ác độc đang muốn nuốt sống mình kia, “Bây giờ cũng vậy”.

“Ngậm miệng của ngươi lại!”, Doãn Kiếm đột nhiên mất khống chế, trong đầu chỉ còn lại thù hận tăm tối. Dưới sự chi phối của thù hận, anh ta
hung dữ ép lưỡi kiếm xuống.

Sở Tiêu Nhiên đột nhiên lóe thân biến mất, thanh kiếm đâm một nhát vào thân cây.

“Tiểu Kiếm, kiếm pháp của cậu vẫn giống như hai năm trước, không có
tiến bộ gì cả”, Sở Tiêu Nhiên giơ kiếm lên chỉ thẳng vào sống lưng của
Doãn Kiếm, ngang nhiên chế nhạo, trong thoáng chốc, ngọn lửa của tất cả

oán thù trong nội tâm Doãn Kiếm đều bị đốt lên đến đỉnh điểm, thiêu rụi
chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong ý thức anh ta.

“Sở Tiêu Nhiên”, đồng tử đỏ máu gần như điên cuồng, anh ta phi chuyển thân hình, vung kiếm như mưa, phẫn nộ gầm lên, “Vì sao muốn giết ta?”.
Đây là câu hỏi vướng mắc trong trong đáy lòng Doãn Kiếm suốt hai năm
trời, mãi không được sáng tỏ, không hiểu rõ, thật sự không hiểu rõ…

Doãn Kiếm lòng chứa đầy thù hận, xuống tay chiêu nào cũng tàn nhẫn,
kiếm khí mạnh mẽ sắc nhọn, trong tiếng gió rít gào, tiếng kêu chát chúa
va đập bắn ra những tia lửa kịch liệt. Một bên là kẻ muốn phục thù ngày
đêm đã sa vào vực sâu, một bên là kẻ săn giết vì chính nghĩa, lạnh lùng
vô tình…

Ta đắp chăn cẩn thận cho Giai Dĩnh đang ngủ say, rồi đi đến bên cửa
sổ, cảm giác vô lực kỳ lạ kia lại ập đến một lần nữa, thân thể như muốn
đổ xuống bỗng được một đôi kịp thời đỡ lấy.

“Ảo Nguyệt, tình hình thế nào?”, sau khi khôi phục lại được một chút
sức lực, ta đứng thẳng người dậy, tay phải ấn lên huyệt thái dương.

“Dạ Lạc…”, Ảo Nguyệt đưa tay về phía ta, lòng bàn tay có hai viên tinh thạch, một đen một trắng, lấp lánh rực rỡ.

“Cất đi tạm thời không cần.”

“Ba lần rồi, dùng tinh thạch có lẽ có thể tìm ra được căn nguyên.”

“Không cần, dù sao thì ngươi cũng sẽ chẳng rời xa ta”, ta cười vô vị
nói. Tên này quá mẫn cảm rồi. Nhưng, đù sao những lo lắng của anh ta
cũng có lý… vẫn chưa đến lúc…

Lớp băng trên khuôn mặt Ảo Nguyệt dường như có dấu vết tan ra, nét
mặt dịu hơn một chút. Kế sách của ta đã thành công! Tiểu ác ma trong
lòng đắc ý huênh hoang.

Anh ta không cố nài ép nữa, cất viên tinh thạch đi rồi lại nhìn ra bên ngoài: “Bọn họ… đã giao đấu”.

“Một bên khác thì sao?”


“A Mục và Tinh Hà đang giám sát cẩn thận…”

“Ừm, chúng ta đi đến hiện trường xem sao.”

“Hú vừa gửi tin tức đến, ở đó đã có anh ta và Toàn Cơ, ngài không cần đích thân qua đó.”

“Hử? Nói như vậy, bạn đồng hành cũng ở đó?”

“Chắc chắn vậy, hắn ta rất nhiệt tình.”

Phi Dục bám đuôi theo yêu quái suốt cả quãng đường. Đêm đã khuya, hai thân hình xuyên qua những tòa nhà cao tầng san sát, khoảng cách càng
lúc càng kéo gần. Khi cự ly còn không đến năm mươi mét, cậu bé lao
xuống, từ từ giơ cánh tay phải lên, trong miệng đọc ra: “Nguồn của hắc
ám, mở đầu cũng là kết thúc, cuối của huyết tận, hóa thành đôi cánh cong đen tối”. Từ mặt đất bay lên những quả huyết cầu tím đen nhỏ như giọt
nước, sương mù cuộn lên, che phủ trời đất, yêu quái mất đi phương hướng, đột nhiên bị vây khốn ở giữa.

Cậu bé khua cánh tay vẽ ra một đường sóng khí, đồng thời nhanh chóng
phi lên phía trước, thấy có thể giải quyết trong tầm tay liền chém vào
yêu vật, không ngờ lại có một chùm ánh sáng khác rạch phá lớp sương mê,
ép lui cậu ta, yêu vật cũng phát ra tiếng gầm thảm thiết, bị cắt thành
hai đoạn, bay trong không trung, nổ tung trong không khí.

Phi Dục kinh sợ, một cảm giác bất an xuyên thẳng vào đáy tim, sương
khí tản hết, cậu ta nhìn thấy bóng đen xa lạ lại quen thuộc ở trước mặt, sắc mặt trắng đã thì đột nhiên sợ hãi, bất giác lùi mấy bước về phía
sau.

“Phi Dục, đã lâu chưa gặp, quan hệ của ngươi và loài người thật không bình thường đó”, người đàn ông khoác áo bào đen ngữ khí lạnh nhạt.

“Huyết Ma… Nguyên Đạo đại nhân!”, giữa hai bờ môi trắng bệch của đứa
bé phát ra mấy âm tiết run rẩy, đôi mắt tím lóe lên sự sợ hãi. Hình phạt cậu bé phải chịu sáu năm trước chính là do người đàn ông này tận tay
chấp hành, khi đó, cơ thể thương tích bầm giập giống như rác thải phế
vật của cậu bé bị ném ra khỏi Ma Vực. Lúc Phi Dục thoi thóp còn một hơi
thở thì gặp được Tiêu Nhiên, nhờ thế mới sống được đến ngày nay…

Ma đầu đáng sợ như một cơn ác mộng này, không phải là đang ở Ma Vực sao? Vì sao… lại xuất hiện ở nơi đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận