Trăng Đêm

“Theo tin tình báo, yêu ma muốn phá hoại trận pháp sớm muộn gì cũng
sẽ tìm đến chỗ này, có thể diệt khẩu dễ dàng Ngự linh sư của cao cấp của Cục đặc phái, quyết không thể xem nhẹ. Chúng tôi chủ động xin đến, một
là để bảo vệ sự an toàn của Tân tiểu thư, hai là… không loại trừ khả
năng Ma Vương sẽ trùng sinh tại Cốc Giang. Vưu Ni cũng dự cảm được điểm
này, sự việc nguy cấp, không thể chậm trễ”, người nói là một người đàn
ông nghiêm túc, cẩn trọng, mặc âu phục chính thống, thế ngồi cứng ngắc,
đeo một chiếc kính gọng đen, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, Trịnh Khiêm.

“Theo báo cáo mới nhất của Địch Siêu, dưới đống đổ nát ở cổ mộ Đông
Dật phát hiện ra Thiên Chú Văn, ẩn giấu cực kỳ kín đáo, tô tem âm dương
của hình vẽ phong ấn dùng để phát động ngũ hành trận mà giăng ra, anh ta đang nghĩ cách phá giải”, Đàm Tự Quy khá tùy hứng, ngồi vắt chéo chân
lên nhau, tay trái để trên gối, cánh tay phải đỡ trên tay, hơi nghiêng
người.

“Xuất hiện Thiên Chú Văn, chứng tỏ đối phương là Dạ Lạc, không còn
nghi ngờ gì nữa, chính là hung thủ giết hại Ngự linh sư. Hắn làm như
vậy, mục đích rất rõ ràng…”, Hoa Liên tên sao người vậy, ngữ khí bình ổn dịu dàng, mang theo chút yếu ớt, kèm thêm một dung nhan đẹp đẽ, mày
thanh mắt tú, phóng khoáng lại không huênh hoang, tạo nên mỹ cảm thanh
tao của vẻ đẹp như nàng Lâm Đại Ngọc, khiến người ta nảy sinh sự thương
xót không đành.

“Hóa Liên, Dạ Lạc còn khó đối phó hơn anh nghĩ, đừng quá miễn cưỡng,
sức khỏe là quan trọng”, Mạc Tân bày tỏ sự quan tâm. Cũng chẳng có gì
lạ, ở Cục đặc phái, người người đều tôn kính và yêu thương quan tâm đến
vị thiên tài “bệnh Tây Thi” này, nếu không phải bởi vì nhiệm vụ lần đó
nguy hiểm suýt mất mạng, di chứng để lại không cách gì chữa khỏi được…
thật đáng tiếc, thực lực của anh ta vốn là bất phân cao thấp so với Sở
Tiêu Nhiên, tuổi tác cũng ngang nhau, vậy mà lại không thể tận lực phát

huy.

“Lần này tôi đến không hoàn toàn là nhằm vào Dạ Lạc”, Hoa Liên dịu
dàng cười, “Cốc Giang càng ngày càng náo nhiệt, kẻ đó chắc là không muốn bỏ lỡ đâu. Tôi từng thề rằng, nhất định phải tận tay kết liễu hắn, kết
thúc triệt để oán hận tích trữ chín năm qua”.

“Âm Bách Sát sao?”, Đàm Tự Quy hơi cúi đầu, “Quyết tâm của anh, chúng tôi chẳng thể ngăn cản nổi, người lo lắng đối với điều này nhất, chỉ có Sở Tiêu Nhiên thôi!”.

“Anh ta sao rồi?”, Mạc Tân rất có hứng thú, tưởng tượng ra người anh
em đồng đội tình như thủ túc đang đối mặt với sống chết khó lường trên
khuôn mặt yêu nghiệt đó sẽ có biểu cảm như thế nào? Mới lúc nãy ở trên
xe, trông anh ta chẳng có chút khác thường nào, thật có khả năng chịu
đựng.

“Ngoài mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng không biết trong lòng thế nào”, Đàm Tự Quy trả lời, như có như không thở dài.

“Nhắc đến Tiêu Nhiên, anh ta vẫn chưa giải quyết được Doãn Kiếm”,
Trịnh Khiêm nghiêm túc bày ra vấn đề chính, “Vì sao lại kéo dài cho đến
tận bây giờ?”.

“Dù sao chúng ta cũng đã biết tai họa của lời dự báo là Dạ Lạc và Ma
Vương, mà Doãn Kiếm cho đến giờ cũng không làm việc gì ác, có thể cân
nhắc bỏ qua cho cậu ta không?”, Hoa Liên đưa ra kiến giải, “Nếu kêu gọi
cậu ta gia nhập, với năng lực của cậu ta và Quảng An, cho dù là chiến
lực hay tài lực đều khiến người ta không thể xem nhẹ, đối với Cục đặc
phái chỉ có trăm lợi mà không chút hại nào”.

“Vấn đề là có khi chút hại ấy lại chí mệnh, Vưu Ni không phải chưa

từng nghĩ tới điều này, chỉ là bản chất năng lượng tiềm tàng trong người Doãn Kiếm quá u ám, một khi được phóng thích ra ngoài, chính cậu ta
cũng rất khó khống chế, tính cách lại nổi loạn bất trị, tự phụ cao ngạo, khó dạy dỗ. So với việc lưu lại mầm họa, chi bằng nhân lúc còn sớm hãy
tiêu diệt đi”, dưới cặp kính gọng đen lóe ra một chút tàn nhẫn.

“Người thần bí đã cứu Doãn Kiếm đi cũng không thể xem thường, có hắn
ta bảo vệ, chúng ta không dễ dàng xuống tay như vậy được nữa rồi”, Mạc
Tân vô lực xua cổ tay.

“Việc cấp thiết bây giờ là phải thăm dò được thân phận thật của đối
phương một cách nhanh nhất, Vưu Ni vô cùng xem trọng sự việc này, và
không hề hoài nghi…”, Trịnh Khiêm nhíu mày, “Người đàn ông đó có quan hệ với Dạ Lạc”.

“Lẽ nào Tiêu Nhiên cũng có lúc thất thủ?”, Đàm Tự Quy cười nhạo…

Giữa trưa ngày hè, không khí nóng bức, nhưng không ảnh hưởng tới việc mọi người xuất hành. Cảnh đường phố phồn vinh của đô thị, xe cộ qua lại trên đường lớn rộng rãi và sóng người chầm chậm lưu động trên đường đi
bộ, khắp đường lớn ngõ nhỏ, cuộc sống bận rộn này lặp đi lặp lại, khô
khan như vậy, bình lặng như vậy, thanh đạm như nước…

Trong quán café cao cấp dễ chịu mát mẻ, cách biệt tuyệt đối với khí
nóng ở bên ngoài, tranh vẽ tường, chậu cảnh, cây leo màu xanh trang nhã
tạo ra khung cảnh tự nhiên tươi mới. Tại chỗ ngồi ở nơi sâu nhất trên
tầng hai quán café, hai thiếu nữ ngồi đối diện nhau, một người trấn tĩnh tự nhiên, một người vạn phần kinh sợ. Trước mặt hai người bày một cốc
café đen đặc, khách xung quanh rải rác mấy người, hoàn cảnh thanh vắng
rất thích hợp với chủ đề nói chuyện nào đó…

Mạc Tân thong thả thêm từng thìa đường vào trong cốc, yên tĩnh khuấy
khuấy, mùi thơm nồng của café men theo thành cốc và phương hướng của

chiếc thìa đang khuấy tản ra. Cô ta chăm chú nhìn vòng xoáy nho nhỏ
trong chiếc cốc, ánh mắt lãnh đạm: “Tiểu Trinh, tôi cho cô thời gian cân nhắc, tất cả đều do cô tự quyết định, con đường phía trước nguy hiểm,
nếu như cô sợ hãi, bây giờ vẫn có thể hối hận”.

“… Dạ… Lạc…”, Hàn Tiểu Trinh vẫn ở trong trạng thái hồn rời khỏi xác, giống như nhận được cảnh cáo nghiêm trọng, lòng bàn tay phát lạnh, lời
nói không có thứ tự, “Tiểu Phong… Dạ Lạc… không… không đúng, nhất định
là đã nhầm lẫn ở đâu đó rồi… nhất định, nhất định là… làm sao có thể… cô ấy… không…”, hô hấp của cô ta thêm gấp gáp, hai tay nắm chặt lại, ấn
trước ngực, “Không thể nào là cô ấy…”.

“Phong Linh là Dạ Lạc, câu nói này đừng có nói với người khác”, Mạc
Tân ngừng động tác khuấy cafe, ngẩng đầu nhìn sang cô ta, cười nhàn
nhạt, “Người cùng tên cùng họ khắp nơi đều có, cô không cần quá nghiêm
túc. Phong Linh là người thế nào, cô biết rõ hơn tôi, đúng sai thị phi
nên tự có phán đoán của mình, đừng bởi vì chú trọng vào tên gọi mà nói
oan uổng cho cô ấy”.

Hàn Tiểu Trinh cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại, bàn tay duỗi ra
bưng cốc café vẫn không ngừng run rẩy, cô ta uống liền mạch mấy ngụm, vị đắng thấm vào họng, tư duy cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, sau đó lại đặt
tách café lên đĩa.

“Cà phê Ý nên uống một hơi hết luôn, nhưng, tôi lại thích chầm chậm
thưởng thức”, Mạc Tân khom cánh tay trái đặt lên mép bàn, hai ngón tay
phải móc vào chiếc quai cốc nhỏ nhắn, nhàn nhã nhấp một ngụm nhỏ.

“Mạc tiểu thư, tôi…”, Hàn Tiểu Trinh ngưng lại một chút, “Muốn đi xác nhận…”.

“Ngày mai mẹ cô phẫu thuật?”, Mạc Tân chuyển đề tài rất nhanh.

“Vâng.”

“Ngày mai cứ yên tâm ở bên cạnh bà ấy, sau đó hãy quyết định!”


“Cảm ơn!”, Hàn Tiểu Trinh đưa ánh mắt cảm kích, đang định đứng dậy.

“Tiểu Trinh”, Mạc Tân thấp giọng gọi cô ta, ý tứ sâu xa, “Cô chắc cũng biết… có thứ còn quan trọng hơn cả báo thù…”.

Trước phòng phẫu thuật, nữ sinh lo lắng thấp thỏm đứng cũng không
được, ngồi cũng chẳng xong, cứ đi đi lại lại trong hàng lang, mười ngón
tay đan chặt vào nhau.

Ta vội bước đến: “Tiểu Trinh”.

“Tiểu Phong?”, cô ta hơi ngạc nhiên.

“Mẹ cậu vào trong rồi?”, cửa lớn của phòng phẫu thuật đóng chặt đèn đỏ vẫn đang sáng.

“Ừm vừa vào.”

“Đừng lo lắng, cô ở hiền sẽ được Trời phù hộ, không sao đâu”, ta dịu
giọng an ủi, dẫn cô ta đến ngồi xuống bên chiếc ghế trong hành lang.

Trong mắt cô ta chứa đầy nỗi ưu sầu và căng thẳng, khi nhìn sang ta
còn thất thần một lát, nháy mắt lại chuyển thành lo lắng bất an, ánh mắt bất định: “Cảm ơn cậu đã đến thăm mẹ mình”.

“Mình đến bệnh viện thăm A Kiếm, tuần trước nghe nói hôm nay cô làm
phẫu thuật, nên muốn đến thăm một chút, lát nữa còn phải tiếp tục đi
làm. Thật ngại quá!”

“Ờ…”, cô ta mơ hồ đáp lại, rồi lập tức hiểu ra, “Cậu… thường đến thăm Doãn Kiếm sao?”.

“… Ừ, ngày nào cũng đến”, đứa trẻ đó, vì anh ta, ta coi như đã dốc hết tâm huyết rồi.

Đợi anh ta khỏe hẳn, rất nhiều việc sẽ phải làm lại, bắt đầu những
điều mới mẻ… tương lai, sẽ là cuộc chiến tranh như thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận