Trăng dưới hiên

Chương 17: An Vương phi
Yến Hạ Nguyệt ở đây xem như có địa vị cao nhất, bởi vậy có thể cùng thọ tinh ngồi cùng một bàn.
Bên phải nàng là Triệu lão phu nhân, bên trái là Triệu đại phu nhân, thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Yến Hạ Nguyệt chính mình cũng đã nhận ra, cũng may thọ tinh tuổi tác cũng đã lớn, không thể ngồi lâu liền trở về hậ viện mà nghỉ, nên Yến Hạ Nguyệt có thể tự tại trong chốc lát.
Chúng phu nhân cũng khoan khoái tiến lên chào hỏi, An Vương phi ngồi ở cách nàng không xa, nàng ta cũng đã nhiều ngày không có thấy Yến Hạ Nguyệt, lần trước thấy nàng cũng là do Cố Diêm từ trong tay đám thổ phỉ cứu nữ nghi nàng, lúc đấy nàng đã đến tận cửa nói lời cảm tạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nhìn Triệu đại phu nhân cười cười, ngồi lại gần đấy: “Nguyệt Nhi hôm nay thật xinh đẹp, kim thoa kia làm cũng thật dụng tâm đi, nhìn một cái liền biết là chạm khắc tị mỉ, phần đuôi phượng này cũng cũng thật giống a.”
Yến Hạ Nguyệt giơ tay chạm nhẹ lên kim thoa, hơi hơi nhấp môi, vẻ mặt mang theo chút ý cười nhợt nhạt, lại không làm người khác nghĩ bản thân bị lạnh nhạt: “Là Cố Diêm mua.”
An Vương phi cười nói: “Cố tướng quân cùng ngươi cũng thật là tình thâm ý trọng, nhiều năm như vậy, Cố tướng quân còn thường thường mua cho ngươi mấy cái tiểu lễ vật như vậy, thật không giống hoàng thúc ngươi.”
Yến Hạ Nguyệt sao có thể nói thúc thúc của mình không đúng, chỉ cười nói: “Cố Diêm dù sao cũng là phò mã ta tự mình chọn, thẩm thẩm đây là khen ánh mắt của ta tốt sao.”
An Vương phi cùng Yến Hạ Nguyệt khách sáo trong chốc lát, lại tiến lên ngồi gần thêm chút nữa: “Ngươi cùng Cố tướng quân thành thân nhiều năm như vậy, sao vẫn chưa có tin tức gì? Nguyệt Nhi a, đừng trách thẩm thẩm lắm miệng hỏi một câu, chính là ngươi…… Hoặc là phò mã……”
Yến Hạ Nguyệt đem đôi đũa buông xuống, nhìn về phía an Vương phi, thanh âm ấm áp: “Không thể nào, là phu thê chúng ta tạm thời còn chưa muốn có hài tử thôi.”
Triệu đại phu nhân cùng an Vương phi nghĩ đến một vẫn đề, sắc mặt đều biến đổi: “Công chúa, thứ thần phụ lắm miệng, mấy cái loại dược kia không thể dùng a, sẽ tổn thương thân thể.”
Các nàng cũng không thể dùng mấy cái đấy, chỉ là phu quân các nàng nhiều khi vẫn có những người phụ nữ khác bên cạnh, nhưng kể cả khi vì cân bằng địa vị cùng quyền lực của các nàng tại hậu trạch, người khác có dùng thì các nàng cũng không thể hàm hồ mà dùng theo họ.
Đây giống như một thủ đoạn bất thành văn của các cô gái trong hậu trạch mà các đương gia chủ mẫu như các nàng có biết cũng không thể nói nên lời.
Yến Hạ Nguyệt thấy các nàng xích lại gần mình chút thì nụ cười cũng nhạt dần: “Không có dược nào hết, ngài không cần lo lắng.”
An Vương phi buộc phải kết thúc cái đề tài này, lại mở ra đề tài khác: “Không biết Nguyệt Nhi chút nữ còn có chuyện gì khác không?”
Yến Hạ Nguyệt thấy nàng hình như là có chuyện muốn nói, lắc lắc đầu.
An Vương phi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Nguyệt Nhi có thể dời bước tới vương phủ của chúng ta ngồi một lát?”
Triệu đại phu nhân biết được các nàng thẩm chất các nàng có chuyện cần nói riêng với nhau nên tự biết ý mà sang bàn khác ngồi.
An Vương phi kề sát vào: “Là việc của Dung Nhi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt nhìn Yến Dung hoàn toàn không biết gì cả còn đang cùng người khác nói giỡn ở đăng kia, gật gật đầu.
Chờ đến lúc tiệc tan, Yến Hạ Nguyệt cùng An Vương phi một trước một sau ra cửa, đang muốn lên xe ngựa thì, Cố Diêm cưỡi ngựa lại đây.
Yến Hạ Nguyệt nhìn hắn thẳng tắp ngồi trên ngựa, bộ dáng cẩn trọng lại uy nghiêm, đột nhiên nhớ tới cái hôn sáng nay.
Nàng còn nói cái gì??
“Phu quân đi sớm về sớm”??
Nàng lúc ấy chắc chắn là chưa có tỉnh ngủ đi??
Yến Hạ Nguyệt liều mạng nói cho chính mình biết là nơi này đang trên đường chính, bên cạnh còn có hoàng thẩm nàng cùng đường muội, còn có mấy vị phu nhân nhà khác, lúc này nàng không thể thẹn quá hóa giận rúc lên xe mà trốn được.
Cố Diêm nhìn thấy nàng, thần sắc thả lỏng chút, xoay người xuống ngựa đứng ở trước mặt Yến Hạ Nguyệt: “Công chúa sao lại ở chỗ này?”
Yến Hạ Nguyệt nhìn mồ hôi nóng bỏng trên trán hắn, muốn tiến lại lấy khan lau cho hắn, lại có chút ngượng ngùng: “Ta ở nhà Triệu thượng thư dự tiệc, lúc này vừa tan tiệc nên đi ra, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Theo lý thuyết hắn giờ phút này hẳn là đang ở Kinh Ngô Vệ mới đúng.
Cố Diêm nhìn nhìn quanh mình, nói: “Lúc hạ triều liền hồi kinh ngô vệ rồi nhưng trên đường gặp được cái tiểu tặc, vốn định đưa đến cho Kinh Triệu Doãn, không nghĩ tới hắn bị ta đanh cho hai đao còn có thể chạy trốn, xem ra công phu hắn cũng rất tốt, nghĩ tới hắn có thể là cái tiểu tặc nổi danh nào đó, liền đến Kinh Triệu Doãn thông báo một tiếng, tự mình đi tra đến đây.”
Là như thế này a.
Yến Hạ Nguyệt đem cái ‘tự mình đa tình’ “Tới đón ta sao” mạnh mẽ ném thẳng xuống đất, giấu đi nội tâm mất mát nói: “Vậy ngươi cẩn thận, ta còn phải đi An vương phủ.”
Cố Diêm hơi hơi gật đầu, thay thế Bình Bình đỡ tay nàng, đem nàng đưa lên xe ngựa.
An Vương phi thấy phu thê bọn họ thân mật như vậy, lại nhìn nhìn nữ nhi nhà mình còn ở đấy mà cười ngây ngô, lắc lắc đầu buông mành xuống.
Cố Diêm nhìn xe phủ công chúa đã đi xa, lại lên ngựa, mấy tên lính ở Kinh Triệu Doãn thực sự không quá thông minh: “Cố tướng quân, chúng ta kế tiếp phải đi đâu tìm?”
Cố Diêm thật sự hoài nghi Kinh Triệu Doãn có phải đã tham ô nhận tiền đi của sau của người ta hay không, biểu tình hắn lãnh đạm, thanh âm cũng lạnh: “Cuối phố này không phải có một y quán sao? Đến đấy tra thử?”
Một tặc nhân mới vừa tới kinh thành không lâu thì hắn không tin hắn ta có thể tránh được đuổi bắt mà đi tới dược quán chữ thương.
Mấy tên lính thối lui xang một bên, xoa xoa cái mũi, tướng quân này vừa mới trông còn rất tốt mà, thoạt nhìn thập phần ấm áp, như thế nào đem người ta tiễn đi liền lại là dáng vẻ như này.
An vương phủ so với phủ công chúa lớn hơn một chút, người cũng nhiều hơn, Yến Hạ Nguyệt nhìn nô bộc thành đàn, trong lòng líu lưỡi.
Dưỡng nhiều người như vậy, mỗi tháng tiêu dùng đều không ít a.
Quả nhiên ít người một chút vẫn là thanh tịnh hơn, cũng tương đối tiết kiệm hơn.
An Vương phi lúc này nhưng thật ra không nhớ bộ dáng Cố diêm ở phủ Triệu nữa, nàng giúp Yến Hạ Nguyệt rót ly trà, đẩy đến trước mặt nàng, nói thẳng: “Là thế này, Nguyệt Nhi, Dung Nhi nàng cũng đã mười sáu, thẩm thẩm cũng lo lắng nhiều hơn, nguyên bản là muốn ở mấy cái công tử thế gia chọn vài người, rồi lại để nàng chọn người nàng ưng ý nhất.”
Nàng nói, cái khí chất đương gia chủ mẫu lại vô tình lộ ra hết, bàn tay hơi nghiêng sửa sửa tay áo, nói tiếp: “Chính là sau cái ngày xảy ra chuyện ở biệt viện, khi đó ta không có ở cùng nàng, chỉ là sau này nghe kể lại tình huống lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm , chính ta cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, Dung Nhi á, tâm tư đơn thuần, nàng trước yêu nhất nhưng thứ nho nhã văn chương nhẹ nhàng, nhưng sau lần đó lại không biết tốt xấu, cả ngày ồn ào không cần mấy tên công tử bột hèn nhát tay trói gà không chặt đó.”
Nàng nhìn Yến Hạ Nguyệt, ánh mắt thành khẩn: “Thẩm thẩm nhớ rõ phu quân của ngươi là chưởng quản Kinh Ngô Vệ, đúng không?”
Yến Hạ Nguyệt liền minh bạch nàng ý tứ, có chút khó xử: “Cố Diêm hắn chỉ lo luyện binh, không bao giờ quản mấy việc tư của bọn họ.”
Bảo Cố Diêm đến kêu mấy tên kia xem có ai muốn lây vợ hay không, cũng quá khó xử cho Cố Diêm đi.
An Vương phi thật ra cũng rất hiểu chuyện: “Không quan trọng, thẩm thẩm chỉ là muốn một phần danh sách nổi bật nhất trong Kinh Ngô Vệ của bọn họ thôi, chỉ cần danh sách, thẩm thẩm tự mình sẽ an bài, sẽ không làm phiền Cố tướng quân.”
Yến Hạ Nguyệt chần chờ một lát, gật đầu: “Được rồi, hôm nay trở về ta cùng với Cố Diêm nói chuyện.”
An Vương phi lúc này mới nhiệt tình cười, đang định nói chuyện, ma ma bên người liền tới báo: “Từ trắc phi nghe nói công chúa tới, mang theo nhị tiểu thư tam cùng tiểu thư tới cầu kiến.”
An Vương phi liền thu lại cười, nàng nhìn Yến Hạ Nguyệt, khách khí nói: “Nguyệt Nhi, ngươi xem……”
Yến Hạ Nguyệt đứng dậy, khẽ mỉm cười “Kia Nguyệt Nhi liền đi trước, không quấy rầy thẩm thẩm quản giáo người trong phủ.”
An Vương phi đưa Yến Hạ Nguyệt ra cửa, không nghĩ tới Từ trắc phi đã ở cửa chờ, thấy Yến Hạ Nguyệt ra tới, vội vàng hành lễ: “Thiếp thân gặp qua Khang Dương công chúa, công chúa thiên tuế.”
Nàng mang theo hai nhi nữ hành lễ, nhanh chóng giải oan nói: “Công chúa phải vì nữ nhi của Vương gia làm chủ a, hôm nay là ngày tốt như vậy, đại yến ở Triêu gia, Vương phi nương nương thế nhưng chỉ dẫn theo quận chúa đến. Thiếp thân đê tiện, không đáng giá nhắc tới, chỉ là nữ nhi của Vương gia, đây cũng là đường muội của người nha, các nàng cũng sắp cập kê, lại không ra ngoài, kia chỉ chính là không muôn bọn họ kết hôn!”
Nàng nói mang theo tiếng khóc nức nở, thanh âm mềm yếu lại mang theo chút ý vị, hai nữ hài tử cũng bụm mặt lên khóc.
An Vương phi cũng không coi Yến Hạ Nguyệt là người ngoài, nói thẳng: “Các nàng không thể đi ra ngoài là bởi vì các nàng bị ngươi liên lụy mà cấm túc, hiện giờ cách ba tháng cấm túc còn kém nửa tháng, ngươi liền trực tiếp mang theo các nàng xông ra, ngươi còn có nghĩ để cho các nàng thật tốt mà gả ra ngoài?”
Từ trắc phi là sau khi An vương khai phủ thu mua nha hoàn, từ thông phòng nâng lên trắc phi, nàng ta chưa đi đi qua cung cấm, yến hội ngày thường nàng ta cũng không đi được, tự nhiên cũng chưa thấy qua Yến Hạ Nguyệt, vừa nghe tiểu nha hoàn bên ngoài nói cái gì mà công chúa tới, chỉ cảm thấy cùng Vương gia nhà nàng là một cái hoàng thân quốc thích có địa vị, lại là nử tử, nói không chừng nàng khóc lóc kể lể liền mềm lòng, bởi vậy mới không màng cấm túc mà xông ra.
Nàng không nghĩ tới An Vương phi sẽ trực tiếp như vậy đem mấy việc xấu của các nàng nói ra trước mặt công chúa, trong lúc nhất thời không thể nói ra lời.
Yến Hạ Nguyệt liếc qua hai nữ hài tử khống biết có nên tiếp tục khóc hay không kia, đối với An Vương phi ôn hòa cười cười: “Thẩm thẩm không cần tiễn nữa.”
Nàng xoay người, trong thanh âm mang theo chút tự phụ: “Bình Bình, đi thôi.”
Từ trắc phi trơ mắt nhìn Yến Hạ Nguyệt rời khỏi, trong lúc nhất thời tâm như tro tàn.
An Vương phi hừ lạnh một tiếng: “Đi đưa tin cho Vương gia, nói trắc phi ngoan ngoãn của hắn không màng trách phạt xông ra, kêu hắn tự định đoạt nên trách phạt như thế nào.”
Đại nha hoàn của hắn nha, An Vương phi nhìn nhìn con đường Yến Hạ Nguyệt vừa đi kia, lại cười rộ lên, xoay người trở về phòng.
Yến Hạ Nguyệt lên xe ngựa chậm rãi đi ở trên đường, lại bị người ta chặn lại.
Thanh âm xa phu truyền vào: “Công chúa, là phò mã.”
Yến Hạ Nguyệt đã có chút mơ màng sắp ngủ, nàng dựa vào gối mềm, theo bản năng đáp: “Kêu hắn đi lên đi.”
Cố Diêm nguyên bản nhìn thấy xe ngựa của Yến Hạ Nguyệt, chỉ là muốn tiến lại hành lễ, cùng Yến Hạ Nguyệt nói nói mấy câu, không nghĩ tới nàng sẽ kêu mình đi lên.
Hắn quay ra nói nhỏ với tên lính đi theo vài câu, liền lên xe ngựa.
Mấy tên lính nắm chặt dây cương ngây người nhìn xe ngựa đi xa, cả đầu tràn đầy dấu hỏi chấm, không phải nói này Cố tướng quân công tư phân minh sao, ở Kinh Ngô Vệ từ trước đến nay đều cần cù chăm chỉ sao?
Như bây giờ, cần cù chăm chỉ cái nỗi gì? Thấy vợ cái không phải cũng bỏ việc theo vợ luôn sao.
Cố Diêm lên xe ngựa mới phát hiện Yến Hạ Nguyệt đã ngủ rồi.
Búi tóc cao ngất thuận theo nằm ở gối mềm, kim thoa ở gối mềm thoắt ẩn thoắt hiện ra bên ngoài, ánh sáng màu vàng cũng lập lèo trong mãi tóc đen dài của nàng chiếu vào sườn mặt nàng, liếc mắt một cái nhìn qua có chút ung dung cao quý.
Bình Bình đã thức thời đi ra gian ngoài, hắn tay chân nhẹ nhàng vén lên quần áo ngồi vào bên cạnh, rũ mi nhìn nàng.
Nàng hôm nay là tới dự tiệc, son môi là màu hồng, trang điểm cũng đầu đủ, đuôi mắt cũng có một đường cong tinh tế, long mày được vẽ rất tỉ mỉ, nhìn sinh động như thật.
Mặc dù là như vậy nhưng vẫn có khí thế uy nghiêm, Cố Diêm vẫn luôn vì thế mà động tâm, tự như một viên đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, gợn sóng không ngừng.
Cố Diêm trong lòng nhu tình kích động, đem kim thoa nàng gỡ xuống dưới, đặt ở một bên, bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng dậy, đặt nàng gối lên đầu mình.
Cố Diêmvuốt tóc mai nàng, bàn tay theo hình dáng khuôn mặt nàng mà vuốt nhẹ.
Công chúa của hắn có lẽ đã quên nụ hôn rạng sáng hôm nay rồi.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
----------------------------------------
Chúc mừng ngày Quốc Khánh Việt Nam.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui