Chương 2: Về nhà
Yến Hạ Nguyệt ban đầu định tỉnh lại liền tiến cung ngay ngày hôm sau, nhưng là Hoàng đế ca ca nàng nói nàng bệnh nặng mới khỏi, đặc biệt cho phép ở lại trong phủ dưỡng cho đến khi khỏi hẳn rồi mới tiến cung.
Bình Bình thấy nàng biết được không thể tiến cung mà buồn chán, nghĩ nghĩ, vẫn là đề ra đề nghị.
“Công chúa, phò mã còn ở Sở Châu khắp nơi bôn ba, ngài xem có phải hay không nên viết một phong thư…”
Nhịp tim Yến Hạ Nguyệt ngưng trệ, nàng rũ mắt, nhìn giày tiêm, không có lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phò mã a.
Cố Diêm.
Nàng đã rất lâu sau đó không có gặp qua hắn.
Lâu đến mức nàng gần như đã quên mất hắn khuôn mặt.
Nhưng là, Yến Hạ Nguyệt biết, nếu bọn họ cùng chen chúc ở trong đám đông, nàng nhất định sẽ nhận ra hắn chỉ trongnháy mắt.
Ngay cả khi nàng đã quên hắn trông như thế nào, nhưng chỉ có nàng mới biết.
Đó chính là Cố Diêm.
Nói thật, Yến Hạ Nguyệt có điểm không dám viết thư cho Cố Diêm.
Nàng ngồi ở án thư, cầm bút, nhìn giấy viết thư trống trơn, nghĩ.
Bọn họ thành thân gần sáu năm, cũng không phải vì thế mà gắn bó keo sơn.
Chỉ là nàng nếu phải cho viết thư hắn, tất nhiên sẽ viết rất nhiều chuyện không cần thiết.
Cái gì mà chuyện đầu làng cuối ngõ, phu quân Xuân Nhi lại làm sự, Thanh Nhi lại trộm cùng người trong lòng đi hẹn hò, còn có khi thậm chí đến mỗi một bữa cơm ăn cái gì, khi nào an trí, gia vị thay đổi đặc biết khó chấp nhận và còn nhiều chuyện hơn nữa.
Khi hắn lại có hai năm ở bên ngoài chinh chiến, nàng ngày thường không có việc gì làm liền nói rất nhiều.
Thẳng đến hắn hạ bộ phu nhân tới cửa thăm, tán gẫu vô tình nhắc tới việc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kia phu nhân là nói như vậy: “Công chúa cùng tướng quân phu thê ân ái, đó là toàn quân đều biết đến, tướng công nhà thiếp kia còn viết trong thư, nói nhân gia công chúa đều có thể thưa chuyện một ngày cơm ăn ba bữa, việc an bài bố trí đắn đo suy nghĩ, ngươi thế nào lại không học công chúa?”
Nàng cười, “Thiếp thân cũng là người thô tục, không có gì để nói, nhiều nhất chỉ có thể viết một câu bình an trở về, nhiều lại là không viết ra đượcthàn lời. Thật là hâm mộ công chúa có thể cùng tướng quân ân ái như vậy.”
Nàng nói xong cũng không để trong lòng, liền bắt đầu đề tài khác.
Cả người Yến Hạ Nguyệt đều ngây dại.
Trong thư nàng viết cái gì, chính mình đều rõ.
Hiện giờ lai bị người khác tùy tiện nói ra như vậy, Yến Hạ Nguyệt thật sự khó có thể chấp nhận nổi.
Nàng nếu có thể yên tâm viết ra mọi thứ rồi gửi thư đi, vì nàng tin tưởng chỉ có Cố Diêm có thể nhận và xem thư viết cái gì.
Nàng không nghĩ tới sẽ bị người thứ ba, thậm chí —— toàn quân biết được.
Riêng nàng, nàng là thê tử của Cố Diêm, có thể hờn dỗi có thể quấn quýt si mê, nhưng với những người khác, là người ở bên ngoài, ở trong quân, con dân Đại yến ở nơi đó, nàng lại là Khang Dương công chúa của Đại Yến.
Nàng lớn hơn thê tử những người đó.
(Ý là địa vị lớn hơn ấy)
Từ nhỏ nàng đã dược Hoàng tổ mẫu, được Phụ Hoàng bọn họ dạy dỗ, cần phải phải đoan trang cầm ổn, làm gương cho muội muội của mình.
Cho tới nay nàng đều làm rất tốt.
Nàng có thể mặt không đổi sắc răn dạy Yến Tuyết Thanh trộm đi ra ngoài cùng tiểu công tử, cũng có thể che Yến Quy Xuân ở trước mặt phò mã nàng trách cứ hắn gàn bướng hồ đồ.
Chính là vị này phu nhân nói một miệng như vậy, làm Yến Hạ Nguyệt cái gì cũng không phản ứng kịp, trong đầu, trong lòng đều là mảng lộn xộn.
Nàng không tiếp tục viết thư cho Cố Diêm.
Mỗi khi nàng đề bút xuống muốn viết “Ngô phu mái chi”, ngòi bút đều chậm chạp không thể đi xuống.
Ngô phu mái chi: đại loại là vợ của chồng tôi. (Đại ý là chị muốn viết những chuyện mà vợ chồng hay nói.)
Nàng sợ hãi phong thư của mình viết sẽ lại bị người khác biết.
Ngay cả khi nàng chỉ định viết mấy câu đơn giản “Thiên lãnh thêm y, bình an an khang”.
Thiên lãnh thêm y: Trời lạnh mặc nhiều áo vào (Kem để như vầy đọc cho hay, khổ chị chỉ là muốn tâm sự mấy câu với anh Diêm thôi mà cũng sợ bị người khác biết.)
Cho tới bây giờ, Yến Hạ Nguyệt vẫylà còn có chút sợ.
Nàng cưỡng bánh cho tâm trạng mình bình ổn lại, dần dần đem ngòi bút đặt xuống giấy.
“Ngô phu mái chi,”
Yến Hạ Nguyệt viết xuống một câu này, liền thở phào.
“Thiếp đã tỉnh lại, chàng không cần ở Sở Châu bôn ba nữa đâu.”
Như vậy được không?
Yến Hạ Nguyệt có chút mờ mịt.
Nàng đã quên cùng hắn nói chuyện nên như thế nào ởtrong thư.
“Sớm ngày trở về nhà.”
Hay là thêm một cái: “Mong”?
“Mong chàng sớm ngày trở về nhà”?
Này một trang giấy viết thư, chỉ viết một nửa.
Yến Hạ Nguyệt đem giấy viết thừa ném vào sọt, bút lại đặt xuống chỗ ghi tên.
“Khang Dương bút chi.”
Bút chi: ý là chỉ người viết. (Còn Khang Dương là chị Nguyệt á)
Yến Hạ Nguyệt đem thư cất vào phong thư bên trong, lại ở mặt trên viết xuống “Cố Diêm thân khải”, mới an tâm giao cho Bình Bình.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
Sở Châu cách kinh thành xa cũng không xa, mà nói gần cũng không gần.
Kinh thành đã lâu mới có thời tiết tốt, khi nhóm đường huynh muội của nàng đều nghe nói sức khỏe của nàng đã tốt, từng người từng người đều tới phủ đệ của Khang Dương công chúa, bất đắc dĩ, nàng phải làm yến hội đem bọn họ chiêu đãi thật tốt.
Yến Tuyết Thanh lại là không tới được.
Yến Hạ Nguyệt nghe Yến Tuyết Thanh oán giận là trong phủ hạ nhân khó quản, trong lòng lại tính xem người hầu trong phủ khi nào có thể tới Sở Châu.
Bốn ngày có thể tới sao?
Lúc này Cố Diêm đã nhận được thư nàng chưa?
Hắn sẽ có phản ứng gì đây?
“Hoàng tỷ?”
Yến Hạ Nguyệt hoàn hồn, xin lỗi cười: “Thanh Nhi muội vừa mới nói cái gì?”
Yến Tuyết Thanh hiển nhiên có chút ngượng ngùng: “Hoàng tỷ, muội là muốn hỏi một chút…Tỷ…”
Yến Tuyết Thanh thẹn thùng đỏ mặt, rạng mây đỏ làm khuôn mặt xinh đẹp ấy càng trở nên kiều nộn, ngữ khí cũng xấu hổ: “Ai nha, vẫn là không nói, muội xấu hổ lắm!”
Yến Hạ Nguyệt không có thói quen dò hỏi tới cùng, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu: “Thanh Nhi nếu nói không nên lời, cũng không cần nói, tới thử xem trà hoàng huynh vừa ban, hương vị thực tốt.”
Yến Tuyết Thanh từ nhỏ liền có chút nóng nảy, thời điểm năm đó cùng đi học ở Thượng Thư Phòng liền luôn là không ngồi im được, càng miễn bàn tới cái gì là pha trà.
Nàng uống một ngụm to, tựa hồ là hạ ý định quyết tâm cái gì rồi, buông cái ly liền đứng dậy: “Hoàng tỷ, muội còn có việc, muội đi trước a!”
Yến Hạ Nguyệt nhìn nàng đi xa, chậm rãi phẩm một ngụm trà mới này.
Thật là hảo hương vị.
Yến Hạ Nguyệt trừ bỏ viết thư cho Cố Diêm, còn viết thư cho Yến Quy Xuân.
Nàng không biết nữ nhân kiatừ đâu xuất hiện, cũng chưa thấy qua nàng, hiện tại liền cũng không có cách nào tra ra được, chỉ có thể ở trong thư hỏi qua vài câu.
Rốt cuộc nữ nhân kia luôn không đối phó cùng Xuân Nhi, nói không chừng hiện tại cũng đã gặp phải ở đâu rồi.
Mặc dù đã không còn mưa, Bình Bình vẫn là không thể nhìn Yến Hạ Nguyệt ngồi ở đầu gió, nàng đến gần, hơi hơi cong eo thấp giọng nói: “Thọ Dương công chúa đã đi rồi, công chúa cũng trở về phòng đi thôi, nơi nàyđầu gió, vẫn là có chút lạnh.”
Yến Hạ Nguyệt bất đắc dĩ, đứng dậy đi tới, thoáng nhìn góc áo Bình Bình dính chút bụi, không khỏi có chút kỳ quái: “Bình Bình em vừa làm gì?”
Bình Bình nói: “Em đến tiền viện một chuyến.”
Yến Hạ Nguyệt lông mi run rẩy, chớp chớp mắt nhìn phía trước: “Đi tiền viện làm cái gì?”
Từ ngày nàng cùng Cố Diêm xảy ra mâu thuẫn lớn nàng không cho hắn trở về hậu viện, nên hắn liền dọn đến tiền viện.
Mỗi lần Cố Diêm thượng triều xong đều trực tiếp đi Kinh Ngô Vệ luyện binh, trời chưa sáng đã phải dậy, có khi Kinh Ngô Vệ nhiều việc, hắn trở về cũng đã tối đêm.
Yến Hạ Nguyệt là ngủ đến hừng đông mới có người kêu dậy, kêu cũng không nhất định phải dậy, ngày thường xem sổ xem sách tưới cây tưới hoa, hoặc là ra cửa dạo phố, đi đến nhà người khác dự yến tiệc, tóm lại trời còn chưa tối liền trở về ngồi ở trong nhà.
Bọn họ cũng hiếm khi chạm mặt.
Bình Bình nhìn sắc mặt Yến Hạ Nguyệt, chắc chắn rằng không thấy sự khó chịu nào xuất hiện, liền yên tâm nói: “Em chỉ là nghĩ nếu Công chúa đã nghĩ thông suốt, thì phò mã cũng không tiếp tục ở tiền viện nữa, cho nên đến tiền viện theo chân bọn họ chào hỏi.”
Tiếp đón gì, chào hỏi gì?
Đương nhiên di chuyển trở lại cần họ giúp đỡ.
Yến Hạ Nguyệt cũng chưa nói được hay là không được, lại trở về phòng bắt đầu xem sổ sách.
Bình Bình nhìn, chỉ cảm thấy công chúa nhà mình thật sự đã trưởng thành.
Phò mã là một người tốt, công chúa không biết như thế nào lại muốn hòa li, nàng khuyên qua rất nhiều lần, chính là càng khuyên công chúa tâm ý càng kiên quyết, thiếu chút nữa liền viết thư hòa li rồi.
Sau khi công chúa hết bệnh, ngược lại là lại nghĩ thông suốt, dường như cũng không kháng cự phò mã cho lắm.
Không phải nàng thiên vị phò mã, chỉ là nàng thật sự nghĩ không ra phò mã đã làm sai gì, tưởng tượng đến việc công chúa sau khi hòa li không thể tìm thấy một phu quân tốt như vậy được nữa,
Tốt nhất công chúa cùng phò mã có thể hòa hảo, tốt tốt đẹp đẹp.
Có con nối dõi hay không đều không quan trọng, công chúa vui vẻ mới quan trọng nhất.
“Tướng quân, hiện tại canh giờ cũng không còn sớm, chờ tới công chúa phủ rồi, không bằng ngài về phòng trước, ngày mai lại đi gặp công chúa?”
Ít nhất về trước phòng tắm rửa một cái a.
Chu Sơn nhìn Cố Diêm không động đậy mà thở dài.
Rốt cuộc là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tướng quân nhà hắn là anh hùng thực sự, Khang Dương công chúa hắn cũng gặp qua, là một mỹ nhân, nói thực ra, thời điểm bọn họ đứng chung một chỗ rất xứng đôi.
Chỉ là hiện tại anh hùng vẫn còn ở ải quan thượng, còn mỹ nhân lại muốn vẫy vẫy ống tay áo chạy lấy người.
Tướng quân của bọn họ năm đầu lúc mới thành hôn là cái dạng gì, hiện tại lại là cái dạng gì, không ai so với hắn-phó tướngrõ rang hơn.
Tướng quân nhà hắn là người tài, công chúa lại…
Phủ tướng quân cùng phủ công chúa không cùng đường, Chu Sơn sống gần phủ tướng quân, đi đến ngã rẽ nhìn bóng lưng tướng quân nhà hắn đi xa, lắc lắc đầu, chậm rì rì cưỡi ngựa hướng về nhà đi.
Hạ Nhị dắt lấy ngựa của mình và ngụa của phò mã, nhìn phò mã đi nhanh vào cửa, còn bản thân chậm rãi hướng cửa hông đi.
Không chậm không được, hắn cho rằng lúc mình đi Sở Châu đã rất nhanh rồi, ai có thể nghĩ đến phò mã cùng hắn trở về còn có thể nhanh hơn nữa.
Như vậy giống như một đường bay nhanh, chân hắn hình như đều bị phế đi rồi.
Hạ Nhị nghĩ bộ dáng phò mã bước đi như bay, trong lòng kính nể, phò mã thật không hổ là tướng quân a.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
Cố Diêm thẳng đến khi vào cửa, mới xác thực cảm nhận được Yến Hạ Nguyệt là đã tỉnh lại.
Bầu không khí trong phủ đều không giống xưa.
Nhóm thị nữ gã sai vặt thấy hắn đều mang theo nụ cười mà hành lễ.
Như vậy liền rất tốt.
Hắn cũng không dám hồi tưởng hắn thời điểm đi trong phủ đến tột cùng có bao nhiêu áp lực.
Sắc trời xác thực không còn sớm, cửa viện Yến Hạ Nguyệt cũng đã khóa.
Cố Diêm thật sự muốn lập tức nhìn thấy nàng, chính mắt nhìn thấy nàng ổn, hắn mới có thể yên tâm.
Tường phủ công chúa đã cao, chỉ là Cố Diêm ngay cả tường thành đều lật qua, tường phủ công chúa có cao mấy đi nữa, hắn vẫn là có thể giải quyết.
“Công chúa, thời điểm không còn sớm, ngày mai lại xem tiếp.”
Yến Hạ Nguyệt đem sổ sách khép lại, lại lấy bàn tính đè nặng, mới đứng dậy ngồi vào trước bàn trang điểm.
Bình Bìnhtháo búi tóc lỏng lẻo ra, cầm lấy chiếc lược ngọc chậm rãi chải mái tóc dài như rong biển của Yến Hạ Nguyệt.
“Công chúa ngày mai nên gội đầu.”
Bình Bình đem tóc nàngduỗi thẳng lại, đem lược thả lại rồi đứng ở một bên nhìn Yến Hạ Nguyệt bôi mặt.
“Hoa quế dù dung tốt thật, chỉ là lâu dài lưu tại trên tóc không khỏi liền có chút thương tổn tóc.”
Yến Hạ Nguyệt đang muốn nói chuyện, gian ngoài truyền đến mơ hồ tiếng vang.
Bình Bình được cho phép Yến Hạ Nguyệt, qua đi hỏi: “Ai?”
Không ai trả lời.
Bình Bình trong lòng rùng mình, lại hỏi một lần: “Là ai?”
“Đốc —— đốc —— đốc”
Chỉ có phò mã mới có thể gõ tam hạ.
Bình Bình yên tâm, trở về xin chỉ thị Yến Hạ Nguyệt: “Công chúa, hình như là phò mã.”
Cố Diêm?
Thư mới từ kinh thành đi ra ngoài không bao lâu, hắn liền đã trở lại?
Yến Hạ Nguyệt không hỏi “Có phải hay không đã đoán sai”, nàng đứng dậy, vén mái tóc dài đen nhánh sang một bên, đi tới cạnh cửa.
Người bên ngoài ước chừng cũng không nghĩ cửa sẽ mở, hắn không hề gõ cửa, mà là trực tiếp thấp giọng hỏi: “Công chúa ngủ rồi hả?”
Hỏi ước chừng là Bình Bình.
Bình Bình nguyên bản đứng ở Yến Hạ Nguyệt bên cạnh, nghe vậy lặng lẽ thối lui đến một bên.
Ngoài cửa người giống như rất có kiên nhẫn, đợi mười lăm phút, mới lại nói: “Nếu Công chúa ngủ rồi, Cố Diêm liền cáo lui trước, ngày mai Cố Diêm sẽ lại đến.”
Tóm lại nhất định phải nhìn thấy nàng đúng không?
Yến Hạ Nguyệt mở cửa, Cố Diêm đang chuẩn bị đi, không nghĩ cửa lại mở ra, hắn theo bản năng hơi hơi cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Công chúa muốn gặp Cố Diêm?”
Hắn cho rằng mở cửa chính là Bình Bình.
Ban đầu nàng là tính đi ngủ, đèn đều tắt chỉ còn hai ngọn, lúc này ngọn lửa lung lay dưới ánh trăng mờ ảo, anh sáng có chút mỏng manh yếu ớt.
Cố Diêm là vẫn luôn rất cao, nàng cũng chỉ miễn cưỡng đứng đến ngực hắn.
Quần áo hắn cũng không sạch sẽ lắm, quần lấm tấm vết bẩn, giày trên mặt đất đều là bùn.
Là cưỡi ngựa cả ngày gấp trở về sao?
Đúng vậy đi.
Chỉ tiếc hiện tại quá mờ, thấy không rõ bộ dáng hắn râu ria xồm xoàm.
Cố Diêm nghe đối diện hít thở nhẹ nhàng, chậm rãi ý thức được phía trước là ai.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.