Chương 22: Hôn
“Cố Diêm?”
Cố Diêm từ dưới cái uy áp của đế vương kia mà hoàn hồn, hắn nhìn đến công chúa đang có chút lo lắng nhìn hắn.
Yến Hạ Nguyệt chỉ là chỉ muốn nói đùa một chút, không nghĩ Cố Diêm sẽ nói chuyện nghiêm túc như vậy, nhịn không được kêu hắn một tiếng.
Cố Diêm đánh bạo xoa xoa tóc nàng, nàng cắn cắn môi, lại không hề có ý định né tránh hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt cũng không muốn được nghe cái đáp án, đang chuẩn bị nói sang đề tài khác, Cố Diêm liền mở miệng, thanh âm có chút nhu hòa: “Đại khái là bệ hạ cảm thấy ta cùng công chúa xứng đôi hơn đi.”
Hắn đã mở miệng cầu hôn đại công chúa, tiên đế làm sao có thể sẽ đem hắn lại xếp vào phàm vị tuyển phò mã cho Chiêu Dương công chúa.
Yến Hạ Nguyệt mới không tin hắn đâu, nghe đến đâu cũng thấy hắn đang nói dối, lại hỏi: “Ta nhớ rõ nhà ngươi là ở Thanh Châu đúng không?”
Cố Diêm gật đầu, không biết tại sao nàng lại nói đến chuyện này.
Nàng nhìn đường phố phồn hoa đang dần xa theo tiếng bước chân của ngựa, trong giọng nói mang theo chút tò mò: “Thanh Châu so với kinh thành, nơi nào tốt hơn?”
Nàng chưa từng đi qua vùng đất phong của mình, nói cách khác, nàng còn chưa từng rời khỏi kinh thành.
Cố Diêm lắc đầu: “Thanh Châu núi sông là nhiều, cũng không có cái gì quý, thương nhân ở đấy còn chưa nhiều bằng một nửa kinh thành, quan viên ở đấy đặc biệt ít.”
Đến nỗi mà kinh thành…… ở ngay dưới chân thiên tử, nói một câu không dễ nghe chút là từ trà lâu làm rơi một ấm trà thì không chừng ấm trà đó cũng có thể đập trên đầu vị quan nào đó.
(Ý nói là nhiều quan quá, tùy tiện kéo ra một người cũng có thể là quan hoặc liên quan đến quan lại triều đình)
Yến Hạ Nguyệt nga một tiếng, lại hỏi: “Vậy ngươi có thường xuyên đi leo núi?”
Cố Diêm không thể lý giải tại sao Yến Hạ Nguyệt lại nghĩ đến việc lên núi như thế, hắn lắc đầu: “Núi sâu rừng già, mãnh thú có rất nhiều, chỉ có thợ săn mới dám lên núi.”
Hắn khi đó mới mười mấy tuổi, trên tay cũng không có vũ khí, lên núi không phải là tự đi tìm chết?
Yến Hạ Nguyệt nháy nháy đôi mắt, ngô một tiếng, còn hỏi: “Kia…… Bà bà bọn họ ở bên kia có tập tục gì không, ăn tết thì sao?”
Cố Diêm ngẩn ra, Yến Hạ Nguyệt lại chớp chớp mắt: “Ở đấy có giống kinh thành không?”
Hắn nhìn Yến Hạ Nguyệt, đột nhiên minh bạch hắn công chúa là đang làm cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm giật mình, hắn áp chế luồn nhiệt nóng bỏng trong lòng xuống, nghĩ nghĩ, nói: “Cùng kinh thành…… Cũng không có gì khác nhau lắm đâu.”
Cùng hoàng tộc so sánh thì đương nhiên làm sao giống nhau được.
Cố gia bọn họ hiện tại ở Thanh Châu, cũng coi như là có chút danh tiếng, hắn bỏ tiền xây lớp học bồi dưỡng các thế hệ sao, con cháu trong Cố gia cũng tham gia khoa cử, thi đỗ thì được cử đi nơi khác làm quan.
Cả phủ cũng được đổi mới, hắn tự lấy tiền mình đổi mới không ít nội thất, thoạt nhìn cũng tươm tất hơn hẳn, chỉ là phụ mẫu nhà hắn rốt cuộc cũng là người thường, bởi vậy sinh hoạt hằng ngày cũng những người bình thương dân dã ngoài kia không có gì khác biệt.
Yến Hạ Nguyệt thấy đã ra khỏi thành, mới đem mành vén lên, mấy câu vừa rồi này chỉ tùy tiển hỏi một chút mà thôi.
Khi nhìn thấy cảnh sắc mà trước đây nàng chưa được thấy, liền bắt đầu nghiêm túc mà ngắm nhìn.
Cố Diêm nhìn đôi mắt nàng bị ánh sáng chiếu mà phá lệ rực rỡ, tay chậm rãi đặt ở trên tay nàng.
Tay nàng so với tay hắn, nhỏ nhắn và tinh tế hơn nhiều.
Mềm mại lại ấm áp.
Giống như một khối ngọc sống.
Lông mi nàng run rẩy, Cố Diêm cũng theo tầm mắt nàng mà nhìn ra bên ngoài cửa xe, đem tay nàng nắm chặt ở lòng bàn tay.
Trân trọng lại kiên định.
Chờ tới khi tới biệt viện, Bình Bình xuống xe trước đứng ở một bên, chờ công chúa ra để đỡ xuống xe, không nghĩ đến Cố Diêm lại xuống xe trước, động tác hắn nhẹ nhàng lại chậm rãi, Bình Bình nhìn theo tay thì thấy được tay công chúa nhà nàng.
Yến Hạ Nguyệt là có chút ngượng ngùng, nhưng là……
Nàng nhìn bộ dáng Cố Diêm hơi hơi mỉm cười, trấn định lại dường như không có việc gì mà vững vàng bước xuống dưới.
Bình Bình đi theo phía sau hai người, nhìn bọn họ nắm tay, cơ hồ nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Da mặt Cố Diêm luôn dày, hắn thậm chí còn tự nhiên đem bàn thay thay đổi cách nắm, ban đầu chỉ đơn giản là nắm tay bình thường cho đến đan năm ngón tay mình với năm ngón tay Yến Hạ Nguyệt, cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau.
“Gặp qua tướng quân, công chúa.”
Quản gia ở biệt viện tiến lên: “Tướng quân, mời đi cùng lão nô.”
Yến Hạ Nguyệt nhìn bố cục có phong cách của vùng sông nước Giang Nam, ngón tay giật giật.
Cố Diêm hơi hơi cúi người, Yến Hạ Nguyệt thoáng ngửa đầu, tiến đến bên tai hắn: “Ngươi thích loại phong cách này sao?”
Thật ra cùng với kiểu phong cách nàng thích giống nhau.
Cố Diêm trên mặt vẫn luôn ẩn ẩn nụ cười, hắn thấp giọng nói: “Không phải.”
Từ khi hắn gặp nàng thì trong đầu hắn luôn bị nàng chiếm cứ.
Lúc đang thượng chiều sẽ nghĩ thời điểm này không biết nàng đã dậy chưa hay lại trộm lười rồi?
Lúc ăn cơm sẽ nghĩ xem nay nàng ăn cái gì, nàng sẽ thích đồ ăn như thế nào, chắc hẳn sẽ là đồ hơi ngọt một chút đi.
Hắn ngồi ở nóc nhà phủ tướng quân luôn nhìn về phía hoàng cung như thể có thể nhìn thấy nàng vậy. Hắn muốn nhảy về phía chân trời đằng kia để có thể gặp nàng ngay và luôn.
Có một ngày hắn đi ở trên đường thấy hai cô nương đang cái nhau đi qua hắn, hắn nghĩ ngay đến nàng vì hai cô nương đó chính là mội muội nàng.
Hắn bất động thanh sắc đứng cách các nàng khoảng mười bước chân, nhìn các nàng đứng trong quầy bán quạt nói chuyện, trong trong hai người nói: “Ta cảm thấy cây quạt này không tồi, tỷ tỷ nhất định sẽ thích.”
Hắn cố ý đi ngang qua xem, thì phát hiện trên mặt quạt chính là một vùng sông nước.
Nét vẽ núi sông mây suối mang đầy vẻ đẹp quyến rũ của Giang Nam.
Hắn vẫn luôn nhớ kĩ điều đó, khi mà cùng đám bạn cưỡi ngựa thì vô tình phát hiện chân núi Càn Sơ này, hắn cảm thấy cảnh sắc ở đây rất tốt, nếu ở chỗ này xây được biệt viện, tương lai hắn nhất định sẽ đem nàng tới đây thưởng thức phong cảnh.
Bởi vậy sau khi hắn trở về liền tìm phương pháp ở chân núi Càn Sơ mua đất, lại thỉnh một người thiết kế am hiểu về phong cách Giang Nam, ngày ngày nghiên cứu tìm tòi mà xây lên cái biệt viện này.
Cho tới bây giờ, tòa biệt viện này mới có thể mở rộng cánh cửa mà nghênh đón chủ nhân của nó.
Yến Hạ Nguyệt không hiểu, chính hắn không thích phong cách này vậy tại sao vẫn xây cả một canh biện viện to như thế, nàng nhìn về phía ao bên kia liền kinh ngạc: “Nước chảy vào đây sao?”
Cố Diêm gật đầu: “Chỗ này có nước, dẫn vào biệt viện rất tiện.”
Nàng một đường đi đến chính sảnh, vừa định xoay người ngồi xuống, liền cảm thấy vị vướng.
Nàng quên mất tay nàng đang được Cố Diêm nắm. Nàng lén bĩu môi nhìn hắn.
Cố Diêm rầu rĩ cười vài tiếng, xoay người đổi thành tư thế dắt tay nằng, cùng nàng ngồi xuống.
Yến Hạ Nguyệt thanh thanh giọng nói, thập phần tự nhiên: “Nơi này ngươi làm thật tốt.”
Cố Diêm mỗi lần đánh giặc hoặc là xuất binh trở về, bệ hạ đều sẽ ban thưởng, trừ bỏ lúc ban đầu chỉ ban vô số vàng bạc linh tinh thì sau khi bệ hạ biết được hắn có ý đồ với Chiêu Dương công chúa của Đại yến bệ hạ đã thay đổi cách ban thưởng, đến quá nửa ban thưởng cho hắn đề là lăng lụa ngọc ngà châu báu.
Hắn có vị bằng hữ am hiểu buôn bán, hai người liền góp bạc vào, mấy năm nay làm ăn được cũng coi là có của để rồi.
Hắn chưa từng có ý định xây tòa biệt viện này, chỉ là đùng một cái hắn muốn xây liền xây, Một chút tiền này hắn vẫn bỏ ra được.
Lần đó Yến Hạ Nguyệt không biết, nàng chỉ vì muốn tạo chút không khí mà nói ra câu này.
Cố Diêm cũng không thấy cần thiết khi để Yến Hạ Nguyệt biết chuyện này, hắn ly sứ đẩy về phía Yến Hạ Nguyệt, Yến Hạ Nguyệt nâng lên uống hai ngụm, lại buông.
Bình Bình vào phòng cất đồ đạc, bên người nàng vẫn luôn không nha hoàn nào đáng tin khác để sử dụng, Cố Diêm cũng không yên tâm khi nàng chỉ có một nha hoàn mang theo bên người.
Nàng nghĩ đến Cố Diêm, liếc liếc hắn, tay hắn tỳ tiện đặt ở trên bàn, khớp xương rõ ràng, thon dài lại có lực.
Cố Diêm nhận thấy được Yến Hạ Nguyệt đang nhìn mình, cùng nhìn lai về phía nàng.
Yến Hạ Nguyệt làm như không có việc gì thu hồi tầm mắt, nàng ngồi một lát, đứng dậy: “Ngươi có việc gì không thế?”
Cố Diêm cũng đứng dậy, lại lần nữa nắm lấy tay nàng: “Công chúa muốn đi làm cái gì sao?”
Yến Hạ Nguyệt ngón tay hơi hơi giật giật, Cố Diêm lại càng nắm tay nàng chặt hơn.
Nàng nhìn Cố Diêm, tức giận nói: “Ta muốn tùy tiện xem một chút thôi.”
Yến Hạ Nguyệt nói xong liền chậm rãi bước chân đến bên cạnh cái ao, bên trong trồng hoa súng, giờ phút này trên mặt ao cũng chỉ còn mấy cánh hoa rụng cùng mấy con cá bơi bơi.
Nàng theo đi dọc theo lan can đi đến một cái đình nhỏ.
Đình đài lầu các, tòa viện này đầy đủ hết.
Cố Diêm phân phó người đem thức ăn cho cá lại đây, ngón tay hắn ở lòng bàn tay Yến Hạ Nguyệt khều khều một cái, ngàng giật mình kinh ngạc, như là con mèo Ba Tư bị dù dọa chấn kinh quay đầu, ánh mắt nàng mang điểm ngây thơ cùng khó hiểu nhìn về phía hắn, nhìn ánh mắt đấy lòng hắn lại nóng lén.
Yến Hạ Nguyệt nhìn hắn, không rõ hắn vì sao lại làm một cái động tác ngả ngớn như vậy.
Đây là đang tán tỉnh nàng đi?
Cố Diêm đem thưa cho cá lại cho nàng, mấy cái suy nghĩ vừa rồi đều bị Yến Hạ Nguyệt vứt ra sau đầu, nay nàng vốc một ít, dựa vào trước lan can rải xuống, mấy con cá tranh nhau bơi đến đớp.
Nhìn đám cá ăn no không thèm bơi để ăn nữa chậm rãi tản ra, tâm tình Yến Hạ Nguyệt cũng tốt lên không ít.
Cố Diêm lại tức ăn cá bỏ xuống, Yến Hạ Nguyệt rút cái khăn tay ra muốn lau một chút chỉ là nàng bây giờ chỉ có một tay làm thế nào cũng không lau được, Cố Diêm liền đem khăn từ trong tay nàng rút ra.
Yến Hạ Nguyệt ngoan ngoãn duỗi tay đưa đế trước người hắn đề hắn lau tay cho mình, Cố Diêm càng cảm thấy công chúa nhà hắn như một con mèo ngoan ngoãn chờ chủ nhân giúp đỡ vậy.
Hắn nhẹ nhàng lau sạch ở trong lòng bàn tay, rồi lại tinh tế lau qua khe hở ngón tay.
Hắn lau xong, nhìn khăn, không biết phải làm gì với cái khăn này bây giờ.
Yến Hạ Nguyệt nhìn hắn nghiêm túc suy nghĩ nên xử lí cái khăn như thế nào, hắn môi nhấp, mi mắt buông xuống, lông mi thẳng tắp.
Nàng đầu óc nóng lên, tay năm tay Cố Diêm thoáng dùng chút lực, Cố Diêm liền dời lực chú ý trở ai trên người Yến Hạ Nguyệt, hắn cúi người tưởng nàng muốn nói cái gì.
Yến Hạ Nguyệt hơi hơi nhón chân, nhìn Cố Diêm khuôn mặt, đem môi mình áp lên.
Cố Diêm cho rằng công chúa của hắn có việc muốn cùng hắn nói, hô hấp nàng càng ngày càng gần, phả lên sườn mặt hắn, làm hắn bất giác ngừng thở, mọi suy nghĩ đều dồn về tai chờ nàng nói.
Nàng không nói gì.
Cố Diêm còn chưa có kịp nghi hoặc, khuôn mặt nàng liền phóng to ở trước mặt hắn.
Chóp mũi bọn họ cơ hồ đã chạm vào nhau, mắt nàng hơi hơi nhắm lại, trên môi hắn truyền đến cảm xúc mềm mại.
Nàng đây chính là tự mình hôn hắn!
Khăn trong tay Cố Diêm rơi xuống, theo gió nhẹ phiêu phiêu đãng đãng, cuối cùng rơi vào trong nước.
Hắn có chút không thể phải ứng.
Yến Hạ Nguyệt cảm thấy mình có chút khẩn trương, lông mi cong vút không ngừng run rẩy, chọc người ta trìu mến cực kỳ.
Cái tay không kia của Cố Diêm theo bản năng ôm lấy vòng eo nàng.
Mọi ý thức bây giờ đều dồn vào môi, nhưng vào lúc này, trong lòng hắn lại hiện lên một ý nghĩ.
—— Thắt lưng như suối, trăng sáng bên tai.
( ——纤纤如束素,款款若流纨。Bản thân Kem không hiểu quá rõ nghĩa câu thơ này. Được biết nó được trích trong một bài thơ ở Trung Quốc. Bạn nào biết cmt ở bình luận cho mọi người và Kem cùng biết nhé!)
Ý nghĩ này vừa thoáng qua hắn liền siết chặt eo nàng, khoảng cách giữa nàn và hắn bây giờ cực kì gần, hắn thậm chí còn mơ hồ cảm thấy được hương thơm từ da thịt nàng.
Yến Hạ Nguyệt đầu trống rỗng, không dám mỏ mắt coi phu quân nàng hiện tại là cái dạng gì, nàng nhớ tới đêm kia bị hắn cưỡng ép trên giường, đầu lưỡi giật giật, khẽ đưa ra.
Cố Diêm nhận thấy được cái thứ mềm mại trên môi hắn là cái gì, trong đầu nổ ‘đoàng’ một cái, đồng tử co chặt, hắn theo bản nàng muốn hôn lại, tốt nhất là bắt được cái lưỡi đinh hương đang sợ sệt kia, lại……
Lý trí hắn bị đôi mắt đang nhắm chặt của Yến Hạ Nguyệt gọi trở về, cũng dần dần nghe được tiếng hít thở trầm trọng của mình, chậm rãi cưỡng bách chính mình phải thả nàng xuống.
Yến Hạ Nguyệt rốt cuộc chưa từng có chủ động qua như vậy, làm được như vậy đối với nàng đã là cực hạn.
Nhận thấy được Cố Diêm có ý tứ buông lỏng tay xuống, mà đôi môi nóng bỏng của hắn cũng không có ý tứ mở ra nên liền nhẹ nhàng lui ra một chút.
Chân nàng vững vàng chạm được mặt đất, đầu kẽ cúi thấp không dám nhìn hắn, vòng qua bên người Cố Diêm mà chạy ra ngoài.
Bây giờ kêu nàng làm cái bộ dáng như chưa có chuyện gì xảy ra đối với Cố Diêm, nàng làm không được.
Ánh mắt Cố Diêm thâm trầm, hắn nhìn từng bước chân nhỏ của Yến Hạ Nguyệt chạy ra ngoài đình, nang lên cánh tay vừa siết chặt vòng eo nàng, có chút xuất thần đưa lên xoa xoa môi.
Nàng vừa mới hôn qua nơi này.
Mềm mại, mang theo hương thơm ngọt ngào.
Một mảnh mềm mại nào đó liền chạm vào trái tim hắn, phảng phất như trực tiếp chạm ở ngay đầu quả tim hắn, hắn cơ hồ vì thấy mà điên cuồng chỉ trong nháy mắt.
Lúc đó công chúa của hắn muốn lấy mạng của hắn thì chỉ sợ hắn cũng không có phát hiện ra.
Cố Diêm buông tay, liếc chiếc khăn đã bồng bềnh bơi trên mặt nước đằng xa, không nhanh không chậm đi trở về.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
-----------------------------------------------------
Tác giả: Cố Diêm, ngươi là thật sự không được đi? Nguyệt Nhi cũng đã làm đến như vậy rồi, ngươi thế nhưng không thèm há mồm?
Cố Diêm:?
Nguyệt Nhi: Chính là như thế đó!
Editor: Nhét đến tận mồm không thèm ăn. Chắc chắn là không được.