Trăng dưới hiên

Chương 24: Biệt viện
Yến Hạ Nguyệt nâng bàn tay lên, nhìn đầu ngón tay đa bắt đầu nhăn lại, gọi Bình Bình lại đây.
Bình Bình giúp nàng mặc tốt quần áo, rồi đưa nàng đề ghế ngồi.
“Được ngâm nước nóng thật tốt, chỉ là không thể gội đầu.”
Tóc nàng rất dày, lúc gội xong rất khó lau khô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt cảm nhận được ngón tay Bình Bình mềm nhẹ chạm vào da đầu nàng, dòng nước ấm áp trượt qua, nàng nhịn không được mà than thở một tiếng: “Nếu có biện pháp làm tóc mau khô thì thật tốt a, chắc chắn ngày nào ta cũng sẽ gội đầu.”
Thật sự là quá thoải mái đi.
Nhìn mấy tiểu nha hoàn cầm khăn đứng lau tóc cho nàng, rồi lại có những ánh nắng ấm áp chiếu qua, Yến Hạ Nguyệt dựa vào lưng ghế, nhìn lên núi xanh như ẩn như hiện qua cửa sổ, quay đầu hỏi Bình Bình: “Chùa Đức Huệ phải leo cao bao nhiêu?”
Bình Bình suy nghĩ một chút, nói: “Ở giữa sườn núi, cũng không tính là quá cao.”
Nàng đã ngâm ở đây lâu rồi, giờ đi lên núi khả năng là đã muộn, Yến Hạ Nguyệt bỏ qua ý tưởng muốn lên núi bây giờ, cùng Bình Bình nói: “Ngươi an bài một chút, ngày mai ta muốn lên chùa đi lễ Phật.”
Bình Bình vâng lời, Yến Hạ Nguyệt tiếp tục nhìn hướng về ngôi chùa như đang chìm trong sướng mù ở đằng xa.
Trước đây nàng vẫn không bao giờ tin vào nhân quả luân hồi.
Nhưng chính nàng bây giờ dang ở đây.
Nàng cũng không thể không tin.
Lúc Cố Diêm đi vào, Yến Hạ Nguyệt đang ngồi xem thoại bản.
Lại ra một quyển thoại bản mới, cô thiên kim nhà giàu yêu chàng thư sinh nghèo túng, nhưng hai người kiên định không rời bỏ nhau.
Nàng cũng đã đoán trước được kết cục, cảm thấy không thú vị liền đặt thoại bản sang một bên.
“Công chúa cảm thấy nhàm chán sao?”
Yến Hạ Nguyệt cảm thấy giọng nói hiện tại của Cố Diêm giống như tiếng đàn vậy.
Nàng vừa nghe thấy thanh âm của hắn thì theo bản năng cả người liền mất tự nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt ừ một tiếng, bày ra một vẻ mặt tư nhiên như chưa có chuyện xảy ra: “Tác giả có vẻ đã cạn kiện sức lực rồi, viết đi viết lại cũng là mấy cái cốt truyện giống nhau, xem nhiều rồi, cảm thấy đã không còn thú vị nữa.”
Cố Diêm ngồi vào bên cạnh nàng, cầm lấy quyển thoại bản bắt đầu lật tới lật lui, bên trong là một đoạn rất bình thường về lúc tiểu thư và thư sinh lén gặp gỡ nhau.
Hắn thả xuống bàn, nhớ tới Cố Tả đưa cho hắn quyển thoại bản kia, khóe môi hơi nhếch lên: “Quả thực rất nhàm chán, ta cho rằng Cá Thạch Chi so ra thì lợi hại hơn nhiều với những tác giả viết mấy loại thoại bản thầm thường này.”
Yến Hạ Nguyệt nghĩ nghĩ, không nhớ được Cá thạch Chi trong lời Cố Diêm là ai, nàng không biết, liền hỏi: “Cá Thạch Chi là ai?”
Cố Diêm chậm rì rì nói: “Cá Thạch Chi viết văn cũng vài năm rồi, tác phẩm mới viết gần đây tương đối nổi danh……”
Hắn nhìn Yến Hạ Nguyệt, khóe mắt cố gắng hạ xuống, trong thanh âm mang theo chút sung sướng nói: “《 Thanh Bình Ký 》.”
Yến Hạ Nguyệt vốn cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, đối với Cá Thạch Chi gì đó cũng không cảm thấy quá hứng thú, không ngờ tới đổi lại lại là câu trả lời “《 Thanh Bình Ký 》” chiu vào trong tai, làm nàng sửng sốt.
Cố Diêm, hắn làm sao lại biết tác giả của 《 Thanh Bình Ký 》là ai???
Đến nàng cũng không biết cơ mà!
Hắn chắc không phải đều vơ vét mấy cái tác phẩm của “Cá thạch chi” gì đó mang hết về nhà rồi chứ???
Yến Hạ Nguyệt nhanh chóng chớp chớp mắt, đêm quyển thoại bản trên bàn siết chặt trong tay: “Nga, là như thế sao a.”
Cố Diêm cười khẽ: “Công chúa giống như là chưa từng đọc qua tác phẩm của hắn vậy? Ta vừa lúc có mang theo một quyển tới biệt viện đây, công chúa có muốn cùng ta xem hay không? Nó thật sự rất hay đấy.”
Yến Hạ Nguyệt kịch liệt lắc đầu: “Không không không không, ta không xem, đột nhiên ta cảm thấy ở nơi này ngắm hoàng hôn cũng thật tốt, vào thời điểm này của năm cuối ngày đều rất đẹp!”
Nàng nói xong lại mở quyển thoại bản ra, chăm chú nhìn vào bên trong, giống như là cảm thấy quyển thoại bản này thực sự hấp dẫn. Hấp dẫn hơn cái gọi là 《 Thanh Bình Ký 》kia nhiều.
Cố Diêm che miệng, tiếng cười bật ra khỏi khóe miệng.
Người này! Quả thực quá xấu xa rồi!
Biết rõ rang kiểu gì nàng cũng xấu hổ, Vẫn còn cố ý trêu chọc nàng như vậy!
Yến Hạ Nguyệt mắt vẫn nhìn trên quyển thoại bản, nhưng thần trí đều đặt hết trên người Cố Diêm.
Hắn luôn là như vậy, tại sao từ trước nàng không phát hiện ra những lời nói của hắn có ‘tính sát thương’ đối với nàng như vậy chưa?
Nàng đem thư rịch vất xuống bàn, cằm hơi hơi nâng lên, nhìn Cố Diêm: “Đừng có mà cười!”
Cố Diêm bất động, những vẫn tiếp tục cười: “Ta chỉ là nghĩ tới một chuyện vui vẻ thôi mà, cho nên không nhìn được cười ra tiếng, công chúa chẳng lẽ chuyện này cũng không được sao?”
Yến Hạ Nguyệt giở thói ngang ngược lên, hừ một tiếng: “Không được!”
Tưởng nàng là kẻ ngốc sao, hắn đây chắc chắn là đang cười nàng, từ lúc nãy rồi, cơ bản là chưa có dừng qua!
Cố Diêm thu lại nụ cười cả người nghiêm túc hẳn lên, hắn kề sát vào người nàng, duỗi tay quấn lấy lọn tóc của nàng, Yến Hạ Nguyệt không biết hắn lại muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần hắn không tiếp tục cười nàng nữa, nàng cũng nguyện ý bày ra sắc mặt tốt cho hắn xem: “Tóc thôi mà có gì đáng xem sao?”
Hừ, tóc nàng còn không mượt bằng tóc hắn đâu, Yến Hạ Nguyệt nhớ tới cái này, bắt đầu có chút bất bình: “Ngươi bình thường dùng cái gì gội đầu?”
Cố Diêm ngón tay quấn quấn mấy sợi tóc của nàng, nghe vậy ngước mắt: “Cũng không có dùng cái gì.”
Thật là, Cố Diêm ở kinh thành cũng thế rồi, chẳng lẽ lúc hành quân hắn cũng gội đầu sao?
Nàng bây giờ chỉ có thể đổ hết cho tóc của Cố Diêm trời sinh đã như vậy. Nàng nhìn Cố Diêm một đầu tóc được buộc gọn gàng, giơ tay đem kim quan của hắn kéo rớt.
Cố Diêm theo bản năng duỗi tay bắt được kim quan, tóc dài liền xõa hết ra.
Yến Hạ Nguyệt chống cằm, đột nhiên nói: “Cố Diêm, ngươi trông thế này trẻ ra đấy.”
Tóc bị buộc cao, mấy sợi tóc rủ xuống, thoạt nhìn như một thiêu niên tươi sáng vừa mới qua cập quan.
Cố Diêm thần sắc bắt đầu thay đổi, giọng điệu khổ sở: “Công chúa đây là ghét bỏ Cố Diêm sao?”
Yến Hạ Nguyệt cầm lấy kim quan của hắn, giờ mới bừng tỉnh nhớ ra câu bản thân vừa nói có thể hiểu sang một nghĩa khác.
Lần này Cố Diêm trong lòng thật sự là có chút khó chịu, Yến Hạ Nguyệt đem kim quan trả lại cho hắn, an ủi hắn nói: “Làm gì có đâu, ngươi xem tuổi ta cũng lớn như vậy rồi, làm sao có khả năng ta ghét bỏ ngươi cơ chứ?”
Nàng đều cũng đã hai ba rồi, phụ nhân khác hai ba tuổi cũng đã có con bắt đầu đi học rồi đấy.
Cố Diêm nghe nàng nói như vậy, đem vẻ mặt sầu khổ vất đi, hắn nhìn Yến Hạ Nguyệt, nghiêm túc nói: “Công chúa sẽ mãi trẻ như vậy, làm sao già đi được.”
Yến Hạ Nguyệt bật cười, một tay sợ lên khóe mắt của chính mình: “Cố Diêm, lời này ngươi nói không thể tin, khóe mắt ta bây giờ cũng đã có vết chân chim rồi.”
Cố Diêm đem tay nàng nắm lấy, cầm chặt trong tay: “Công chúa, ai cười lên khóe mắt cũng sẽ có vết chân chim mà thôi.”
Hắn xoa xoa nơi mà Yến Hạ Nguyệt vừa chạm qua, nhẹ nhàng lại thận trọng: “Công chúa, lúc ta thành hôn cùng nàng ta cũng đã hai ba, nàng đây là cảm thấy lúc đấy ta đã già rồi sao?”
Yến Hạ Nguyệt nói không lại hắn, đem kim quan đẩy lại về phía hắn, cũng không tiếp tục nói chuyện này: “Mau đem đầu tóc ngươi buộc lại hết đi, để người khác nhìn thấy còn ra cái thể thống gì nữa.”
Cố Diêm câm lại đồ vào tay, lại đêm một đầu tóc đen nhánh buộc gọn lại như lúc đầu.
Yến Hạ Nguyệt lại nhớ tới bản thân muốn đi lễ Phật, trong lòng có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc ngày mai ngươi phải đi vào triều.”
Cố Diêm nhướng mày: “Công chúa muốn để ta làm cái gì sao?”
Yến Hạ Nguyệt ngước mắt nhìn về phía sườn núi bị bao quanh bởi sương mù ngoài kia, hơi hơi lắc lắc đầu: “Ta muốn ngày mai đi lễ Phật, chỉ là đi một mình có chút không dám, nhưng ngươi cũng không thể bồi ta.”
Nàng vốn là từ cõi chết trở về, đi đến địa phương như cửa Phật như vậy, trong lòng thật sự có chút sợ.
Cố Diêm không hiểu đi lễ Phật thì có gì mà phải sợ, nhưng hắn vẫn nói: “Công chúa nếu sợ ngày mai ta xin nghỉ bồi công chúa.”
Hắn đi thượng triều cũng không có việc gì làm cho nên có đi hay không cũng giống nhau.
Yến Hạ Nguyệt trừng mắt liếc mắt hắn một cái: “Nói cái gì vậy chứ!”
Xin nghỉ, lấy cái lý do gì mà xin nghỉ?
Bồi thê tử đi lễ Phật?
Hoàng huynh nàng đến lúc đi sẽ cảm thấy phu thê bọn họ như thế nào chứ?
Cố Diêm cũng nghĩ đến điểm này, hắn cười cười: “Thỉnh thoảng ta cũng có thể bị phong hàn mà.”
Vừa lúc hắn còn có thể bồi nàng ở biệt viện vài ngày.
Yến Hạ Nguyệt đập đập hắn mấy cái: “Ngươi đứng đắn lên một chút được không.”
Làm xăng làm bậy như vậy, người khác nhìn đến sẽ nghĩ hắn như thế nào chứ.
Cố Diêm ngồi thẳng, lại tiếp tục sờ sờ tóc Yến Hạ Nguyệt, nói: “Nơi này còn có một mảnh rừng trúc, công chúa có muốn đi xem không?”
Yến Hạ Nguyệt nghe thấy thế bắt đầu nổi lên hứng thú, trong hoàng cung không phải không có rừng trúc, chỉ là Yến Quy Xuân khi còn nhỏ quá hư, không biết là nghe ai nói mấy tin đồn linh tinh, nói trong rừng trúc kia có oan hồn chết oan chết uổng, mỗi nửa đêm sẽ hiện lên cất tiếng khóc ai oán.
Nàng vẫn luôn không tin, chỉ là Yến Quy Xuân nháo muốn cùng nàng buổi tối đến đấy tìm tòi, nàng cũng không thể bỏ mặc muội muội chỉ có thể đi theo nàng đến đó.
Yến Hạ Nguyệt không thể bước nhanh như Yến Quy Xuân hoạt bát, lúc nàng đến rừng trúc, thì Yến Quy Xuân đã không thấy đâu rồi.
Nàng sợ muội muội xảy ra chuyện, lại sợ bị người khác phát hiện hai công chúa buổi tối không ngoan ngoãn ở tẩm điện, thấp thấp gọi nàng, kết quả muội muội không gọi được, ngược lại lại gọi ra một cái bóng trắng đứng cách đó không xa thoát ẩn thoát hiện.
Nàng lúc ấy phía sau lưng liền chay đầy mồ hôi hột, bóng trắng kia còn hướng về phía nàng mà chạy tới, nàng sợ tới mức nàng đứng chôn chân tại chỗ, chỉ cảm thấy hôm nay chính là ngày chết của mình, đợi cho bóng trắng chạy tới gần, nàng mới thấy rõ đó là Yến Quy Xuân.
Nàng ăn mặc áo trong màu trắng, áo ngoài được lấy ra để bọc đồ vật ôm trong ngực, dường như là chạy đến tước mặt nàng tranh công, tự đắc bảo nàng vừa cứ một động vật nhỏ, ngữ khí khinh thường: “Muội còn tưởng rằng là cái gì, thì sao là tiểu gia hỏa này bị kẹt, trách không được cả ngày đều kêu, hoàng tỷ, chúng ta đem nó đến cái cung chuyên nuôi động vật đó đi!”
Đầu sỏ gây tội bị nàng cho người đem đi, Yến Quy Xuân cũng bị nàng răn dạy một hồi, mấy ngày không dám bướng bình nữa.
Nàng phạt Yến Quy Xuân xong trong người thoải mái không ít, chỉ là mỗi lần phải đi quá rừng trúc, trong lòng sẽ nhớ tới cái lần bị dọa kia, dần dà nàng cũng không muốn đi qua đó nữa.
Thời điểm xây phủ công chúa, Công Bộ cho người tới hỏi nàng xem nàng có muốn trồng mấy cây trúc không, nàng bảo không, như vậy tính ra, nàng đã lâu không có nhìn thấy cây trúc rồi.
Rừng trúc ở nơi này, chỉ có hai công dụng, để tạo ra bóng mát thỉnh thoảng có thể đến đấy đi dạo, nếu không thì có thế đấy làm đình. Thứ hai chính là dùng để mở tiệc chiêu đãi khách, mời người tụ tập ở rừng trúc, làm thơ vẽ tranh, thỉnh thoảng có thể tỉnh một người hành văn tốt đến làm thơ, nói chung cũng là một chuyện thanh nhã.
Nàng thì thi ca gì đấy không quá tốt, ngược lại vẽ tranh còn có thể vẽ ra mấy bức tạm ổn, tự nhiên Cố Diêm nhắc tới làm nàng cũng có chút ngứa tay, muốn vẽ một bức họa phong cảnh.
Còn cái nỗi sợ hãi đó á?
Nàng chết cũng đã chết qua, mấy cái bóng ma đó nàng cũng đã không để vào mắt nữa rồi.
Cố Diêm thấy nàng hứng thú ngẩng đầu, nhân cơ hội bất động thanh sắc nói: “Không bằng để ta chải tóc cho nàng nhé?”
Yến Hạ Nguyệt tóc còn chưa có buộc vào, nàng sờ sờ, phát hiện đã kho, liền gật gật đầu: “Được.”
Nàng đứng dậy kêu Bình Bình mau một chút, lại thấy Cố Diêm còn đứng ở tại chỗ, lại thúc giục hắn: “Ngươi mau một chút đi chứ, chờ lát mặt tròi lặn rồi thì làm sao bây giờ?”
Cố Diêm sửa sửa quần áo, đứng dậy cùng Yến Hạ Nguyệt sóng vai đi ra, tay chân quen thuộc dắt lấy tay Yến Hạ Nguyệt.
Yến Hạ Nguyệt trong lòng chỉ muốn vẽ tranh, cũng không có cảm thấy thẹn thùng, lôi kéo Cố Diêm bước nhanh trở về.
Phòng ngủ rất lớn, bên trong có một chiếc giường to, bình phong đinh ngọc được thêu chỉ vàng, Yến Hạ Nguyệt líu lưỡi: “Cố Diêm, ngươi nhìn như vậy nhưng thật có tiền a?”
Đám ngọc này, lúc mua cũng tốn không ít tiền rồi đi?
Lại còn dùng để trang trí bình phong.
Cố Diêm khẽ lắc đầu: “Không có cái gì đáng tiền hết, lúc mua thì người bán cảm thấy không đáng tiền nên bán rất rẻ, cho nên ta cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là khi làm thì có tốn một ít.”
Mặt trên có thêu chỉ vàng thành núi non trùng điệp, mắt chim kia chính là được làm từ đá quý, hồ nước làm từ chỉ bạc, thủ công tinh tế cho thể sáng ngang mấy thứ đồ của hoàng huynh.
Yến Hạ Nguyệt nhớ tới mình chưa từng đi qua tướng quan phủ, nhìn Cố Diêm cầm cây lược gỗ, hỏi: “Phủ đệ ngươi có phải cũng bố trí hoa lệ như vậy không?”
Cố Diêm lắc đầu: “Không có.”
Phủ tướng quân của hắn là do tiến đế thưởng, là tòa nhà có sẵn, Công Bộ cũng đã cho người hỏi qua hắn muốn bày trí như thế nào để bọn họ còn có phương hướng mà làm việc, hắn khi đó còn chưa có đi vào trong cung dự tiệc, không chút suy nghĩ, liền nói muốn ngắn gọn chút, đừng quá phô trương.
Sau đó hắn cả người chỉ nghĩ đến công chúa, một lòng nghĩ làm thế nào mới có thể thành công tiến phủ công chúa, càng không có thời gian quan tâm phủ đệ của mình như thế nào qua.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyệt Nhi: Ngươi căn bản chính là đang cười ta, ngươi chưa từng dừng qua!
Cố Diêm: Cố phu nhân thật ngại quá, ta đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bất luận sự tình như thế nào ta cũng không có cười qua, trừ phi nhịn không được. (ha ha ha ha ha ha)
Tác giả: Cố Diêm ngươi tiếp tục cười thì sẽ không có tức phụ.
Cố Diêm: (một giây biến sắc mặt) ta không cười.
Nguyệt Nhi: Hừ, này còn tạm được.
Editor: Ngoại sợ vợ còn sợ không có vợ nữa cơ à.
Mọi người ơi truyền Kem ít động lực để edit tiếp đi nào. (。ŏ﹏ŏ)  Kem chỉ cần mọi người tương tác và giới thiệu truyện cho nhiều người khác biết là được rồi (◉ω◉). Càng nhiều người đọc Kem càng có hứng edit á!!!!!! ≧°◡°≦
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui