Trăng dưới hiên

Chương 26: Ném tên
Yến Hạ Nguyệt cũng không biết Cố Diêm dùng biện pháp gì, chờ nàng tắm gội xong đi ra, Cố Diêm cả người cũng đã khôi phục như bình thường.
Lăn lộn một hồi lâu như vậy, mặt trời cũng đã ngả phía tây rồi, Yến Hạ Nguyệt cũng bất chấp bây giờ là lúc nào, lôi kéo Cố Diêm chạy đi.
Rừng trúc rất lớn, Yến Hạ Nguyệt đứng ở ven đường cũng có thể nghe được tiếng gió thổi nhẹ nhẹ bên tai cùng với tiếng lá trúc xào xạc cọ với nhau.
Phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm nắm tay nàng bước vào, đi được nửa đường, Yến Hạ Nguyệt ngừng lại.
Cố Diêm cúi đầu không tiếng động dò hỏi nàng, Yến Hạ Nguyệt suy tư một chút rồi nói: “Ngươi chắc là cũng biết dùng kiếm đi?”
Hắn bình thường toàn dùng đao thôi.
Cố Diêm gật đầu: “Có một chút.”
Yến Hạ Nguyệt nhướng mày: “Chờ lát nữa ngươi múa kiếm đi, ta nghĩ vẽ một bức tranh phong cảnh như vậy cũng không có ý nghĩ gì.”
Bình Bình nghe vậy, nhìn về phía hạ nhân của biệt viện.
Cố Diêm nghĩ nghĩ, nói: “Gian phòng ta từng ngủ qua kia, bên giường có một thanh kiếm, ngươi mang tới đây đi.”
Yến Hạ Nguyệt yên tâm, lại tiếp tục đi.
Nàng nhìn trên mặt mấy cái hình trụ nhọn hoắt lấm lem bùn đất, hoảng sợ nhìn Bình Bình nói: “Ta bình thường ăn măng đầu là cái này à?”
Cố Diêm có chút buồn cười: “Công chúa chưa từng thấy nó sao?”
Yến Hạ Nguyệt lắc đầu: “Không có.”
Nàng cũng chỉ biết nó từ mấy câu miêu tả trong quyển du ký.
Bình Bình nói: “Nô tỳ cho người tới đào một ít, buổi tối làm cho công chúa một vài món măng.”
Yến Hạ Nguyệt vừa nói đến, cũng có chút tưởng niệm đến hương vị măng, nàng gật gật đầu, nhìn về phía đình giữa rừng trúc.
Xung quanh đình không được trồng quá nhiều trúc, Yến Hạ Nguyệt ngồi ở trong đình, cảm thấy rất hài lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như vậy chờ lát nữa Cố Diêm múa kiến, cũng không phải là không múa được.
Bình Bình đã cho người chuẩn bị tốt mọi thứ, Yến Hạ Nguyệt thử bút cùng mực, Bình Bình đem giấy trải ra.

Mọi thứ đã xông, chỉ thiếu kiếm nữa thôi.
Cố Diêm ở trong lòng nhớ lại ngày xưa, hắn từng tò mò theo đám bạn đi học kiếm pháp, mà cũng chỉ học được duy nhất một bộ kiếm pháp đấy thôi, vẻ mặt trầm tĩnh.
Nếu phải dùng kiếm để giết người, thì những chiêu thức cũng giống với đao pháp hắn hay dùng thôi, chỉ là bây giờ phải múa kiếm cho công chúa xem cũng chỉ có thể “Xuyên lâm đánh diệp”, “Hồng nhạn đạp tuyết”, “Mai lạc miểu miểu” từ từ mà nghĩ lại.
(Xuyên lâm đánh diệp: Ở giữa rừng chém lá =))) Những cái lá đang rơi trong rừng thì dùng kiếm cắt đôi.
Hồng nhạn đạp tuyết: Con nhạn nhẹ nhàng đi trên tuyết mà không để lại dấu chân, ý chỉ sự nhẹ nhàng uyển chuyển
Mai lạc miểu miểu: Hoa mai rơi rất nhiều, ý chỉ động tác phiêu phiêu dật dật.
=> Nhưng câu giải thích kia là do Kem ghi chú, nếu sai xin các bạn nhẹ nhàng góp ý, không quyên góp gạch đá cho Kem xây nha.)
Không thể để múa được một nửa lại quên động tác được, lúc đấy chính là tự làm xấu mặt rồi.
Yến Hạ Nguyệt nhìn gã sai vặt đem bội kiếm đưa cho Cố Diêm, tay cầm bút kẽ động đậy, ý bảo nàng đã chuẩn bị tốt.
Cố Diêm cầm kiếm để trước người, lưng đứng thẳng tắp.
Yến Hạ Nguyệt nhìn Cố Diêm ở trên không lộn người một cái rồi còn kết hợp nâng kiếm đâm ra, nhất thời trở thành ngốc lăng.
Nàng biết Cố Diêm rất lợi hại, đánh giặc lợi hại, luyện binh cũng rất lợi hại, lại chưa từng chính mắt thấy hắn dùng kiếm dùng đao, nhìn hắn múa kiếm thì càng không, thân hình hắn phiêu dật nhưng không thiếu phần khí thế.
Kiểu nhiên như sấm dần, Giang hải ngưng thanh quang.
(Đây là một câu thơ của Trung Quốc, 來如雷霆收震怒, 罷如江海凝清光。Khi múa, thanh kiếm uy lực kinh khủng như tia sấm chớp xé rạch bầu trời, nhưng có khi thì lại thì êm đềm, như sóng biển ngưng tụ.)
Lôi đình tức giận, hồng nhạn đạp tuyết.
Yến Hạ Nguyệt không tự chủ được bắt đầu đặt bút viết, đem ánh dương mờ nhạt, rừng trúc thăm thẳm, cùng hắn, đều dần dần hiện lên giấy.
Cố Diêm cố nhớ thế nào cũng chỉ nhớ rõ tám chiêu trước, nhưng chiêu sau dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra, đành phải mú lặp lại mấy chiêu vừa rồi, cho đến khi hắn liếc mắt thấy chông chúa đang tập trung vẽ tranh, cũng không ngẩng đầu lên nhìn một cái, hắn mới dừng lại.
Hắn ném thanh kiếm cho gã sai vặt, nhẹ nhàng đến gần, nhìn bản thân mình dưới ngòi bún của công chú dần dần hiện ra phân nửa rồi.
Nhìn tư thế tay hắn trong tranh, Cố Diêm đoán được nàng đang vẽ hẳn là chiêu tay hắn trên không mạnh mẽ xoay một đường: “Xuyên lâm đánh diệp”.
Nàng vẽ rất nghiêm túc, động tác hắn làm những chiếc lá trúc bay vòng trên tròi cũng hiện hình trên mặt giấy.
Lúc Yến Hạ Nguyệt buông bút, cầm lấy mực dấu từ chỗ Bình Bình ấn tay lên chỗ mực rồi đem ngón tay có mực in mạnh trên giấy, Cố Diêm mới mở miệng: “Công chúa thích chiêu này nhất?”
Yến Hạ Nguyệt bị dọa cho hoảng sợ, nhưng tay lại không xê dịch chút nào, nàng thở phào một cái, mới đem mực con dấu đưa cho Bình Bình, tiện lau sạch ngón tay một chút.
Cố Diêm thấy nàng lại cầm bút, tiến lại gần phía nàng thêm một chút nữa: “Công chúa còn muốn vẽ cái gì nữa à?”
Yến Hạ Nguyệt ở bên cạnh dấu tay viết mấy câu, đồng thời trả lời hắn: “Viết lưu bút.”

Cố Diêm nhìn từng nét bút nàng mềm mại in trên giấy: “Kỷ hợi năm Giáp Tuất, tiết Sương Giáng (Ngày 23/24-10), Khang Dương ở biệt viện chấn núi Càn Sơ xem phu quân múa kiếm, tâm cực ái chi, vẽ tranh này.”
(Tâm cực ái chi: Tim này rất yêu hắn)
Cố Diêm ở trong lòng đọc được “Tâm cực ái chi” nhất thời ngơ ngẩn một chút.
Nàng thật sự thích vậy sao?
Yến Hạ Nguyệt viết một mạch, cho đến khi hạ bút xuống thấy Cố Diêm ở bên cạnh nhìn chằm chằm dòng chữ nàng viết, mới bất giác cảm thấy thẹn thùng.
Nàng kẽ nuốt nước bọt, nhìn lại bức tranh của chính mình, lại hơi hơi nghiêng đầu: “Ngươi có muốn viết một câu hay không?”
Cố Diêm không quá am hiểu hội họa, chần chờ nói: “Đây là công chúa vẽ, ta……”
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn rõ ràng có chút nóng lòng muốn thử lại còn nghĩ cho nàng, trực tiếp cầm bút nhét vào trong tay hắn: “Không đáng ngại, ngươi viết đi, nói không chừng lưu truyền đến trăm năm ngàn năm sau, người đương thời nhìn thấy còn muốn nói một câu ta với ngươi phu thê tình thâm đấy.”
Cố Diêm nhìn Yến Hạ Nguyệt một cái, cúi người ở bên cạnh dòng chữ của nàng viết một câu, rất nhanh liền đem bút buông xuống.
Yến Hạ Nguyệt bị hắn kia liếc mắt một khiến cho tâm hoảng ý loạn, giống như có một đoàn nai con chạy qua, tim đập thình thịch, thấy hắn nhanh như vậy liền buông bút, quay bên kia nhìn lại.
“Ta rất ngưỡng mộ công chúa.”
Chỉ có một câu như vậy, nét chữ mạnh mẽ như sắt đá đứng ở bên cạnh dòng chữ nhỏ nhắn của nàng, thoạt nhìn giống như là Cố Diêm cùng nàng đứng ở cạnh nhau thật vậy.
Cố Diêm viết xong, lại lui một bước nhìn, tán thưởng: “Công chúa cùng ta thật sự rất xứng đôi.”
Một người múa kiếm một người vẽ tranh, một người uyển chuyển nhẹ nhàng một người mạnh mẽ hiên ngang.
Từ người đến chữ, tất cả đều rất xứng đôi.
Yến Hạ Nguyệt cảm thấy ngượng ngùng nên cũng không có phản bác.
Nàng cũng cảm thấy rất xứng đôi.
Bình Bình cầm tranh đi theo phía sau chủ tử, nhìn không khí xung quanh bọn họ gắn bón như keo sơn, trong lòng suy nghĩ có nên bắt đầu chuẩn bị những phương thuốc dưỡng thai cho công chúa hay không, cũng nên bắt đầu đi xem mua mấy vị nhũ mẫu là vừa.
Nói không chừng mấy hôm nữa công chúa nhà nàng có luôn rồi?
Lo trước khỏi hoạ luôn đúng.
Bức tranh được đặt ở trên bàn sách, Yến Hạ Nguyệt cùng Cố Diêm ngồi ở cạnh giường, nàng nhìn mày kiếm của Cố Diêm, trong lòng tiếc nuối, lúc nãy vẽ lông mày của Cố Diêm hình như có chút tùy tiện.
Cố Diêm cảm nhận được tầm mắt của Yến Hạ Nguyệt hướng về mình, quay ra giống như bắt gặp nàng nhìn trộm, hơi hơi nhướng mày: “Công chúa nhìn ta làm cái gì?”
Yến Hạ Nguyệt tất nhiên sẽ không nói nàng nhìn bởi vì hắn trông đẹp trai, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển một chút, tùy tiện hỏi ra một câu: “Cố Diêm, ngươi trừ đao với kiếm còn biết sử dụng cái gì nữa?”

Cố Diêm sửng sốt một chút, nghĩ rồi nói: “Lúc đi qua Thục Châu được người ta tặng cho cây roi, cảm thấy chút chú vị nên có dùng một vài lần.”
Yến Hạ Nguyệt chỉ biết đất Thục đầy dẫy núi cao hiểm trở, nàng có chút tò mò: “Là người Thục Châu?”
Cố Diêm lắc đầu: “Không phải, hắn là người giang hồ, hắn cũng không biết quê hương mình ở đâu, lúc hắn đi qua đất Thục thì trùng hợp gặp được ta, cảm thấy cùng ta có duyên, nên mới tặng cho ta.”
Có duyên a……
Yến Hạ Nguyệt để ý: “Là một vị hiệp sĩ sao?”
Cố Diêm tuy rằng cảm thấy ngữ khí Yến Hạ Nguyệt có chút kỳ quái, nhưng hắn không biết lí do vì sao, chỉ nói: “Đúng vậy, so với ta còn lớn hơn một chút.”
Nghe được Cố Diêm nói đúng, Yến Hạ Nguyệt mới yên lòng.
Vạn nhất là một vị nữ hiệp tiêu sái thì sao, cái roi này không phải sẽ biến thành vật đính ước định tình?
Cố Diêm nhìn sắc mặt nàng, bổ sung nói: “Bộ kiếm pháp ta vừa múa kia, cũng là hắn chỉ ta đấy, nói tuy rằng nó không có tính công kích, cũng không có tác dụng gì, nhưng vì hắn tự mình sáng tạo ra cũng không cam lòng vứt nó một xó như vậy nên mới ‘ép’ ta học.”
Hắn lúc ấy hắn cũng không kiên nhẫn cho nên mới không học cẩn thận nếu không lúc nãy múa cũng không quên động tác rồi.
Yến Hạ Nguyệt căn bản không có để ý lời giải thích của Cố Diêm, nàng không có dừng lại, hỏi tiếp: “Ngoài roi ra thì còn gì nữa không?”
Công chúa của hắn đã muốn hỏi, thì tất nhiên hắn sẽ tự thành thật mà khai báo.
Cố Diêm từ trong đầu cố moi ra và cái kí ức mờ nhạt: “Ở trong quân cũng có được dùng qua cây kích, được mấy vị tiền bói lúc đấy chỉ cho.”
Yến Hạ Nguyệt tùy ý gật gật đầu, nhớ tới còn một loại vũ khí, hỏi: “Cung tiễn thì sao?”
Cố Diêm dùng cung không gọi là quá tốt, bắn mười tên thì cũng chỉ có bảy tên ở gần hồng tâm thôi.
Hắn lăn lộn từ tầng dưới chém giết đi lên, bày binh bố trận không gì là không tốt, cho nên nói cách khác, hắn không phải một cung thủ chuyên nghiệp.
Yến Hạ Nguyệt nhìn biểu tình của hắn đại khái cũng biết được câu trả lời, nàng cười rộ lên: “Chờ lát nữa chúng ta chơi ném thẻ vào bình rượu đi.”
Yến Quy Xuân chơi trò này rất giỏi, mỗi lần tỷ muội các nàng xúm một chỗ chơi cái này, Yến Hạ Nguyệt luôn luôn là người thua.
Nàng thua nhiều năm như vậy, hôm nay nghe nói Cố Diêm dùng cung không quá tốt, trong lòng bàn tính hiếu thắng trỗi dậy.
Có thể một trận thi đấu, thua như thế nào, thắng rồi sẽ ra sao, nói nõ rang chút, chờ lát nữa chơi nhất định sẽ đặc biệt kích thích.
Nói không chừng nàng sẽ có cơ hội có thể thắng được Cố Diêm rồi trừng phạt hắn, rửa sạch mấy cái ‘sỉ nhục’ trong quá khứ?
Cố Diêm vốn luôn luôn nghe theo nàng nên cũng không có phản bác gì cả.
Hắn cùng quản gia thì thầm vài câu, quản gia liền chỉ huy người đem đồ vật bày ra.
Yến Hạ Nguyệt cầm mũi tên, chậm rì rì nói: “Cố Diêm, chúng ta còn chưa phận định thưởng phạt gì đâu.”
Cố Diêm nhìn mấy tên người hầu xắp xếp tốt, lại nhìn khuôn mặt đầy vẻ muốn làm chuyện xấu của Yến Hạ Nguyệt, cười khẽ: “Công chúa muốn thưởng phạt cái gì?”
Yến Hạ Nguyệt chuyển tròng mắt nghĩ nghĩ, nói: “Ba ván thắng hai, người thua sẽ đấm chân cho người thắng!”
Đấm chân?
Công chúa của hắn đây là vì hắn mà suy nghĩ sao?

Cố Diêm gật đầu, Yến Hạ Nguyệt lại đem mũi tên đặt xang một bên, nàng hướng Cố Diêm đẩy qua: “Ngươi chơi trước đi!”
Như vậy nàng có thể hiểu trình độ của Cố Diêm.
Cố Diêm đứng cách cái bình khoảng năm trượng, hắn căn góc, mũi tên thứ nhất…không trúng.
Yến Hạ Nguyệt kẽ nhếch khóe môi.
Hắn thật sự không am hiểu cái này nha.
Cố Diêm lại cầm mũi tên lên, lần này hắn rất nhẹ nhàng mà có thể đem mũi tên ném vào miệng bình.
Nụ cười bên môi Yến Hạ Nguyệt cứng lại, nàng nhìn Cố Diêm, không biết phải nói gì.
Cố Diêm không có để ý, cầm mũi tên cuối cùng, tên cuối cùng này không có trúng.
Yến Hạ Nguyệt vuốt vuốt tay áo, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tình đọ của nàng, thật sự rất khó nói a….
Cố Diêm ném trệch hai cái, cảm thấy công chúa chắc hẳn là có thể thắng hắn, tâm tình rất tốt đứng một bên, đứng ở một bên xem hạ nhân đem mũi tên rút ra.
Yến Hạ Nguyệt cầm lấy mũi tên, đã không ôm hy vọng mình có thể thắng.
Nàng tự an ủi, cũng may nãy chỉ định thua chỉ phải đấm chân.
Cố Diêm thấy nàng do do dự dự, dò hỏi: “Công chúa?”
Yến Hạ Nguyệt ngón tay nắm thật chặt, bày đủ loại tư thế, cánh tay vung lên, một mũi tên rơi ở trước bình.
Cố Diêm: “……”
Hắn ho nhẹ một tiếng, muốn mở miệng cứu vớt, không ngờ Yến Hạ Nguyệt phảng phất như cam chịu tất cả, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà ném mũi tên thứ hai...ra ngoài.
Còn cái cuối cùng, khụ, xem như cũng suýt chạm vào miệng bình rồi.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
-------------------------------------------------------
Nguyệt Nhi: Ta ta ta ta ta thua nhiều năm như vậy, kết quả hiện tại vẫn thua.
Cố Diêm: Lần sau ta sẽ số gắng ném sao cho không có cái nào vào bình.
Nguyệt Nhi:? Ngươi ngường ta ????
Cố Diêm: …
Editor: Các tình yêu ơiiiiii!!!! Thời tiết bây giờ sáng ấm tối oi giữa trưa se se lạnh, các tình yêu nhớ giữ sức khỏe trong thời tiết giao mùa này để có sức chống dịch nhé!!!!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận