Trăng dưới hiên

Chương 33: Chu Sơn
Cố Diêm thấy nàng khóc, trái tim hắn trở nên rối bời, hắn bây giờ cũng không có cái gì có thể lau nước mắt cho nàng, chỉ có thể tự dùng tay mình mà nhẹ nhàng đặt lên mặt nàng.
Nàng càng không thể chịu được hắn như vậy, nước mắt chảy càng nhiều, đều bị tay Cố Diêm cản lại, thấm ướt bàn tay hắn, nện trên đầu quả tim hắn.
Hắn nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Yến Hạ Nguyệt, cũng quên nghĩ đến mầy lời nói tình ý của nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, chúng ta đều sai, về sau chúng ta cùng nhau sửa được không? Công chúa không khóc, bây giờ khóc tiếp, mai mắt nàng kiểu gì cũng sưng lên.”
Yến Hạ Nguyệt thút tha thút thít, tự mình đưa tay lên lau nước mắt, mở to hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: “Chính ngươi tự nói đấy a, chúng ta đều sửa, một lời đã định, không được đổi ý, người không được đồng ý hòa lí, ta không cho phép ngươi đồng ý.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm không biết tại sao nàng lại nói đến chuyện hòa li như thế, hắn cũng thuận theo nói: “Được, chúng ta sẽ mãi bên nhau được không? Cùng nhau đến bạc đầu giai lão, ngủ một giường, chết một huyệt, được không?”
Yến Hạ Nguyệt lại khóc lên: “Ngươi nói chết cái gì chứ, ta không cho ngươi nói, không được nói chết, ngươi không được nói chết.”
Cố Diêm ngồi dậy, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai nàng: “Ta không nói, chúng ta đều sống lâu trăm tuổi, cho đến khi già rồi vẫn là một đôi chim sáo đá, sẽ luôn giống như bây giờ quấn quít bên nhau, ân?”
Yến Hạ Nguyệt khóc, Bình Bình bên ngoài nhìn được được nhẹ giọng hỏi: “Công chúa, người khó chịu sao?”
Yến Hạ Nguyệt tuy thể trạng không quá tốt, nhưng vẫn luôn hợp ý trời mà khỏe mạnh, hiếm khi sinh bệnh. Bởi vậy mà vài lần sinh bệnh kia, nàng đều khóc sướt mướt, bộ dáng giống như sụp đổ đến nơi rồi, Bình Bình vẫn luôn nhớ như in.
Bình Bình vừa hỏi, Yến Hạ Nguyệt dừng một chút, nhào tới lồng ngực Cố Diêm oa oa khóc, thanh âm đều quanh quẩn trong lồng ngực hắn.
Cố Diêm bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình trả lời Bình Bình: “Không có việc gì, nấu nước bưng lại đây, luộc thêm hai quả trứng gà nữa.”
Tiếng bước chân của Bình Bình đi xa, Yến Hạ Nguyệt nép trong lòng Cố Diêm tiếp tục nức nở.
Cố Diêm biết nàng chỉ khóc một lúc, rồi sẽ ngừng, chỉ là hắn không thể ngồi không nhìn nàng khó chịu như vậy được.
Hắn ôn như ôn lên mái tóc nàng, trong thanh âm mang theo chút ý cười: “Công chúa chớ có tiếp tục khóc, áo của ta cũng đã ướt đẫm rồi, nàng dừng một chút, đợi ta thay cái áo mới rồi cho nàng khóc tiếp có được không?”
Yến Hạ Nguyệt nhớ tới kiếp trước, cảm xúc của hai đời ập đến, cho nên mới có thể khóc thành như vậy.
Nàng nghe Cố Diêm nhẹ nhàng an ủi, vốn dĩ cảm xúc cũng đã bình tĩnh trở lại, kết quả nghe Cố Diêm nói một câu như vậy, nàng lập tức nghẹn, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Nàng bĩu môi, mũi hồng hồng, đôi mắt cũng sưng đỏ những vẫn muốn trừng Cố Diêm: “Sao có thể ướt đẫm được cơ chứ?”

Rõ ràng chỉ là ướt một mảng nhỏ!
Cố Diêm bật ra tiếng cười sung sướng, Yến Hạ Nguyệt dừng lại, hắn cũng không xuống giường đi thay quần áo, ngón cái vuốt ve sườn mặt nàng, không nói thêm gì nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt cứ quay cuồng một trận như vậy, phía dưới cảm giác không được tốt lắm, cho Bình Bình tiến vào, nàng kêu Cố Diêm ra ngoại thất, để Bình Bình ngồi ở cạnh giường.
Bình Bình để nước ấm cùng trứng gà xuống, nhìn đôi mắt Yến Hạ Nguyệt, đau lòng: “Công chúa sao lại khóc thành dạng này có chứ?”
Yến Hạ Nguyệt lúc này mới thấy được bụng dưới đang đau nhức, sắc mặt không được tốt lắm: “Trước bỏ qua đôi mắt này đi, ngươi mang đai nguyệt sự đến, ta muốn đổi.”
Bình Bình nghĩ nếu bây giờ Yến Hạ Nguyệt còn chưa ngủ, cũng nên đi chuẩn bị ít nước đường đỏ.
Nàng đỡ Yến Hạ Nguyệt ra ngoài, làm mọi thứ xong lại đỡ nàng trở về, giúp Yến Hạ Nguyệt đắp kín chăn, lúc này mới đem bát nước đường đỏ đưa cho Yến Hạ Nguyệt.
Nàng nhìn nước ấm, có chút đắn đo: “Công chúa, cần phải gọi phò mã vào không?”
Yến Hạ Nguyệt nhìn cốc nước trên tay, uống một ngụm, môi mím lại, gật đầu, Bình Bình liền đi ra ngoài kêu Cố Diêm.
Cố Diêm vén rèm tiến vào, Yến Hạ Nguyệt nhìn thoáng qua, thấy hắn, trong nháy mặt ánh mắt ngưng lại.
Cố Diêm không nhận thấy có chỗ nào không đúng, hắn đến gần, ngồi cạnh giường muốn cởi giày.
Yến Hạ Nguyệt gọi hắn lại: “Ngươi, ngươi đừng nhúc nhích!”
Cố Diêm liền dừng lại, hắn nhìn nước ấm, có chút bất đắc dĩ: “Công chúa, nước này không uống luôn sẽ lạnh đấy.”
Yến Hạ Nguyệt uống từng ngụm cho đến hết, Cố Diêm nhận chén từ tay nàng đặt sang một bên, nàng nhìn Cố Diêm, không biết nên mở miệng như thế nào.
Cố Diêm nhìn nàng tự mình rối rắm, cầm lấy một chiếc khăn vải mềm nhẹ nhàng lau mắt cho nàng.
Yến Hạ Nguyệt ám chỉ với hắn hắn: “Ta đã nói mấy ngày hôm nay ngươi nên ra chỗ khác ngủ thì tốt hơn mà.”
Cố Diêm cũng chả thèm để ý đến cái ý kiến đấy của nàng, lau mấy lần, lại cầm trứng gà, ở trên đôi mắt nàng lăn qua lại, động tác trên tay hắn không ngừng, miệng lại dỗ nàng: “Có liên quan gì đâu, ta chỉ cần được ngủ cùng công chúa thôi, vậy là ta mãn nguyện rồi.”
Yến Hạ Nguyệt bình tĩnh một chút, nàng cầm lấy tay Cố Diêm bỏ khỏi mắt nàng, chỉ vào quần áo hắn: “Tự ngươi nhìn đi.”

Cái loại giọng điệu cam chịu này……
Cố Diêm theo hướng tay nàng chỉ mà nhìn xuống, phát hiện trên quần hắn có một vết máu.
Cố Diêm: “……”
Một tay khác của hắn nắm lấy tay nàng bỏ ra khỏi cổ tay đang cầm quả trứng gà của hắn, tiếp tục giúp nàng lăn lăn quả trứng lên mắt: “Không có gì đâu công chúa, lát nữa ta đi đổi quần áo là được.”
Áo bị nàng khóc đến ướt, quần thì bị máu dính bẩn, vừa hay có thể thay luôn cả bộ.
Yến Hạ Nguyệt có chút mất mặt, cho đến khi nằm xuống ngủ nàng cũng không dám mở to mắt, nàng nghe tiếng Cố Diêm xuống giường, sột sột soạt soạt thanh âm quần áo cọ xát, lại nghe tiếng quần áo mặc lên người, cũng không biết quần áo bẩn của hắn ném đến chỗ nào rồi.
Nàng nghe tiếng, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Cố Diêm đổi xong một thân quần áo, đến khi quay trở lại đã thấy công chú yên tĩnh rơi vào giấc ngủ rồi.
Hắn kẽ cười rồi lắc đầu, đem nàng ôm vào lồng ngực mình.
Đêm nay hắn cùng công chúa coi như đã đem mọi việc trong quá khứ giãi bày ra hết thảy, thị phi đúng sai gì đấy đều nói qua, hắn là có sai, chỉ là với hắn, công chúa không sai.
Ở trong lòng hắn, công chúa chính là cao cao tại thượng không thể với tới, mặc dù đã sớm bị hắn ôm về nhà, trở thành ‘thê tử’ của Cố Diêm hắn, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ yêu cầu nàng săn sóc ‘phu quân’ là hắn đây như những người thê tử bình thường khác.
Nàng không cần làm những việc đó.
Hắn là vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng vẫn luôn làm như vậy, chỉ là hôm nay công chúa đã khóc thành bộ dáng này, còn nói mấy câu như vậy, e là về sau nàng chắc chắc sẽ nghiêm túc ‘sửa lại’.
Cố Diêm cúi đầu, ở môi nàng hôn nhẹ một cái.
Hắn có tài đức gì đây.
Yến Hạ Nguyệt lúc đến kì không quá lâu, đúng năm ngày, rốt cục cũng đến thời điểm có thể tắm gội bình thường, nàng quả thực hưng phấn muốn rớt nước mắt.
Thật là vui.

Nàng ngâm mình ở trong nước ấm, trong lòng quyết định vì cái tin tức tốt này sẽ khen thưởng một chút cho Cố Diêm.
Cố Diêm tất nhiên là không biết, hắn lần nữa cự tuyệt Chu Sơn mời đi uống rượu, Chu Sơn rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi: “Tướng quân, ngài đây là làm sao vậy? Kiêng rượu rồi sao? Ngài cũng đâu phải là nghiện, chỉ là đi uống mấy chén thôi mà, thế này cũng không được sao?”
Cố Diêm lắc đầu: “Không được.”
Hắn mỗi lần ngửi đến mùi rượu, hắn sẽ nghĩ đến lúc đó, đó là nỗi đau mà hắn mãi không thể buông xuống được.
Chu Sơn lùi một bước mà đưa ra một lời mời: “Không uống rượu, đúng không? Vậy thì cũng ta ăn bữa cơm đi, ta cũng có việc cần thương lượng với ngài, ta cũng đã hai sáu rồi, tướng quân, ngài chắc là sẽ hiểu có chuyện gì đi?”
Chu Sơn còn chưa cưới tức phụ, bây giờ hắn nói đến tuổi của mình, Cố Diêm muốn làm bộ không biết cũng rất khó.
Chu Sơn vừa tòng quân liền theo sau hầu hạ hắn, nhân sinh đại sự, giờ hắn (Cố Diêm) lại từ chối hắn (Chu Sơn) thì có vẻ không tốt lắm.
Cố Diêm cùng Cố Tả ‘đả thông tư tưởng’ một phen, nói mãi đến việc lúc đấy hắn phải bày ra vẻ mặt khó xử như thế nào, lúc này mới lên ngựa đi cùng Chu Sơn.
Cố Tả sờ sờ mặt, nghĩ thầm bản thân mình cũng không phải tướng quân, cảm thấy khó xử, chỉ sợ là công chúa vốn cũng không có quá để ý, cho nên có cường điệu hay không cường điệu thì kết quả có lẽ cũng sẽ không khác nhau là bao.
Chu Sơn đã đáp ứng là không uống rượu, hắn chỉ cần đem đề tài nói ra, chắc đồ ăn cũng không quan trọng nữa rồi, đem gọi vài món ăn nhà là được.
Cố Diêm gõ gõ cái bàn: “Là cô nương nhà ai?”
Chu Sơn từ lúc nhập ngũ đến giờ, nhưng trận đánh nguy hiểm nhất cũng đã đánh qua rồi, hắn đi theo Cố Diêm, từ trước đến nay Cố Diêm nói cái gì thì chính là cái đó, bởi vậy quân công so ra vẫn kém Cố Diêm, chỉ là vẫn luôn đi theo Cố Diêm ra chiến trường, trận lớn cũng đánh mà trận bé cũng xông pha, quân công cũng tích lũy dần đến chức trung lang tướng quân.
Mà ở Kinh Ngô Vệ, dưới Cố Diêm chính là hắn, cũng bởi vì cái duyên cớ này, cũng từng có quan viên tìm đến Chu Sơn, muốn kết thân.
Chu Sơn cầm đôi đưa vừa mới được đưa tới, Cố Diêm hỏi ra một câu như vậy, làm hắn có chút ngượng ngùng, hắn ậm ừ trong chốc lát, cũng không thể nói ra thành lời: “Tướng quân, chúng ta ăn trước đi, chốc nữa rồi nói? Tùy tiện nói ra như vậy ta không làm được a, ngượng lắm.”
Cái bộ dáng giống tiểu tức phụ này của Chu Sơn làm Cố Diêm quả thực nhìn không nổi, chờ hai người của bàn bên cạnh đi rồi, Chu Sơn mới xấu hổ mở miệng: “Là…… hàng xóm cách vách nhà ta……”
Cố Diêm chưa đi qua nhà Chu Sơn, hắn đem đôi đũa buông xuống, nhướng mày: “Sau đó?”
Chu Sơn không thể uống rượu, đành kêu một bình trà quỳnh hương để uống thay rượu, lúc này mới nói toàn bộ: “Nàng có mở một cửa hàng son phấn, trong nhà còn có một một một thân chân không tốt lắm, lúc ta mua nhà không phải ta cũng không còn có bao nhiêu tiền hay sao, lúc này mới mua nhà ngay bên cạnh nhà nàng, nàng tuy rằng là thương nhân, nhưng bản thân nàng lại là người rất có cốt khí.”
Hắn nói, cảm xúc đi lên: “Có lần, một đám không biết con cái nhà ai đi qua nhà nàng, liền nói muốn thu nàng làm thiếp, ta thật sự không thể nhìn cảnh đấy, nên giúp nàng đuổi chúng đi. Nàng cùng mẫu thân nàng còn đặc biệt cảm ơn, nàng trực tiếp đưa bạc cho ta, mẫu thân nàng còn thường xuyên mang thức ăn tới.”
Chu Sơn nói đến cô nương mình thích, ngữ khí cũng mềm mại: “Ta không cần bạc của nàng, nàng liền đưa nhiều thức khác đến, nàng còn đặc biệt rất có cá tính, vì đưa đồ cho ta, mà chung quanh có nhiều người lời ra tiếng vào không được tốt lắm, nàng cũng hoàn toàn không thèm để ý, chỉ là nàng bận tâm ta chưa thành thân nên cũng dừng lại.”
“Ta muốn cầu hôn, lại sợ nàng không đồng ý, nàng lớn lên rất đẹp, của cải gia sản gì đó cũng không thiếu, còn biết ngâm thơ nữa. Ta cảm thấy mình có chút không xứng với nàng.”
Cố Diêm có kinh nghiệm, hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Gia thế ngươi ta người đã thăm dò được chưa? Nàng thích kiểu nam nhân như thế nào?”
Chu Sơn lắc đầu: “Lúc ta mua nhà thì nàng đã sống ở đó rồi, chung quanh láng giềng cũng không ai biết lai lịch của nàng, biết quê hương nàng cũng không phải ở đây, nàng…… nàng mỗi lần nói chuyện cùng ta cũng đều là việc nhà việc quán, ta  cũng đâu thể không biết xấu hổ mà mặt dày mặt dạn hỏi nàng thích kiểu nam nhân như thế nào chứ.”

Cố Diêm nhíu mày: “Ngươi ngượng không hỏi nàng, nhưng có thể bóng gió hỏi người khác mà, ví dụ như tiểu nhị của cửa hàng nhà nàng chẳng hạn, hoặc là mẫu thân nàng, mẫu thân nàng không phải thường xuyên cho ngươi thức ăn sao?”
Chu Sơn vò đầu: “Ở nhà có người làm giúp việc mà, mỗi lần đưa thức ăn gì đó đều là có người đưa đến, còn cửa hàng…… Ta đây đừng đường là một đại nam nhân độc thân trong sáng làm sao có thể một mình đi vào của hàng son phấn được?”
Cố Diêm không đồng ú lắc đầu: “Ngươi nếu thật sự muốn cưới nàng về, thì ngươi phải khai thông tư tưởng, bây giờ ngươi cứ như thế còn trông cậy vào ai được?”
Chu Sơn nghiêm túc xin thỉnh giáo: “Vậy ta nên làm như thế nào?”
Cố Diêm lười phải tự mình dạy hắn, chỉ nói: “Ngươi bây giờ cứ lượn lờ ở cửa hàng nàng đi, cho đến khi ngươi làm quen được tất cả tiểu nhị trong tiệm rồi nói tiếp.”
Yến Hạ Nguyệt hoài nghi chính mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?”
Cố Tả nơm nớp lo sợ: “Phò mã hắn…… Bị Chu tướng quân kéo đi tham mưu hôn sự…… Bữa tối……”
Tâm tình đang tốt của Yến Hạ Nguyệt đều bị phá hỏng hết, lạnh lùng nói: “Bữa tối không về.”
Cố Tả cúi gằm đầu: “Đúng vậy.”
Bình Bình nhìn công chúa tức giận, cũng không biết nên nói như thế nào.
Sao không phải là hôm qua hay là ngay mai chứ, cứ cố tình lại là ngày hôm nay không trở về dừng bữa.
Công chúa cũng đã chuẩn bị……
Yến Hạ Nguyệt lập tức trở về phòng ngủ, Bình Bình nhỏ giọng nói: “Ngươi mau đứng lên đi, đi nói cho phò mã, công chúa tức giận rồi.”
Cố Tả khóc không ra nước mắt, hắn đi trước tướng quân, làm sao có thể biết Chu tướng quân kéo tướng quân nhà hắn đi đâu được cơ chứ?
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
-----------------------------------------------
Xin chào mọi người, lại là Kem đây!!! Có ai nhớ Kem không thế???
Thật sự xin lỗi mọi người vì gần đây chậm trễ chương mới, nhưng Kem cũng xin đảm bảo với mọi người rằng Kem sẽ không drop truyện đâu. Cho nên mọi người ủng hộ Kem nha, đừng bỏ Kem đó.
Yêu mọi người nhiều.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận