Chương 36: Dạo phố
Bình Bình nhanh chóng đã đi từ phủ tướng quân trở về, lại an bài thêm mấy người ở phủ công chúa, thấy đủ người rồi mới xin chỉ thị của Yến Hạ Nguyệt đem người đến thôn trang.
Chỉ trong chốc lát mà phủ công chúa thiếu nhiều người như vậy, Yến Hạ Nguyệt có chút không phản ứng kịp, nàng nghĩ một chút rồi kêu một tiểu nha hoàn giúp nàng thay một bộ quần áo bình thường.
Lại nói đến, dạo này nàng cũng không hay đi dạo loanh quanh gì cả, Yến Hạ Nguyệt cố ý thay một đôi giày đế bằng thoải mái một chút. Từ trên xe ngựa đi xuống, nàng như là bị ảnh hưởng bởi không khí xung quanh cảm thấy thoải mái lên không ít.
Nàng nhớ đến phía trước có quán trà lâu bán điểm tâm không tồi chút nào cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt chọn một gian nhã lâu ở quán đó, lúc đang đi lên cầu thang thì nàng nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Ta đã nói hôm nay ta không mang bạc, ngươi không miễn cho ta được hay sao?”
Hình như là giọng của Yến Dung?
Nàng lần theo tiếng mà đi qua, gõ gõ màn trúc.
Bên trong liền truyền đến âm thanh của nam nhân: “Không phải ta đã nói là không được rồi hay sao?”
Khẩu khí này cũng thật lớn quá đi.
Yến Hạ Nguyệt đang tính vén màn lên lại nghe thấy Yến Dung nói chuyện: “Ngươi làm gì mà phải hung dữ vậy chứ? Có lẽ là tới để thêm trà.”
Càng nói âm thanh càng gần về phía nàng, Yến Hạ Nguyệt lui ra phía sau một bước, nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Yến Dung vẫn tưởng là tiểu nhị của trà lâu, cho nên cũng chẳng có phòng bị gì mà xốc màn lên, lời trong miệng thì vẫn chưa nói xong, liền nhin thấy đường tỷ nàng đứng trước cửa, đường tỷ nàng thấy nàng đã nhìn thấy thì nở một nụ cười đoan trang.
Yến Dung: “……”
Nguyên Tri Hành thấy thanh âm nàng bỗng chốc im bặt, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không nói cái gì hết.
Yến Dung chỉ trong nháy mắt có thể phản ứng lại ngay được, đứng thẳng lưng, nàng đi về phía trước, đứng chắn ở cửa, từ đáy lòng phát ra chút nơm nóp lo sợ: “Đường tỷ, tại sao tỷ lại ở đây? Thật trùng hợp nha, tỷ cũng tới uống trà sao?”
Yến Hạ Nguyệt nhìn nàng, ôn hòa nói: “Cũng đã nhiều ngày ta không ra ngoài rồi nên muốn đi dạo một chút.”
Yến Dung tiến lên phía trước một bước, giữ chặt cánh tay nàng: “A, tỷ đi dạo mệt rồi sao? Muốn nghỉ ngơi một chút? Tới tới tới tới đây đường tỷ, muội nói tỷ này, trà lâu ngày rất tốt đó, mới mở cửa thôi, nhưng bánh Hồng Vân ở đây ăn rất ngon để muội đưa tỷ đi ăn!”
Yến Hạ Nguyệt nâng nâng tay, Yến Dung cứng đờ, nụ cười của Yến Dung sắp không giữ được trên khuôn mặt nữa rồi.
Yến Hạ Nguyệt nhấc chân, Yến Dung cũng chỉ đàng theo chân Yến Hạ Nguyệt mà đi, nàng nhìn Nguyên Tri Hành, có cảm giác muốn khóc nhưng không khóc ra được giọt nước mắt nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng tới nơi này vài ngày rồi, mãi đến hôm nay mới thành công dỗ hắn đến đây, không ngờ lại bị đường tỷ nàng bắt gặp được.
Tại sao lại xui xẻo như thế cơ chứ.
Yến Hạ Nguyệt nhìn nam nhân ngồi ở trên xe lăn, lại nhìn nhìn Yến Dung: “Bằng hữu của muội sao?”
Nàng hỏi, cũng không đợi Yến Dung trả lời, liên xoay mặt nhìn nam nhân kia: “Xin hỏi danh tính của các hạ?”
Nguyên Tri Hành cũng không biết Yến Hạ Nguyệt là ai, cũng không biết thân phận Yến Dung, hắn cũng chỉ nghĩ họ là đường tỷ muội bình thường, chắp tay hành lễ: “Tại hạ họ Nguyên.”
Yến Hạ Nguyệt nga một tiếng, lại nói: “Nguyên công tử đây là cũng xá muội hẹn gặp mặt ở chỗ này sao?”
Yến Dung nghe vậy có chút xấu hổ, nàng ngăn Yến Hạ Nguyệt lại: “Đường tỷ, không phải đâu mà, tỷ đừng hỏi nữa.”
Yến Hạ Nguyệt nhìn trạng thái quẫn bách của đường muội, thuận theo ý nàng đổi đề tài: “Không biết Nguyên công tử đang ở đâu?”
Tuy nàng chỉ đi nhưng yến tiệc quan trọng, nhưng nhưng quan viên trong thành dù lớn dù bé thì nàng vẫn biết một chút, hình như không có nhà nào họ Nguyên hết.
Nguyên Tri Hành rũ mắt: “Kẻ hèn chỉ là một thương nhân, không đáng để nhắc tới.”
Yến Hạ Nguyệt thấy quần áo hắn cũng thuộc loại tốt, trong lòng cũng tin bảy tám phần, nàng nhìn về phía Yến Dung: “Muội lén chạy ra ngoài đúng không? Thẩm thẩm cứ để như vậy sao?”
Yến Dung quả thực rất muốn cầu xin Yến Hạ Nguyệt đừng nói nữa, nàng sống đến nay đã mười sáu năm rồi, đây là lần đầu có cảm giác một người nhất định phải là phu quân của nàng.
Mới vì thế mà mấy ngày nay bắt đầu hành động, nhưng ai mà ngờ được hôm nay lại bị Yến Hạ Nguyệt bắt tại trận.
Nương nàng ngày ngày đều xem quý tính của mấy công tử trong kinh thành để nàng xem mắt, có chỗ nào giống như là để nàng tự chọn phu quân cho mình đâu cơ chứ, bằng không nàng chạy ra ngoài mấy ngày liên tiếp để làm gì cơ chứ?
Yến Hạ Nguyệt đối với Yến Dung cũng coi như có vài phần hiểu biết, nàng nhìn Yến Dung trên mặt bày ra biểu tình xấu hổ cùng giận dữ, nói: “Dung Nhi kết giao bằng hữu, cái này đường tỷ ta cũng không xen vào, chỉ là Nguyên công tử, Dung Nhi dù sao cũng là một nữ nhi, làm sao có thể dám chắc rằng lần sau hai người gặp mặt thì sẽ không bị người khác nghe thấy?”
Hôn sự của Yến Dung nàng không quản đến, kể cả khi An Vương Gia muốn mặc kệ, thì vẫn còn An Vương Phi.
An Vương Phi còn phì hôn sự của Yến Dung mà phát sầu, không chọn được người thích hợp.
Yến Dung tự mình coi trọng là một chuyện, nhưng nếu bị người ta phát hiện lại là một chuyện khác.
Nguyên Tri Hành cũng không có ý nghĩ để Yến Dung không đến đây nữa, nhưng Yến Dung phải yên phận hơn nữa.
Với tính nết nàng như vậy, càng cấm nàng làm gì, nàng càng cố chấp làm cái đấy.
Yến Hạ Nguyệt nói xong, cũng cảm thấy không còn gì để nói nữa, nàng đứng dậy, lại nhìn thoáng qua Yến Dung, thu hồi tầm mắt, xoay người đi ra ngoài.
Yến Dung bị liếc mắt một cái làm cho động cũng không dám động, cho đến khi Yến Hạ Nguyệt đi ra ngoài, nàng liền an tĩnh một cách khác thường.
Nguyên Tri Hành thấy nàng như vậy, lại cảm thấy dáng vẻ nàng ríu ra ríu rít như trước khi đường tỷ nàng tới thì thuận mắt hơn hẳn, giơ tay rót cho nàng ly trà: “Đường tỷ nàng đi rồi.”
Yến Dung lòng còn vẫn còn thấy sợ hãi nói: “Ngươi mau đem địa chỉ nhà ngươi nói cho ta đi, ở trên đường lớn như vậy, không biết chừng lại bị đường tỷ nhìn thấy.”
Nguyên Tri Hành dừng lại, bỗng nhiên có cảm giác muốn cho người mời đường tỷ nàng quay lại.
Tay hắn đặt ở đầu gối, nhàn nhạt nói: “Nhà ta không có nữ quyến, ngươi muốn tới cửa, có vẻ như không hợp lý lắm thì phải.”
Yến Hạ Nguyệt đi ra ngoài, cảm thấy không còn hứng thú gì nữa, nàng lên xe ngựa, phân phó với nha hoàn: “Trực tiếp đi tới cửa hàng Hồng Ngưng.”
Hồng Ngưng là một cửa hàng kinh doanh sơn phấn nhưng không quá nổi danh, có vẻ như chủ cửa hàng cũng không muốn làm quá lớn, mặc đã đã có một lượng khách quen ổn định, nhưng vẫn luôn thuê mặt tiền của một khách điếm.
Trước nàng cũng không biết đến cửa hàng này, nhưng có một lần Yến Quy Xuân lôi kéo nàng đi dạo phố, nàng mới biết thì ra trong kinh thành lại còn có một cửa hàng son phấn như vậy.
Phấn mặt đa dạng, nước hương cũng đa dạng, lại còn có bán nhiều loại mĩ phẩm linh tinh khác, ở đấy có một loại hương nàng cực thích, bởi vậy sau này mỗi lần nàng đi dạo phố đều sẽ đến của hàng này.
“Quý nhân lâu lắm rồi mới tới tiểu điếm, ngài gần đây vẫn khỏe chứ ạ?”
Yến Hạ Nguyệt hơi hơi gật đầu, tiểu nhị bắt đầu giới thiệu cho nàng: “Lão bản nhà ta mới nghiêm cứ ra một loại có thể làm cho sơn móng tay giữ được trong vòng một tháng, nghĩ ngài thích Linh Lan hương, nên đã để lại cho ngài một phần, mời ngài đi bên này.”
Tiểu nhị dẫn Yến Hạ Nguyệt lên lầu hai, gọi tới một tiểu cô nương giúp khách sơn móng tay, còn mình khom lưng đứng ở một bên.
Hoa Linh Lan có độc, cho nên không thể dùng cho son phấn, bởi vậy khi hương Linh Lan được điều chế ra, lão bản của cửa hàng đã ăn chắc được chén cơm này, tay nghề người làm rất tốt, hương Linh Lan được điều chế ra rất giống với mùi hương thật.
Sơn móng tay là màu hồng nhạt, thoạt nhìn có chút ôn nhu, lại có chút mềm mại.
Nếu là để đi ra cửa có việc thì không thích hợp cho lắm, nhưng nếu chỉ để Cố Diêm xem thì cũng được.
Yến Hạ Nguyệt kêu nha hoàn cầm lọ sơn móng tay, lại nói: “Còn túi thơm không?”
Nàng muốn hương Linh Lan, tiểu nhị trả lời câu “Ngài chờ một chút” liền chạy xuống lầu, muốn vào trong kho tìm.
Nàng đang cúi đầu nhìn móng tay, âm thanh nữ tử nói chuyện truyền tới tai nàng: “Ngươi cũng đã hai mươi rồi, không gả chồng, kén rể cũng được, nhưng chẳng lẽ người thật sự muốn cùng nam nhân thô dã kia thông suốt sao? Võ tướng bọn họ trước nay đều là người tùy tiện, ngươi không biểu lộ tâm ý, bọn họ còn tưởng rằng ngươi muốn cùng bọn họ kết giao huynh đệ đấy.”
“Nhưng ta đã sớm cùng hắn biểu lộ tâm ý rồi, thời điểm ai ai cũng nói sau lưng ta cũng có phản bác qua đâu. Làm sao ta biết cục đá kia nghĩ cái gì cơ chứ.”
Yến Hạ Nguyệt ngẩng đầu, một nữ tử búi tóc phụ nhân, quần áo mặc trên người cũng tối màu, người còn lại mặc quần áo có chút tùy ý hơn.
Tiểu cô nương đứng bên cạnh nàng thấy hai người đi vào, đứng dậy hô câu bà chủ, Yến Hạ Nguyệt lúc này mới biết thì ra cửa hàng này là của một nữ tử.
Lâm Vân Tây hơi hơi gật đầu, nhìn về phía khách hàng liền mang theo khuê mật ngồi qua một bên.
Không ngờ vị nữ tử làm khách vừa ngồi xuống liền cả kinh đứng lên, Yến Hạ Nguyệt ngón trỏ dựng ở trước môi, ý bảo im tiếng.
Triệu Ngọc Tuyết không biết làm thế nào tiếp nữa, chỉ đành sợ hãi ngồi xuống.
Lâm Vân Tây nhìn nhìn hai người, không biết chuyện là như thế nào.
Triệu Ngọc Tuyết lặng lẽ nói: “Là Khang Dương công chúa.”
Lâm Vân Tây cả kinh, theo bản năng muốn hành lễ, Triệu Ngọc Tuyết vội vàng túm chặt nàng, bây giờ không nên kinh động những người khác trong tiệm.
Hai người ngồi vào bên cạnh Yến Hạ Nguyệt, Triệu Ngọc Tuyết nhỏ giọng nói: “Không ngờ ở chỗ này cũng có thể thấy công chúa, thật là vinh hạnh của thần thiếp.”
Yến Hạ Nguyệt thấy nàng có chút quen mắt, lại không nhớ ra được nàng là ai, Triệu Ngọc Tuyết cũng đoán được Yến Hạ Nguyệt khả năng là không nhớ nàng, nói nói ra: “Thiếp thân là con dâu thứ hai của Thẩm gia ở phường Thường Bình.”
Thẩm gia phường thường Bình, Yến Hạ Nguyệt biết.
Nàng nhìn đến bà chủ là cửa hàng, Triệu Ngọc Tuyết do dự, không biết nên giới thiệu khuê mật mình cho Yến Hạ Nguyệt như thế nào cho phải.
Lâm Vân Tây vốn là người tự nhiên hào phóng: “Dân nữ Lâm Vân Tây.”
Lại là họ Lâm?
Yến Hạ Nguyệt không tự chủ được mà nghĩ đến Lâm Tầm Nhiên cũng là họ Lâm, nàng nghĩ, lại cảm thấy không hợp lí lắm, Lâm gia dù sao cũng là một hào môn thế gia lớn của Đại Yến, làm sao có thể để con gái chưa xuất giá ở bên ngoài như vậy được cơ chứ.
Hai người ban đầu nói chuyện còn có chút rụt rè, dù sao đang ngồi bên cạnh cũng là một công chúa, Lâm Vân Tây nhìn thấy sơn móng tay, lại ngửi được một mùi đặc trưng, nghĩ tới: “Ngài đặc biệt thích hương Linh Lan?”
Ban đầu nàng đã từ chối một vị khách yêu cầu hương Linh Lan này.
Hương Linh Lan này khác với những mùi hương khác, không giống như hương đào hay hạnh hương có thể điều chế bằng cách trực tiếp nghiền nát cánh hoa, Linh Lan không làm như thế đước, cây của nó toàn thân đều có độc.
Một lần rồi hai lần ba lần, rất nhiều lần, nàng cũng không tiện làm phật ý khách nhiều lần như vậy, vì vậy nàng đã làm đi làm lại rất nhiều lần, lúc điều chế xong mang cho khách hàng quả thật đã rất hài lòng, mỗi lần nàng làm ra cái gì có hương Linh Lan thì vị khách ấy đều mua, dùng hết lại quay lại mua.
Cứ như vậy đã mấy năm rồi, nàng cũng đã quen với thời gian vị khách này dùng hết hương, cứ như vậy mà định kỳ điều chế hương.
Chỉ là không nghĩ tới vị khách hàng quen của mình đấy lại là công chúa kim chi ngọc diệp, trong nhất thời trong lòng nàng có chút kiêu ngạo.
Ai nói thương nhân chỉ là những tên mặt người dạ thú, ai bảo thương nhân chỉ là những tên đê tiện? Ai dám bảo xuất đầu lộ diện buôn bán chính là tự chặt đứt con đường về sau của mình?
Những lời này chỉ nên dành cho những người luôn vì chút tiền mà lục đục đấu đá lẫn nhau, những người đó chỉ sợ công chúa cao cao tại thượng cũng chưa từng gặp qua bao giờ.
“Quý nhân, đây là túi thơm ngài muốn.”
Bên trong túi thơm kia chính là bột phấn của hương Linh Lan, không nhiều lắm, nhưng mùi hương lại có thể giữ được rất lâu, lại còn có những hương liệu khác, nhàn nhạt, cùng hương Linh Lan tạo ra những mùi hương khác biệt, chỉ là chúng lại như hỗ trợ lẫn nhau tạo một mùi rất riêng.
Yến Hạ Nguyệt cầm túi thơm, nhìn nhìn rồi đưa cho tiểu nha hoàn cầm: “Là ngươi làm sao?”
Lâm Vân Tây gật đầu: “Dạ, là dùng mười mấy loại hương điều chế ra.”
Yến Hạ Nguyệt tán dương: “Ngươi trời sinh vốn là rất có thiên phú trong việc này.”
Lâm Vân Tây cũng đã tự mình cảm ơn mũi của mình rất nhiều lần, nhưng giờ phút này được Yến Hạ Nguyệt khen như vậy, cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay xấu hổ: “Dân nữ cũng cảm thấy như vậy, thi thư tranh họa chữ vũ nhạc kỳ gì đấy, học nhiều cũng không có tác dụng gì mấy, ngược lại chính khả năng này của dân nữ lại giúp có một cuộc sống tốt hơn.”
Cũng không phải mọi gia đình đều cho nữ nhi học tập đọc sách.
Lâm Vân Tây học qua, có thể thấy được gia cảnh không tồi, cửa hàng này cũng đã khai trương nhiều năm, chứng minh nàng đã không còn con đường nào nữa mới chọn làm thương nhân.
Là do gia cảnh sa sút sao?
Lâm Vân Tây cũng chỉ nói một câu như vậy cũng không tiếp tục nói tiếp, đại khái chắc là do không muốn đề cập đến chuyện cũ, Triệu Ngọc Tuyết cười nói: “Thiếp thân cùng Vân Tây là tuy là khuê mật nhiều năm như vậy, nhưng cũng không thể thường xuyên đến đây, không ngờ đến một lần này lại có thể gặp được công chúa.”
Yến Hạ Nguyệt chủ yếu đề là xem có đồ gì mới hay không, hiện tại sơn móng tay cùng túi thơm cũng đã lấy được rồi, cũng muốn đi về, nghe vậy nói: “Ta ban đầu cũng không biết có một cửa hàng như vậy, là do nhị muội muội ta nói ta mới biết.”
Nhị muội muội? Còn không phải là Chiêu Dương công chúa tiếng tăm lẫy lừng ở kinh thành hay sao.
Nhiều năm như vậy luôn ‘yêu thương’ việc xen vào chuyện nhà người khác, lại được tiên đế sủng ái, đương kim Hoàng Thượng giờ lại là thân ca ca của nàng, cho tới nay nàng chưa bao giờ quản những việc không đâu, chỉ thích xen vào những việc đặc biệt, vô luận là ác bá đầu đường hay tên ăn chơi thác trắng, hoặc chuyện cân thiếu của người bán rong hay cường đoạt dân nữ, vân vân, chưa có một việc gì mà chưa có mặt nàng.
Lâm Vân Tây cũng đã may mắn gặp được vị công chúa kia giúp đỡ kẻ yếu, chỉ là không nhớ tới liệu đã gặp nhị công chúa ở trong tiệm của nàng rồi hay chưa.
Yến Hạ Nguyệt nói xong, được tiểu nha hoàn đỡ tay đứng lên, hòa hoãn nói: “Ta đi trước đây, túi thơm cùng sơn móng tay đã thanh toán rồi.”
Lâm Vân Tây nào dám, cừa định vào hôm nay miễn phí cho nàng, Yến Hạ Nguyệt đã xoay người đi ra ngoài, con bướm trâm khẽ rung động như sắp vỗ cánh bay, Lâm Vẫn Tây không tiếp tục mở miệng.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Yên Dung cùng Nguyên Tri Hành có 2 phiên ngoại.