Chương 38: Trễ
Từ ngày hắn nói sai ấy chỉ cần là lúc ở trên giường thì hắn đều ý thức được phải thu lại ít sức lực.
Lúc mà hắn sắp chịu không nổi, thì ý thức của nàng cũng đã sớm không còn được thanh tỉnh nữa rồi, tự mình hỏi chuyện nàng thì cũng không nhận được câu trả lời, bởi vậy chỉ cần có thể khống chết được bản thân mình, hắn đều đúng lúc mà rút ra.
Lá phong cũng đã vàng rực một khoảng trời, Cố Diêm vốn thuộc dạng máu nóng, cơ thể quanh năm tỏa nhiệt, trong phòng ngủ đã bắt đầu đốt than bạc, kiến cả phòng ấm áp, cứ ở trong ấy một lúc là toàn thân hắn lại ra một lớp mồ hôi dày, lúc ngủ luôn luôn đá chăn sang một bên.
Yến Hạ Nguyệt vốn mang thể hàn, tuy rằng bây giờ đã tốt hơn không ít, giống như một con thuyền bồng bềnh trên biển, trên da nàng đã ngưng lại một tầng mồ hôi mỏng, không có chăn khiến nó chuyển lạnh, chỉ một chút sau đã có chút chịu không nổi: “Cố Diêm, chăn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm đáng thương như vậy, liền nhịn không được lại muốn trêu đùa nàng: “Công chúa, chăn che không hết được, ta còn chưa đủ nặng sao thêm chăn làm gì? Thêm cái chăn này nữa, nàng không thấy nặng sao?”
Yến Hạ Nguyệt tức giận nhìn hắn, làm hắn trong lòng như có thêm một ngọn lửa bùng phát: “Công chúa, sao lại không nói gì?”
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn cố ý muốn làm nàng xấu hổ, tự mình vươn tay ra, muốn ‘tay làm hàm nhai’ đem chăn kéo về.
Khuỷu tay nàng hồng hồng, cả cánh tay nàng lộ ra ngoài không khí một màu trắng nõn mê người, mồ hôi từ trên cánh tay nàng lăn xuống, mùi hương Linh Lan như là nồng đậm hơn trong không khí.
Cố Diêm nhìn, bắt đầu thấy kích đầu, theo thường nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa, nàng có đồng ý hay không?”
Yến Hạ Nguyệt cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn phả sau cổ nàng, giọng nàng hờn dỗi lại có chút yếu ớt, từng lời nói ra đứt quãng không liền mạch: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Nàng cũng chỉ là không muốn sinh nhiều hài tử thôi, chứ bọn họ cũng đã tuổi này rồi, cứ bảo không cần hài tử, chỉ sợ đến lúc đó Cố Diêm sẽ bị người đời nói rằng bản thân hắn có vấn đề.
Cố Diêm thấy trong lời nàng nói là sự dung túng để hắn làm loạn, cả người liền bừng bừng khí thế, dùng sức đến nỗi Yến Hạ Nguyệt cảm thấy bản thân mình như là sắp bị hòa tan làm một vào cơ thể hắn vậy, sẽ mãi mãi không bao giờ tách ra.
Trên người hai người đều thẫm đẫm mồ hôi, nhưng trên người Cố Diêm mồ hôi lại nóng bóng một cách khác biệt, làm Yến Hạ Nguyệt có chút ghét bỏ: “Ngươi đi lau hết mồ hôi đi đã rồi hẵng đến ôm ta.”
Cố Diêm liền xoay người xuống giường kiếm cái khăn, Yến Hạ Nguyệt đột nhiên bị mấy vết cào trên lưng hắn đập vào mắt, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Cố Diêm chỉ lau mồ hôi ở trước ngực xong liền bỏ khăn xuống, hắn nhìn đến gương mặt một mảng hồng nhuận của công chúa, giữa hai lông mày còn mang theo một mảng ý xuân.
Hô hấp của hắn lại bắt đầu dồn dập, cả người căng cứng: “Công chúa làm sao vậy?”
Thanh âm so với lúc nãy rõ ràng là trầm hơn nhiều.
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn lại bắt đầu động tình liền dùng chân đá hắn một cái: “Không làm sao hết, ta muốn đi tắm!”
Ngữ khí này chính là đang ra mệnh lệnh, nhưng lại cứ nằm lì ở đấy không muốn đứng lên, cả người mềm mại cộng thêm dáng điệu vênh mặt hất hàm sai kiến của nàng đáng yêu cực kì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm nắm lấy cổ chân nàng, ngón tay khẽ chạm lên mặt của lắc chân vàng, thấp giọng cười, tiếng cười của hắn giống như mang theo độ ấm truyền vào tim gan người khác: “Ngày nào đó ta đến Trân bảo Các lại đặt cho nàng một cái lắc chân, đến lúc đấy lại tặng nàng, được không?”
Lúc này nói đến lắc chân làm cái gì?
Yến Hạ Nguyệt không suy nghĩ đến lời nói mang chút sung sướng đấy của hắn, nàng đem chân rút về, thử áp dụng một cách khác.
Nàng cúi người ôm lấy hắn: “Phu quân, Nguyệt Nhi muốn đi tắm, ngươi sờ thử trên vai ta đi, toàn là mồ hôi, lạnh lắm, đi tắm có được hay không?”
Nàng xin hắn như vậy, còn dùng ngữ điệu nhõng nhẽo như thế làm sao hắn chịu được, Cố Diêm ôm nàng lên, giày cũng không thèm mang theo, một đường bế thẳng nàng vào tịnh thất.
“Công chúa, như vậy sẽ không bị lạnh nữa, nàng nói có đúng không?”
Nàng, nàng nói cái gì a!
Người này làm sao có thể làm như thế ở chỗ này cơ chứ??
Đến khi nước chỉ còn chút hơi ấm thì hai người mới đi ra ngoài, vừa ra khỏi bồn tắm cái nàng liền nhìn quanh sàn, trên mặt đất toàn nước là nước, thành dạng như vậy, chờ chút nữa có người đến dọn thì chắc chắn sẽ biết bọn họ ở trong này làm trò gì??
Như vậy nàng làm sao còn có thể gặp người được nữa cơ chứ??
“Công chúa ăn mềm mại mà lớn lên sao? Ta còn chưa dùng sức thì tay nàng cũng đã đỏ một mảng rồi.”
“Ta còn nhớ một câu thơ, vừa hay lại rất xứng với nàng.”
Hắn vì không thích đọc sách nên mới tòng quên, vậy thì còn có thể nhớ đến dạng thơ gì?
“Thái nùng ý xa thục thả thật, vân da tinh tế cốt nhục đều.”
(Dáng người đoan trang, cao ráo, trầm tĩnh tự nhiên, có da có thịt, dáng người vừa phải, cân đối. Trích một bài thơ của TQ – Nguồn Baidu)
“Ta cảm thấy bài thơ này chắc hẳn vì công chúa mà làm.”
Người này lại nói bậy rồi, rõ ràng là thở của một hiền nhân xưa vậy mà dám nói vì nàng mà làm.
“Công chúa người nàng thơm quá, thanh nhã lại nồng đậm, mỗi lần ta ngửi, lại có chút không thể kiềm chế nổi.”
Linh Lan hương rõ ràng là u nhã thanh lệ, sao lại nồng đậm??
“Ta trước đây thấy nhiều người, trang điểm công phu cầu kỳ cũng có, yểu điểm õng ẹo cũng có.”
Yến Hạ Nguyệt đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn nắm lấy tay đặt trên môi mà hôn.
“Người ta nói với ta rằng cô nương này mĩ mão ra sao cô nương kia xinh đẹp như thế nào, ta chỉ khịt mũi kinh thường trong lòng.”
“Ta đây bình sinh chưa từng thấy người khác đẹp, chỉ thấy hương thơm công chúa đọng mãi trong đầu.”
Yến Hạ Nguyệt ôm lấy cổ Cố Diêm, hắn cười rộ lên, hôn nàng.
Công chúa của hắn da mặt mỏng, lúc này có thể làm ra động tác như vậy, chứng tỏ đã hết sức chủ động rồi.
Yến Hạ Nguyệt cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.
Nàng nhìn ánh nền vàng đóng đưa, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ, không lâu sau đã rơi vào giấc mộng.
Cố Diêm lúc ở trong quân đã nghe vô vàn lời nói khác nhau.
Thời điểm không đánh giặc, trời cao đất rộng, bọn họ ngồi túm tụm quanh một đống lửa, chuyện gì cũng có thể nói ra miệng được.
Khi đó hắn nghe nói có người ở đống cỏ khô làm chuyện đó, lòng hắn lúc đấy thực sự không hiểu nổi.
Là giường quá cũ không thể nằm hay chăn không có nổi một cái?
Đồng cỏ không thôi có phải vật trợ hứng hay gì đâu mà vẫn có thể làm nên chuyện?
Trong quân cũng có vài nữ tử như vậy.
Có lần hắn đi ngang qua không cẩn thận nhìn thấy, thấy được hai người khi làm thành một đống, trong lòng hắn cũng chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt, làm như không thấy đi vòng đường khác.
Nhưng cũng bởi vì một màn kia, hắn mà có đi qua Thanh Châu tiền về thăm nhà đều cự tuyệt mấu nha hoàn mà mẫu thân chuẩn bị cho hắn.
Sau này hắn lại gặp công chúa, yêu nàng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, từ đó làm gì cũng nghĩ đến người con gái hắn thầm thương trộm nhớ này.
Hắn có thể bất động thanh sắc mà hỏi người ta xem bình thường công chúa thích gì, sau khi đã biết thì hắn thường tưởng tượng ở trong cung nàng đang làm cái gì.
Lúc này hắn vẫn chỉ là một người thanh niên mến mộ công chúa.
Sau này càng ngày suy nghĩ càng nhiều, lúc ăn cơm cũng suy nghĩ xem nàng đang ăn gì, nàng thích ăn cái gì hay ghét cái gì.
Tết Thượng Nguyên có cung yến, hắn đi ở trên đường, lại nghĩ liệu có phải nàng sẽ ra cũng xem náo nhiệt ở dân gian, nếu hắn có thể có may mắn cưới được nàng, lúc đấy hắn có thể nắm tay nàng dạo chợ đêm mua đèn cho nàng, mang nàng đi xem pháo hoa cảm thụ hơi thở của dân gian.
Hắn giống như bị ma ám, ngày đêm nhớ mong, đến nỗi trong mơ cũng gặp nàng.
Quay về cái lúc hắn lần đầu thấy ánh mắt của nàng.
Hắn lần nữa ở trong mộng nhìn thấy được nàng, thấy nàng quay đầu nhìn mình, ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy so với những phong cảnh hùng vĩ người đời ca tụng kia còn đẹp hơn, nhìn nụ cười ôn nhu của nàng phảng phất như có thể đem cả trời sao lấn át hết, hắn nhìn mãi theo bước chân của nàng, nàng yểu điệu, nàng nhẹ nhàng như một cành liễu đung đưa trước gió, đến tận kia nàng khuất bóng sau cửa cung.
Chân hắn như đeo chì, chỉ có thể trơ mắt đứng yên nhìn nàng rời đi.
Có lẽ ông trời cũng có thể cảm nhận được việc tra tấn một người nam nhân bằng việc không thể gặp được người mình yêu là tàn nhẫn như thế nào, hắn càng mơ lại càng thấy nàng bước lại gần hắn hơn.
Chỉ là hắn vẫn không thể cử động.
Nàng gần hắn đến vậy, nhưng cảm giác như đang ở rất xa, mùi hương trong mơ như có như không lởn vởn trong đầu hắn, đôi mắt nàng nhìn hắt như cất hàng vạn tinh tú trong đó, nó giống như có thể bật ra vô vàn lời nói, nhưng nó cũng giống như chỉ đơn giản là một cái nhìn.
Chỉ như vậy thôi nhưng hôm sau hắn đã nằm trên giường thất thần một lúc lâu.
Giấc mộng này đã mở ra cho hắn một thế giới mới.
Hắn mơ thấy nàng càng ngày càng nhiều.
Cố Diêm hôn lên mặt Yến Hạ Nguyệt, giúp nàng tắm rửa sạch sẽ rồi ôm lại về giường.
Thì ra, không phải chỉ có thể ở trên giường, ‘hành sự’ ở những nơi khác cũng đem một cảm giác rất tốt.
Hắn đã từng mơ rất nhiều lần cảnh tượng này, và cuối cùng, ngày hôm nay hắn đã có thể thực hiện được.
Những gì mấy người kia nói đều là sự thật a.
Cố Diêm giúp nàng mặc một cái áo lót mỏng, hắn tính canh giờ một chút rồi tự mình cũng mặc quần áo lên giường.
Yến Hạ Nguyệt tình dậy đã là trưa hôm sau.
Đây là lần đầu tiên nàng ngủ đến tận lúc này.
Yến Hạ Nguyệt nhắm mắt lại, tùy ý để tiểu nha hoàn giúp mình rửa mặt chải đầu.
Nàng không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Bình Bình đâu. Thật là ngượng quá mà.
Bình Bình tất nhiên sẽ không làm mất mặt công chúa nhà mình, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính đi gặp tú nương để chuẩn bị quần áo cho tiểu chủ nhân rồi, trong lòng nghĩ là vậy nhưng trên mặt Bình Bình vẫn không biểu hiện gì ra ngoài.
Yến Hạ Nguyệt cảm thấy eo mình sắp gãy đến nơi rồi, nàng cứ ngồi chờ rồi lại tiếp tục chờ, Cố Diêm vẫn chưa trở lại.
Lúc đang tính phái người đi Kinh Ngô Vệ hỏi thăm thì Cố Tả đã trở lại.
Yến Hạ Nguyệt dừng lại, lấy tay xoa xoa eo, ngồi thẳng: “Cố Diêm đâu?”
Cố Tả có chút nói không ra lời: “Phò mã …… lúc lâm triều đi muộn, bị bệ hạ phạt đứng, mọi người ở Kinh Ngô Vệ vẫn chờ phò mã trở về, bởi vậy……”
Yến Hạ Nguyệt xoa xoa trán: “Sao không ai kêu hắn?”
“Cố Diêm lúc lâm triều đã đi muộn” nếu là một khắc trước thì có thể nàng sẽ nghĩ rằng có ai đó trêu chọc nàng.
Bình Bình lúc này mới nói: “Đã kêu rồi ạ, nhưng thời điểm lâm triều qua hai khắc rồi thì phò mã mới đi ra.”
Yến Hạ Nguyệt: “……”
Như vậy chờ hắn cưỡi ngựa đến hoàng cung thì chắc đã muộn nửa canh giờ rồi.
Trách không được hoàng huynh muốn phạt hắn.
Hoàng huynh không phạt, thì về sau ngự sử tố cáo thì cũng phải phạt mà thôi.
Lúc đấy mà phạt, làm giò có chuyện phạt đứng như bây giờ nữa.
Yến Hạ Nguyệt vẫy vẫy tay, Cố Tả lúc này mới đứng dậy trở về.
Cố Diêm cũng không nghĩ mình lên giường rồi sẽ ngủ mất.
Lúc hắn mặc quần áo thì cũng chỉ có nửa canh giờ nữa là đến thời gian hắn phải dậy, hắn tất nhiên là không muốn lãng phí nửa canh giờ này, nghĩ là ôm công chúa chợp mắt một chút.
Ai ngờ đến lúc hắn tỉnh dậy liền phát hiện mình không xong rồi.
Chờ đến nghi hắn đến thì không biết trên triều đang nghị luận cái gì, sôi nổi thấy rõ.
Một vị ngự sử tinh mắt đã thấy được hắn thất thanh kêu lên, bệ hạ rốt cục vẫn nghĩ đến việc hắn là người của công chúa, ở trước mặt ngự sự bảo hắn ra ngoài phạt đứng.
Bệ hạ cũng đã nói như vậy rồi thì nhóm ngự sử còn có thể nói gì được nữa, đành phải quay lại chuyện lúc này bàn tiếp.
Lúc hạ triều có tiểu thái giám bảo hắn ra sau điện chờ.
Cố Diêm cũng biết đây là không muốn để hắn bị mấy tên quan viên kia trêu chọc, đi theo tiểu thái giám tới sau điện, chỉ trong chốc lát thì bệ hạ cũng tới.
Yến Vân Bình cảm thất rất hiếm lạ, tất nhiên cũng chẳng tức giận gì: “Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao? Ngươi như ngươi mà cũng có thể đến trễ?”
Cố Diêm trầm mặc, Yến Vân Bình cũng không thèm để ý: “Ngươi lát nữa ra ngoài điện đứng hai canh giờ nữa, tránh về sau mấy người đó lại đem việc này ra nói.”
Cố Diêm nhìn thấy Cố Tả đã về, đứng lên: “Công chúa thế nào?”
Cố Tả đêm hộp đồ ăn xách đến trước mặt Cố Diêm: “Công chúa cái gì cũng chưa nói, chỉ là có chút bất đắc dĩ, kêu nô tài đem thức ăn đến cho ngài.”
Cố Diêm tất nhiên là không muốn nghe cái này, chỉ là Cố Tả không hiểu được ý hắn, cho nên hắn cũng không hỏi lại, vừa mới mở hộp cơm ra, Chu Sơn đã đi vào: “Tướng quân.”
Cố Tả lui ra ngoài đứng trước cửa, Cố Diêm đem từng khay thức ăn bày ra ngoài, Chu Sơn ngồi ở bên cạnh, lấy tay cào hai đùi: “Tướng quân.”
Cố Diêm đầu cũng không ngẩng lên: “Nói.”
Chu Sơn do dự: “Ta…… dự theo cách mà ngài nói, nhưng nàng đến cửa tiệm không nhiều lắm…… mấy tiểu nhị trong tiệm không không biết quá rõ về bà chủ của họ, chỉ biết nàng có một khuê mật là phu nhân nhà quan.”
Cố Diêm cầm đôi đũa, nhàn nhạt nói: “Mẫu thân nàng thì sao?”
Chu Sơn không rõ: “A? mẫu thân nàng? Mẫu thân nàng vẫn khỏe, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài xem hí kịch.”
Cố Diêm cảm thấy Chu Sơn thật sự là một trên đầu đất: “Sao ngươi không đi theo bên người mẫu thân nàng? Đó là nhạc mẫu tương lai của ngươi đấy?”
Chu Sơn giống như đã thất hiểu triết lý nhân gian, thán phục nói: “Tướng quân không hổ danh là người của công chúa, mạt tướng bái phục bái phục.”
Cố Diêm kêu hắn lăn ra chỗ khác, Chu Sơn vui sướng đi ra cửa cửa, nhìn đến đôi đũa khác hoa văn riêng của phủ công chúa, cười rộ lên.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyên trên LustAveland.