Chương 8: An toàn
Cố Diêm hôm nay cả ngày đều ở Kinh Ngô Vệ.
Chỉ là người Đại Lý Tự tìm tới cửa, nói cái gì mà có một đám sơn tặc vào rừng làm nhiều việc ác vào thời điểm áp giải về kinh thì liền trốn ở vùng gần ngoại ô, quan binh Đại Lý Tự tử thương không ít, cho nên tới thỉnh cầu Kinh Ngô Vệ bọn họ ra mặt hỗ trợ.
Mấy tên tiểu tử Kinh Ngô Vệ vừa nghe liền sối động hẳn lên: “Cố tướng quân! Đáp ứng người ta đi! Muộn một chút kinh thành bá tánh liền nhiều thêm một phần nguy hiểm a!”
“Đúng như vậy a! Chúng ta là Kinh Ngô Vệ bảo vệ kinh thành, không thể chối từ!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm không để ý đến bọn họ, chỉ nói: “Thổ phỉ ở nơi nào chạy trốn? Có tranh họa mặt không? Các ngươi không nói rõ ràng, chúng ta cũng không thể bắt người.”
Đại Lý Tự vội đem mấy bức họa thổ phỉ trình lên, lại đem thời gian địa điểm bọn họ chạy trốn nói rõ ràng, Cố Diêm lúc này mới nhìn quét qua một lần liền muốn thử mấy thằng nhãi con trong Kinh Ngô Vệ, kêu Chu Sơn đi chọn người.
Kia một đám thổ phỉ tổng cộng không đến một trăm người, thời điểm bắt người ta khảo đối phương đã chết không ít, hiện giờ chỉ có hơn ba mươi người.
Những ngôi nhà bình thường chứa không nổi ba mươi người, Cố Diêm đem mấy cái nhà dân vẽ ra, nhắm thẳng vào một nới cách đấy không xa mà bọn cướp có thể trốn.
Một cái tiểu binh đi theo Chu Sơn đứng sau Cố Diêm, cùng đồng bọn nói chuyện: “Ai? Ngươi nói tướng quân chúng ta làm như thế nào có thể xác định được đi đâu để bắt bọn chúng?”
Đồng bọn mắt trợn trắng: “Nếu ta biết thì hiện tại ngồi trên lưng ngựa chính là ta rồi.”
Tiểu binh nghĩ cảm thấy cũng đúng.
“Ngài hỏi mấy tên hung thần ác sát kia hả, lão thân vừa thấy lúc nãy a! Đều cầm đao gương hết cả, trên còn dính đầy máu, lão thân tránh đằng sau cổ thụ mới không bị bọn họ nhìn thấy!”
Chu Sơn cúi người: “Ngài có thấy bọn họ đi nơi nào không?”
Lão phụ nhân mê mang một chút, nói không ra được đáp án: “Hình như là hướng phía nam đi, không hình như là hướng phía tây đi……”
Cố Diêm xoay người xuống ngựa, ở trên bãi cỏ tìm được vết máu.
Chu Sơn giục ngựa đến hắn bên cạnh: “Tướng quân, đi phía trước hai mươi dặm có một khu vườn, xa hơn chút là núi Tuấn Hà.”
Cố Diêm lên ngựa, nghĩ tới: “Là chỗ của Hoa Dung quận chúa?”
Những quý nhân ở kinh thành đều thích mua đất gần vùng ngoại ô, nếu bọn chúng ở đấy thì người hầu có lẽ đã……
“Nhỏ giọng đi tới, chờ lát nữa tới gần vườn tất cả đều phân tán ra, bị phát hiện rút dây động rừng thì cứ chờ đến lúc trở về lĩnh phạt đi. Nghe rõ cả chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
Mọi người một câu cũng không dám nói, chỉ gật đầu.
Cố Diêm đem ngựa buộc ở chỗ cách vườn khoảng ba dặm, đang muốn bảo mấy người lần đầu tiên làm nhiệm vụ cẩn thận im lặng thì nhìn thấy chân trời nổi lên một đóa nho nhỏ màu đỏ.
Hoa này nở trên bàu trời màu xanh lam phá lệ chói mắt, Cố Diêm đầu óc trống rỗng, trực tiếp xách đao xông vào.
Chu Sơn: ??????
Những người khác: ??????
Ai vừa nói không được rút dây động rừng????
Bọn họ nhìn Chu Sơn, Chu Sơn cắn răng: “Còn nhìn cái gì?? Đi!”
Lão đại nhìn mặt sẹo đẩy cửa đi vào, đang muốn bảo các huynh đệ động tác nhanh lên, cửa hậu viện đang đóng chặt đã bị đá văng.
Hắn nhìn người tới, sợ hãi cả kinh: “Cố Diêm??!!”
Cố Diêm đao đã đổ máu, biểu tình trên mặt hắn so với năm đó đi ngang qua đỉnh núi chỗ hắn thuận tay đem mấy chục tên đệ của hắn giết hết thì đáng sợ hơn nhiều.
Nhóm quý công tử đều giống như thấy được hy vọng, thất thanh kêu: “Cố tướng quân! Cố tướng quân! Cứu cứu chúng ta!”
Trần đại không dám hành động thiếu suy nghĩ, Cố Diêm nhìn về phía bọn họ: “Công chúa ở chỗ này.”
Hắn hỏi một câu nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Thẩm gia tiểu công tử liên tục gật đầu: “Khang Dương công chúa ở đây! Ở trong phòng!”
Trần đại trong lòng thầm than một tiếng xui xẻo, Cố Diêm lúc tiêu diệt hắn còn chưa có thành thân, hắn sau đi đến ngọn núi khác liền cố ý chú ý tin tức hắn, biết hắn cưới công chúa.
Nguyên lai là thê tử Cố Diêm ở chỗ này, trách không được hắn như là muốn ăn thịt người.
Hắn nghĩ lúc này tên mặt sẹo còn không có đi ra, cả người đều trầm xuống.
Nếu Khang Dương công chúa kia có xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ sợ một người muốn sống cũng không thể sống.
Cố Diêm cầm đao, cũng mặc kệ một đám ô hợp xung quanh, trực tiếp cao giọng hô: “Công chúa, Cố Diêm đến chậm, người——”
“Kẽo kẹt ——”
Một tên mặt sẹo đứt yết hầu bị đẩy ra, cửa lại đóng lại.
Cố Diêm nhìn chiếc kim thoa kia, yên lòng, Chu Sơn cũng tới: “Tướng quân, tình huống như thế nào?”
Cố Diêm thu đao, nới lỏng gân cốt: “Công chúa ở bên trong.”
Chu Sơn: “……”
Yến Dung đã nín khóc mà cười: “Tỷ phu thật sự tới nhanh như vậy nha.”
Lâm Tầm Nhiên cũng thả lỏng lại: “Cố tướng quân tới, đám người thần nữ đều cũng an tâm.”
Yến Dung lúc này nhưng thật ra sẽ rất tốt mà nói chuyện: “Ai, sức lực ngươi thật lớn như vậy a?”
Lâm Tầm Nhiên nhanh chóng chỉnh lại biểu tình, hòa thuận nhìn Yến Dung: “Quận chúa, thần nữ cũng không có cái khí lực lớn gì đâu, là ngài nói quá lên ấy mà.”
Yến Dung cũng dừng cười: “……”
Nàng cũng đã chỉnh qua nàng ta nhiều lần, cười nhạo nàng ta cũng đã nhiều lần, nhưng nàng ta đều chưa từng tức giận qua.
Nàng hiện tại chỉ là thật lòng khen nàng ta có sức lực lớn một chút, nàng thế nhưng lại tức giận???
Nàng ta chắc sẽ không coi nàng như tên mặt sẹo mà đá văng ra ngoài một cái chứ???
Yến Dung run lập cập, miễn cưỡng cười: “Là…… Đúng vậy, không nghĩ tới người…… ngươi lại như vậy…… như vậy……”
Nàng như vậy nửa ngày, nói không ra nổi một câu trái lương tâm nào cả, chỉ có thể ngậm miệng an tĩnh.
Yến Hạ Nguyệt nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau liền mở cửa ra.
Vải bao bố trong miệng Bình Bình vừa mới được gỡ xuống, hai tay nàng bị trói ở sau người, phó tướng của Cố Diêm đang ở đằng sau giúp nàng cởi trói.
Thấy Yến Hạ Nguyệt ra, Bình Bình đột nhiên đứng lên, làm Chu Sơn ngồi xổm cạnh nàng bị đâm ngã ngửa trên mặt đất.
Yến Hạ Nguyệt nhìn vệt đỏ trên cổ tay nàng, lại nhìn một đống thổ phỉ quỳ trên mặt đất, đi tới chỗ Cố Diêm.
Cố Diêm cũng đi về phía nàng: “Công chúa có bị thương không?”
Yến Hạ Nguyệt lắc đầu: “Không có, ngươi như thế nào lại tới nhanh như vậy? Ta cho rằng còn phài cùng bọn chúng dây dưa trong chốc lát.”
Cố Diêm nhìn bọn họ, ngữ khí có chút lạnh: “Bọn họ là sơn phỉ bị tiêu diệt, thời điểm áp giải vào kinh thì chém bị thương quan binh Đại Lý Tự chạy thoát, nhân thủ Đại Lý Tự không có nhiều, bản lĩnh cũng không cao siêu gì cả, cho nên mới tìm tới Kinh Ngô Vệ nhờ giúp đỡ.”
Yến Hạ Nguyệt nghe vậy a một tiếng, nàng nhìn tên lão đại, tâm tình tốt lên chút: “Đại Lý Tự a.”
Đại Lý Tự nàng có người quen nha, có thể chiếu cố chiếu cố bọn họ thật tốt.
Trần đại bị hai vợ chồng bọn họ nhìn, trong lòng phát hoảng, ô ô nửa ngày cũng không thể nói ra một câu.
Cố Diêm đem Chu Sơn gọi lại đây, chỉ vào bọn họ nói: “Ngươi đem bọn họ đưa về Đại Lý Tự, thuận tiện đem người hầu đã chết của các nhà đi hộ táng hết đi.”
Chu Sơn không dám nhìn Yến Hạ Nguyệt, rũ đầu nói: “Dạ vâng.”
Cố Diêm nhìn Bình Bình đi tới đỡ lấy Yến Hạ Nguyệt, hướng bên cạnh lui ra một chút: “Công chúa, Cố Diêm đưa người hồi phủ.”
Yến Hạ Nguyệt kỳ thật vẫn là có chút sợ, liền không có phản bác Cố Diêm.
Yến Dung nhìn đường tỷ nàng cùng đường tỷ phu đi xa, tấm tắc hai tiếng, lời nói thấm thía đối với mấy người bên cạnh: “Tìm phu quân vẫn là đến tìm người như đường tỷ phu tavậy, thời điểm mấu chốt thực đáng tin, các ngươi nói có phải hay không?”
Đợi được đến khi nghe được mấy người phía sau phù họa mới nhìn lại qý công tử nàng từng động tâm đằng kia: “Chuyện của hắn, các ngươi không được nói ra bên ngoài a.”
Một người chần chờ: “Nhưng còn Lâm Tầm Nhiên?”
Yến Dung lắc đầu: “Lâm Tầm Nhiên chỉ sợ cũng không biết ta vì cái gì mà đối phó nàng, các ngươi không nói, nàng chắc chắn sẽ không biết?”
Yến Hạ Nguyệt ngồi trên xe ngựa, cũng không có tâm tư làm cái gì, Cố Diêm nhìn nàng, hỏi: “Công chúa dùng cái gì để bắn ra đạn tín hiệu?”
Yến Hạ Nguyệt liền đem tay áo vén lên, cánh tay nàng trắng tinh, da thịt mềm mại cũng rất tinh tế, Cố Diêm dời tầm mắt đi: “Là vòng tay?”
Yến Hạ Nguyệt gật đầu: “Ta tính toán nếu chịu đựng chờ không nổi nữa lại ném một cái khác.”
Này là một đôi vòng tay, hiện tại ném một rồi, chỉ còn một cái ở trên cánh tay nàng, thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Yến Hạ Nguyệt liền chính mình đem một cái vòng tay còn lại này nhẹ nhàng tháo xuống, thu lại vào trong tay áo.
Cố Diêm trong lòng tính, nói: “Công chúa thích những cái như này?”
Yến Hạ Nguyệt đối với trang sức cá nhân không có gì đăc biệt yêu thích: “Đều được.”
Cố Diêm liền nói: “Cố Diêm còn có một mặt dây chuyền bằng vàng khảm trân châu kim thụy, hồi phủ liền đưa cho người?”
Yến Hạ Nguyệt có chút đáng tiếc: “Chỉ có thể đeo cùng trang sức vàng sao?”
Cố Diêm giải thích: “Trang sức bạc cũng được, chỉ là nhìn có chút không đẹp mắt lắm.”
Thôi đi, nàng là một công chúa, mang trang sức bạc xác thực có chút không thích hợp, người khác hỏi tới, nàng nếu nói là phò mã đưa, chỉ sợ ngày hôm sau hai vợ chồng bọn họ đều sẽ thành đề tài cho toàn dân kinh thần nói chuyện mất.
Cố Diêm nhìn nàng nghĩ ngợi nói: “Công chúa……”
Yến Hạ Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, lời hắn muốn nói liền không thể nói ra.
“Công chúa lần đi xa như vậy, người có thể mang thêm nhiều thị vệ một chút không?”
Yến Hạ Nguyệt bất đắc dĩ: “Ta cũng không nghĩ tới sẽ có một tai họa bất ngờ xảy tới như vậy, chính mình đi tiệc của đường muội, khó tránh khỏi liền có chút thả lỏng cảnh giác.”
Cố Diêm cũng chỉ là tùy ý đổi đề tài, hắn nguyên bản là muốn hỏi công chúa của hắn là khi nào hắn mới có thể dọn về Ngọc Viên.
Lúc Cố Diêm đối mặt Yến Hạ Nguyệt, não luôn rất nhanh nhạy, hắn nhìn ra công chúa đã tha thứ cho hắn, chỉ là nàng không mở miệng, hắn cũng không mở miệng được.
Rốt cuộc chĩnh mình đã làm sai chuyện, gạt người chính là hắn, công chúa tha thứ cho hắn, không đại biểu rằng nàng sẽ lần nữa tiếp nhận hắn.
Nàng rõ ràng có nhiều sự lựa chọn tốt hơn.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
Yến Hạ Nguyệt phục hồi lại tinh thần, liền có chút đói.
Xảy ra chuyện lúc Yến Dung bọn họ vừa mới kết thúc trò chơi, còn chưa có khai tiệc lại trì hoãn lâu như vậy, đã sớm qua lúc ăn cơm trưa.
“Bình Bình, ngươi bôi thuốc chưa?”
Thanh âm Bình Bình truyền tới: “Tạ công chúa quan tâm, đã xử lý tốt rồi ạ.”
Cố Diêm dựa vào gối mềm, sườn eo hắn liền lộ ra vết máu.
Yến Hạ Nguyệt cả kinh: “Ngươi bị thương?!”
Cố Diêm lắc đầu: “Không đáng ngại.”
Yến Hạ Nguyệt nghĩ nói cho cùng đám kia cũng là một đám đạo tặc hung hăn, không tin lời hắn nói: “Trước hồi phủ đã, sau kêu đại phu trong phủ đến xem, nhiều máu như vậy, ngươi như thế nào cũng không có nói?”
Cố Diêm cười khẽ: “Thật sự không đáng ngại.”
Yến Hạ Nguyệt lúc này mới nhớ tới phu quân nàng là Đại Yến đại tướng quân.
Bảo vệ quốc gia rong ruổi sa trường.
Nói không chừng vết thương trí mạng cũng đều đã chịu quá, nói như vậy, một vết thương do đám thổ phỉ gây nên, đích xác không đáng ngại.
Cố Diêm không bị thương, trên quần áo là máu người khác, hắn nhìn tiểu công chúa của hắn lộ ra cái loại biểu tình đáng yêu này làm hắn thương tiếc, chỉ cảm thấy tâm như là bị nàng ném vào trong ổ đường.
Công chúa của hắn đang cầm một thanh gỗ nấu kẹo, mà hắn chỉ có thể trầm ngâm trong đó không thể thoát ra.