Tôi rất rõ ràng, trong thế giới mà tôi nhìn thấy và nghe thấy này, Thượng đế sẽ không đặt tay em vào trong tay tôi.
Và tất cả những điều này, tôi đều đã đồng ý rồi.
——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ cao điểm tối thường kẹt xe, đèn đuôi xe nối nhau tạo thành biển đỏ.
Tài xế nhà Từ Thư Di có tính cách giống cô ấy, nói nhiều.
Lúc này, xe bị kẹt giữa đường cao tốc, không tiến không lùi được, ngay bên sông có một tòa nhà cao tầng mới đột nhiên mọc lên trên mặt đất, tài xế vẫn không ngừng nói chuyện với Vân Gia ngồi phía sau về việc Long Xuyên phát triển nhanh chóng thế nào trong những năm gần đây, từ bất động sản đến internet, cuối cùng nhìn tình hình giao thông xung quanh, lại quay về chủ đề thực tế.
“Chỉ là ra ngoài thôi mà, sao càng ngày càng tắc nghẽn hơn vậy!”
Khi tài xế cảm thán về giá nhà ở Xuyên Bắc tăng vọt, thì ánh mắt của Vân Gia đã lặng lẽ quay ra ngoài cửa sổ.
Đèn đuốc trang hoàng cho Long Xuyên đã xa cách nhiều năm, tòa nhà này mọc lên thay thế tòa nhà kia, cái mới thay cái cũ, ánh mắt di chuyển qua những bảng hiệu sáng đèn, Vân Gia nhất thời cũng không phân biệt được là mình có cảm giác quen thuộc nhiều hơn hay xa lạ nhiều hơn.
Điện thoại đặt trên đầu gối rung lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Thư Di gọi đến.
“Bé cưng, cậu còn bao lâu nữa mới tới thế? Vẫn đang kẹt xe à?”
Dòng xe phía trước đã thông thoáng hơn một chút, Vân Gia trả lời là sắp đến rồi.
Mấy ngày về nước bận rộn với việc ở trường học, bữa tiệc chào mừng đêm nay là do cô bạn thân nhất quyết đòi tổ chức cho cô, nói rằng sau này cô sẽ ở lại Long Xuyên để dạy học và giáo dục, cần nhanh chóng làm quen lại với bạn bè cũ ở nơi đây.
Khi còn học ở Long Xuyên, Vân Gia không phải là một học sinh ngoan ngoãn, du học cũng là học nghệ thuật.
Ở Paris, cô có một cửa hàng đồ cổ, không quan tâm đến doanh thu, luôn thuê người đến quản lý, đến đó mười lần thì chín lần là ngày mưa, ô đặt trong góc tường sắt đã bong tróc, người cuộn mình trên ghế dài cũ kỹ ở tầng trên, đắp chăn len, ngủ một giấc là hết cả buổi chiều.
Những món đồ cổ phong phú đều có câu chuyện riêng, khách hàng từ bốn phương đến thăm cửa hàng đều do duyên số, Vân Gia thích cảm giác này, dù trông có vẻ không liên quan lắm, nhưng lại có cảm giác là sự an bài của số phận.
Sau này nảy sinh ý định về nước, cũng là một cơ duyên tình cờ, đàn anh hỏi cô có hứng thú đến giảng dạy ở các trường đại học trong nước không ---- Học viện Nghệ thuật Long Xuyên và các trường đại học Pháp thành lập một dự án hợp tác trao đổi, đang thiếu giáo viên dẫn đoàn. Hồ sơ của Vân Gia đẹp, không chỉ có nền tảng du học, kinh nghiệm tổ chức triển lãm, mà còn đoạt vô số giải thưởng. Bên Học viện Nghệ thuật Long Xuyên gần như quyết định ngay lập tức.
Nói về nước là lập tức về nước.
Rất khó để nói là quyết định này không có một chút yếu tố bốc đồng nào.
Cô thiếu cảm giác chân thực về thân phận giáo viên của mình, Từ Thư Di đội cho cô chiếc mũ “dạy học và giáo dục” cao quý này, cô nghe thấy mà còn có chút xấu hổ nho nhỏ vì cảm thấy không xứng.
Nghe cô bạn thân đếm ngón tay kể ai sẽ có mặt trong bữa tiệc chào mừng, có những cái tên cô nhớ, cũng có cái tên cô không nhớ, nhưng đều không có ấn tượng tốt.
Vân Gia cố tình nói: “Dù sao thì tớ cũng là người sắp trở thành giáo viên, là một dòng suối trong, không có gì để hàn huyên với những kẻ lãng tử đua ngựa đấu gà đó hết.”
Từ Thư Di ôm lấy cô, cười hì hì năn nỉ: “Cậu phải đến mà, những người đó đạo đức suy giảm! Phẩm chất thấp kém! Rất cần sự giáo huấn ân cần của công chúa Vân Gia của chúng ta, không ---- là cô giáo Vân Gia!”
Vân Gia tưởng rằng câu “đạo đức suy giảm, phẩm chất thấp kém” của Từ Thư Di chỉ là câu nói đùa, không ngờ tối nay kẹt xe đến trễ, lại được chứng kiến một màn trình diễn thực tế.
Từ Thư Di đứng ở cửa câu lạc bộ ngóng chờ cô đến, hai người khoác tay nhau đi qua hành lang, nghe tiếng trong phòng riêng qua cửa.
Cánh cửa kính lưới phản chiếu ánh đèn rực rỡ bên trong, đẩy ra một khe hẹp, cách âm mất hiệu lực, bất chợt nghe thấy cái tên “Trang Tại”, Vân Gia ngẩn ra một lúc, nhìn Từ Thư Di: “Trang Tại? Cậu ấy cũng đến à?”
Ngày đếm ngón tay liệt kê người tới đó, Từ Thư Di không hề nhắc đến người này.
Từ Thư Di mím môi, hơi ngại ngùng đáp một tiếng “ừm”.
Vân Gia thắc mắc: “Giờ các cậu rất thân nhau sao?”
Từ Thư Di sống cùng khu biệt thự với nhà cậu của Vân Gia, thời trung học xem như là thường cùng ra cùng vào với Trang Tại được nhà họ Lê nhận nuôi.
Tính cách hoạt bát đáng yêu khiến Từ Thư Di từ khi mới sinh ra đã ngồi vững trên chiếc ghế cao thủ giao tiếp, mẹ Từ càng lấy làm tự hào, nói con gái nhà mình khi chưa mọc răng đã khóc to hơn con cái nhà người khác mấy tiếng.
Trang Tại là “tai nạn ngoại giao” đầu tiên của Từ Thư Di.
Năm mười mấy tuổi, Từ Thư Di đã nhận ra rằng, đối với Trang Tại, cô ấy sẽ chỉ có thể được đối đãi một cách khách sáo xa cách, hiện giờ cũng không dám tự vỗ ngực dát vàng lên mặt mình.
“Chỉ là quen biết thôi, nói thân thì cũng không đúng, nghe mợ cậu nói, sau khi lên đại học cậu ấy cũng ít về, dù cậu ấy có về nhà ăn cơm vào dịp lễ tết, thì tớ cũng chưa chắc đã gặp được, nói gì đến thân…”
Ngày đó Từ Thư Di đi tìm vị hôn phu bồi đắp tình cảm như bình thường, không ngờ lại gặp Trang Tại đến họp.
Vị hôn phu đầu tiên là vui mừng, cảm thán rằng cô ấy và Trang Tại là bạn học cũ: “Thư Di, em và tổng giám đốc Trang học cùng trường cùng lớp cấp ba sao? Đúng là có duyên thật đấy!”
Từ Thư Di dựa vào vai vị hôn phu, giả làm chim nhỏ nép vào người: “Đúng vậy, bọn em còn sống cùng khu dân cư nữa, hồi cấp ba tổng giám đốc Trang sống ở nhà cậu của Vân Gia, rất gần nhà em.”
Họa từ miệng mà ra, chỉ bằng một câu như vậy.
Vị hôn phu phản ứng rất nhanh: “Vậy tổng giám đốc Trang cũng rất thân với Vân Gia đúng không? Vậy tiệc chào mừng Vân Gia trở về, hẳn là tổng giám đốc Trang cũng sẽ đi đúng không? Tiếc quá, ngày đó anh phải đi công tác đến Thanh Cảng, vậy các em chơi vui vẻ nhé.”
Từ Thư Di không hề mời Trang Tại, chịu đựng cảm giác xấu hổ vì bị bắt quả tang, lặng lẽ đưa tay che trán, chặn lại ánh nhìn.
“Dạo này bận quá, giúp Vân Gia tổ chức tiệc chào mừng mà đầu óc mơ hồ hết cả, mời ai, không mời ai, tớ cũng không nhớ rõ nữa, tổng giám đốc Trang, có rảnh đến chơi không?”
Từ Thư Di đã dự đoán trước được chuyện này.
Cùng học chung lớp cấp ba, địa chỉ nhà cũng cùng một khu, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, nhiều lần cô ấy nhiệt tình nhưng đều không được đáp lại tương xứng, sau nhiều năm làm sao có thể đột nhiên lại trở nên thân thiết được chứ?
Dự đoán rằng sẽ nhận được câu "Xin lỗi, không rảnh" thì sẽ tự động lật qua chuyện khác, nhưng lại gặp phải câu "Có rảnh, ngày nào?" làm phát sinh rắc rối.
Ngay cả ngày nào còn chưa biết, làm sao có thể nói là có rảnh được chứ?
Từ Thư Di không hiểu nổi, đành phải báo thời gian địa điểm cho Trang Tại.
"Tớ thật sự không biết Trang Tại sẽ đến, lúc đó tớ cứ nghĩ cậu ấy sẽ từ chối cơ." Từ Thư Di tỏ vẻ khổ não buồn rầu, như thể mọi thứ đều là ngoài ý muốn.
Vân Gia thì không bận tâm chuyện anh đến lắm, chỉ là có chút ngạc nhiên.
"Vậy bây giờ cậu ấy đang ở trong đó à?"
Từ Thư Di lắc đầu: "Đi rồi, hôm nay cậu ấy đến khá sớm, cậu bị kẹt xe nên chúng tớ chơi trước, nhưng tớ thấy cậu ấy không tập trung lắm, sau đó nhận được một cuộc điện thoại, có lẽ là có việc, ở lại thêm một lúc rồi rời đi."
"Ồ."
"Bây giờ người ta đã là tổng giám đốc Trang rồi mà, người bận rộn —"
Từ ngoài, những lời khen ngợi giả tạo của Từ Thư Di vừa mới bắt đầu, bên trong thì những lời khó nghe đã truyền ra rõ ràng.
"Nếu nói là giỏi, thì phải là Trang Tại giỏi, lặng lẽ làm nên chuyện lớn, bây giờ chỉ được mấy năm chứ nhiêu, ai còn nhớ tổng giám đốc Trang nổi danh hiện giờ chỉ là thằng con của một công nhân xây dựng."
Một giọng điệu châm biếm khác ngay lập tức hưởng ứng.
"Người ta đã mất ba rồi, cậu cũng không thể nhường nhịn một chút à?"
"Tôi cũng không dám nhường đâu, tôi sợ nếu nhường, ba tôi cũng mất luôn, Lê Dương còn không phải là một ví dụ sao?"
Nghe đến đây, Vân Gia mới nhận ra chủ nhân của giọng điệu ngạo mạn này là ai ----- bạn thân từ nhỏ của anh họ cô, Lê Dương.
Từ khi cậu của cô đưa Trang Tại về nhà, Lê Dương đã không hài lòng rồi, suốt những năm qua, mối quan hệ của ba con họ ngày càng xấu đi, cá mòi trong hiệu ứng cá trê vì cá trê xuất hiện mà hoảng loạn đến chết, tất nhiên anh họ cô xem Trang Tại là nguyên nhân gây ra mọi bất hạnh trong đời mình, hai người luôn như nước với lửa.
Vân Gia cũng từng nghe mợ thở dài qua điện thoại, nói Trang Tại rất tốt, anh chưa bao giờ làm sai gì cả, nhưng anh càng tốt, thì Dương Dương lại có vẻ càng kém cỏi, đến mức ba con còn khen ngợi Trang Tại trước mặt Dương Dương, thằng bé làm sao có thể chịu nổi...
Tiếng nói trong phòng riêng vẫn tiếp tục —
"Tốt nhất đừng gọi cậu ta là Trang Tại nữa, đổi tên đi! Gọi là Lê Tại!"
"Đừng mà, người ta đâu có ý đó, đến nhà họ Lê, trước mặt chú của Lê Dương cũng có chút tiếng tăm, không chừng sắp tới lại gọi là Vân Tại luôn ấy chứ!"
"Xì, đúng là thằng hầu ba họ."
Vân Gia đứng ngoài cửa, sắc mặt lạnh lùng.
Từ Thư Di lo lắng liếc nhìn, thấy Vân Gia nắm chặt tay cầm cửa, vội kéo cổ tay cô, hạ giọng muốn khuyên nhủ: "Họ chỉ nói ngoài miệng thôi, nói đỡ cho anh họ cậu vài câu, thực ra khi Trang Tại đến, bọn họ cũng... cũng khá lịch sự."
Lời này không có tác dụng khuyên nhủ, ngược lại còn khiến Vân Gia càng thêm chán ghét hơn: "Vậy thì —"
Trước mặt một đằng, sau lưng một kiểu.
"Càng đê tiện hơn."
Vân Gia đẩy mạnh cửa ra.
Bên trong có nhạc, tiếng động không lớn, người ngồi gần cửa nhất phản ứng đầu tiên, ra hiệu cho những người khác, ánh mắt của cả căn phòng dần tập trung vào Vân Gia.
Bạn thân từ nhỏ của Lê Dương kẹp điếu thuốc trong tay, gần như thay đổi thành gương mặt cười tươi, vỗ tay ra hiệu nói: "Mọi người xem ai đến này, cô chủ lớn đến rồi! Hoan nghênh nhé!"
Những người khác cũng đồng thanh hoan nghênh.
Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, phòng bao lại đầy ắp tiếng reo hò náo nhiệt.
Vân Gia chậm rãi bước vào.
Người đó bắt đầu câu chuyện từ Lê Dương, nói Vân Gia cậu đã về rồi, dạo này cuộc sống của anh họ cậu không tốt lắm đâu.
Vân Gia không đáp lại sự thân thiện không hiểu nổi này, ly rượu người đó đưa cô, cô cũng cầm rồi đặt lên bàn.
"Vừa nãy là cậu nói 'thằng hầu ba họ' à?"
Những người tinh ranh này, nghe giọng điệu đã nhận ra được đầu mối, trong không gian nửa vòng tròn, cảm xúc trong ánh mắt của hơn mười người giống như sóng nước, nhanh chóng lan ra và từ từ thay đổi.
Người đó càng tự nhiên hơn, cười gọi cô là Gia Gia.
"Gia Gia, cái thằng Trang Tại này rất giỏi giả vờ là con nhà nòi, ba cậu khen ngợi cậu ta, nhưng cậu nhất định phải sáng mắt ra, chỉ toàn là giả dối thôi."
Vân Gia vẫn không đáp, chỉ khẽ nhếch môi lên tạo thành một nụ cười lạnh.
Cô đã quen được mọi người vây quanh, có khí chất tự nhiên, dù cho trong số những người ở đây có người không biết cô là ai, nhưng cũng sẽ không thể không vì cô thay đổi sắc mặt mà thu lại tiếng cười trong lòng, âm thầm lo sợ.
Sự yên tĩnh trong hoàn cảnh vui vẻ là một loại xấu hổ, mà những người chơi giỏi thì tìm chủ đề để phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Bên cạnh, có người ngay lập tức đưa ra bằng chứng về việc xấu của Trang Tại, nói Trang Tại đang rất thân thiết với một nữ ca sĩ hát ở quán bar, gần đây cô gái đó đã dùng chai rượu đánh một cậu ấm, hơn nửa đêm Trang Tại phải đến đồn cảnh sát để bảo lãnh, chuyện này đã lan truyền khắp trong giới, ai ai cũng biết.
Có người lại hưởng ứng, nói là thằng hầu ba họ, chỉ biết chó cậy gần nhà mà thôi.
Mặc kệ bọn họ nói sống động như thật thế nào, Vân Gia vẫn tỏ vẻ không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm người đó, sau đó khẽ cười nhạt, hỏi người đó.
"Đọc Tam Quốc được mấy trang rồi? Vậy mà đã học được từ này rồi, thằng hầu ba họ sao? Như vậy thì nói có sách mách có chứng, vậy cậu ấy là Lữ Bố —"
Ánh mắt nhìn xung quanh nửa vòng, Vân Gia nhướng mày: "Các cậu định nói ai là Điêu Thuyền?"
Mấy người cười gượng gạo, cố gắng cười nói, không phải cô, tuyệt đối không thể là cô.
Nhóm người này không có tài cán gì cả, nhưng trong số những người bạn nữ đi cùng lại có một người thông minh, cười nói:
“Điêu Thuyền có đẹp cũng chỉ là người phàm, cô Vân là tiên nữ, sao có thể là Điêu Thuyền chứ, phải là hơn cả Điêu Thuyền mới đúng!”
Có bậc thang thì lập tức đi xuống, cả phòng đồng thanh phụ họa.
“Đúng đúng đúng, là hơn cả Điêu Thuyền!”
Những người này làm ra vẻ buồn cười, Vân Gia lười biếng không muốn so đo thêm, chỉ cảm thấy vô cùng chán ngắt.
Khó mà tưởng tượng được không lâu trước đây Trang Tại cũng có mặt ở đây. Từ hồi cấp ba anh đã không thể chơi cùng đám người này, dù anh có là Lữ Bố giả, thì đám người này cũng chỉ là A Đấu không được tích sự gì mà thôi.
Sao mà anh lại đến tham gia loại xã giao này được chứ?
Rượu dưới ánh đèn bão hòa cao biến đổi màu sắc, Vân Gia cúi người cầm ly lên lắc lắc, đá nổi lên quay tròn.
Đã lâu rồi cô không gặp Trang Tại.
Những năm qua, thỉnh thoảng mợ và Từ Thư Di nhắc đến, đều nói anh đã thay đổi rất nhiều, hồi cấp ba hoàn toàn không nhận ra anh sẽ đam mê kinh doanh, hiện tại còn rất thành công.
Càng lớn, thay đổi là điều khó tránh khỏi, giống như cô nói muốn về nước dạy học ở trường đại học, những người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ kỹ lại thì, giảng viên đại học giống như là mục tiêu cuộc đời của Trang Tại hơn, anh thông minh, thích đọc sách và học giỏi, suy nghĩ sâu sắc, ít nói, không thích giao tiếp...
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, Vân Gia thấy buồn cười, nghĩ rằng, đúng là ấn tượng cứng nhắc, người cô nhớ rõ, là Trang Tại là từ rất lâu rất lâu trước kia rồi.
Anh đã thay đổi rất nhiều.
Mục tiêu cuộc đời của anh cũng đã không còn trong tầm hiểu biết của cô nữa rồi.