Sau khi khai giảng lớp mười, Vân Gia trở về với nhóm bạn của mình, mặc dù Trang Tại học cùng trường với cô, nhưng hai người không có giao tiếp gì nhiều, do khác lớp và khác tầng nên ít có cơ hội gặp nhau.
Trang Tại cũng không gặp lại cô ở nhà họ Lê. Anh biết cô và mẹ cô từng đến đây, vì có lần sáng sớm nghe Trần Văn Thanh nói chuyện với dì Điền, bảo cất tổ yến mà họ mang đến hôm qua để sau này đem đi tặng.
Nhưng anh không có cơ hội gặp lại Vân Gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì thân phận nhạy cảm, dường như không cần thiết phải giới thiệu đặc biệt, tốt nhất là giảm bớt rắc rối. Mỗi khi nhà họ Lê có khách quan trọng đến ăn cơm, dì Điền đều nhắc anh trước khi đi học rằng nhà sẽ có khách, buổi tối tự ăn ở ngoài, đừng về sớm quá.
Anh không hỏi gì, chỉ gật đầu nói được.
Dì Điền định đưa tiền cho anh, là lời dặn của Trần Văn Thanh, nhưng anh cũng nói không cần, chỉ bảo “Cháu có tiền ăn cơm” rồi đeo cặp lên vai, đạp chiếc xe đạp địa hình màu đen mà Lê Dương không cần kia, như thường lệ, vượt qua màn sương lạnh buổi sáng, bình tĩnh đến trường.
Lần đó, không biết là dì Điền quên thông báo hay Vân Gia và mẹ cô đến bất ngờ.
Ngày hôm đó trên lịch ghi là lập đông. Mấy ngày trước Long Xuyên có đợt giảm nhiệt độ và mưa lớn, thời tiết vẫn chưa hoàn toàn quang đãng, ban đêm ngoài trời vừa ẩm vừa lạnh.
Trên đồng phục của anh dính đầy hơi lạnh, đẩy cửa bước vào, bên trong ánh đèn ấm áp, nhiệt độ ổn định như mùa xuân, từ vị trí nhà ăn tỏa ra mùi thức ăn hấp dẫn.
Vân Gia đang ngồi trong khung cảnh đầy hơi ấm, gắp một con cua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không để ý con cua rơi lại vào đĩa, tay cầm đũa vui vẻ vẫy: “A! Cậu về rồi à. Hello ~ cậu nói cuối tuần cậu sẽ ra ngoài học tập, có thể sẽ về muộn, cậu đã ăn chưa?”
Trần Văn Thanh cũng cười nói: “Đúng rồi, sao về trễ vậy, đã ăn chưa?”
Lê Huy đã bảo dì Điền mang thêm bát đũa.
Anh không phải là người không biết điều, hiểu rất rõ vị trí của mình, đặc biệt là sau khi đến nhà họ Lê, cũng hiểu thế nào là cười nói khách sáo.
Anh chào hỏi mẹ của Vân Gia là Lê Yên, nói mình đã ăn bên ngoài rồi, không muốn làm phiền họ dùng bữa nữa.
Lê Yên gật đầu, cẩn thận quan sát Trang Tại vài lần.
Đây là lần đầu tiên bà ấy gặp đứa trẻ mà anh trai mình nhận nuôi vì công việc này, trước đây chỉ mới nghe nói thôi, bởi vì Lê Huy chỉ cần bỏ ra ít tiền nhưng lại thu về hiệu quả lớn, truyền thông đã đưa tin rất nhiều về cậu bé nhà nghèo có thành tích tốt này, danh tiếng từ thiện của tập đoàn Vân Chúng trong năm nay đã được cải thiện không ít, Vân Tùng Lâm rất hài lòng.
Nhưng bà ấy lại không có thiện cảm với những người xuất thân thấp kém.
Đặc biệt là những người như anh, gương mặt không tầm thường, đầu óc thông minh, cả vẻ ngoài lẫn nội hàm đều rất tốt, những người như vậy dường như chỉ thiếu mỗi xuất thân, cũng là những người dễ bất chấp mọi thủ đoạn nhất để leo lên một chút.
Bà ấy hiểu rất rõ điều đó.
“Cháu sống ở đây, không thể so với như ở nhà mình được, làm việc không chỉ phải hiểu rõ ràng trong lòng, mà còn phải báo trước với người lớn, đó là phép lịch sự cơ bản, đừng để họ phải lo lắng vì cháu.”
Anh im lặng hồi lâu, như là không hiểu nổi tại sao người phụ nữ trẻ đẹp này lại nói những lời đầy gai góc với mình ngay từ lần đầu gặp mặt như thế.
Vân Gia cũng hoàn toàn không tưởng tượng được, liếc nhìn Lê Yên với ánh mắt khó hiểu: “Sao mẹ thích quản người khác quá vậy?”
Lê Yên cưng chiều mà trừng mắt cô: “Mẹ quản được con sao?”
Sắc mặt Vân Gia vẫn không thay đổi tốt hơn: “Không quản được con, mẹ lại muốn quản người khác à? Người ta cũng đâu phải con của mẹ, sao mẹ lại như vậy chứ?”
Cậu vội vàng lên tiếng hoà giải: “Gia Gia, mẹ con cũng là có ý tốt thôi. Trang Tại, cháu còn không cảm ơn dì Lê đi, dì đang quan tâm nhắc nhở cháu đấy.”
“Thôi được rồi đấy!”
Vân Gia lên tiếng ngắt lời, sợ rằng Trang Tại sẽ thật sự cảm ơn, vẻ mặt cô hiện rõ vẻ bất mãn và vô lý: “Nếu ai mà tự dưng lên mặt dạy đời với con, còn bảo là quan tâm nhắc nhở con, con thật sự phải cảm ơn họ sao!” Cô đẩy ghế đứng dậy, bực bội nhỏ giọng nói: “Không ăn nữa, no rồi.”
Lê Yên không hài lòng mà gọi người lại: “Gia Gia!”
Vân Gia quay đầu lại: “Làm gì? Không ăn no cũng không được à? Hay là mẹ muốn con mọc thêm một cái dạ dày nữa, để nghe theo sự sắp đặt của mẹ?”
Trần Văn Thanh và Lê Huy như đã quen với cảnh mẹ con không vui vẻ này, bọn họ xử lý rất thành thạo khéo léo, trao đổi ánh mắt, một người bảo Trang Tại đưa Vân Gia lên lầu chơi, một người dặn dì Điền làm chút đồ ngọt, để lát nữa nếu Vân Gia đói thì xuống ăn.
Trần Văn Thanh lại nhẹ nhàng khuyên Lê Yên, bảo con nít ấy mà.
Trang Tại cùng Vân Gia lên lầu, trên đường đi, nghe thấy tiếng phàn nàn của Lê Yên.
“Đúng là bị ba nó chiều hư rồi!”
Trang Tại nhìn Vân Gia mím chặt môi, dáng vẻ bướng bỉnh và tức giận, không biết nên nói gì, anh không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, dù nói gì đi nữa, thì anh cũng chỉ muốn cô đừng khó chịu như vậy.
“Có lẽ là… mẹ cậu thực sự quan tâm tớ cũng nên.”
Vân Gia nhanh chóng bước lên bậc thang trước anh, hai người ngay lập tức đối diện nhau, tận dụng độ cao của bậc thang, Vân Gia nhìn thẳng vào mắt anh, cô đặt tay lên trán anh.
“Cậu không bị sốt mà.”
Cánh tay cầm cặp của anh đột nhiên siết chặt, các khớp ngón tay bị lạnh cóng ngoài trời, do nắm chặt dây đeo cặp, lập tức chuyển sang màu trắng bệch.
Xác nhận anh không phải do đầu óc nóng lên mà nói những lời đó, cô nhanh chóng rút tay lại, tiếp tục bước lên lầu.
“Cậu không phân biệt được ác ý của người khác sao? Quan tâm không phải là nói những lời vô ích và khiến người khác không vui như vậy, kiểu quan tâm đó ai cần thì cứ nhận!” Cô lẩm bẩm, rồi đột ngột quay đầu lại, ánh mắt đầy đe dọa nhìn Trang Tại, “Cậu không được nhận!”
Trang Tại hơi chậm một nhịp trước ánh mắt của cô, gật đầu nói: “Được.”
Cô lập tức mỉm cười, hài lòng với biểu hiện trẻ nhỏ dễ dạy của anh.
Cô quen thuộc nhà họ Lê hơn Trang Tại, đây không phải lần đầu tiên cô vào phòng của Trang Tại, ngoài việc có thêm hai đống sách giáo khoa trên bàn ra, thì phòng của anh vẫn sạch sẽ và ngăn nắp, có rất ít đồ đạc.
Vân Gia chuyển chủ đề rất nhanh, khiến Trang Tại không kịp phản ứng.
“Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ, hai lần trước tớ đến, cậu đều không ở nhà, dường như ở trường cũng không gặp cậu, cậu bận việc gì thế?”
Ghế dựa thoải mái dành cho Vân Gia ngồi, anh dọn dẹp ghế đẩu để ngồi, sắp xếp lại sách vở, Vân Gia hỏi anh bận gì, anh nghĩ một chút, không chắc chắn lắm mà đưa ra câu trả lời của mình.
“... Đọc sách.”
Vân Gia bật cười khúc khích, môi đỏ, răng trắng, khóe miệng hiện lên hai đường cong nhỏ nhỏ, trông còn đáng yêu hơn cả má lúm đồng tiền nữa.
Phòng bật đèn lớn, đèn bàn cổ điển kiểu kéo dây bị cô kéo chơi liên tục, thêm một nguồn sáng nữa, gần họ cứ chớp tắt chớp tắt.
Tạch — đèn tắt ngúm.
Cô tiến lại gần anh, hạ giọng nói: “Vậy cậu đoán xem tớ đang bận gì nào?”
Thực ra là cô định trêu chọc câu trả lời của anh, mọi người đều là học sinh, ai chẳng phải đọc sách, cô hỏi rõ ràng là ngoài giờ học thì bận cái gì.
Dự đoán của cô là anh sẽ ngơ ngác lắc đầu bảo không biết, rồi cô sẽ thần bí nói, tớ cũng... đọc sách.
Không ngờ, anh lại thản nhiên nói ra tình hình của cô: “Tập luyện cho tiết mục biểu diễn đêm giao thừa... đúng không?”
Vân Gia ngạc nhiên, kéo dây đèn thêm lần nữa.
Tách — đèn sáng lên.
“Sao cậu lại biết thế?”
Dừng lại vài giây, hàng mi rậm của anh dưới ánh đèn run rẩy với tần suất không tự nhiên, như con bướm đen bị kinh động, nhưng động tác tay lại không hề rối loạn, anh sắp xếp lại các bài kiểm tra tuần này và các bài kiểm tra khác theo đúng thứ tự.
“Tớ nghe Từ Thư Di nói.”
Vân Gia lại một lần nữa ngộ ra: “Ừ ha! Suýt nữa thì quên mất cậu học cùng lớp với Từ Thư Di.”
“Vậy sao cậu không cùng Từ Thư Di đến khu nghệ thuật chơi chứ? Chiều thứ sáu không có tiết mà?”
“Tớ không có tài nghệ gì cả.”
Vân Gia giải thích: “Nhóm nhỏ hứng thú mà, không biết cũng có thể học, tuy học không giỏi nhưng mà — ví dụ như nhóm piano, luyện bài ‘Twinkle Twinkle Little Star’ cũng được mà, hơn nữa trên lầu không phải có đàn của tớ à, cậu có thể dùng mà!”
Trang Tại biết cây đàn trên lầu là của cô. Dì Điền định kỳ đều dùng khăn mềm lau bụi, tiếc là cây đàn piano gần trăm vạn đó lại bị bỏ không, nhưng cũng không đáng tiếc lắm, chỉ là một cây Steinway nhập môn mà thôi, nhà cô còn có cây đắt tiền hơn được đặt làm riêng nữa.
Mà cô cũng không thích chơi đàn piano lắm.
Cũng giống như giọng nói của cô với anh lúc này vậy: “Để đó cũng không dùng được, cậu có thể chơi thử mà.”
Trường anh học trước đây không có nhiều hoạt động ngoại khóa như thế này, cả trường, người đã từng chơi đàn piano đếm trên đầu ngón tay, trước đây không hiểu, cũng không có hứng thú tìm hiểu, vì vậy khi phiếu đăng ký phát ra rồi nộp lại, trong phiếu của anh không có bất kỳ dòng tự giới thiệu nào, chỉ đánh dấu vào ô “không có hứng thú”.
“Tớ không đăng ký, bây giờ chắc không vào được đâu.”
“Trước Tết Nguyên đán có thể sẽ có người rút khỏi nhóm, cậu có thể để ý thử xem.” Vừa nói, Vân Gia vừa tì sườn mặt nghiêng trên bàn, cả người lười biếng, bất chợt cô duỗi tay, chỉ vào các khớp ngón tay đỏ bừng của anh, “Cái này là do lạnh cóng lúc đạp xe sao? Trời lạnh thế này sao cậu lại không đeo găng tay?”
“Quen rồi.” Anh siết chặt tay lại.
Vân Gia cười cong môi: “Lạnh cóng đến mức ngốc rồi à, sao phải quen với cái lạnh chứ.”
Anh đã thu dọn mọi thứ xung quanh xong, ngay cả mấy tập bài kiểm tra cũng sắp xếp theo môn học và ngày tháng, bàn học vốn đã gọn gàng nay còn gọn gàng hơn.
Đang cảm thấy không có gì để làm sẽ rơi vào trạng thái lúng túng thì có một việc còn khiến anh lúng túng hơn đã xảy ra.
Bụng anh phát ra tiếng kêu biểu tình.
Đầu Vân Gia bật dậy khỏi bàn, cau mày: “Không phải cậu đã ăn ở ngoài rồi sao?” Giây tiếp theo cô như hiểu ra, đứng lên nói, “Chờ chút, đồ ngọt chắc đã làm xong rồi, để tớ đi lấy.”
Anh cảm thấy ngại ngùng.
“Không cần đâu.”
Trong cặp có nửa túi bánh mì sandwich ăn dở, sáng nay dì Điền đưa cho anh, quá nhiều nên anh chưa ăn hết, nếu lúc này Vân Gia không có ở đây, chắc anh đã lấy ra ăn rồi.
“Coi như là cậu giúp tớ đi, tớ thực sự no rồi, lát nữa mà tớ không ăn thì mẹ tớ sẽ cảm thấy tớ vẫn đang giận dỗi với bà ấy mất.”
“... Được.”
Vân Gia phấn khởi đứng dậy nhảy nhót như một chú chim nhỏ: “Hôm nay tớ với mẹ đi học làm bánh đấy, tớ làm macaron, cậu có muốn nếm thử không?”
Cô đứng lên, Trang Tại phải ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lần này anh rất dứt khoát mà đồng ý ngay: “Được.”
“Nhưng mà — làm hơi xấu.” Vân Gia lo lắng nói.
“Không sao đâu.”
“Được! Tớ đi lấy đây!”
Cô nhẹ nhàng chạy ra khỏi phòng, dép lê loẹt quẹt, đuôi váy tầng tung bay.
Trang Tại nhìn chằm chằm vào cửa, cảm thấy hơi choáng váng, không biết là vì đói hay vì một lý do không thể nói khác, nguyên nhân tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Dì Điền làm món súp lê hạnh nhân ngọt, thanh mát và thơm, rất phù hợp với mùa thu.
Còn macaron Vân Gia làm thực sự không đẹp mắt lắm.
Cô cầm một cái đưa cho Trang Tại, nói: “Lần đầu làm, chắc cũng là lần cuối, hình như tớ không có năng khiếu làm bánh.”
Vân Gia chỉ mong thành quả buổi chiều vất vả của mình có người nhận xét, nhưng khi thấy Trang Tại nhét cả cái vào miệng, còn định lấy thêm, cô lập tức ngăn anh lại.
“Không cần ăn nữa đâu! Nếm thử một chút là được rồi, không cảm thấy khó ăn sao, cậu ăn cái này đi.” Cô còn mang theo một hộp nhỏ, đẩy về phía anh, bên trong là một hàng bánh quy hình gấu đáng yêu tinh xảo, tỏa ra mùi thơm caramel nướng, “Cái này là cô giáo làm đấy, ăn rất ngon.”
Khi anh đang ăn, cô lật một tập bài kiểm tra toán trên bàn anh, không có tờ nào dưới 140 điểm.
Cả hai đều yên tĩnh không nói gì.
Chỉ có tiếng lật giấy “loạt soạt” và tiếng thìa sứ nhẹ nhàng chạm vào bát.
Nhất thời như trở lại hồi nghỉ hè, nhiều lúc họ cũng ở gần nhau như vậy, mỗi người làm việc của mình.
Đột nhiên, cô ngừng lật trang, xoay người, nghi ngờ nhìn quanh phòng anh mà đánh giá.
Trang Tại đặt thìa xuống, nhìn về phía cô: “Sao vậy?”
Cô cũng nhìn anh, không biết đang nghĩ gì, bộ dạng hỏi rất nghiêm túc: “Cậu có muốn dọn ra ngoài ở không?”
Trang Tại nhất thời không phản ứng kịp.
Mà sự im lặng của anh, trong mắt Vân Gia, là một sự ngầm thừa nhận.
Cô chống khuỷu tay lên mép bàn, chống cằm một bên, nhìn anh nghiêng đầu, dùng giọng điệu kiêu kỳ và bướng bỉnh nói: “Không được đâu.”
Anh cảm thấy nội tâm như một vùng đất khô cằn, bị thuỷ triều của mặt trăng cuốn đi, anh bị một trận nước vỡ bờ trước nay chưa từng có cuốn trôi hỗn loạn.
“Không, không được gì chứ?”
Vân Gia giơ lên một tờ giấy ghi chú vừa vô tình tìm thấy trong tập bài kiểm tra, cô lập tức hiểu tại sao phòng của anh lại sạch sẽ gọn gàng một cách bất thường như thế, như thể sẵn sàng mang theo mấy món đồ của mình rồi rời đi bất kỳ lúc nào, hóa ra anh thực sự đang tìm nhà.
Trên tờ giấy ghi chú này viết một số địa chỉ cho thuê, loại nhà, tiền thuê, và thông tin liên lạc của chủ nhà bằng dòng chữ đen sắc nét.
Chắc là anh tự thu thập.
“Cậu không thể dọn đi được đâu. Cậu đã dọn vào nhà cậu tớ ở rồi, đã chấp nhận cuộc phỏng vấn mà cậu không thích rồi, đã chụp những bức ảnh mà cậu không thích chụp rồi, bị Lê Dương gây khó dễ khắp nơi rồi, đã thích nghi với cuộc sống mà cậu không thích bao lâu nay rồi, cậu đã trả giá rồi, cậu không thể cứ thế mà đi được, cậu phải nhận được thứ gì đó chứ.”
Trang Tại yên lặng nhìn gương mặt tinh tế của cô dưới ánh đèn bàn, đôi mắt đen láy của anh chứa đựng sức chịu đựng đáng kinh ngạc, không có động thái gì cả, thậm chí còn giả vờ bình thản.
Khi mở miệng, phát ra giọng nói như từ dưới ngai vàng thần thánh.
“Tớ sẽ nhận được gì chứ?”
Vân Gia vẫy vẫy cái tay cầm tờ giấy ghi chú, nói một cách đương nhiên: “Tất nhiên là thứ mà cậu muốn, thứ có ích cho cậu rồi.”
Một cảm giác hèn hạ tràn ngập trong lòng anh.
Có lẽ là sau khi chết mới dám thú nhận, khoảnh khắc này, trong lòng anh thực sự có câu trả lời.
Thứ mà anh muốn...
Vân Gia nhìn chàng trai không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, sau một lúc do dự, cô vẫn mở miệng: “Cậu đừng có lòng tự tôn kỳ quặc như vậy. Chỉ cần sau này cậu đứng đủ cao, thì sẽ không thiếu người tôn trọng cậu, dù là chân thành hay giả dối. Còn những người vì một chút tự tôn mà buông bỏ tất cả, giống như trong đám đông cố gắng kiễng chân để chứng minh mình cao hơn người, ngoài việc mệt mỏi ra, thực sự không có gì cả.”
“Hơn nữa bây giờ anh có thể không hiểu được, thật ra thế giới của người giàu có là liên thông với nhau, kiếm tiền đối với người giàu giống như dùng máy thở lấy oxy vậy, là việc đơn giản nhất, giống như cục mủ Lê Dương kia chẳng hạn, cậu chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể đưa tên anh ấy vào dự án thực tập tốt, còn có một số người muốn nhờ cậu giúp đỡ, quà cũng không gửi được vào, muốn bước vào một vòng tròn mới, lấy được vé vào cửa rất khó, còn cậu đã có rồi, ở lại nhà cậu tớ, cuộc sống sau này của cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều, thậm chí đạt được những thứ mà trước đây cậu còn không dám nghĩ tới.”
“Tất nhiên, nếu như cậu cảm thấy những thứ đó cậu không hề thèm muốn, cũng được thôi.”
Còn một câu nữa mà Vân Gia không nói ra.
—— Nhưng mà tớ sẽ cảm thấy tiếc cho cậu.
Trang Tại im lặng rất lâu, giống như đang chậm rãi tiêu hóa những lời xa lạ này, khi mở miệng lần nữa, rõ ràng là họ vẫn giữ nguyên vị trí lúc nãy, đèn vẫn bật sáng, sách vở vẫn ngăn nắp, mọi thứ đều ở nguyên chỗ cũ, nhưng anh lại có cảm giác vô hình như cuộc đời mình đã thay đổi hoàn toàn.
“Tại sao cậu lại nói những lời này với tớ?”
Vân Gia nghĩ một lát cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cô ghét nhất là giáo huấn và ràng buộc, vừa rồi lại nói với anh một tràng dài như vậy, gần như không cần suy nghĩ mà tuôn ra.
Cô đột nhiên cười, hỏi anh: “Cậu còn nhớ ngày đầu tiên cậu đến nhà cậu tớ không?”
Làm sao mà quên được chứ.
Khi cuộc đời anh còn chưa rõ ràng, ngồi trong phòng khách xa hoa không phù hợp với mình của nhà họ Lê, người cô còn ướt đẫm bất chợt kéo cánh cửa sân sau, như cầu vồng đột nhiên xuất hiện sau cơn mưa lớn.
“Có.”
“Cậu giống như một đống thuốc màu màu xám, trong một khung cảnh quá tươi sáng, để đâu cũng không hợp, nhưng lại có sự tồn tại rất mạnh mẽ.”
Trong lòng anh chùng xuống, ồ, thì ra đó là ấn tượng của cô về anh.
“Nhưng mà —”
Cô nhìn anh, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tớ cảm thấy cậu nên là một người tỏa sáng và nhiệt huyết, nếu sau này cậu lại sống không có tên tuổi, không có thành tựu gì cả, tớ sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.”
Đột nhiên anh cũng không nhịn được mà nhếch môi lên một chút.
Thời niên thiếu, cảm giác rung động thường vô tư và dũng cảm, dám đối mặt với mọi thứ mà không màng đến mất mát, thậm chí có khi suy nghĩ trong lòng vừa dâng lên, đã có quyết tâm một mình đi vào một trận chiến sinh tử.
Anh cảm thấy mình có lẽ không phải là thuốc màu màu xám mà cô nói, rất có thể chỉ là một ngọn nến quanh năm bị ẩm ướt, khi cô nói hẳn là anh nên tỏa sáng và nhiệt huyết, thì ngọn nến đã sớm tắt mười ngàn lần, nhưng vào lần thứ mười ngàn lẻ một, lại chập chờn sáng lên chút ánh lửa ảm đạm.