Trang giấy trắng

Đêm đó ở nhà họ Lê, Trang Tại lấy lại tờ giấy ghi đầy thông tin thuê nhà từ tay Vân Gia, chỉ nói rằng anh sẽ không chuyển ra ngoài, nhưng không giải thích nguồn gốc của tờ giấy nhỏ này.
 
Trước mặt cô, anh có một sự dè dặt rằng, sợ rằng có nhiều sẽ mất nhiều.
 
Sự dè dặt này luôn khiến anh muốn nói rồi lại thôi, rồi thì lại rơi vào khoảng im lặng rộng lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rõ ràng là có mong muốn khát khao nói chuyện với cô, nhưng mỗi lần suy nghĩ kỹ một chút, anh lại lựa chọn im lặng, anh nghi ngờ bản thân vô vị, nghi ngờ những điều mình nói cũng vô nghĩa.
 
Trong cuộc sống tươi sáng của cô, anh là một nét bút màu xám, bất kể là thêm vào đâu cũng có thể làm mất hứng và thừa thãi, nếu nét màu này tự nhận thức được, sẽ biết rằng an tĩnh ở một góc bảng màu, mới là tự mình hiểu lấy.
 
Giống như khi Vân Gia vào phòng và nói “Hình như ở trường cũng chưa gặp cậu bao giờ”, anh cũng không tiếp lời để mở rộng chủ đề.
 
—— Anh đã gặp cô rồi.
 
Sau khi khai giảng lớp mười, thực ra Trang Tại đã nhìn thấy Vân Gia ở trường vài lần.
 
Có hai lần, anh ấn tượng rất sâu sắc.
 
Một lần là, cô ở cùng cậu bạn thanh mai trúc mã mà cô thường xuyên liên lạc qua điện thoại trong kỳ nghỉ hè.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Tại và Tư Hàng đều là học sinh đến từ nơi khác nhập học đến đây, một người đến từ thị trấn Khúc Châu nhỏ bé hẻo lánh, một người đến từ Cảng Thành phồn thịnh, nhưng đều không có thành tích thi vào lớp mười của thành phố này.
 
Lần thi chung đầu tiên của khối, họ đều được xếp vào phòng thi cuối cùng.
 
Trước khi bắt đầu thi, Vân Gia đến bên cửa sổ phòng thi nhìn Tư Hàng, trêu chọc anh ta có thích nghi được với ngôi trường mới không, từ trong cửa sổ, một bàn tay nam sinh đeo đồng hồ cơ màu đen vươn ra, cầm sách nhẹ nhàng gõ lên đầu cô.
 
“Bị xếp thi ở phòng thi cuối cùng, lần đầu tiên trong đời, vì cậu mà tớ mất mặt lớn như vậy.”
 
Vân Gia kéo cổ áo anh ta, kéo cả nửa người ra ngoài.
 
“Đâu để tớ xem nào, mặt đâu rồi? Chết rồi — hình như bị mất thật rồi.”
 
Cũng là nam sinh, Trang Tại đứng cách không xa càng hiểu ý nghĩa của việc bị kéo cổ áo mà không phản kháng kia là như thế nào, không chỉ là gần gũi, mà còn phải là rất thích cô gái này, thì nam sinh mới lộ ra vẻ mặt bị bắt nạt cũng vui vẻ như vậy.
 
“Không phải vì cậu sao, cậu nhớ phải đối xử tốt với tớ đấy.”
 
“Không nhớ đâu.” Vân Gia nghịch ngợm nghiêng đầu, sau đó kiễng chân nhìn vào trong cửa sổ.
 
Tư Hàng cũng quay lại nhìn vào lớp, hỏi cô tìm gì.
 
Vẻ mặt cô lúc nói chuyện sinh động y như đang chiếu phim vậy: “Cậu đừng coi thường phòng cuối cùng được không, rất ngọa hổ tàng long (*) đấy! Tớ đã nói với cậu về Trang Tại rồi đúng không, cậu bạn ở nhà cậu của tớ đấy, cậu ấy cũng ở phòng cuối cùng, khả năng tự học siêu tốt, rất thông minh luôn.”
 
(*) Ngọa hổ tàng long (卧虎藏龙): Về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
 
Bước chân của Trang Tại từ hành lang đến, khẽ dừng lại một chút, như thể đột nhiên không biết làm sao để đứng đối mặt với Vân Gia đang khen ngợi mình như vậy.
 
“Thủ khoa ở nơi nhỏ, đặt vào trường tốt chưa chắc đã nổi bật. Những người học sách chết như thế, cậu không thấy đầu óc bọn họ rất cứng nhắc sao?” Tư Hàng trò chuyện với cô, “Hơn nữa trong kỳ nghỉ hè trước không phải cậu cũng nói, ở cùng với cái cậu Trang Tại kia không có chủ đề chung gì sao?”
 
Cô đã nói như vậy với bạn của cô sao?
 
Dường như… bản thân thực sự rất vô vị.
 
Vẻ mặt Trang Tại lại lặng lẽ mà ảm đạm đi hai phần, anh nhận ra rằng lúc này đi qua có thể sẽ khiến cả hai thêm lúng túng, bước chân chần chừ, chậm lại, rồi bị một nam sinh hậu đậu đâm mạnh vào vai từ phía sau, đối phương vừa nói “Xin lỗi, xin lỗi”, bước chân không ngừng chạy xa.
 
Dừng lại, là ánh mắt của Vân Gia và Tư Hàng cùng nhìn đến.
 
Vân Gia mím môi, giật cuốn sách từ tay Tư Hàng, cuộn lại, đánh vào cánh tay anh ta, nói nhỏ: “Tất cả tại cậu đấy!”
 
Không có việc gì lại đi nói xấu sau lưng người khác.
 
Đã gặp nhau như vậy, Vân Gia cũng không bận tâm, chào hỏi Trang Tại một cách tự nhiên, giới thiệu cho hai nam sinh làm quen với nhau.
 
Ngay sau đó, tiếng chuông báo hiệu vang lên, không để lại cho họ nhiều thời gian để trò chuyện.
 
Mà anh cùng Tư Hàng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn nhau một cái.
 
Hai chàng trai cùng tuổi đang trong giai đoạn phát triển, cao cao gầy gầy, đều mang sức sống của thanh xuân, nhưng màu nền của cuộc sống lại hoàn toàn khác nhau, một người là cành liễu mới được mùa xuân chiếu cố, một người là cành tùng non bị tuyết mỏng đè nặng.
 
Thậm chí ngay cả tên cũng lược bỏ, chỉ nói “chào” một cách hời hợt, không cần thông báo tên, bởi vì sự tồn tại của Vân Gia, nên họ đều biết rõ thân phận của nhau.
 
Tiếng chuông reo đột ngột dồn dập vang lên khắp khuôn viên trường, những học sinh đang nô đùa quanh quẩn lập tức dừng lại, trở về nơi cần về.
 
Vân Gia chạy về phòng thi của mình, vừa chạy vừa vẫy tay chào hai cậu bạn nam bên cửa sổ: “Thi tốt nhé ~ tạm biệt.”
 
Một lần khác anh nhìn thấy Vân Gia, là khi lớp của anh được phân công đi dọn dẹp thư viện.
 
Anh và Từ Thư Di đều có tên trong danh sách, những người bị gọi tên, mang theo giẻ lau và chổi lông gà đi tổng vệ sinh.
 
Suốt dọc đường Từ Thư Di cứ than vãn xui xẻo, nghi ngờ rằng lớp trưởng Trần Diệp Đồng cầm chổi lông gà làm cái cớ, cố tình gây khó dễ cho cô ấy, khiến cô ấy phải làm những công việc dọn dẹp vất vả.
 
“Lần trước là rút số đuôi chẵn để dọn dẹp phòng hội trường, lần này là rút số đuôi là bội số của 3 để dọn dẹp thư viện, có phải là đùa không! Có phải ngày cậu ta nào cũng tính toán với tớ không?”
 
Anh nhớ rất rõ, hôm đó là thứ Sáu, kết thúc hai tiết học buổi chiều ở trường, rồi dành thời gian còn lại cho học sinh tham gia các hoạt động ngoại khóa, trong đó có cả việc dọn dẹp vệ sinh trường học.
 
Vân Gia kết thúc buổi tập ở tòa nhà nghệ thuật, mang theo hai ly trà chanh đá mua ngoài cổng trường, hối hả chạy đến thư viện thăm người bạn thân đang lao động khổ sai.
 
Trang Tại ôm một chồng sách lớn, đang sắp xếp những cuốn sách mới được trả lại theo số thứ tự, anh và Vân Gia cách nhau một dãy giá sách dài, anh qua một hàng sách dày đặc, nhìn thấy Vân Gia qua những khe hẹp giữa các cuốn sách.
 
Có lẽ vừa tập luyện ra mồ hôi, nên áo khoác đồng phục mùa thu được cô buộc quanh eo rất thời trang, cánh tay lộ ra dưới ống tay áo ngắn vô cùng trắng trẻo, một chiếc đồng hồ cơ màu trắng lớn, làm nổi bật cổ tay mảnh khảnh của cô.
 
Cô cúi đầu cắm ống hút, lông mi tinh tế và đẹp đẽ rủ xuống, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ, giơ cao ly nước lên cho Từ Thư Di trên thang sách uống.
 
“Đừng phàn nàn nữa, cậu uống đi, thư viện không cho mang nước vào, lát nữa bị phát hiện thì cả tớ cũng bị làm phiền đấy.”
 
Từ Thư Di uống hai ngụm, nuốt hết nửa ly: “Thế mà cậu còn mua cho tớ uống, cảm động quá đi mất.”
 
“Là Tư Hàng mua, tớ lấy phần của cậu ấy cho cậu đấy.”
 
“Hu hu hu càng cảm động hơn.”
 
Vân Gia hỏi: “Trần Diệp Đồng sao lại làm khó cậu, cậu với cô ta có hiềm khích gì à?”
 
“Tớ còn muốn hỏi cậu đấy! Có phải cậu với cô ta có hiềm khích, nên cô ta mới thông qua tớ để trả thù cậu hay không!”
 
“Mạch não cậu kiểu gì mà kỳ cục thế? Tớ với cô ta tính ra còn là họ hàng nữa đấy.”
 
Trang Tại sắp xếp từng cuốn sách một vào chỗ.
 
Anh biết Trần Diệp Đồng có quan hệ với nhà họ Lê.
 
Vân Gia gọi Lê Huy là cậu, Trần Diệp Đồng gọi Trần Văn Thanh là dì, một người là cháu gái bên ngoại, một người là cháu gái bên nội, không có chút quan hệ máu mủ nào, nói gần thì là gần, nói xa thì là xa.
 
“Nhưng cô ta không thích cậu mà.” Từ Thư Di đưa ra cơ sở cho suy đoán của mình.
 
Trần Diệp Đồng không thích Vân Gia cũng không phải là không có căn cứ.
 
“Tớ cũng không cần cô ta thích tớ mà.”
 
“Vậy sau này sinh nhật cô ta, cậu có đi không?” Từ Thư Di hỏi.
 
Vân Gia lộ vẻ hơi đau đầu: “Chắc là… sẽ đi đi.”
 
Không thích và xé rách mặt nhau là hai chuyện khác nhau.
 
Một số mối quan hệ xã giao không thể tránh được, nhất là Trần Văn Thanh luôn hy vọng Vân Gia và Trần Diệp Đồng có thể trở thành chị em thân thiết khác họ.
 
Đáng tiếc là duyên số lại thứ không thể giải thích được, có một số người dường như bẩm sinh có từ trường xung khắc với nhau ---- không hợp nhau, có thể mỉm cười xã giao đã là khó lắm rồi.
 
Còn Trang Tại và Trần Diệp Đồng cũng đã gặp nhau, sau khi khai giảng thì học cùng lớp, cả hai đều giữ thái độ lạnh nhạt, không cần cả mỉm cười xã giao.
 
Là lớp trưởng, mỗi khi đọc đến tên Trang Tại, cô ta đều tỏ ra như chưa từng gặp người này.
 
Hôm đó, vào giờ nghỉ trưa.
 
Thời gian còn sớm, trong lớp không có nhiều người.
 
Trần Diệp Đồng đang nói chuyện với một bạn nữ lớp bên cạnh, hai người ngồi cùng nhau, bạn nữ đó luôn có ý ám chỉ, cố tình nói Trần Diệp Đồng và Trang Tại rất có duyên, hai người quen nhau trước khi khai giảng, bây giờ lại cùng lớp, kết quả thi của họ, cô ấy đứng thứ hai trong lớp, Trang Tại đứng nhất, trai tài gái sắc, hai người thành đôi thì chính là cặp đôi học sinh giỏi rồi.
 
Trần Diệp Đồng khẽ nói: “Ai muốn làm trai tài gái sắc với cậu ta chứ.”
 
Cô ta không phải là kiểu thiếu nữ mơ mộng chỉ nhìn vào ngoại hình nam sinh mà xao xuyến, ba mẹ cô ta đã nói rõ ràng tình hình của Trang Tại, nếu không phải do thành tích tốt, ai sẽ nuôi anh ăn học chứ, đoán chừng bây giờ đã phải đi làm rồi.
 
Bạn nữ nghe Trần Diệp Đồng nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói vậy là cậu không thích cậu ấy à.
 
Trần Diệp Đồng thản nhiên nói, cậu thích thì cậu cứ thích đi.
 
“Vậy sinh nhật cậu, cậu ấy sẽ đến chứ?”
 
Trần Diệp Đồng mỉm cười tự nhiên thoải mái: “Nếu cậu muốn cậu ta đến, thì tớ sẽ mời cậu ta đến.”
 
Bạn nữ lập tức ôm chầm lấy cô ta, cảm động nói: “Diệp Đồng, cậu đúng là tốt quá! Cậu chính là nữ thần duy nhất trong lòng mình, Vân Gia ư, không phải chỉ là nhờ nhà giàu mà mọi người mới tung hô cô ta thôi sao, người khác khen cô ta hoàn toàn không thật lòng chút nào, cô ta và cậu căn bản là không thể so sánh được.”
 
Đột nhiên, vẻ mặt hân hoan của cô gái chững lại, ngượng ngùng giấu mặt sau vai Trần Diệp Đồng, khẽ nói: “… Trang Tại vừa nhìn mình.”
 
Nhìn thẳng qua, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng theo cô ta quan sát vài lần, tính cách của anh dường như là như vậy, ít nói, luôn làm việc của mình, đối với con gái, đừng nói là gần gũi, ngay cả chuyện trò trong giờ ra chơi cũng chưa từng thấy.
 
Trong hồ sơ học sinh thấy ngày sinh của anh, là cung Sư Tử, bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp, rất bình thường. Hơn nữa kiểu người có ranh giới mạnh mẽ này sẽ chỉ thể hiện tính chiếm hữu trong mối quan hệ thân mật, cách yêu đương thì cũng khá thỏa mãn những ảo tưởng màu hồng của con gái.
 
Trong đầu Trần Diệp Đồng không có những thứ bong bóng mơ mộng như của bạn bè, cô ta đặc biệt trang nghiêm đứng dậy, đi đến bên bàn học của Trang Tại.
 
Trang Tại liếc cô ta một cái, tiếp tục nhập công thức toán trong sách tham khảo, đầu bút đen viết không ngừng.
 
Trần Diệp Đồng không vui vì mình bị cho ăn bơ, càng cảm thấy những người từ nơi nhỏ bé đến quả nhiên không có tố chất, đối với con gái ít nhất cũng phải có chút tôn trọng cơ bản chứ, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Trang Tại, cô ta lại rộng lượng không chấp nhặt vấn đề giáo dục của anh, chủ động lên tiếng: “Tháng sau là sinh nhật tớ, cậu cùng dì và mọi người đến nhé, dù sao thì cũng học cùng một lớp, mọi người cũng là bạn bè.”
 
Trang Tại nhìn cô gái trước mặt một cái, cảm thấy người này đúng là vô cùng thú vị.
 
Anh có một em gái tám tuổi, trước đây nhà không có TV truyền hình cáp, xem được rất ít kênh, bình thường chỉ dùng một chiếc đầu DVD cũ để phát hoạt hình cho cô bé xem, một đống đĩa lậu đều là Trang Tại mua đại, anh không biết cô bé thích xem gì, chiếu hết một lượt, tỉ lệ phát lại cao nhất là bộ phim công chúa Bạch Tuyết.
 
Khả năng nhận thức phân tích của trẻ con còn có hạn, khả năng biểu đạt cũng không tốt, có lần cô bé hỏi anh, anh ơi, tại sao hoàng hậu lúc thì cười, lúc thì lại rất xấu xa thế ạ?
 
Mẹ kế anh không cho em gái làm phiền anh học bài, kéo cô bé đi và nói: “Bởi vì đó là người xấu, kẻ độc ác, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, cười cũng là ác ý.”
 
Trang Tại đã không còn là đứa trẻ ngây thơ nữa, hiểu được rằng trên đời có những người thật sự như vậy. Anh không nghi ngờ gì, không có biểu cảm gì mà gật đầu, nhạt nhẽo nói một chữ “Được”.
 
Trần Diệp Đồng hài lòng quay về, ung dung tự tại lại đầy tự tin nói với bạn mình, đã giải quyết xong rồi.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui