Tiệc sinh nhật của Trần Diệp Đồng được tổ chức tại nhà cô ta.
Năm nay nhà họ Trần mới đổi biệt thự, vị trí không được tốt lắm, nhưng bù lại có sân trước sân sau, nhìn rất sang trọng, bữa tiệc khánh thành vẫn chưa được tổ chức, muốn gộp cùng với sinh nhật của con gái út để làm một lần, tổ chức long trọng hơn.
Biệt thự thể hiện thân phận thuộc tầng lớp mới, con gái đạt giải thưởng cuộc thi piano, đều là những việc đáng tự hào trong đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vinh quang càng thêm vinh quang, cả gia đình vui vẻ rộn ràng.
Những món khô như bào ngư hải sâm dùng trong bữa tiệc đã được ngâm chuẩn bị từ tuần trước. Trần Diệp Đồng đã chọn đi chọn lại váy dạ hội nhỏ mà cô ta sẽ mặc.
Sáng hôm đó, nhà họ Trần đã ăn mặc chỉnh tề mở cửa đón khách.
Trong đó, Trần Diệp Đồng mặc chiếc váy công chúa bằng satin màu hồng là nổi bật nhất, hồng hào, dịu dàng, kiêu kỳ như một đóa sen mới nở.
Những chiếc xe sang nối đuôi nhau đỗ trước cổng.
Cảnh tượng này, không cần đốt pháo, hàng xóm xung quanh cũng phải tò mò nhìn vào.
Bữa tiệc chính vào buổi trưa là dành cho người thân bạn bè của gia đình, Trần Diệp Đồng hẹn bạn bè và bạn học của mình đến chơi vào buổi chiều, còn Vân Gia và Trang Tại do có quan hệ họ hàng với nhà họ Lê, buổi sáng đã đến rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba mẹ nhà họ Trần khi thấy Vân Gia thì vui mừng khôn xiết, nói những lời khen ngợi không ngớt miệng, mẹ Trần còn nắm lấy tay Vân Gia, chỉ tiếc là ba mẹ của Vân Gia không đến, không đợi Vân Gia giải thích, bà ta đã bày tỏ sự cảm thông, ba của Vân Gia quá bận rộn, tập đoàn Vân Chúng lớn như vậy, thật sự rất vất vả.
Trần Văn Thanh đồng tình: “Đúng vậy, ngay cả bọn em cũng không thường xuyên gặp được. Mẹ của Gia Gia đã đi Pháp rồi, không phải vừa rồi là Tuần lễ thời trang sao, chê đông người, mấy năm nay không chịu đi xem náo nhiệt, đều đợi tuần lễ thời trang kết thúc, em ấy mới đi hội nghị đặt hàng VIP, chúng ta đâu hiểu mấy thứ này đâu, còn mẹ Gia Gia ấy à, là chuyên gia.”
Chủ đề đều xoay quanh Vân Gia.
Ba Trần nói chuyện với Lê Huy về những hướng đi mới của tập đoàn Vân Chúng, nghe nói sẽ thu mua khách sạn gì đó, Lê Huy kiêu hãnh phẩy tay nhạt nhẽo nói đó đều là tin cũ rồi, còn mẹ Trần thì khen ngợi mẹ của Vân Gia đúng là có khí chất nổi bật, những quý bà trên báo chí ở Thanh Cảng, không ai có thể lấn át được phong thái của bà ấy cả.
Trang Tại chú ý thấy khuôn mặt của Trần Diệp Đồng đứng sau ba mẹ nhà họ Trần đã tối sầm lại, trong khi chiếc cúp được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách, cũng không ai để ý đến.
“Chúc mừng cậu.”
Giọng nói lạnh lùng đặc trưng của chàng thiếu niên, trong cuộc trò chuyện sôi nổi đầy cảm xúc thậm chí nước bọt bay tứ tung của người lớn, lại tỏ ra rất bình thản và chân thành, rất cuốn hút người nghe.
Vốn dĩ Vân Gia đã nghe những lời giao lưu xã giao của người lớn đến mức đau đầu mệt mỏi, đột nhiên từ giọng nói của anh, cô nghĩ đến chủ đề chính của ngày hôm nay, cũng như nhân vật chính của ngày hôm nay.
Cô cũng nở một nụ cười vừa đủ, lịch sự nói với Trần Diệp Đồng: “Chúc mừng cậu nhé, tôi và dì cùng chọn quà cho cậu, lát nữa cậu có thể xem.”
Lúc này cuộc trò chuyện mới quay lại chủ đề chính, Lê Huy và Trần Văn Thanh cũng chuyển sự chú ý đến Trần Diệp Đồng, nhắc đến việc cô ta đạt giải trong cuộc thi, khen cô ta còn nhỏ tuổi mà đã chơi piano giỏi như vậy, cô gái nhỏ tài năng lát nữa nhất định phải biểu diễn cho mọi người xem đấy.
Trần Diệp Đồng mặt mày tươi tỉnh trở lại, khiêm tốn mỉm cười, không kiêu ngạo không nóng nảy nói rằng mình vẫn còn chưa đủ giỏi, còn cần cố gắng nhiều hơn.
Cả đám người lại yêu mến nói: “Diệp Đồng của chúng ta đúng thật là vừa giỏi vừa khiêm tốn, là một hạt giống tốt! Tiếp tục cố gắng, cố gắng là điều tốt! Ha ha ha.”
Nhân lúc không khí đang hân hoan, không ai chú ý đến, Vân Gia vội vàng kéo tay áo của Trang Tại chạy ra chỗ khác, vừa chạy vừa sợ bị gọi lại, bước chân như bay.
“Mau chạy đi mau chạy đi! Những lời nói mãi không hết này, làm tớ đau cả tai rồi.”
Hôm nay để có vài món ăn chính để giữ mặt mũi, nhà họ Trần đặc biệt mời đầu bếp nhà hàng đến nấu nướng, trong bếp đang bận rộn cắt và chuẩn bị thức ăn, có người bưng đĩa ra, suýt chút nữa va phải Vân Gia đang cúi đầu lao tới.
Trang Tại bị cô kéo đi, chạy qua hành lang và sảnh, lúc này nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, mới cứu được mấy cái đĩa khỏi cảnh tan tành tại chỗ.
Vân Gia tay đặt lên ngực, cũng thở phào một hơi.
“May quá may quá ——”
Trang Tại lặng lẽ buông tay ra.
Chỉ thấy Vân Gia trước mặt nhíu mày, ngước mắt nhìn anh, khẽ nói với giọng bực bội: “Tớ đã nói là không đến rồi mà…”
Hôm nay Vân Gia không muốn đến.
Khi nói với Từ Thư Di ở thư viện về việc Trần Diệp Đồng tổ chức sinh nhật, nói rằng vì chút quan hệ mà có lẽ mình phải đến, cô vẫn chưa biết chuyện Trần Diệp Đồng đoạt giải cuộc thi piano.
Bây giờ biết rồi, bất kể mối quan hệ thế nào, Vân Gia cũng cảm thấy mình nên tránh mặt, không nên đến.
Cô và Trần Diệp Đồng hồi nhỏ đều chơi piano, Trần Diệp Đồng chơi giỏi hơn cô nhiều, dù sao thì piano cũng coi như một nghề phải khổ luyện, còn Vân Gia thì khác, trước đây có hứng thú, còn bất chợt tìm thầy để học bài mới. Bây giờ hết hứng thú, đã bỏ bê từ lâu rồi.
Vân Gia chưa bao giờ là đối thủ của cô ta, nhưng Trần Diệp Đồng lúc nào cũng có tâm lý muốn hơn thua với Vân Gia.
Trước đây Trần Diệp Đồng không hiểu một đạo lý rằng, những lời khen ngợi tụ tập quanh Vân Gia, không phải do mười ngón tay cô bấm trên phím đàn mà có.
Vì vậy cô ta ngây thơ nghĩ rằng, dù có hai cây Steinway thì sao chứ, chỉ cần cô ta chăm chỉ luyện tập, sau này cho dù chỉ dùng đàn thường cũng nhất định có thể vượt qua Vân Gia.
Sau này khi cô ta hiểu ra đạo lý này —— dù cho cô ta có luyện thành Liszt sống lại cũng vô ích mà thôi.
Nhưng cô ta cũng không vì vậy mà nhẹ nhõm.
Cuộc ganh đua thầm lặng một phía của cô ta với Vân Gia, đã không còn giới hạn trên phím đàn đen trắng nữa.
Vượt qua Vân Gia dường như trở thành một loại chấp niệm của cô ta.
Còn làm thế nào mới tính là vượt qua, trong lòng cô ta lại không có câu trả lời rõ ràng, đặt một người trước mặt mình quá lâu, người đó sẽ trở thành một ngọn núi cao không thể vượt qua được.
Vì vậy mặc dù cô ta có tôi luyện tài năng, nâng cao bản thân, thì vẫn cảm thấy chưa đủ.
Rõ ràng khi rũ bỏ nét trẻ con, cô ta đã trổ mã rực rỡ, trở nên xinh đẹp duyên dáng, không thiếu khí chất xuất sắc hơn người, hồi cấp hai đã là nữ thần trong mắt mọi người, được các bạn gái ngưỡng mộ, các bạn trai trong trường yêu thích.
Nhưng cô ta vẫn luôn có phản ứng kích động khi thấy Vân Gia, dường như vầng hào quang của mình chỉ là một lớp phấn mỏng manh, thổi nhẹ một cái, con vịt xấu xí giả vờ làm thiên nga sẽ ngay lập tức lộ ra bộ lông xám xịt ban đầu ngay.
Vì vậy, cô ta ghét Vân Gia.
Mỗi lần gặp mặt, cho dù Vân Gia không thèm nhìn cô ta lấy một cái, thì cô ta cũng cảm thấy đối phương cố tình xuất hiện rạng rỡ lấp lánh, làm nổi lên một trận gió lớn trước mặt mình, khiến cô ta cảm thấy tự ti, lộ ra bản chất thật.
Hôm nay, nhân dịp nhà họ Trần ăn mừng dọn vào nhà mới và chúc mừng Trần Diệp Đồng đoạt giải cuộc thi piano, chính là lúc Trần Diệp Đồng muốn nổi bật. Vân Gia có linh cảm, nếu mình đi, chắc chắn sẽ thêm thù cũ nợ mới, không có gì tốt đẹp cả.
Vì vậy sáng nay khi đến nhà cậu, cô định nhờ mợ từ chối giúp, đã nghĩ sẵn lý do — cô đã hẹn Từ Thư Di rồi, nói rằng cậu mợ đều đến nhà họ Trần, Lê Dương lại chưa từ trường về, Trang Tại ở nhà một mình thì làm sao được chứ, cô sẽ không đi nữa, đúng lúc ba người họ có thể ở nhà chơi trò chơi mới.
Kết quả là cô chưa kịp nói về trò chơi, thì mợ đang chỉnh váy trước gương đã tỏ ra ngạc nhiên, quay đầu nói với cô: "Trang Tại không ở nhà một mình, Trang Tại cũng đi cùng chúng ta mà!"
Cái gì? Trang Tại cũng đi sao?
Vân Gia như bị xịt keo khắp người.
"…… Trang Tại không muốn đi sao?"
Mặc dù không cùng lớp, nhưng Vân Gia hiểu rõ tính cách của Trần Diệp Đồng, nhìn cách cô ta đối xử với Từ Thư Di là biết, còn tính cách của Trang Tại thì Vân Gia cũng hiểu, chắc hai người họ chưa nói với nhau được mấy câu.
Tại sao anh lại đi dự sinh nhật của Trần Diệp Đồng chứ?
"Thằng bé muốn đi mà, tự thằng bé nói muốn đi cùng chúng ta, không ai ép cả." Mợ nói, lầu trên có tiếng động, dì quay lại, "Không tin thì cháu đi hỏi thằng bé đi."
Trang Tại bước xuống từ trên cầu thang.
Hôm nay anh không mặc áo khoác đồng phục, bên ngoài áo phông trắng là áo hoodie dày màu xám đậm, kiểu dáng cơ bản không có thiết kế gì đặc biệt, nhưng nhìn như áo mới chưa giặt qua nước, làm anh trông vô cùng nổi bật, thậm chí còn khiến Vân Gia có ảo giác "hôm nay tâm trạng của cậu ấy rất tốt".
Mợ và Vân Gia nói chuyện, Trang Tại không nghe thấy, xuống lầu thấy Vân Gia, anh khẽ mỉm cười một cái.
Vân Gia vẫy tay gọi anh ra chỗ khác, rồi anh chú ý thấy Từ Thư Di đang ôm hộp thẻ game, dựa lưng vào ghế sofa ngoáy tai.
Từ Thư Di cười tươi: "Chào chào chào, chào anh đẹp trai!"
Trang Tại: "Chào."
Vân Gia không cười nổi nữa, bước đến gần Trang Tại hỏi khẽ: "Cậu muốn đi dự sinh nhật của Trần Diệp Đồng sao?"
Trang Tại không hiểu chuyện gì, gật đầu nói: "Ừ, không phải cậu cũng đi sao?" Nói xong còn hiếm hoi hỏi về người khác, "Từ Thư Di cũng đi cùng à?"
Hôm đó trong thư viện, anh không nghe thấy Từ Thư Di nói sẽ đi, nhưng giờ sắp đi lại thấy cô ấy có mặt ở nhà họ Lê.
Điều kỳ lạ chính là, Từ Thư Di còn đang mặc bộ đồ lông Pikachu màu vàng.
Nhưng Trang Tại cũng có thể hiểu được — với tính cách của Từ Thư Di và mối quan hệ đang dần xấu đi với Trần Diệp Đồng, cô ấy cố tình mặc đồ Pikachu đi phá bữa tiệc sinh nhật của người ta cũng không phải là không hợp lý.
"Tớ không đi đâu, hai người các cậu đi đi." Từ Thư Di bỏ mình qua một bên, chỉ vào hai người họ.
Từ Thư Di không đi, Trang Tại cũng có thể hiểu được.
Nhưng Vân Gia lại không hiểu: "Tại sao cậu lại đi thế?"
Cô sốt ruột đến mức muốn chui vào đầu Trang Tại để xem lại VCR, xem anh đã đồng ý chuyện này như thế nào.
Trang Tại ngớ người, trước tiên là vì lý do thực sự khó nói, sau đó là không hiểu tại sao cô lại hỏi câu này và... có phải là cô không muốn anh đi cùng hay không.
Anh im lặng.
Nhất thời không biết phải nói thế nào để diễn đạt rằng anh đi hay không cũng được, hoàn toàn có thể theo ý của Vân Gia.
Từ Thư Di luôn cập nhật tin tức trong lớp, nghe thấy một số tin đồn, lúc này lập tức thông minh nghĩ ra lý do hoàn hảo cho Trang Tại: “Có phải Trần Diệp Đồng đã mời cậu, nói những câu kiểu như mọi người đều là bạn bè này nọ, làm cậu khó từ chối phải không?”
Một dấu chấm hỏi to tướng hiện lên trên mặt Vân Gia: Có chuyện này sao?
Từ Thư Di đắc ý tỏ vẻ kiểu bổn tiên đã tính được hết rồi: “Tớ đã biết ngay mà!”
Vân Gia vẫn còn thắc mắc, hỏi Trang Tại: “Có phải vậy không?”
“… Ừm.”
Từ Thư Di từ tiếng “ừm” nhỏ nhỏ có chút do dự của anh, tự suy ra ý nghĩa không muốn nhưng đành phải đồng ý, rồi bắt đầu vừa dạy dỗ vừa tiếc nuối nói với Trang Tại.
“Ôi chao, cô ta rõ ràng là muốn giúp bạn mình cưa đổ cậu đây mà! Chậc chậc chậc… Cậu có biết không, làm một anh chàng đẹp trai mà không biết từ chối thì cuộc đời sẽ rất thảm, cậu sẽ không có sức phản kháng mà bị bọn họ... xé rách! Nhai nát! Cuối cùng! Không còn mảnh vụn nào cả!”
Cả phòng lặng ngắt như tờ, Trang Tại và Vân Gia đồng thời nhìn Từ Thư Di đang vung tay, người trước thì khuôn mặt tỏ ra "Chưa từng nghe thấy lời nào lố bịch như vậy", người sau thì mặt mũi hiện lên mấy chữ "Thật đúng là đáng sợ đến mức không thể tin nổi".
Vân Gia lớn tiếng nói: “Từ Thư Di, có phải gần đây cậu diễn kịch quá nhiều nên não bị hỏng rồi đúng không? Có phải cậu đọc nhiều truyện của Shakespeare quá phải không!”
Từ Thư Di vẫy vây tay: “Ôi, đó là biện pháp nghệ thuật phóng đại thôi mà, nhưng tớ nói cũng không sai đâu, đúng là cô ta mời giúp bạn mình đấy, Gia Gia! Cậu phải đi, phải bảo vệ Trang Tại đó.”
Vân Gia nghe lời bạn thân nói chuyện như đang nói nhảm, cô đưa tay lên đầu mình, rồi so sánh với chiều cao của Trang Tại bên cạnh, ý là, với chiều cao này, người một mét sáu mấy đối với người cao một mét tám mấy, cần phải bảo vệ sao? Cuối cùng là ai bảo vệ ai đây?
Từ Thư Di bỏ qua sự thật, tiếp tục năn nỉ: “Đi đi mà, các cậu đi đi, nhất định phải đi, chơi trò chơi lúc nào mà chẳng được, đợi các cậu về rồi chúng ta chơi tiếp cũng được.”
Trang Tại không hiểu sự kích động gần như vô lý của Từ Thư Di từ đâu mà có, cho đến khi Từ Thư Di nói với Vân Gia: “Cậu nhất định phải đi đó! Nếu cậu không đi, Trần Diệp Đồng nhất định sẽ vui lắm đó!”
Lúc này cậu mợ cũng đã chuẩn bị xong, đang gọi họ.
Từ Thư Di đẩy hai người ra, vui vẻ tiễn họ đi.
Kết quả thì, không ngoài dự đoán.
Vân Gia đến nhà họ Trần chưa đầy ba phút, đã bị mẹ Trần kéo tay, ba Trần khen ngợi, và nhận được một khuôn mặt đen sì như đít nồi từ Trần Diệp Đồng.
May mà có Trang Tại giải vây, Vân Gia mới thoát khỏi trung tâm của cuộc trò chuyện.
Vừa nãy, nếu không nhờ Trang Tại kéo cô kịp thời, cô suýt chút nữa thì đã đâm vào đống đĩa thức ăn kia rồi.
Vân Gia càng hối hận khi đến đây hơn.
Nghĩ đến lời Từ Thư Di nói cũng không phải không có lý, cô không nhịn được mà nhỏ giọng trách Trang Tại: “Làm một anh chàng đẹp trai mà không biết từ chối thì cuộc đời sẽ rất thảm đấy...”
Trang Tại mặt đầy vẻ áy náy, anh vì lời trêu chọc của Vân Gia mà bối rối, lại lo Vân Gia vì chuyến đi này mà không vui, nghiêm túc đáp: “Xin lỗi, lần sau nhất định tớ sẽ từ chối.”