“Có phải tớ đã gây phiền phức cho cậu rồi không?”
Nghe Trang Tại nói vậy, Vân Gia lại không thể hoàn toàn trách anh được, kéo dài giọng nói: “Không phải, không phải là tớ trách cậu đâu... Thôi, trách Từ Thư Di đi! Xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, đáng lẽ giờ này chúng ta nên đang ở nhà mợ chơi board game.”
Đi ngang qua bếp, hai người đi về phía nơi yên tĩnh hơn. Xung quanh toàn là người lớn mà họ không quen biết đang trò chuyện, cũng có vài người trẻ, có trẻ con, cũng có người đồng trang lứa. Nhưng Vân Gia không thấy ai quen mặt cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thở dài chán nản, thấy chiếc xích đu trong vườn vẫn còn trống, ngồi lên đó cho đỡ buồn.
Mũi chân chạm đất, nhẹ nhàng đu đưa.
Khái niệm về board game của Trang Tại chỉ dừng lại ở trò "Tam Quốc Sát".
Hồi cấp hai, anh ở trọ tại nhà thầy giáo, tám chín cậu con trai bị nhét vào một căn phòng lớn chia ra thành các phòng nhỏ, dùng chung một phòng khách chỉ đủ để đặt bàn ăn. Một đám con trai choai choai sống chung tại một nơi như một cái hộp kín chứa đầy dưa muối bốc mùi. Mấy người bạn cùng phòng thường tụ tập chơi "Tam Quốc Sát" vào cuối tuần, khi thầy giáo kiểm tra phòng đột xuất, bọn họ sẽ giấu cả đống bài vào chăn của anh, khiến Trang Tại đứng một bên nhíu mày vì chăn bị làm bẩn, là học sinh duy nhất không bị kiểm tra.
Nhưng nhìn cái hộp board game mà Từ Thư Di mang đến nhà Lê Huy hôm nay, có vẻ không liên quan gì đến "Tam Quốc Sát" cả.
Anh vô thức nghĩ đó là thứ gì đó phức tạp ngoài thế giới của mình, lại vì tò mò về thế giới của cô, mà nhẹ nhàng hỏi, nhưng trong lòng đã âm thầm để ý.
“Board game đó là gì vậy, có phức tạp không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như lúc này, nếu cô nói phải chế tạo hai khẩu pháo lớn trước, sau đó thiết kế một thiết bị phóng... anh cũng sẽ nghiêm túc nghe xong, âm thầm ghi nhớ, sau đó tìm thời gian lên mạng tra cứu, pháo lớn chế tạo thế nào, nguyên lý thiết kế thiết bị phóng ra sao...
Vẻ nghiêm túc quá mức của anh khiến người ta cảm thấy hơi hài hước, khiến Vân Gia phì cười, cúi người: “Phức tạp gì chứ, chỉ là phiên bản cải tiến của "Đại Phú Ông", rất ngớ ngẩn, chơi là biết ngay thôi.”
“... Ồ.”
Anh dừng lại một lúc, nhẹ nhàng mím môi: “Chưa từng chơi.”
Gót chân chạm đất, Vân Gia đu đưa đôi chân, thông cảm nói: “Con trai hình như không thích trò này lắm, Tư Hàng cũng không thích, cậu ấy bảo là rất ngớ ngẩn.”
“Sao cậu lại không hẹn Tư Hàng thế?”
Vừa hỏi xong, anh đã nhận ra mình hỏi một câu rất vô nghĩa.
Nhưng Vân Gia vẫn trả lời.
“Cậu ấy về Thanh Cảng rồi. Cậu ấy cũng không thích ở Long Xuyên lắm, rất nhiều bạn của cậu ấy đều ở Thanh Cảng.”
Trang Tại hiểu ra.
Anh ta đến Long Xuyên học vì Vân Gia, tất cả mọi người đều biết.
Vậy còn cậu có bạn ở Thanh Cảng không? Cậu có thường xuyên về Thanh Cảng không?
Những câu hỏi định nói ra, nhưng Trang Tại lại không hỏi.
Người đứng bên cửa sổ, mới có cơ hội nhìn ra ngoài, còn anh hiểu rõ, giữa họ là một bức tường đá ngăn cách dày dặn, người cố gắng đập tường để nhìn trộm sẽ bị coi là kẻ tham lam xâm phạm.
Có lẽ vì im lặng đến mức không biết nói gì, cô tiện thể nói về mình.
“Tớ không thích về Thanh Cảng, tớ thích nhà mợ, tớ thích người ở Long Xuyên hơn.”
Cô nói xong thì mỉm cười với anh, nụ cười thoáng chốc ấy như bật sáng đèn, chói lóa làm anh gần như quên mất, thật ra anh chẳng có liên quan gì đến Long Xuyên cả.
Anh đến từ một nơi mà lần đầu cô nghe thấy, cô đã hiện lên biểu cảm mơ hồ không biết là ở đâu - Khúc Châu.
Nhưng thật ra Khúc Châu với anh đã rất lớn, tên địa danh thực sự khiến anh có cảm giác thuộc về là trấn Phụ Đường, huyện Phù Ly. Những trấn nhỏ như Phụ Đường, dưới huyện Phù Ly có khoảng chục trấn rải rác, mà huyện Phù Ly chỉ là một góc của Khúc Châu.
Khúc Châu rất lớn.
Mà Long Xuyên còn lớn hơn nữa.
Thanh Cảng là thế giới ngoài thế giới.
Ánh mắt Vân Gia khẽ liếc qua, bỗng chốc thu lại nụ cười, nhanh chóng sửa lại lời vừa nói: “Không! Là chỉ thích một số người ở Long Xuyên thôi.”
Trần Diệp Đồng tiến lại gần họ, mang theo những chiếc bánh ngọt được làm trong bếp, cô ta cầm đĩa, làn váy thướt tha lay chuyển, chia bánh ngọt cho những người trong vườn.
Một bữa trưa kéo dài, đến khi người lớn uống rượu say rồi mới dần dần tan cuộc. Trên bàn ăn, vừa uống rượu vừa hút thuốc, bọn họ đã thành thật nói rất nhiều lời tâm tình với nhau, nhưng đến khi tiễn khách đến cửa, bọn họ vẫn còn một bụng câu chuyện muốn nói tiếp.
Vân Gia không thấy phiền, chỉ cảm thấy những người này rất thú vị, nhà cô chưa bao giờ tiễn khách như vậy cả.
Phòng khách cần dọn dẹp, một lát nữa bạn bè mà Trần Diệp Đồng đã hẹn sẽ đến, mẹ Trần bảo cô ta mang quà tặng của khách lên lầu, tiện thể dẫn Vân Gia đi tham quan trên lầu luôn.
Mẹ Trần nháy mắt ra hiệu với con gái.
Trần Diệp Đồng đột nhiên có chút không muốn, nhưng vẫn quay đầu nói với Vân Gia: “Cùng lên lầu đi, tôi quên mất cái nào là món quà cậu chọn cùng mợ rồi.”
“Chính là cái nhỏ nhất đó.”
Vân Gia lười nhác chỉ một cái hộp, bên trong là một chiếc dây chuyền Van Cleef & Arpels.
Trần Diệp Đồng vẫn kiên quyết mời cô lên lầu xem, Vân Gia bèn gọi Trang Tại cùng đi.
Phòng tiếp khách trên lầu rất rộng, trên tường đã treo tranh trang trí, một số bức chân dung của các nhạc sĩ và bản nhạc cũ được đóng khung vuông vức, tạo nên cảm giác nghệ thuật chồng chất.
Nhưng Trang Tại không chú ý đến những chi tiết trên tường, anh không hiểu về âm nhạc, chỉ cảm thấy cách bố trí ở đây giống phòng khách trên lầu nhà Lê Huy, chỉ là… thiếu một cây đàn piano.
— Chính là cây đàn Steinway mà Vân Gia đã bỏ quên từ lâu, bảo anh không có việc gì có thể chơi đó.
Trần Diệp Đồng cố gắng làm chủ nhà nhỏ mà giới thiệu: “... Còn một số chỗ còn chưa được bày biện xong.”
Vân Gia không có hứng thú gì cả, cũng không hỏi còn bày biện gì nữa, chỉ nói: “Ồ.”
Trần Diệp Đồng nhờ Trang Tại xuống dưới một chuyến, họ hàng tặng cô ta một bộ Lego rất lớn, hơi nặng, hình như cô ta quên mang lên.
Khi Trang Tại đi rồi, cô ta vừa mở hộp quà vừa trò chuyện với Vân Gia: “Nghe nói cậu và Từ Thư Di đang tập kịch, các cậu còn phải tự làm phông nền, khó khăn lắm, sao cậu lại nghĩ đến việc tham gia biểu diễn kịch vậy?”
Sự thân thiện có chủ ý của cô ta làm Vân Gia hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn trả lời rất bình thản.
“Muốn đi thì đi thôi.”
Trần Diệp Đồng lại mở miệng: “Nhưng không phải cậu biết chơi piano sao —” Rồi cô ta dừng lại, không nói tiếp, nhìn thấy mẹ đi lên, cô ta vội đứng dậy, nói nhanh với Vân Gia, “Tôi phải ra ngoài một lát.”
Trang Tại mãi chưa trở lại, chờ đợi chán quá, Vân Gia cũng rời khỏi phòng. Định đi tìm Trang Tại, nhưng không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ con nhà họ Trần ngoài phòng chứa đồ.
“... Con không thể mở miệng được! Mẹ bảo con phải nói như thế nào đây? Nói rằng bây giờ cậu không thích chơi piano nữa, cho tôi cây Steinway của cậu được không sao? Sao con có thể nói được chứ!”
Giọng mẹ Trần lộ rõ sự khó hiểu: “Nói thế thì sao chứ? Dù gì thì con bé cũng không dùng đến nữa, nhà con bé cũng không cần cây đàn đó mà.”
“Dù sao thì con cũng không thể nói được! Con là kẻ ăn xin trước mặt cô ta sao!”
“Cái con nhỏ này, con nói cái gì thế, không phải chính con nói muốn cây đàn của dì sao?”
Trần Diệp Đồng giận dữ nói: “Nhưng dì đã đồng ý rồi! Là dì nói là sẽ cho con!”
“Nói là cho con, nhưng cũng đã nói phải được Vân Gia đồng ý chứ? Vân Gia đồng ý rồi, thì dì con sẽ giúp con nói với mẹ của Vân Gia, là Vân Gia đã đồng ý đưa đàn cho con rồi, chuyện này không phải đã bàn xong rồi sao? Giờ con với Vân Gia lại là bạn cùng trường, sao con lại không hỏi Vân Gia được chứ?”
“Con không thể! Tại sao con phải cầu xin cô ta chứ! Cô ta nghĩ mình là công chúa cao quý lắm sao? Mẹ cô ta mười mấy tuổi đã bỏ học chạy đến vũ trường Thanh Cảng nhảy múa, ai biết có làm gái dịch vụ không chứ, chỉ là bây giờ mọi người đều khen nghe hay thôi!”
Mẹ Trần gắt giọng ngăn cô ta lại: “Nghe chuyện ma quỷ từ đâu ra thế hả! Những lời này sau này đừng nói nữa! Mẹ bảo con đối xử tốt với Vân Gia, con có nghe không! Con nghĩ không có dì thương Vân Gia như con gái ruột, chúng ta có thể nhanh chóng đổi nhà sao? Con nhìn xem con hưởng lợi từ ai, phải rõ ràng, suốt ngày dì dì! Không có Vân Gia, dì con cũng chẳng là cái thá gì cả! Con nghĩ bây giờ dì thành bà chủ giàu có, trong nhà có đến hai ba người giúp việc, sao còn tự tay nấu ăn mỗi ngày? Người giúp việc nấu ăn, Vân Gia ở đâu mà chẳng ăn được? Là muốn Vân Gia nhớ đến dì tốt với mình! Nói con thông minh, thực ra con ngu chết đi được! Con suốt ngày tranh giành cái gì với Vân Gia! Con phải làm bạn tốt với con bé! Nhìn con trai nuôi của chú con, người ta thông minh thế nào kìa! Vân Gia đi đâu cậu ta đi đó! Học theo đi!”
Mẹ Trần vừa ra khỏi phòng chứa đồ, vừa bước vài bước đã thấy Vân Gia đứng ở đầu cầu thang, nhất thời không biết Vân Gia vừa từ dưới lên hay chuẩn bị xuống.
Mẹ Trần mỉm cười với Vân Gia: “Tìm Diệp Đồng à? Con bé sắp ra ngay rồi, dì còn có chút việc phải làm, đi trước nhé.” Nhìn xuống phòng khách, đã có người đến, là bạn của Trần Diệp Đồng, bà ta kêu lên: “Đến hết rồi à. Vân Gia à, các cháu chơi vui nhé.”
Vân Gia nắm chặt tay, nghĩ thầm mình đang muốn đi tìm Trần Diệp Đồng đây.
Mẹ Trần vừa nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, Trần Diệp Đồng lập tức xuất hiện ngay sau đó, nhìn thấy Vân Gia, ánh mắt cô ta thoáng chốc né tránh một chút.
"Cậu làm gì ở đây?"
Vân Gia không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ tự mình mở miệng: "Cậu thực sự rất thích hợp để chơi piano —"
Ánh mắt của Trần Diệp Đồng dừng lại, nghĩ rằng dì đã nói chuyện về cây đàn với Vân Gia, trên mặt cô ta không tự chủ mà hiện lên một nụ cười.
Nhưng mà nụ cười đó, giống như bông hoa mùa xuân nở vội trong thời tiết mùa đông, vừa nở ra đã bị đóng băng lại trên mặt.
"— Bởi vì cái miệng rách này của cậu, nếu mà đi ca hát, sẽ đầu độc người khác chết mất."
Trần Diệp Đồng tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Cậu! Cậu đang nói cái gì đấy hả! Cậu có biết tôn trọng người khác không?"
Cô ta tức giận bước về phía Vân Gia.
Vân Gia nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô ta càng ngày càng gần, nói: "Không phải cậu cũng biết sao—"
Người kia gần như sắp đến trước mặt, bàn tay nắm chặt trước đó của Vân Gia mở ra, ngón tay lại nhẹ nhàng bóp chặt, cô không biết lúc nãy khi người này nói ra những lời khó nghe về mẹ cô, có phải là cũng bày ra biểu cảm này không... cuối cùng cơn giận dữ vẫn không thể tiêu tan nổi lên.
Trần Diệp Đồng đứng trước mặt cô, như thể muốn tranh luận, mà cánh tay của Vân Gia lại trực tiếp vung ra.
Cái tát bất ngờ khiến Trần Diệp Đồng không kịp phản ứng, mặt lệch sang một bên.
"— Tôi không phải là công chúa cao quý gì cả."
"Bây giờ cậu càng hiểu rõ hơn rồi phải không."
Vân Gia chỉ về phía phòng tiếp khách, "Nơi đó, muốn đặt cây đàn piano của tôi đúng không? Nằm mơ đi, đừng nói là cậu có mở miệng cầu xin tôi, ngay cả khi cả nhà cậu cúi đầu cầu xin tôi, tôi cũng không cho!"
Ngày hôm đó, trên cầu thang, những người đến nhà Trần Diệp Đồng làm khách đều thấy rõ ràng, là Vân Gia ra tay trước, hai cô gái ngay lập tức lao vào đánh nhau, bạn của Trần Diệp Đồng cố gắng can ngăn nhưng chỉ làm tình hình càng thêm hỗn loạn.
Khi Trang Tại đến, anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Anh lo lắng kêu một tiếng Vân Gia, sau đó nhanh chóng chạy lên trước, đẩy mọi người ra, đến bên cạnh Vân Gia đang lung lay, mạnh mẽ đẩy Trần Diệp Đồng ra.
Anh dùng lực quá mạnh, Trần Diệp Đồng và bạn của cô ta đều ngã dúi vào tủ phía sau, người bạn kia thì không sao, nhưng Trần Diệp Đồng bị đụng mạnh, cuối cùng ngã xuống đất.
Người lớn nghe tiếng chạy lên từ dưới lầu, Trần Diệp Đồng ngã xuống không đứng dậy được, khóc lóc mặt đầy nước mắt, cô ta nắm lấy tay phải của mình, nói đau quá.
Trang Tại dùng cánh tay bảo vệ Vân Gia đang hoảng sợ, hỏi cô: "Cậu có bị thương ở đâu không?"
Cô theo phản xạ mà dựa vào ngực thiếu niên phía sau, rụt cổ và vai lại, hơi run rẩy, như một con chim non vừa trải qua cơn bão.
Vân Gia lắc đầu, cô không bị thương.
Nhưng vừa rồi cô suýt nữa thì nghĩ mình sẽ ngã xuống cầu thang.
Nếu Trang Tại không đến.
Trang Tại nhìn về phía bên kia, nơi Trần Diệp Đồng đang được bao quanh hỏi han "có sao không", "đau ở đâu", Trần Diệp Đồng không ngừng khóc lóc, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng. Anh thu ánh mắt lại, nhìn vào đôi mắt vẫn chưa hết hoảng loạn của Vân Gia: "Cậu bị thương rồi."
"Hả?" Vân Gia phát ra một tiếng không hiểu.
Anh không giải thích, mà nhìn về phía cầu thang, lúc này Trần Văn Thanh và Lê Huy đã lên, họ vốn cũng theo phản xạ chạy đến chỗ đông người để hỏi tình hình của Trần Diệp Đồng.
Trang Tại lên tiếng gọi họ: "Chú Lê, dì Trần, Vân Gia không khỏe."
Trần Văn Thanh vừa tiến lại gần, đã thấy trên cổ Vân Gia có một vết xước đỏ, đã hơi sưng lên, bà lo lắng hỏi: "Gia Gia à, còn chỗ nào nữa không? Còn chỗ nào không khỏe không, có đau ở đâu không, nói cho mợ nghe đi."
Vân Gia thực sự không cảm thấy đau ở đâu cả, kể cả vết xước nhỏ trên cổ. Dường như cơ thể bị cơ chế tê liệt khẩn cấp chiếm giữ, cô ngây người đứng đó, để cho Trần Văn Thanh nhìn mình như máy quét.
Cô từ từ nhớ lại cuộc trò chuyện của mẹ con nhà họ Trần, nói rằng mợ tốt với cô, thực ra cô biết rất rõ, mình không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, thân phận con gái duy nhất của Vân Tùng Lâm đã mang lại cho cô quá nhiều hào quang, sự khen ngợi và yêu thương của người khác thực ra không liên quan nhiều đến bản thân cô.
Rõ ràng là cô luôn hiểu điều này.
Nhưng lúc này, nỗi tủi thân không báo trước tràn vào lòng, cô ngẩng đầu nhìn Trang Tại, mắt đỏ lên, giọng nhẹ nghẹn ngào, rơi nước mắt nói: "Tớ khó chịu."
Trái tim như bị một sợi dây câu mảnh và trong suốt siết chặt.
Anh cảm nhận được một nỗi đau đớn hoàn toàn xa lạ, rõ ràng không thuộc về tứ chi của anh, nhưng lại lan tràn xuyên suốt các cơ quan nội tạng.
"Tớ biết rồi."
Trang Tại dùng ngón tay cái nhẹ nhàng cẩn thận lau đi giọt nước mắt dưới mắt cô, rồi hạ tay xuống, để lại vết ẩm ướt trong dấu vân tay của mình.