Vân Gia và Trần Diệp Đồng cùng được đưa đến bệnh viện.
Vân Gia không sao cả, vết thương trên cổ cũng đã giảm sưng, chỉ còn lại một vết đỏ.
Trần Văn Thanh lo lắng ngồi bên cạnh Vân Gia, vì vẻ mặt không cảm xúc của cô mà bất an, nhẹ giọng đề nghị, nếu bác sĩ nói chỉ là vết thương nhỏ, thì chuyện hôm nay đừng nói với ba mẹ cô nữa nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cũng được thôi." Vân Gia vẫn lạnh lùng.
Bên kia, Trần Diệp Đồng thảm hơn nhiều, trên đường đi cô ta khóc lóc suốt, khóc đến mức mặt mày tái nhợt. Đến bệnh viện, bác sĩ nói là trật khớp cổ tay. Mẹ cô hỏi tại sao lại xảy ra mâu thuẫn với Vân Gia, cô ta mím môi không nói, chỉ nghẹn ngào nhiều hơn, càng làm người ta đau lòng.
Mẹ Trần không hiểu, lập tức sốt ruột nhìn Trần Văn Thanh nói: "Diệp Đồng vốn dĩ rất hiền lành, đối xử với ai cũng rất ngoan ngoãn, sao lại xảy ra chuyện này chứ? Chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi."
Vân Gia lạnh lùng cười nhếch môi lên.
Hiền lành ngoan ngoãn mà đi nói xấu mẹ người khác? Đúng là hiền lành ngoan ngoãn thật đấy.
Trần Diệp Đồng được ba và y tá đưa đi chụp X-quang, vừa lúc Trang Tại mang nước nóng vào.
Ra khỏi nhà họ Trần quá vội vã, Vân Gia bỏ quên áo khoác, đến bệnh viện mới cảm thấy lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cốc giấy dùng một lần bốc hơi nóng được đưa đến.
"Cẩn thận nóng, cầm chắc vào."
Vân Gia quay đầu nhìn Trang Tại, rồi nhẹ nhàng cầm lấy cốc nước anh đưa, hơi nóng từ bề mặt giấy thô ráp làm ấm lòng bàn tay cô, tâm trạng cuối cùng cũng dịu lại một chút, cúi đầu, thổi nhẹ hơi nóng bốc lên.
Trang Tại hỏi: "Cậu còn lạnh không?"
Vân Gia vừa định nói thì Lê Huy đã mang áo khoác của cô trở lại, vừa vào đã hỏi "Vân Gia không sao chứ?", nghe Trần Văn Thanh trả lời không sao mới yên tâm phần nào.
Ông ấy đưa áo khoác cho Vân Gia nói: "Cậu vừa gọi điện cho ba con, bây giờ nếu không sao rồi thì gọi điện cho ba con đi, đừng để ông ấy lo lắng cho con."
Vân Gia mặc áo khoác vào, ra ngoài gọi điện thoại.
Vừa đi khỏi, Trần Văn Thanh đã không kiềm chế được mà trách Lê Huy: "Anh nói chuyện này với ba Gia Gia rồi à? Em vừa mới nói với Gia Gia rồi, con bé đã không sao rồi thì không cần nói với ba mẹ con bé nữa, sao anh lại nói chứ?"
"Em nghĩ là giấu được à? Có chuyện gì hay không, thì đều phải để Gia Gia tự nói với ba con bé mới tính!" Lê Huy cũng vô cùng đau đầu, "Đang đến nhà con gái nhà người ta ăn sinh nhật, sao lại thành ra thế này chứ?"
Biết ba Vân Gia đã biết chuyện, trong lòng mẹ Trần lập tức càng thêm lo lắng, đồng tình nói: "Đúng vậy, mấy đứa con gái có chút không vui, cãi nhau ầm ĩ cũng không sao cả, dù có nghiêm trọng thì cũng có thể nghiêm trọng đến mức nào chứ?" Bà ta quay sang nhìn Trang Tại, "Nhưng còn cậu! Một thằng con trai, lại can thiệp vào chuyện của đám con gái làm gì? Cậu nhìn xem cậu đã đẩy con gái tôi thế nào kia kìa! Cái tay kia của con bé,” Mẹ Trần bày ra bộ dạng tức giận đến mức thở không ra hơi. “Tay con bé là để chơi piano! Cậu không biết nặng nhẹ sao, sao cậu lại không biết xấu hổ mà động tay động chân với con gái chứ? Cậu định hủy hoại con gái tôi phải không?"
Trần Văn Thanh liếc nhìn Trang Tại, vội vàng an ủi mẹ Trần: "Đều là trẻ con thôi mà."
Lê Huy đặt tay lên vai thiếu niên cao không kém mình, đưa anh ra khỏi tầm mắt của mẹ Trần.
Đến một bên, Lê Huy mở lời: "Cháu biết bảo vệ Vân Gia là tốt."
Trang Tại biết đây không phải là lời khen, còn có lời sau.
Lần đầu tiên anh gặp Lê Huy là tại công trường Khúc Châu, nhiệt độ cao làm nóng các tấm thép và sắt trên mặt đất, không khí gần mặt đất méo mó, nóng bức khó chịu, Lê Huy đến trước mặt anh nói mình là người phụ trách công trình, lần đầu tiên anh hiểu thế nào là "ngôn ngữ của người lớn".
Quả nhiên, Lê Huy tiếp tục nói: "Nhưng bảo vệ quá mức, sẽ không tốt cho cháu và cho con bé."
"Mẹ Vân Gia đã lén nhắc nhở chú, các cháu bây giờ trưởng thành sớm, dễ nổi loạn, bà ấy nhờ chú để ý, đừng để cháu lại gần Vân Gia quá, cháu hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
Anh có thói quen xắn tay áo lên cánh tay, nhưng vừa rồi anh đi rót nước nóng về, kéo cả hai tay áo xuống, hỏi cô còn lạnh không, để khi cô cần, có thể nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho cô.
Vân Gia không cần áo khoác của anh.
Lúc này anh lại cảm ơn phần tay áo được kéo xuống, có thể giúp anh khi nắm chặt tay chịu đựng, không bị ai phát hiện mạch máu nổi lên.
Anh bình tĩnh, chấp nhận sự nghi ngờ của người lớn, bình tĩnh nói: "Hiểu ạ."
Lê Huy thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai anh an ủi: "Cháu là một đứa trẻ thông minh, lần đầu tiên gặp cháu ở công trường Khúc Châu, chú đã nhìn ra rồi. Ở tuổi này mà có thể giữ bình tĩnh như vậy, rất hiếm thấy. Hãy trân trọng khả năng của mình, nhưng cũng phải biết giới hạn của bản thân ở đâu. Làm bạn với Vân Gia sẽ rất có lợi cho cháu, nhưng cháu phải biết giữ chừng mực."
Khi Vân Gia gọi điện thoại cho Vân Tùng Lâm xong quay lại, trong phòng đã thiếu mất một người.
"Trang Tại đâu rồi?"
Lê Huy nói: "Có nhiều người ở bệnh viện cũng không giúp được gì, hơn nữa mẹ Diệp Đồng đang rất xúc động, chú để thằng bé tự bắt xe về rồi."
Hình như mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện càng nồng nặc hơn, rất khó chịu.
Vân Gia cầm lấy cốc nước mà Trang Tại vừa đưa cho cô, hơi nóng đã tan biến khi không ai quan tâm, nước đã gần nguội.
Lê Huy thấy cô cau mày không vui, cũng không nói gì, ông ấy đi tới, mỉm cười cầm lấy cốc nước: "Để cậu rót cho con một cốc nước nóng khác."
Vân Gia thả tay ra, nói không cần, lẩm bẩm: "Sao Trang Tại về mà không nói với con một tiếng chứ?"
Cô cũng không muốn ở đây nữa.
"Con vừa đi gọi điện thoại cho ba mà, nên thằng bé mới rời đi trước." Lê Huy nói.
"Nhưng con ở ngay cửa, cậu ấy ra sẽ thấy con ở lan can, sao không gọi con một tiếng, ít nhất thì cũng phải nói với con là cậu ấy về trước chứ."
Lê Huy hỏi cô có chuyện gì cần tìm Trang Tại không.
Vân Gia dùng ngón tay vuốt ve mép cốc nước lạnh, giọng thấp xuống, nói không có.
Chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khi vào bệnh viện, cô đã không có sắc mặt gì tốt rồi, nhưng lúc này, Vân Gia mới cảm thấy mình không muốn ở lại đây thêm chút nào.
Lúc này, Trần Diệp Đồng với cánh tay bị thương treo lủng lẳng, mặt mày đau đớn đã trở lại.
Vừa nãy mẹ Trần mà cậu nói là đang xúc động, bây giờ lại cười nói với Vân Gia như không có chuyện gì: "Diệp Đồng bị Trang Tại lỡ tay đẩy ngã, chuyện của hai cô gái nhỏ chẳng có gì to tát cả, chuyện hôm nay coi như bỏ qua nhé, ai cũng đừng để bụng, sau này vẫn là bạn tốt, học sinh tốt, được không?"
"Không được!"
Ai muốn bỏ qua làm bạn tốt với cô ta chứ.
Vân Gia nói muốn đi về, hơn nữa còn không đợi ai đồng ý hay phản ứng, cô đã chạy ra ngoài.
Trên đường, cô gọi điện cho Từ Thư Di, bảo cô ấy mang board game đến nhà họ Lê.
"Cậu đã về rồi à?"
"Ừ."
Từ Thư Di hỏi: "Hai chúng ta chơi thôi à?"
"Còn có Trang Tại nữa."
"Hả?" Từ Thư Di ngạc nhiên, "Tớ vừa thấy cậu ấy cưỡi chiếc xe đạp đen, chạy nhanh như bay, tớ còn định nhắc cậu ấy là trời sắp mưa nữa."
Vân Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày nắng đã biến mất, mây đen dày đặc, gió lạnh nổi lên.
Mùa đông thực sự của Long Xuyên đang đến.
"Cậu ấy có mang ô không?"
"Làm sao tớ biết được chứ." Từ Thư Di hỏi, "Có chuyện gì vậy? Các cậu có cãi nhau ở sinh nhật Trần Diệp Đồng không?"
"Sao có thể chứ! Tớ với Trang Tại không thể cãi nhau được!" Vân Gia không hề suy nghĩ, rồi nói tiếp, "Là Trần Diệp Đồng."
Dây thần kinh tò mò của Từ Thư Di ngay lập tức bật ra, liên tục hỏi Trần Diệp Đồng đã làm gì.
"Nói thì phức tạp lắm... Tóm lại là, tớ với cô ta đã cãi nhau, hai đứa cô ta và bạn của cô ta đẩy một mình tớ!"
"Ồ —— ồ ——" Từ Thư Di tiếc nuối, "Nếu tớ biết trước thì tớ đã đi rồi, ít nhất thì cũng hai chọi hai, Gia Gia, cậu không bị thiệt thòi gì chứ?"
"Không, vốn dĩ là tớ suýt nữa thì ngã xuống cầu thang, nhưng may mà Trang Tại từ phía sau đến đỡ tớ, đẩy cô ta ra, chỉ đẩy hơi mạnh một chút, nhưng cậu ấy là con trai, có sức mạnh là chuyện bình thường mà."
"Đúng vậy, có sức mạnh thì sao? Trang Tại cao một mét tám lại to con, rất bình thường mà." Từ Thư Di đồng ý 100%.
"Rồi... Trần Diệp Đồng ngã xuống, cổ tay bị trật khớp."
Từ Thư Di kinh ngạc kêu lên: "Hả? Có chuyện này thật à, được đấy Trang Tại, tốt lắm! Hay lắm."
Vân Gia không thể cùng bạn thân vui mừng về việc kẻ thù bị thương được, đả thương địch một vạn tự tổn hại tám nghìn, bởi vì cô chợt nhận ra rằng, khi cô ra ngoài gọi điện thoại, có phải đã có người phê bình Trang Tại, thậm chí là làm khó anh hay không?
Cậu cũng đã nói mẹ của Trần Diệp Đồng đang trong trạng thái cảm xúc xúc động...
Nghĩ đến điều này, Vân Gia vô cùng hối hận, cô vừa mới chạy ra ngoài mà quên mất việc đứng ra bảo vệ cho Trang Tại.
— Diệp Đồng bị Trang Tại lỡ tay đẩy ngã, chuyện của hai cô gái nhỏ chẳng có gì to tát cả...
Câu này chẳng phải ý là cô phải làm hòa với Diệp Đồng, đổ hết lỗi lên đầu Trang Tại sao?
Tại sao lại đổ lỗi cho Trang Tại chứ?
“... Đúng là vô liêm sỉ.”
Từ Thư Di nghe Vân Gia lẩm bẩm, liền hỏi: “Ai cơ? Ai vô liêm sỉ?”
“Cậu nói xem! Còn ai vào đây nữa.”
Tư Hàng đang ở Thanh Cảng vào cuối tuần thì đã biết chuyện Vân Gia có xung đột với người khác. Lúc đó, anh ta và ba anh ta, cùng với ba của Vân Gia đang ở sân golf.
Vân Tùng Lâm nghe điện thoại xong, nói rằng Vân Gia không sao, mặc dù miệng phê bình con gái tính tình hơi hoang dã, luôn khiến gia đình lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn là sự bao dung, không có ý định hạn chế con gái hay bắt cô sửa đổi gì cả.
“Nuôi con gái theo quy tắc chuẩn mực, đứa nào đứa nấy đều trở thành những khuôn mẫu cứng ngắc, có gì thú vị chứ, tôi thích Vân Gia có cá tính như vậy.” Ba Tư Hàng xen vào lời phê bình của Vân Tùng Lâm về con gái, quay đầu trêu đùa hỏi con trai mình, “Con nói có phải không, Tư Hàng?”
Tư Hàng đang vung gậy, quả bóng trắng nhỏ bay xa, anh ta trả lời: “Vân Gia rất tốt.”
Hai người ba nhìn nhau cười, đều lộ ra vẻ thú vị khi phát hiện tình cảm của lứa trẻ.
Tư Hàng đặt gậy golf xuống, nói: “Chú Vân, chú và ba cháu tiếp tục chơi đi nhé, cháu muốn về Long Xuyên cùng Vân Gia, cậu ấy vừa có xung đột với người khác, lúc này chắc tâm trạng đang không tốt.”
Tư Hàng không thể về được.
Hôm nay nhà họ Tư có buổi tiệc tối quan trọng, ba anh ta khoác vai anh ta nói: “Cũng không cần gấp như vậy, không phải là mai sẽ gặp được ở trường rồi sao?”
Khi Vân Gia kể cho Tư Hàng nghe về chuyện đã xảy ra, thì đó đã là một tuần mới rồi.
Cơn mưa lạnh quét qua Long Xuyên, trước khi vào lớp, học sinh đều mặc áo khoác dày bên ngoài đồng phục.
Tư Hàng mới biết, hôm đó Trang Tại cũng có mặt.
Hơn nữa theo lời của Vân Gia, nếu không có Trang Tại, cô đã ngã xuống cầu thang rồi.
Tư Hàng vốn đã không có thiện cảm với cậu trai mà anh ta chỉ gặp vài lần nhưng đã nghe Vân Gia nhắc đến vô số lần, hơn nữa anh ta cũng cảm nhận được rằng đối phương cũng có cảm giác tương tự mình, lần đầu gặp mặt đã cảm nhận được sự không hợp nhau.
“… Vậy nên tay của Diệp Đồng bị trật khớp.”
Nghe xong, Tư Hàng hơi nhíu mày nói: “Trang Tại cũng thật là, con trai sao lại động tay động chân với con gái chứ?”
Điểm chú ý của Tư Hàng khiến Vân Gia vô cùng bất ngờ, cô không vui nhấn mạnh: “Tớ cũng là con gái! Là bởi vì cô ta động tay với tớ, nên Trang Tại mới bảo vệ tớ mà đẩy cô ta!”
Tư Hàng hiểu rõ tính cách của Vân Gia, nhẹ nhàng cười: “Tớ biết, nếu tớ ở đó, thì tớ cũng sẽ ra tay bảo vệ cậu ngay mà không cần suy nghĩ. Chỉ là tớ cảm thấy, hành động này không giống với cậu ta lắm, trước đây nghe Từ Thư Di nói cậu ta ít nói và điềm tĩnh, nên tớ mới có chút ngạc nhiên, cậu không nghĩ cậu ta phản ứng quá mạnh rồi sao? Bảo vệ cậu là đúng, nhưng tại sao lại làm tổn thương một cô gái khác chứ, một chàng trai làm tổn thương con gái dù sao thì cũng không hay lắm.”
“Cậu…” Vân Gia cảm thấy khó mà giao tiếp.
“Cậu ấy không hề bắt nạt con gái!”
“Nhưng mà Gia Gia à —”