Vân Gia không nghe hết câu “nhưng mà” của anh ta, nhưng những lời đồn dần lan truyền trong trường, dù cô không muốn nghe cũng có người bàn tán không ngớt xung quanh.
Hơn nữa luận điệu đều giống hệt Tư Hàng.
Từ Thư Di cùng lớp với Trần Diệp Đồng, nên nắm rõ mọi chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chính là con bạn của cô ta nói! Hai đứa đó sao không lên sân khấu Tết biểu diễn nhỉ, một đứa thì đeo cánh tay tàn phế, bộ dạng thiên thần tha thứ cho cả thế giới, khi có ai hỏi Diệp Đồng sao rồi, cô ta chỉ cười nói không sao, còn con bạn cô ta thì như cái loa phóng thanh, không ngừng phát tin!”
“Phát tin gì?” Vân Gia hỏi.
Từ Thư Di bĩu môi: “Đừng làm tớ buồn nôn nữa! Nói rằng cô ta từng nghĩ Trang Tại ít nói và thông minh, dù cậu ấy chỉ đến từ một nơi nhỏ bé nhưng cô ta cũng từng cảm thấy ngưỡng mộ cậu ta, không ngờ cậu ấy lại là người như vậy, không biết cậu ấy có vấn đề gì về phát triển tính cách hay không, con trai sao lại bắt nạt con gái, tay của Diệp Đồng bị trật khớp, lưng cũng bị thương, bầm một mảng lớn, đúng là quá đáng.”
“Bây giờ mọi người trong lớp đều nghĩ tính cách cậu ấy có vấn đề, nói rằng trước đây đã cảm thấy cậu ấy rất quái gở rồi, không ngờ lại là người động tay động chân với con gái.”
“Nhất là có quan hệ tốt với Trần Diệp Đồng như vậy.”
Vân Gia nắm chặt tay trên lan can, không hiểu: “Không ai nghi ngờ gì à? Không tin rằng… Trang Tại sao lại đi bắt nạt con gái chứ? Không ai hỏi Trần Diệp Đồng sao?”
“Có chứ, nhưng cô ta chỉ mỉm cười và nói lý do không tiện nói ra, cô ta không muốn nói. Rồi bây giờ mọi người đồn rằng Trang Tại thích cô ta, bị cô ta từ chối, đẩy cô ta vì tức giận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng là vô lý…”
Vân Gia tuy tức giận nhưng cũng hiểu rằng, Trang Tại vốn không hòa đồng, anh sẽ không tự giải thích cho mình.
Hơn nữa bởi vì anh học rất giỏi, nên sự không hòa đồng này, đối với người nhìn anh không thuận mắt, lại có vẻ tự cao.
Những kẻ đố kỵ luôn có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để buộc tội người khác.
Dù rằng, anh chẳng làm gì cả, chỉ quen ở một mình thôi.
Sau đó để ý kỹ, nhiều lần Vân Gia thấy Trang Tại trong trường. Dáng cậu trai mặc đồng phục thẳng tắp, đi qua ánh sáng và bóng tối của hành lang, không để ý đến những ánh mắt và lời đàm tiếu xung quanh, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của anh, Vân Gia cảm thấy đau lòng khó chịu hộ anh.
Nhưng dường như anh không hề quan tâm, vẫn cô độc bước đi.
Ngày thứ sáu này, trong buổi tập luyện, Từ Thư Di bỗng hỏi Vân Gia: “Mợ cậu có phải vì chuyện tay của Trần Diệp Đồng mà làm khó Trang Tại không?”
Vân Gia lâu rồi không đến nhà mợ, nên không biết tình hình ra sao.
“Cậu thấy gì à?”
Từ Thư Di nói: “Tớ không thấy họ làm khó Trang Tại, nhưng lần trước tan học, thấy cậu ấy đi cùng một nhân viên môi giới, có phải cậu ấy muốn chuyển đi không?”
“Cái gì? Cậu ấy lại muốn chuyển đi sao?”
“Lại?” Từ Thư Di hỏi, “Lại là sao?”
Vân Gia không kịp giải thích, từ phòng tập chạy ra ngoài.
Nói ra thì cũng trùng hợp, cô nghĩ rằng buổi chiều thứ sáu không có tiết, Trang Tại chắc sẽ ở lớp tự học, lúc này sắp tan học, sợ không kịp gặp người, nên bèn chạy như bay, nhưng không ngờ vừa ra khỏi tòa nhà nghệ thuật đã thấy một dáng người quen thuộc.
“Trang Tại!”
Người đó quay đầu lại, gương mặt thiếu niên sắc nét. Cô không nhìn nhầm.
Chiếc áo hoodie xám đậm mặc ngoài đồng phục, cổ áo chồng lên nhau rất gọn gàng, khí chất này lại hợp với anh một cách bất ngờ, như những viên ngói xếp đều đặn, cốt lõi bên trong chặt chẽ và ổn định.
“Sao cậu lại ở đây?”
Anh giơ hai tờ giấy bị gió thổi lung lay lên: “Không phải cậu đã gợi ý cho tớ là chọn một nhóm sở thích sao? Nhóm piano có suất bù, tớ đến nhận giấy.”
“Ồ… Vậy cũng tốt,” Vân Gia nhớ ra, cô từng nói với anh về chuyện này, không ngờ anh lại thật sự để ý.
“Bây giờ cậu định đi đâu à?”
Trang Tại có chút ngạc nhiên khi Vân Gia quan tâm đến hướng đi của mình, trong buổi chiều mùa đông u ám, gió lạnh thổi, anh đứng trong gió chớp mắt vài lần, như để xác định xem có phải hiện thực không, anh trả lời: “Đi chụp ảnh chứng minh, tờ giấy này cần dùng đến.”
“Vậy để tớ đi cùng cậu!”
Trên đường ra khỏi trường, Vân Gia hỏi anh có phải nhà mợ làm khó anh không.
Trang Tại nói không, họ đối xử với anh rất tốt.
Chỉ là nhà họ Trần đã đến nhà họ Lê, thái độ không phải là quá tốt, bởi vì tay của Trần Diệp Đồng bị thương, làm ảnh hưởng đến việc tham gia một chương trình biểu diễn của thành phố, nên mẹ Trần Diệp Đồng rất tức giận, nói rằng tương lai tươi sáng của con gái bà ta đã bị phá hỏng, tổn thất này không thể đong đếm được! Trần Văn Thanh phải an ủi đối phương, tất nhiên là phải nói vài câu tượng trưng với anh.
Bên ngoài trường không xa có tiệm chụp ảnh, chụp ảnh chứng minh rất nhanh, in cũng nhanh, chủ tiệm nhanh chóng cắt giấy thành kích thước nhỏ và cho vào túi trong suốt.
Ra khỏi tiệm ảnh, chỉ mới một lúc mà trời đã tối hơn nhiều, ban ngày mùa đông luôn lạnh lẽo và vội vã, mùi thơm của đồ ăn vặt từ xe bán hàng bốc lên, đèn đường mờ mờ cũng bắt đầu sáng.
Vân Gia muốn khuyên anh đừng chuyển đi, nhưng không tìm được lý do gì mới mẻ cả, trong lòng lưỡng lự mãi, nói: “Tớ biết hôm đó cậu không cố ý, nếu biết cô ta sẽ va vào tủ, cậu chắc chắn sẽ không đẩy cô ta.”
“Tớ biết.”
Vân Gia nghe thấy thì lập tức ngẩn ra, đầu óc vừa suy nghĩ xong xuôi lại rơi vào hỗn loạn.
Anh dùng giọng thấp hơn một chút nói, “Tớ biết cô ta có thể va vào tủ.”
Nhưng lúc đó anh lo Vân Gia bị đẩy xuống cầu thang hơn, nên không thể lo nhiều hơn nữa.
Có thể không đúng.
Nhưng lúc này nhìn Vân Gia an toàn, anh vẫn khăng khăng cho rằng, quyết định đó là chính xác.
"Mợ chắc là tức giận lắm..." Mợ sẽ nghĩ rằng anh gây ra chuyện, bởi vì không thể trách mình, mà đã xảy ra chuyện thì cần có lời giải thích, cần có người chịu trách nhiệm, mà gia đình Trần Diệp Đồng chắc cũng không dễ dàng bỏ qua cho Trang Tại.
"Cậu đẩy cô ta để bảo vệ tớ mà! Cậu đã nhấn mạnh điều này với mợ chưa?"
Cháu gái chồng và cháu gái ngoại, Vân Gia nghĩ, chắc trong lòng mợ mình quan trọng hơn.
Trang Tại lắc đầu.
Vân Gia lo lắng: "Sao cậu không nói? Mợ sẽ nghĩ tớ quan trọng hơn, bảo vệ tớ là đúng, thì mợ sẽ không để ý nữa, có thể sẽ giúp cậu nói chuyện."
Nhưng anh không làm vậy chỉ vì cô là người thân quan trọng hơn của nhà họ Lê.
"Không sao đâu."
"Sao lại không sao chứ, cậu đúng là ngốc quá! Rất có sao đấy, tớ rất hữu dụng đấy, cậu có biết không!"
Bị cô mắng là ngốc, anh cũng không để ý, ngược lại còn mím môi cười nhẹ, cảm thấy dáng vẻ lo lắng tự nhận mình hữu dụng của cô vô cùng đáng yêu.
"Cậu không cần lo cho tớ đâu, thật sự không sao mà."
"Nói dối! Không sao thì tại sao cậu phải chuyển đi chứ?"
"Tớ không định chuyển đi." Trang Tại ngạc nhiên nói, dừng lại một chút, "Tớ đã hứa với cậu rồi, sẽ không chuyển đi mà."
"Có thật không?"
"Thật mà."
Không phải cậu đã nói với tớ rồi sao, đừng có giữ cái lòng tự tôn kỳ quặc đó nữa.
Trang Tại im lặng nhìn cô.
Vân Gia thấy dáng vẻ của anh không giống như đang nói dối.
"Nhưng, Từ Thư Di nói cậu đã gặp một nhân viên môi giới nhà đất, chẳng phải cậu đang tìm nhà sao?"
"Tớ đang tìm nhà." Cậu nói nghiêm túc, "Nhưng không phải để tớ chuyển đi, mà là em gái tớ cần đến Long Xuyên chữa bệnh, họ cần chỗ ở, thật sự, tớ không lừa cậu, mẩu giấy nhớ trước đây cũng là để tìm cho họ, chỉ là chưa có cơ hội nói với cậu."
Dường như cũng không cần phải nói.
Vân Gia ngẩn người, tin anh.
"Cậu có em gái à?"
Cô hoàn toàn không biết, và cũng không có cách nào biết được, nếu anh không mở lòng, thì có nhiều thứ cô không biết và không thể tưởng tượng được.
"Ừ."
Không còn gì nữa, chỉ có một tiếng "ừ" mà thôi.
Vân Gia đợi một lúc, chắc chắn rằng anh sẽ không nói thêm gì nữa.
"Em ấy mấy tuổi rồi?"
Cô hỏi, anh mới trả lời: "Tám tuổi."
"Em ấy bị bệnh gì, có nghiêm trọng không?"
Anh dừng lại một chút, trả lời: "Về tim mạch, có chút nghiêm trọng, bệnh viện ở Khúc Châu không thể chữa được."
Vân Gia cũng không hiểu, tại sao bệnh nghiêm trọng mà không nhập viện ngay, lại phải tìm nhà, nhưng cô cảm nhận mơ hồ rằng, những điều cô không hiểu có thể là logic sinh tồn của những người không giống cô.
"Vậy cậu đã tìm được nhà cho em gái ở chưa?"
Anh không nghi ngờ gì cả, nếu lúc này anh nói chưa, thì cô sẽ lập tức nói muốn giúp đỡ, cô sẽ nói cho đến khi anh không thể từ chối được mới thôi.
Anh đã biết lúc ở nhà họ Lê, nhà cô ở Long Xuyên có hồ nước phía sau, gần công viên đầm lầy, trước đây khi Vân Gia chưa học ở Long Xuyên, ngôi nhà đó là nơi ba cô thường mời bạn bè đến câu cá, tụ tập.
Mà gia đình cô lại mua một biệt thự khác, để dành riêng cho việc nuôi mèo chó hoang mà Vân Gia cứu giúp.
Khách sạn cao nhất thành phố này cũng mới được tập đoàn Vân Chúng mua lại không lâu trước đây.
Sắp xếp chỗ ở cho người khác, đối với cô, dễ dàng như việc hít thở vậy.
"Tớ đã tìm được rồi." Trang Tại nói.
Bởi vì anh chần chừ một chút trước khi trả lời, mà Vân Gia biết anh không thích làm phiền người khác, nên không tin lắm.
Dù cho anh nhấn mạnh là đã tìm được, nhưng Vân Gia vẫn hoài nghi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Trong nhà có xe đến đón, Vân Gia kéo Trang Tại lên xe, muốn đi xem tận mắt ngôi nhà anh tìm cho em gái.
Mặc dù anh đã cảnh báo trước rằng nơi đó rất tồi tàn, Vân Gia cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi xuống xe, cô vẫn cảm thấy ngỡ ngàng, nhìn xung quanh bằng ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ. Biển hiệu cũ kỹ, quầy hàng chật chội, mùi thơm nồng của chảo xào trong các quầy ăn đêm, khói lửa mịt mù — đây là một dạng khác của "Alice lạc vào xứ sở thần tiên."
Điểm xuống xe cách đích đến một đoạn đường, vì những con đường trong khu lao động hầu như không thể đi lại bằng ô tô.
Con đường trong ngõ nhỏ gồ ghề không bằng phẳng, nước mưa chưa khô, không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ các cửa sổ nhà dân, ánh sáng không đều nhau, lấp đầy con ngõ hẹp, tạo ra độ sáng yếu ớt, khiến Vân Gia phải cẩn thận phân biệt, đặt chân tiếp theo ở đâu để không làm bẩn giày.
Khi gần đến ngôi nhà, Vân Gia cảm thấy dễ chịu hơn.
Bởi vì đôi bốt ngắn đã dính đầy bùn, không còn gì cần phải cẩn thận nữa nên cô đi lại rất tự do, tâm trạng cũng tốt hơn, nhìn thấy chiếc giàn sắt thấp đang đun nước bằng củi lửa, Vân Gia cảm thấy như đang chứng kiến nền văn minh tiền sử, đầy sự mới lạ.
Ở cửa có một cô bé tết hai bím tóc nhỏ, kiễng chân nhìn thấy họ, vui mừng gọi: "Anh ơi! Anh đã về rồi!"
Họ đến không đúng lúc, mẹ kế của Trang Tại đang chuẩn bị tắm cho cô bé, phòng tắm đơn giản, dùng mấy ấm nước sôi để tạo hơi nước là cách sưởi ấm tốt nhất trong mùa đông.
Nước nóng không đợi người. Mẹ kế của anh chỉ cười chào Vân Gia, bảo cô bé chào chị, rồi kéo cô bé đi cởi áo len.
Trước khi vào nhà, người phụ nữ có gương mặt mộc mạc nói với họ rằng trong đống củi lửa còn nướng khoai lang đỏ, năm nay nhà trồng được, rất ngon, nướng thêm chút nữa là ăn được rồi.
Hai mẹ con tắm trong nhà.
Trang Tại mang ghế đẩu nhỏ ra, họ ngồi ngoài sân sưởi ấm.
Lần đầu tiên Vân Gia thấy nhà trong khu lao động, những ngôi nhà tự xây hình thù kỳ quặc này tận dụng tối đa không gian có thể sử dụng, chỉ để nhét thêm một hộ gia đình khác trong thành phố này, mỗi nhà mỗi hộ, hoàn toàn không có sự riêng tư nào cả.
Họ ngồi trong sân của nhà mình, nghe thấy cặp vợ chồng lỗ mãng bên cạnh cãi nhau ỏm tỏi, tiếng nồi niêu chén bát vang lên.
Cuộc cãi vã nói bằng giọng địa phương, gà bay chó sủa.
Vân Gia và Trang Tại nghe thấy, không khỏi cong môi lên mỉm cười.
Đột nhiên gió nổi lên, vạt váy của Vân Gia và một ít tàn lửa củi đốt bị thổi bay, trong buổi đêm lạnh giá, trong vùng sân nhỏ thấp bé, những tàn lửa giống như đom đóm bay lượn tản ra.
Họ cúi xuống gần như cùng một lúc, Trang Tại vội vàng che váy cho Vân Gia, còn cô thì lo lắng kéo tay anh lại, cũng gần như cùng lúc nói: "Cẩn thận đấy —"
Những đốm lửa nhỏ dưới đất, bị gió thổi bay xa, lúc này đang nhấp nháy yếu ớt.