Trang giấy trắng

Mấy năm nay ra ngoài xã giao quen rồi, các chức năng cơ thể đối với cồn rượu thích nghi càng lúc càng tốt, cảnh tượng ba ly rượu xin lỗi làm suýt nôn ra cả nội tạng đã là quá khứ xa xưa.
 
Nếu điều kiện cho phép, anh có thói quen tắm vào buổi sáng, sau khi rửa mặt, đã có thể tỉnh táo kiểm tra email công việc, gửi lại hai bản kế hoạch dự án kèm ý kiến chỉnh sửa, điện thoại bên cạnh cũng rung hai lần.
 
Dịch vụ phòng bấm chuông, Trang Tại đứng dậy mở cửa cho xe đồ ăn vào, tranh thủ xem cuộc gọi nhỡ, là của Trần Văn Thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh không gọi lại, ngược lại lại gọi cho trợ lý Thạch Tuấn, điều chỉnh lịch trình công việc.
 
Người phục vụ nói "Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng" rồi ra khỏi phòng, Trang Tại ngồi xuống khu vực ăn uống, hơi nóng từ bữa sáng phả vào mặt, đột nhiên khiến anh nhớ đến điều gì đó — tối hôm qua trước khi lên xe, Vân Gia nhìn anh như đọc một cuốn sách trời.
 
Có lẽ là ảo giác thôi.
 
Bởi vì sau khi lên xe, cô lại trở về dáng vẻ mà anh quen thuộc trong ký ức, thậm chí câu hỏi cô mở lời cũng nằm trong dự đoán.
 
"Mấy năm nay, cậu mợ đối xử tốt với cậu không?"
 
Tại sao cô luôn thích hỏi những câu hỏi như thế này nhỉ? Như thể trên đời này có ai đối xử tốt với anh hay không là một điều rất quan trọng vậy.
 
Anh không hỏi lại, chỉ trả lời mơ hồ, ổn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu hỏi cũ với câu trả lời cũ.
 
Vân Gia cũng nhận ra sự thừa thãi của câu hỏi này, thời niên thiếu anh đã là người không hề than phiền với cô một lần nào, trải qua sự chờ đợi, anh sẽ chỉ càng quen nói những lời sáo rỗng này hơn.
 
Có lẽ sự gần gũi giả tạo ngày hôm nay, cho người ta cảm giác kéo gần khoảng cách, khiến "cô Tôn" này suýt nữa thì quên rằng, cô không có tư cách đánh giá cuộc sống hiện tại của anh, mà anh cũng không có nghĩa vụ phải giải thích quá khứ của mình cho cô.
 
Một cảm giác trống rỗng vô nghĩa, từ sâu trong ký ức của cô quay lại, làm mọi ý định muốn nói chuyện tan biến.
 
Vân Gia không nói nữa, ánh mắt chuyển ra cửa sổ, như thể tất cả những gì xảy ra ban ngày, từng cảnh từng cảnh, cũng như những cột đèn vụt qua ngoài cửa sổ vậy, dần dần xa rời, biến mất.
 
Trước khi lên xe, anh mơ hồ mở miệng nói: “Hình như chỉ cần có cậu ở đây, thì cậu sẽ không bỏ mặc tớ.”
 
Khi xuống xe, anh như đã tỉnh táo hoàn toàn, rõ ràng và dứt khoát mà phân phó trợ lý: “Cậu đi sắp xếp phòng trước đi, chào hỏi quản lý trực ban hôm nay, nếu ngày mai cô Vân có nhu cầu dùng xe hoặc việc gì khác, thì phải sắp xếp kịp thời, đừng để xảy ra sai sót gì cả.”
 
Vân Gia đứng trong tiền sảnh của khách sạn xanh mướt như trang viên cổ tích, nhìn xung quanh, nghe giọng nói của Trang Tại, chỉ cảm thấy rất thú vị.
 
Thì ra, công chúa biến hình không chỉ có màn mất giày thủy tinh này, mà còn nửa giờ nữa tiếng chuông mười hai giờ đêm mới vang lên, mà cô đã từ “cô Tôn” biến thành “cô Vân”.
 
---
 
Trong lúc đang suy nghĩ mơ hồ, điện thoại của Trang Tại đã rung lần thứ ba.
 
Lần này, anh nhấc máy, chưa đợi đầu dây bên kia mở lời đã nói trước: “Cô ạ, cháu biết rồi, trưa nay cháu sẽ về nhà ăn cơm.”
 
Đầu dây bên kia, Trần Văn Thanh vui vẻ đáp: “Ừ,” vừa nhiệt tình vừa lo lắng giải thích, “Chỉ sợ con bận công việc mà quên mất, cái đứa nhóc con này, hễ bận là không nghỉ ngơi gì cả, cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ, sáng nay dì Điền đã hầm bò kho rồi, cả nhà đều chờ con về đó.”
 
Anh đáp nhẹ một tiếng rồi tắt máy.
 
Không biết từ khi nào, ngôi nhà lớn lúc nào cũng nhắc nhở anh đang ăn nhờ ở đậu, lại trở thành “nhà” mà Trần Văn Thanh thường xuyên nhắc đến.
 
Đi ngang qua cửa phòng khách sạn của Vân Gia, Trang Tại vô thức liếc nhìn một cái.
 
Thạch Tuấn lanh mồm nhanh miệng nói: “Cô Vân vẫn chưa đi, vừa gọi đồ ăn ạ.”
 
Trang Tại quay lại nhìn, bước tiếp về phía trước: “Những vấn đề tôi không hỏi thì cậu không cần trả lời.”
 
Thạch Tuấn không bị thái độ lạnh lùng này làm cho sợ hãi, anh ấy đã từng thấy Trang Tại thật sự tức giận, đáng sợ hơn nhiều so với lúc cố ý không bộc lộ cảm xúc như thế này.
 
“Tôi chỉ nói bâng quơ thôi, nếu có ích thì ngài nghe một chút, nếu không thì ngài cứ coi như tôi nói linh tinh đi.” Anh ấy nhẹ nhàng đi theo sau Trang Tại, vừa cười vừa nói, bước trước một bước để nhấn nút thang máy.
 
Thạch Tuấn được điều làm trợ lý vì anh ấy thông minh, hiểu ý cấp trên, biết cách ứng biến.
 
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, màn hình hiển thị không đổi như kéo dài thời gian. Trang Tại hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mình trong gương, đột ngột hỏi: “Rõ ràng lắm à?”
 
“Không rõ ràng.” Anh ấy trả lời trước điều mà ông chủ muốn nghe, rồi mới nói thật.
 
“Chỉ là tôi đã theo ngài lâu rồi, ngài đối xử với cô Tôn như thế nào, người khác không biết, nhưng tôi đã từng thấy qua, ngài đối xử với cô Tôn thật sự không phải như ngày hôm qua, sao có thể đối xử với cô Tôn giả như vậy được chứ, trừ phi cô Tôn giả đó mới là “cô Tôn” thật sự.”
 
“Nói gì mà quanh co vậy.” Trang Tại nói.
 
Thạch Tuấn giả vờ ngốc nghếch cười hề hề.
 
Lúc này thang máy đã đến tầng, Trang Tại bước vào.
 
Cửa thang máy từ từ đóng lại, khoảnh khắc mất trọng lực khi đi xuống, anh mới chợt nhận ra một cảm giác mơ hồ.
 
Tình cảm xưa cũ như vậy, vậy mà sau nhiều năm, lại có một người biết, hoàn toàn không liên quan đến câu chuyện ngày trước.
 
Hơn nữa còn là bị lộ ra một cách bất ngờ.
 
Tuy nhiên, sự phấn khích chỉ diễn ra trong chốc lát, rồi anh lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
 
Với tình trạng hiện tại của anh, nếu bị người khác biết anh có ý với con gái độc nhất của Vân Tùng Lâm, thì cũng không còn gì phải lo lắng cả.
 
Ví dụ thì ở đâu cũng có, một kẻ có dã tâm xuất thân không tốt, một người tham vọng quá mức, tình cảm, thậm chí hôn nhân, mọi thứ đều có thể trở thành quân bài trao đổi, người như vậy cũng không quan tâm đến việc làm xấu mặt, từ cô Tôn biến thành cô Vân, cũng chỉ là một kẻ ngông cuồng muốn thử vận may lớn mà thôi, người khác có lẽ cũng chẳng buồn ngạc nhiên.
 
Suy nghĩ mà anh từng lo sợ bị người khác phát hiện, giờ đã trở thành một điều vô lý mà không ai tin.
 
---
 
Anh về công ty một chuyến, sau đó tự lái xe về nhà họ Lê.
 
Nếu không có việc lớn, thì Trang Tại không thích mang theo tài xế hay trợ lý, lẻ loi một mình, dễ tìm cớ để không phải uống rượu, các bữa tiệc không rượu cũng dễ dàng kết thúc nhanh chóng hơn.
 
Trong phòng khách, Lê Huy đang chơi cờ tướng với ba Trần đã có tóc bạc hai bên, Trang Tại không nhớ lần cuối mình gặp người nhà họ Trần là khi nào nữa, nhưng vẫn nhận ra người đàn ông rõ ràng là đã già đi nhanh chóng này, cũng lễ phép lịch sự chào hỏi.
 
“Chào chú Trần.”
 
Hai người đàn ông trung niên nhìn sang, dùng giọng điệu thân thiện khen ngợi hậu bối, chỉ trò chuyện vài câu với Trang Tại, rồi từ bếp phía đông truyền ra giọng của Trần Văn Thanh: “Không cần con giúp đâu, tay con đâu phải là để làm bếp, ra ngồi nghỉ đi, Trang Tại chắc sắp về rồi —”
 
Lời còn chưa dứt, Trần Diệp Đồng bị đẩy ra khỏi bếp quay đầu đã nhìn thấy Trang Tại.
 
Hai người trẻ tuổi không quen thân gì nhau cả, đứng im lặng không nói câu nào, Trần Văn Thanh lập tức cười cười sắp xếp cho họ, bảo họ vào phòng khách ngồi nói chuyện, ăn chút trái cây, nhãn mới chín rất ngon, sáng nay đã mua rất nhiều.
 
Trần Văn Thanh trêu chọc họ: “Nhìn các con kìa, đây chẳng phải nhà mình sao, từ nhỏ đã quen biết, không phải Diệp Đồng nói tuần trước hai con còn gặp nhau ở phòng tập gym sao, sao giờ lại như chưa từng gặp thế chứ?”
 
Mẹ Trần cầm dao cắt trái cây đi tới cũng cười: “Thanh niên có cách trò chuyện của chúng nó, chúng ta không nên can thiệp nhiều, phải để cho chúng nó có không gian riêng chứ.”
 
Trần Diệp Đồng với dáng vẻ tao nhã ngồi đó, cầm nhẹ vào gấu váy, lập tức liếc mẹ một cái.
 
Hai người phụ nữ tươi cười rời đi, lại bị hai ông trung niên đang chơi cờ trêu chọc: “Phụ nữ các em, chỉ thích lo chuyện này chuyện nọ thôi.”
 
Bầu không khí cực kỳ hòa thuận vui vẻ, chỉ có Trang Tại im lặng như một diễn viên quần chúng nghiêm túc vô tình đi lạc vào cảnh gia đình vui nhộn, mọi người xung quanh ai cũng nói chuyện hòa hợp với nhau, chỉ có anh là keo kiệt sự thân thiện, lạnh lùng phân biệt đây là đang diễn cảnh gì.
 
Cũng không khó đoán lắm.
 
Tuần trước gặp Trần Diệp Đồng ở phòng tập gym, lúc đó Trang Tại đã có dự cảm không hay rồi.
 
Giữa hai người, chỉ có sự kiện tình cờ gặp gỡ ở phòng tập gym là thích hợp để bắt đầu câu chuyện nhất, Trần Diệp Đồng nhận thấy ánh mắt lạnh lùng sắc bén của đối phương, nên giữ nụ cười lịch sự đến cùng: “Tớ mới về nước được nửa năm, còn chưa kịp điều chỉnh thích nghi được, nếu không gặp cậu thì tớ còn không biết hiên giờ công ty cậu đang ở đó, nghe dì nói cậu bận rộn công việc lắm, bình thường có thường xuyên đi tập gym không?”
 
Trang Tại không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ trực tiếp chuyển hướng: “Bây giờ cậu làm việc ở phòng hòa nhạc, chơi piano, tay của nghệ sĩ piano có thể tùy tiện đi tập gym sao?”
 
Vẻ mặt Trần Diệp Đồng cứng đờ trong chốc lát, vẫn duy trì nụ cười: “… Tớ chỉ chạy bộ thôi.”
 
“Đặc biệt đến phòng tập gym ở trung tâm tài chính để chạy bộ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui