Trang giấy trắng

Trang Tại nhẹ nhàng đặt câu hỏi.
 
Trần Diệp Đồng lập tức tỏ vẻ lúng túng, cô ta nhìn Trang Tại, trong lòng nghĩ người trước mắt này thực ra không phải người dễ tính như Trần Văn Thanh nói, chỉ là thắng ở một điểm — cảm xúc ổn định, ngay cả khi đang nói chuyện hạch sách người ta cũng mang một sự lạnh nhạt lười phải vạch trần quá rõ ràng.
 
Cô ta bịa ra lý do gượng gạo để nói: “Tớ không rành về tập gym lắm, nhờ bạn bè giới thiệu, nói chỗ đó có môi trường tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đàn ông trước mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười nhạt nhẽo.
 
Chỉ một nụ cười đó, đã lập tức khiến Trần Diệp Đồng cảm thấy khó chịu, như thể nhận ra lời nói dối vụng về của mình đã bị vạch trần, cô ta bóc một quả nhãn, tìm chủ đề mới như lật trang sách.
 
Nhớ lại chuyện xưa, nhìn về hiện tại.
 
Chuyện sau này đi vào ngõ cụt, vậy thì nói chuyện ngày trước.
 
“So với hồi trung học thì cậu đã thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không bất ngờ lắm, dù sao thì lúc đó cậu học rất giỏi, lúc nào chú cũng khen cậu có tiềm năng, anh Lê Dương không thể so với cậu được.”
 
“Trang Tại.”
 
Cô ta bất ngờ gọi anh một tiếng, đợi Trang Tại nhìn sang, lập tức nở một nụ cười dịu dàng đáng yêu, nói: “Thật ra, tớ có ấn tượng rất tốt với cậu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trang Tại nhìn cô ta, nét mặt không hề thay đổi, không ngạc nhiên cũng không châm chọc.
 
Cô ta gần như căng hết da đầu lên mà hỏi: “Còn cậu thì sao?” rồi trải sẵn một đường lùi cho bản thân, “Lúc đó cậu chỉ chăm chú vào việc học, nhiều chuyện chắc cũng không nhớ rõ phải không?”
 
“Tôi có ấn tượng rất sâu đậm về cậu.”
 
Chưa kịp để Trang Tại giải thích ấn tượng sâu đậm gì, cô ta đã vội vàng giải thích: “Lúc đó còn nhỏ, rất dễ xảy ra hiểu lầm, thực ra cũng không có chuyện gì to tát cả.”
 
Cái gọi là “không có gì to tát cả” mà cô ta nói, có thể là chỉ việc tung ra những tin đồn vô căn cứ, phá hoại danh tiếng của một thiếu niên mới đến, khi đang cần cảm giác thuộc về tập thể nhất, tự đắc vui sướng nhìn một người bạn cùng trang lứa bị cô lập vì chiêu trò của mình.
 
Nhưng Trang Tại không quá bận tâm về những chuyện đó.
 
Điều anh nhớ chính là, cô ta luôn rất khắc nghiệt với Vân Gia, thậm chí bạn của Vân Gia cũng bị nhóm bạn của cô ta lập và loại trừ, nếu người khác không quan tâm, thì cô ta sẽ không cảm thấy được niềm vui chiến thắng, từ đó càng tàn nhẫn, sáng tạo ra nhiều trò hơn.
 
Cô ta vẫn đang giải thích, thậm chí còn nhắc đến những chuyện không có thật khác, ví dụ như, cô ta không có thành kiến với anh, chỉ vì anh vừa đến nhà họ Lê, Lê Dương rất bất mãn, bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lê Dương nên cô ta có chút định kiến với anh, dù gì thì lúc đó cũng còn nhỏ, không hiểu chuyện.
 
Tại sao lại nói là không có thật ư? Bởi vì Lê Dương là người nóng tính, luôn chửi bậy, rất dễ nhìn người khác không vừa mắt, bình thường chẳng hề qua lại với Trần Diệp Đồng, ngay cả sinh nhật của cô ta, anh ấy cũng lười về nhà một chuyến để tham dự nữa là.
 
Lê Dương không hài lòng với Trang Tại, nghĩ Tư Hàng quá giả tạo, cảm thấy Trần Diệp Đồng phiền phức, anh ấy lười kéo một cô em gái mình không ưa để cùng ghét một người dưng mới đến nhà mình.
 
Thậm chí anh ấy cũng chỉ nói với Vân Gia rằng cô quá tốt với Trang Tại, lúc nào cũng đối đầu với anh họ, bảo vệ một người ngoài như Trang Tại.

 
Lần trước, Lê Dương gây rối ở quán bar, cùng với một nữ ca sĩ bị bắt vào đồn, Trang Tại phải đi cứu người lúc nửa đêm. Lê Dương không hiểu lòng tốt của anh xuất phát từ đâu, nói móc ngoài đường rằng cậu không cần lo cho tôi, bây giờ cậu tài giỏi lắm, cậu dọn ra khỏi nhà chúng tôi, một mình cậu vẫn có thể tự sống tốt, giả vờ tốt bụng với tôi ở đấy chẳng có ích gì đâu.
 
Lê Dương là người chẳng ra gì, hầu như chẳng có điểm gì tốt cả.
 
Nhưng anh ấy có một điều, đủ khiến Trang Tại phải nhờ quan hệ của bạn bè để đi một chuyến đến đồn cảnh sát lúc nửa đêm — chính là anh ấy đối xử với Vân Gia rất tốt, không toan tính gì mà thực sự tốt với Vân Gia.
 
Nhà họ Lê là một gia đình không bình thường, Trang Tại mới đến đã nhìn ra, lúc đó anh còn chưa biết Lê Huy làm ăn với công ty trực thuộc của Vân Chúng, nhờ sự quan tâm giúp đỡ của ba Vân Gia mới phát đạt, chỉ cảm thấy Lê Huy và Trần Văn Thanh đối xử tốt với Vân Gia không giống như tình cảm của người lớn với con cháu thông thường.
 
Vợ chồng nhà họ Lê nuông chiều Vân Gia, thậm chí còn mang vẻ ân cần, sợ hãi nịnh bợ lấy lòng.
 
Mà trong môi trường đó, Lê Dương với tính cách thẳng thắn lại không có bất kỳ sự không hài lòng nào với Vân Gia, nhiều lần bị lép vế vẫn vui vẻ chấp nhận việc Vân Gia có thể lấn lướt mình, bởi vì anh ấy thực sự yêu thích cô em gái Vân Gia này. Trong một môi trường mà ai cũng yêu thương cô, Lê Dương cũng là một phần trong đó, anh không thấy ngôi nhà này bất thường.
 
Ban đầu Trang Tại nghĩ Vân Gia không cảm nhận được, sau này mới nhận ra — trong cuộc sống của cô, sự ưu ái rõ ràng này là chuyện quá đỗi bình thường.
 
Người sinh ra ở La Mã, có quá nhiều tình yêu và sự tốt đẹp, nhiều đến mức cô đã lười phân biệt bản chất của những tình yêu và sự tốt đẹp đó, là thật lòng yêu thích, là nịnh nọt, hay là lấy lòng, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
 
Giống như một túi kẹo trái cây được cung cấp vô tận, đã ăn đến phát ngán rồi, không buồn đếm xem trong đó có bảy hay tám vị, có vị cam hay không? Không quan trọng nữa, có vị gì, thiếu vị gì, đều không còn quan trọng nữa.
 
Bởi vì đã quá nhiều đến mức phát ngán rồi.
 

Cũng vào lúc đó, anh mới mơ hồ hiểu được nghịch lý giữa phim ảnh và thực tế, khi một người chẳng còn gì cả, luôn tự cho rằng mình vẫn còn một trái tim chân thành, nhưng tấm lòng chân thành ấy, ai cũng có cả, chân thành là thứ ít giá trị nhất.
 
Trang Tại cuối cùng nói với Trần Diệp Đồng một câu, hoàn toàn khiến bầu không khí trở nên lạnh ngắt.
 
Anh có chút thất lễ ngắt lời, hỏi cô ta gần đây có đang nghĩ đến việc kết hôn không.
 
Trên mặt Trần Diệp Đồng hiện lên vẻ e lệ ngượng ngùng mà một thục nữ nên có, mím môi không nói gì cả, sau đó thấy Trang Tại có vẻ đang suy nghĩ, tuy mấy năm nay không tiếp xúc nhiều, nhưng cô ta biết Trang Tại không phải là người giỏi nói chuyện tán tỉnh với con gái, lập tức tiếp lời, nửa đùa nửa thật nói: “Bây giờ cậu nói chuyện trực tiếp quá nhỉ.”
 
“Trực tiếp sao?” Trang Tại bình tĩnh hỏi, “Tôi không biết hôm nay cậu sẽ đến nhà họ Lê làm khách, nhưng chắc hẳn cậu đã biết trước hôm nay tôi sẽ đến. Ai mới là người trực tiếp ở đây?”
 
Những biểu cảm tinh tế từ lông mày đến mắt trên khuôn mặt cô ta, đến đây thì lập tức thu lại, cô ta rút giấy ăn ra, lau những ngón tay dính nước trái cây ngọt ngào, lau mấy lần rồi nói: “Đúng là dì có ý đó, muốn se duyên cho chúng ta, cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, dù sao thì cũng là người quen biết lâu rồi mà.”
 
Trang Tại muốn cười, nhưng lại không biết nên cười câu nào.
 
Cuối cùng, anh dùng giọng điệu trò chuyện thân thiện, tốt bụng khuyên nhủ: “Phòng gym đó, phí thường niên không rẻ, bình thường cậu có thể đến nhiều một chút, huấn luyện viên của tôi nói có không ít cô gái trẻ đăng ký thẻ gym ở đó, nhưng lại đặc biệt tìm kiếm những người đàn ông trưởng thành hỏi về vấn đề đầu tư, hỏi xong, các cô gái đó lập tức không đến nữa, nếu bạn cậu đã đặc biệt đề nghị cậu đến đó chạy bộ, chắc hẳn cũng có vài đường lối, cậu có thể chú ý một chút.”
 
Trần Diệp Đồng như bị sỉ nhục, phản ứng rất lớn, hỏi Trang Tại có ý gì!
 
Bữa ăn kết thúc qua loa, nhà họ Trần giữ mặt lạnh gần như cả buổi, ba Trần không để ý đến lời mời ở lại uống trà của Trần Văn Thanh, đầy giận dữ mà dẫn vợ con rời đi.
 
“Trang Tại, con đi tiễn gia đình chú Trần đi!”
 
Trái với kế hoạch ban đầu, Trang Tại cầm ly thủy tinh còn lại một ít rượu, nhắc nhở Trần Văn Thanh đang vội đứng dậy: “Cô à, cháu uống rượu rồi, không thể lái xe được.”
 
Trần Văn Thanh tức giận đến mức dậm chân, chỉ có thể tự mình đuổi theo nhà đó để tiễn người đi.

 
Một lúc sau, bàn ăn chỉ còn Lê Huy và Trang Tại, bình rượu trước mặt Lê Huy vẫn còn đầy một nửa, có thể thấy bữa tiệc này không vui vẻ gì cho cam.
 
Lê Huy mím chặt môi, khi ngước lên vầng trán có nhiều nếp nhăn rất rõ, cũng rất già, ông ấy nhìn chằm chằm vào Trang Tại một lúc lâu, cuối cùng không nói gì, tự mình uống rượu đến khi Trần Văn Thanh tiễn khách về.
 
Có lẽ những người nhà họ Trần cảm thấy bị xúc phạm nên cũng không nói mấy lời gì tốt đẹp, Trần Văn Thanh đã rất vất vả sắp xếp mọi thứ, lại bị mất mặt, khi bước vào cửa thì mặt mày lập tức trở nên khó coi, chưa đến bàn đã nén giận, cao giọng lên.
 
“Tổng giám đốc Trang! Bây giờ có phải tôi cũng phải gọi cậu là tổng giám đốc Trang không?”
 
Bà ấy kéo ghế ăn ra, động tác mạnh mẽ, kéo một tiếng, chuyển giận thành cười, “Bây giờ cậu tài giỏi rồi, nhà họ Trần không xứng với cậu nữa, nhưng cậu đừng quên! Nếu không có mối quan hệ của nhà chúng tôi, không có sự giới thiệu của chú Lê cậu, thì cậu có thể thuận lợi vào công ty Vân Chúng sao? Cậu có thể nhận được sự tin tưởng của ba Vân Gia sao? Người trẻ tuổi ấy à, làm việc đừng quá tuyệt tình, làm người không thể quên nguồn cội được đâu!”
 
Làm người không thể quên nguồn cội, câu này không hề xa lạ.
 
Lần trước có người nhắc nhở anh đừng quên nguồn cội, chính là ngày hôm qua.
 
Anh đã trả lời thế nào? Trang Tại nghĩ một lúc, hình như anh không trả lời, lúc đó Vân Gia có mặt, cô chỉ nói vài câu đã khiến những người kia cứng họng.
 
Lúc nhỏ dù ít nói, nhưng góc cạnh lộ rõ, nhìn một cái cũng có thể thấy sự lạnh lùng phòng vệ trên người anh.
 
Lớn lên rồi, cũng có thể bây giờ anh mới là người càng khiến người khác phải phòng bị hơn, khi anh nói chuyện phần lớn là dùng giọng điệu ấm áp không lộ cảm xúc, mang theo sự thông cảm lễ phép với người khác.
 
“Cô à, cô đừng nóng giận.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận