Sự ấm áp vẫn rất hữu dụng, ít nhất là một lối thoát.
Trần Văn Thanh ngồi xuống, cũng không nhìn người, nhỏ giọng tự mình cười nhạo một tiếng: “Tôi có gì mà phải giận chứ, tôi không phải mẹ ruột của cậu, tôi có thể ép cậu nghe lời sao? Nhưng Trang Tại à ——”
Ánh mắt bà ấy thay đổi, đột nhiên trở nên lý lẽ mạnh mẽ nhưng ẩn chứa sự ấm ức tủi thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô cũng không có ý xấu gì với con, con ở nhà chúng ta mười năm, cô chưa từng đánh mắng con đúng chứ? Dù cho chúng ta không phải là họ hàng thực sự, nhưng sống cùng nhau bao nhiêu năm, cũng phải có tình cảm với nhau chứ! Con đã lớn rồi, cô cũng coi trọng con, nên mới lo lắng cho con, con chưa có bạn gái, Diệp Đồng cũng xinh đẹp, thân càng thêm thân, đều là người nhà cả.”
Con người làm việc, nói về động cơ và mục đích, những lời này của Trần Văn Thanh nghe như vô cùng chân thành thật lòng, Trang Tại đều hiểu rõ.
Thời đại đã khác rồi. Câu này những năm gần đây Lê Huy thường thở dài.
Lê Huy học vấn không cao, những thứ liên quan đến máy tính đều khiến ông ấy đau đầu, những năm trước, Vân Tùng Lâm còn đề nghị ông ấy đăng ký vào một trường đại học cho người lớn, sự vật đổi mới nhanh, con người cũng phải theo kịp nhịp độ phát triển của thời đại, nhưng khi đó Lê Huy nhờ việc giao tiếp thông minh, đối nhân xử thế thành thạo, làm việc nhanh nhẹn, lại có em rể là tổng giám đốc chăm sóc, đủ để ông ấy sống thoải mái như cá gặp nước rồi.
Nhưng con người một khi thiếu tầm nhìn, rất dễ bị mắc kẹt trong chính hạn chế của mình.
Những năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Vân Gia đi du học, ví dụ như cuộc đấu đá nội bộ trong tập đoàn, ví dụ như Lê Yên bị nghi ngờ là ngoại tình... những chuyện này dù có tâm giữ gìn cũng không thể thay đổi được, dần dần làm mối quan hệ giữa nhà họ Lê và Vân Tùng Lâm thêm xa cách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan trọng nhất chính là, thời đại công ty Vân Chúng phát triển rầm rộ ở nội địa đã qua, hội đồng quản trị tính toán kỹ lưỡng các dự án thua lỗ và công trình dở dang, công lao của Lê Huy không bù đắp được sai sót, bị gạt ra rìa thậm chí là bị loại bỏ cũng là điều dễ hiểu.
Không còn tình nghĩa, thì điều gì cũng khó nói.
Lý lẽ này nhà họ Lê đã trải qua một lần, áp dụng lên Trang Tại cũng không phải là ngoại lệ.
Thấy rõ cậu thanh niên này được trọng dụng, tương lai rộng mở, con trai của Lê Huy không ra gì, giờ dựa vào tài năng của Trang Tại mới được Vân Tùng Lâm khen một câu “Chú Lê của con đã đào tạo con rất tốt”, bọn họ đương nhiên không thể để Trang Tại và nhà họ Lê dần dần xa cách được.
Vừa hay nhà họ Trần cũng có ý đó, nói hai người cùng học cấp ba, bây giờ trai tài gái sắc, thân càng thêm thân, chẳng phải rất tốt sao? Trần Văn Thanh mới hạ mặt tổ chức bữa tiệc mai mối này.
Bà ấy cũng có chút tự tin, dù sao thì suốt những năm làm việc, Trang Tại luôn chu đáo với bà ấy và Lê Huy, dù lễ tết không nhất định sẽ về, nhưng quà cáp không thiếu, luôn quy củ nghe lời.
Không ngờ, lại thành ra thế này.
“Cô à, cô nói rất đúng, chung quy thì chúng ta dù không phải là họ hàng thực sự, nhưng cũng có tình cảm với nhau, cháu luôn rất biết ơn cô và chú, cháu sẽ không bao giờ quên, nếu không có sự đón nhận của cô và chú, sẽ không có cháu của ngày hôm nay, đặc biệt là sự dạy dỗ của chú, dành nhiều tâm huyết cho cháu hơn cả Lê Dương, cháu đều nhớ kỹ.”
Lê Huy lúc này mới nói: “Dạy dỗ con không phải để mong con đền đáp gì cả, A Tại, Lê Dương không ra gì, chú luôn coi con như con ruột, con hiểu không, chú luôn trông đợi con thành công.”
“Cháu hiểu.” Trang Tại luôn giữ thái độ khiêm tốn không hề kiêu ngạo.
Lê Huy suy nghĩ cẩn thận một chút, rồi nặng nề thở ra một hơi, sau đó quyết định nói với Trần Văn Thanh: “Chuyện của Diệp Đồng cứ để như thế đi, đây cũng là chuyện duyên phận, A Tại có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta phải tôn trọng thằng bé.”
Trần Văn Thanh luôn rõ ràng trong chuyện lớn, không bao giờ chống lại ý chồng, thái độ của Trang Tại cũng tốt, bà ấy cũng đã nguôi giận phần nào, lúc này lẩm bẩm: “Không phải thấy A Tại cũng đã đến tuổi rồi, nên em mới lo lắng đấy sao.”
“Không cần phải lo lắng,” Lê Huy cười nói, “Em còn sợ không có cô gái nào muốn lấy thằng bé sao? Yên tâm đi, nhiều lắm đấy, anh nghe nói con gái nhà họ Tôn thường xuyên đến công ty.”
“Theo lời nhờ cậy của ông Tôn, tìm cho cô Tôn một công việc thực tập hè.”
May mà phòng ban kia cũng không quá nghiêm túc, làm việc không đều đặn, sáng nay Trang Tại trở lại công ty, nghe nói cô Tôn này đã mấy ngày không đến, mở trang cá nhân của cô ta ra, thấy tối qua đăng hình ảnh tháp Tokyo ban đêm, ban ngày còn một bài đăng, là cùng mấy cô bạn đồng trang lứa đi mua sắm ở Ginza.
Chú thích là, tâm trạng không tốt.
Trang Tại yên tâm, được người ta nhờ cậy thì phải làm cho trọn, anh phải đảm bảo trong thời gian thực tập đối phương sống an toàn trên thế giới này.
Chăm trẻ rất mệt mỏi. Cũng vì chuyện này, anh càng hiểu thêm về vợ chồng nhà họ Lê, hoàn toàn không có tình thương mà cưng chiều một cô gái nhỏ là điều không thể, cho dù là có lợi ích liên quan.
Trần Văn Thanh gọi dì Điền vào bếp hâm nóng vài món ăn, bữa cơm này vẫn phải ăn cho đúng nghi thức.
Lê Huy lấy bình rượu ra, nói đã khó khăn lắm mới trở về một lần, lần này hai chú cháu phải uống với nhau một trận thoải mái mới được.
Trần Văn Thanh đặt đĩa bò hầm cà chua trước mặt Trang Tại, hỏi về cô Tôn kia: “Cô có nghe bà Từ nói qua, có phải con bé còn hơi nhỏ tuổi không?”
“Khai giảng tới là vào đại học năm thứ tư.”
Trần Văn Thanh tính toán: “Vậy là nhỏ hơn con bốn, năm tuổi nhỉ.”
“Tầm khoảng đó.”
Một bữa rượu uống đến khi mặt Lê Huy đỏ lên, Trang Tại khuyên ngừng nhiều lần mới kết thúc.
Trang Tại cũng uống hơi quá chén, hai bữa uống liên tiếp như vậy, dạ dày anh có cảm giác không dễ chịu, nhưng anh còn không có thời gian uống một cốc nước nóng để giảm bớt, vì Lê Huy đã uống nhiều, cứ kéo anh nói chuyện không ngừng, từ những khó khăn khởi nghiệp cho đến nỗi buồn khi thấy Lê Dương không nên người, như đổ đậu ra khỏi ống tre, vài lần còn lau nước mắt.
Một người đàn ông trung niên thất bại cứ hiện lên cụ thể như vậy.
Lúc này, Lê Dương lại nghênh ngang bước vào.
Cả người ăn mặc không hợp thẩm mỹ của người bình thường, đủ thứ phụ kiện, như một rapper yêu thích viết về phụ nữ, anh em, xe hơi, tiền bạc nhưng không bao giờ nổi tiếng.
Trần Văn Thanh hỏi anh ấy: “Không phải bảo con về sớm sao? Cứ tưởng con không về nữa, về cũng không biết gọi một cuộc điện thoại nói một tiếng, đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi. Không phải con đã nói là lười về ăn với nhà chú dì rồi sao, không có tài năng gì mà còn thích làm màu, con về làm gì? Để nịnh nọt theo à? Bọn họ cũng không nghĩ xem nhà bọn họ từng có ai thông minh chưa, học đòi cái gì mà giáo dục cô chiêu danh giá, tốn mấy trăm triệu ra nước ngoài để mạ vàng, lúc trở về vẫn chỉ là cái vỏ rỗng, cố làm ra vẻ cao quý làm gì chứ, có cái gen đó không mà đòi? Cô chiêu thực sự nhà người ta chỉ học chơi chơi thôi.”
Lê Huy vừa buồn phiền xong, giờ thấy Lê Dương ăn mặc không ra gì, miệng nói chẳng ra sao, đau đầu đến mức muốn lấy thắt lưng ra đánh đứa con bất hiếu trời đánh này.
“Con còn dám nói người khác, con là cái đống bùn lầy gì hả, tự hiểu rõ ràng cho ba!”
Trang Tại ngăn cản người lại, khuyên Lê Huy đi nghỉ trước.
Lê Dương cũng chắp tay trước ngực, cầu xin ông ấy đi nằm nghỉ đi, sức khỏe quan trọng, nhưng vẫn không quên chọc tức: “Nếu không phải Trang Tại gọi con về, thì con cũng lười về để gây phiền phức cho mọi người, nghỉ ngơi đi, ba thân yêu của con, con thật sự cầu xin ba đấy.”
Lê Huy trong cơn mơ màng say say vì rượu lại tỉnh táo được một chút, quay sang hỏi Trang Tại: “Con gọi nó về làm gì?”
“Bên Tây Mạn có một dự án rất phù hợp với Lê Dương, không phải chú luôn lo lắng Lê Dương không có việc làm chính đáng sao, cháu —”
Lê Dương lập tức ngắt lời: “Ai không có việc làm chính đáng chứ hả?”
“Cá độ bóng đá à? Anh đã thua bao nhiêu tiền rồi? Trên người anh còn tiền không?” Anh nói với giọng đều đều và bình tĩnh, nhưng lại như những lưỡi dao lạnh lẽo cắt từng lớp khiến đối phương câm lặng.
Tây Mạn là thành quả của Trang Tại, nếu có cơ hội, Lê Huy cũng muốn con trai mình được chia sẻ một phần, nhưng ông ấy biết rõ tính tình của Lê Dương, cũng sợ không đền bù được thiệt hại, nóng vội sẽ làm hại Trang Tại.
“Nó… có được không?”
Lê Dương muốn mở miệng bảo vệ mình, nhưng bị ánh mắt của Trang Tại ngăn lại, đành nén giận, trên người không còn một cắc bạc nào cả, không có tiền thì không cứng rắn được, chỉ có thể bị Trang Tại chế ngự thôi.
Trang Tại đỡ Lê Huy bước từng bước khó khăn lên lầu, nói: “Rất phù hợp, chú cứ yên tâm, cháu đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.”
Lê Huy mắt đỏ hoe, nắm chặt tay Trang Tại: “Rõ ràng Lê Dương lớn hơn con, nó là anh, giờ lại phải để con lo lắng, A Tại…” Lê Huy nghẹn ngào không nói thành lời, Trang Tại vẫn luôn bình tĩnh, ra hiệu rằng mình hiểu, gật đầu, đưa ông ấy vào phòng.
Xuống lầu, Trang Tại đưa tài liệu dự án đã chuẩn bị sẵn cho Lê Dương.
Lê Dương lật xem, là mua lại một vườn nho gần Tây Mạn, dự kiến chuyển đổi thành khu tự hái, tích hợp vào phát triển giai đoạn hai của khách sạn nghỉ dưỡng.
Anh ấy lật sang một cái tên, Trang Kế Đường.
“Trang” không phải là họ phổ biến, Lê Dương chuẩn bị lớn giọng hỏi người này là ai, có quan hệ gì với Trang Tại.
Trang Tại đỡ tay cầu thang bước đi.
Trần Văn Thanh nhẹ giọng nhắc nhở con trai: “Để thằng bé nghỉ ngơi đi, đã uống với ba con không ít rượu đâu, trông thằng bé có vẻ khó chịu lắm.” Lại hướng về phía nhà bếp dặn dò, “Dì Điền, nấu chút canh giải rượu nhé.”
Lê Dương lại không tim không phổi nói: “Khó chịu gì? Sao con không thấy? Không phải tửu lượng của cậu ta rất tốt sao? Mẹ đừng có việc gì cũng nhờ người ta rồi giả vờ làm mẹ ruột như thế.”
Trần Văn Thanh thầm thề, lần sau nếu nhớ đến Lê Dương, ít nhất phải nhịn ba lần mới gọi điện hỏi nó có muốn về không, đứa con bất hiếu này chính là đến để đòi nợ mà, lần nào không làm bà tức đến nhồi máu cơ tim thì không chịu nổi!
Bà ấy đi vào bếp giúp dì Điền chuẩn bị nguyên liệu nấu canh giải rượu, cũng nghĩ rằng Trang Tại đã đến nhà này mười năm, nhưng dường như chưa bao giờ thấy đứa nhỏ này bộc lộ cảm giác khó chịu. Trước đây có một lần vì anh khiến Trần Diệc Đồng bị thương ở cổ tay, nên chị dâu bà ấy đã đến nhà nói những lời rất khó nghe, đến cuối cùng, Trang Tại cũng chỉ im lặng, môi lại mím chặt hơn một chút.
Trang Tại lên lầu, trước khi đi vào phòng mình, anh đi qua chiếc đàn Steinway yên tĩnh duyên dáng mà mình đã đi qua không biết bao nhiêu lần. Dì Điền vẫn giữ thói quen lau bụi cho đàn, giữ cho nó luôn sạch đẹp, chỉ là không còn cảm thán tiếc nuối nữa.
Chiếc đàn piano đã không dùng nhiều năm, cũng lười mời người định kỳ điều chỉnh âm thanh, dây đàn sẽ dần biến dạng dưới sức căng bên trong, hỏng không thể sửa được.
Đây là kiến thức đầu tiên anh học được trong nhóm yêu thích piano ở trường trung học.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ.