Cả tháng bảy, Vân Gia chỉ bận rộn hai việc, mở họp và giám sát.
Mô hình "2 + 2" đối với Học viện Nghệ thuật Long Xuyên là một dự án giao lưu quốc tế vô cùng sáng tạo. Từ khoá mới này, bắt đầu với một số ngành cụ thể, học hai năm trong nước, sau đó sang các trường đại học đối tác ở nước ngoài để tiếp tục học tập chuyên sâu.
Vì vậy, kế hoạch đào tạo nhân tài trong nước hai năm này phải được sửa đổi lại. Những cuộc họp lớn nhỏ vào tháng bảy gần như đều xoay quanh chủ đề này, liên tục chi tiết hóa kế hoạch đào tạo nhân tài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Gia cũng tự mình cảm nhận được một số khác biệt trong quan điểm giáo dục trong và ngoài nước, không ít lần phàn nàn với đàn anh qua điện thoại và tin nhắn.
Khi một số giáo sư trong trường mang theo nụ cười có phần hàm ý nói rằng "Cô giáo Vân không chỉ còn trẻ tuổi, mà tư tưởng cũng thực sự tiên tiến và thời thượng", thì Vân Gia cũng bực tức phàn nàn gọi họ là "những ông già cổ hủ". Chỉ cần có cuộc họp, là không thể thiếu một chút xung đột.
Đàn anh nói: "Chính vì có những khác biệt này, nên dự án giao lưu của chúng ta mới có ý nghĩa không phải sao?"
Điểm này Vân Gia công nhận, mặc dù công việc rất nhiều và phức tạp, nhưng thực ra cô cũng có chút thích thú, trường học cấp cho cô một phòng học lớn trong tòa nhà mỹ thuật mới xây, làm thành phòng làm việc và giảng dạy của cô sau này, gần đây cũng đang khẩn trương trang trí.
Mỗi ngày máy móc kêu ong ong, tầng trên cũng vọng lại âm thanh.
Đàn anh tự hào về ánh mắt của mình, nói rằng lúc đầu nghĩ đến việc tìm Vân Gia, chính là vì cảm thấy cô phù hợp và nhất định sẽ đảm nhận được.
"Borchert còn lo em sẽ không đồng ý, anh nói em chắc chắn sẽ đồng ý mà!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Gia cười hỏi đàn anh lấy tự tin ở đâu mà nói với giáo sư như vậy.
Đàn anh nói: "Bởi vì anh hiểu em mà, trong lòng em việc giúp Nữ Oa vá trời và giúp kiến chuyển nhà không có sự khác biệt quá lớn, chỉ cần mới lạ và đầy thách thức, thì em đều muốn thử cả."
Bị người ta nói trúng tim đen, Vân Gia tức giận trả lời: "Em đâu có rảnh đến mức đi giúp kiến chuyển nhà chứ!"
Đàn anh lại hỏi: "Em đã gặp Tống Chấp Lễ chưa?"
"Gặp rồi."
Chính là thầy giáo Tống mỗi ngày cùng phòng làm việc của Vân Gia trên tầng.
Bạn thân của đàn anh, cũng là người từ nước ngoài trở về, đến Học viện Nghệ thuật Long Xuyên sớm hơn Vân Gia hơn một năm, cũng trong nhóm dự án đào tạo nhân tài mới này.
Vân Gia và Tống Chấp Lễ, một người nghiêng về lý thuyết, một người nghiêng về thực tiễn, có lẽ bởi vì tuổi tác tương đồng, trải nghiệm du học giống nhau, nên mấy lần trao đổi công việc cũng rất suôn sẻ.
"Con người cậu ấy cũng không tệ đúng chứ?"
"Không tệ," Vân Gia nhạy bén "Không phải anh vừa giới thiệu công việc xong, đã muốn làm mối đấy chứ?"
"Nhắc nhở em một chút thôi mà, cậu ấy là người bản địa Long Xuyên, nhà có house lớn (biệt thự) kiểu người bản địa đấy."
Vân Gia trả lời: "Không biết house của nhà thầy giáo Tống có lớn hay không, nhưng chắc chắn không lớn bằng nhà em đâu."
Đàn anh vui mừng reo lên: "Wow ~ princess (công chúa) ~ là anh lo thừa rồi, đúng rồi, cậu bạn thanh mai trúc mã của em thật sự không còn hy vọng nào à?"
Vân Gia đau đầu, tuyên bố thời gian tám chuyện đến đây kết thúc, cô phải tập trung vào công việc đây.
"Trường học đã sắp xếp trước buổi thuyết trình cho sinh viên mới, em phải đi tìm thầy giáo Tống để bàn lại nội dung đây, bye bye ~"
Thời gian thuyết trình được ấn định vào đầu tháng tám, một giáo viên trong phòng hành chính dẫn Vân Gia và Tống Chấp Lễ đi xem tình hình hội trường, tán gẫu từ chuyện công việc đến các trường đại học mình từng học, đối phương hỏi: "Mặc dù khoảng cách rất gần, nhưng một số khía cạnh của Đại học Thanh Cảng vẫn tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều, ở đó có nhiều ngành và trường đối tác hơn hẳn, cô giáo Vân Gia hình như cũng là học chương trình 2 + 2 ở Đại học Thanh Cảng phải không?"
"Không phải, vốn là có kế hoạch như vậy, nhưng bởi vì một số việc, nên em đã xin đi du học sớm, chỉ học đại học trong nước thôi một năm."
"Ồ, là như vậy à."
Buổi thuyết trình được tổ chức tại hội trường lớn của Học viện Nghệ thuật Long Xuyên, có giáo viên chuyên phụ trách phần khởi động, chào đón tân sinh viên năm nay.
Vân Gia nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ hậu trường. Cô tính toán, hai chuyên ngành, nhiều nhất cũng chỉ có hơn một trăm người, hơn nữa đây là tháng tám, chưa chính thức khai giảng, dù trước đó đã được thông báo sinh viên địa phương chiếm đa số, kỳ nghỉ không bao giờ đóng cửa, nhưng tiếng vỗ tay này nghe như có cả biển người vậy.
Giáo viên bên cạnh cười giải thích: "Không chỉ có tân sinh viên đâu, cô giáo Vân mới đến nên không biết, thầy giáo Tống rất nổi tiếng ở trường chúng ta đấy."
"Ồ ~ như vậy à."
Bốn chữ này, kèm theo biểu cảm mơ màng, là câu mà Vân Gia mới học gần đây, để dùng khi các giáo viên nói chuyện ngoài công việc mà cô không biết phải tiếp lời thế nào, cũng sợ làm lạnh bầu không khí.
Câu trả lời hời hợt nhưng lại tỏ ra có chút tò mò, đối phương lập tức tiếp lời một cách tự nhiên.
Vì vậy, Vân Gia lại biết thêm được một chuyện mới.
"Nhưng mà hình như thầy Tống có bạn gái rồi, không biết có thật không nữa."
"Ồ ~ như vậy à."
"Đúng thế! Là giáo viên khoa khác nhìn thấy, truyền đến khoa chúng ta, thầy Tống là tiến sĩ danh tiếng, lại còn học từ một giáo sư nổi tiếng," Giáo viên đó hạ giọng nói nhỏ, "Nghe nói cô gái đó có học vấn không tốt lắm."
"Ồ ~ như vậy à."
Cuộc trò chuyện này kéo dài cho đến khi Vân Gia được gọi chuẩn bị lên sân khấu.
Một buổi thuyết trình kéo dài hơn hai giờ, may mà không khí không quá căng thẳng, trong số những kiến thức chuyên ngành còn xen lẫn những trải nghiệm du học của Vân Gia ở nước ngoài.
Người dẫn chương trình cũng khá hài hước, vài lần kêu gọi sinh viên tương tác, gọi tên một nữ sinh sắp lên năm tư, nhân tiện trêu đùa về sự nổi tiếng của thầy Tống, rồi nói: "Bây giờ lại có cô giáo Vân, trường Học viện Nghệ thuật Long Xuyên của chúng ta lợi hại quá rồi, sau này sẽ có đầy đủ nam nữ làm đại diện, nhấn mạnh một chút là chúng ta là Học viện Mỹ thuật, tuy có đủ nhan sắc nhưng không làm diễn viên đâu nhé."
Cả khán phòng cười rộ lên.
Kết thúc buổi thuyết trình, sinh viên đang giải tán ở cửa chính, Vân Gia ra khỏi hội trường từ cửa sau, đi được một đoạn dài mới nhận ra rằng mấy ngày trước cô đã mua một chiếc Porsche, hôm nay lái xe đến, suýt nữa lại phải gọi điện cho khách sạn nhờ tài xế đến đón.
Đang quay lại tìm xe, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi từ phía bồn hoa ------
"Chị ơi!"
Vân Gia quay đầu lại, thấy một cô gái nhỏ mặc váy hoa xanh nhạt đứng dưới bức tường xám leo đầy hoa đăng tiêu, nhận ra vài nét, cô không chắc chắn lên tiếng: "Mạn Mạn?"
Đối phương ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tiến lại gần cô.
"Là em đây! Chị ơi, chị vẫn nhận ra em!"
Cô gái nhỏ đã lớn, chỉ còn tìm thấy một chút bóng dáng trẻ thơ trong các đường nét trên khuôn mặt, nếu không phải đối phương gọi trước, thì Vân Gia sẽ không dám nhận người.
"Sao em lại ở đây thế?"
Gặp em gái của Trang Tại, Vân Gia rất vui, nhưng có chút thắc mắc.
"Em vừa ở dưới nghe buổi thuyết trình của chị, ban đầu còn hơi nghi ngờ, bởi vì đến muộn nên ngồi ở phía sau, không nhìn rõ trên sân khấu. Khi nghe người dẫn chương trình nói là cô giáo Vân từ nước ngoài về, em còn sợ trùng tên, sau đó đến phần hỏi đáp, em giơ tay mãi," Nói đến đây, cô gái nhỏ mím môi, có chút thất vọng, "nhưng mà chị không gọi em."
Cô ấy vừa ngồi bên dưới ư? Vân Gia mới nhận ra, tính toán thời gian, đúng là trùng hợp thật, mười năm trôi qua, cô bé từng nằm trên đầu gối cô chơi dây thừng, bây giờ đã vào đại học rồi, vừa hay nghe được buổi thuyết trình đầu tiên của cô khi trở về nước.
Vân Gia duỗi tay chạm vào trán cô bé, "Được rồi, nếu chị gọi em, thì em muốn hỏi gì?"
Trang Mạn há miệng, mặt mày rạng rỡ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
"… Em không biết hỏi gì cả."
Cô bé cười ngây ngô, Vân Gia nhớ lại lần đầu gặp cô bé, khi đó mới tám tuổi, bởi vì bệnh tật, nên dáng người nhỏ nhắn, không phấn chấn sinh động giống như trẻ con bình thường, ánh mắt nhìn mọi người có chút rụt rè, nhưng đôi mắt như nho đen, vừa đen láy vừa sáng lấp lánh, trong mắt tràn đầy mong muốn được thân thiết và đối tốt với mọi người.
Vân Gia cảm thấy ấm áp trong lòng, gọi cô ấy lên xe nói chuyện, buổi chiều trời nắng, lại hỏi cô ấy đi đâu.
"Em đã khỏe lại chưa?" Vân Gia lái chiếc xe mới của mình ra khỏi cổng trường.
Trang Mạn ngồi ở ghế phụ, tư thế ngoan ngoãn, lập tức trả lời: "Khỏe rồi ạ, sau đó em còn phẫu thuật một lần nữa, bây giờ đã hoàn toàn khỏe rồi. Cũng may mà nghe lời anh trai, mặc dù bị bệnh nhưng vẫn tự học đọc sách và tham gia thi cử, nếu không cứ nghỉ học, thì năm nay chắc chắn sẽ không vào được đại học."
"Anh trai em vẫn luôn suy nghĩ mọi chuyện rất chu đáo."
Nhắc đến Trang Tại, mắt cô gái nhỏ sáng lên, đầy vẻ ngưỡng mộ: “Vâng! Trường đại học này là do anh trai em chọn cho em, chứ mẹ em không cho em thi vào Học viện Nghệ thuật Long Xuyên đâu.”
“Tại sao, Học viện Nghệ thuật Long Xuyên rất tốt mà.”
“Mẹ em sợ em học đại học ở Long Xuyên, sau này sẽ phiền anh trai em nhiều, mẹ nói anh trai em bây giờ làm việc rất vất vả, chúng em không thể làm gánh nặng cho anh ấy được nữa.”
Bởi vì trong lòng thực sự bị lay động, lúc này không thể hời hợt đáp một câu “Ồ ~ như vậy à”.
Vân Gia nói: “Cậu ấy đúng là rất vất vả.”
“Em cũng biết, cho nên sau khi thi đại học xong em định đi làm thêm, nhưng anh trai không cho, anh ấy nói lên đại học không phải để đi làm thêm, nhưng chẳng phải lúc học đại học anh ấy đã phải chia bản thân thành tám phần, cả Tết cũng không về nhà sao?”
Vân Gia im lặng một lúc, dừng đèn đỏ, cô đưa tay xoa đầu Trang Mạn: “Cô bé ngốc, bởi vì anh trai em thương em mà.”
Cô ấy cười tươi, lấy điện thoại ra: “Em phải nói cho anh trai em biết, em gặp chị được rồi! Chị ơi, anh trai em biết tin chị về chưa?”
“Biết rồi, bọn chị đã gặp nhau rồi.”
Cô bé lập tức thay đổi sắc mặt, thất vọng và tức giận: “Hả? Chuyện quan trọng như vậy, mà anh trai em cũng không nói với em!”
Vân Gia bật cười, cô trở về có gì quan trọng đâu chứ.
Cô và Trang Tại thực ra cũng chỉ gặp nhau ở Chước Duyên Quán, nhưng hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức… như uống một ngụm siro ngọt lịm lớn, rồi lại nếm nước lọc nhạt nhẽo.
Vân Gia vô thức thay anh giải thích: “Có thể là anh trai em bận công việc thôi.”
“Đúng vậy, anh ấy thực sự rất bận, em thi xong ở Khúc Châu đến Long Xuyên, cũng rất ít khi gặp được anh ấy, nhưng em cũng không đi làm phiền anh ấy, em biết anh ấy rất bận.”
Nghe lại hai chữ “Khúc Châu”, Vân Gia chợt nhớ đến buổi lễ ở Chước Duyên Quán hôm đó, người anh họ Trang Vĩ của Trang Tại nói rằng anh không cho họ tham gia cùng lễ tế, nhưng sao lại không thấy Trang Mạn chứ? Chẳng lẽ ở đó có phong tục kỳ thị phụ nữ sao?
Vân Gia đang định hỏi thì Trang Mạn đã mở lời, đánh tan suy nghĩ của cô.
“Chị ơi, được gặp lại chị em thấy vui lắm!” Cô ấy hớn hở không giấu nổi sự phấn khích, “Lần đầu gặp chị, em đã cảm thấy rất vui rồi, mẹ em kéo em đi tắm, đổ nước nóng vào thùng gỗ, hơi nước bốc lên mù mịt, chị và anh trai đứng ở cửa, lúc đó em còn nghĩ, wow, có tiên nữ đến nhà mình kìa.”
Vân Gia cười khanh khách: “Ha ha, có phóng đại quá không?”
“Thật mà!” Trang Mạn sợ Vân Gia không tin, gật đầu chắc nịch, “Lần đầu chị đến nhà em, không phải nhà em, mà là nhà trong khu lao động ở đường Trúc Lĩnh, em ấn tượng lắm, sau này…” Cô bé liếc nhìn Vân Gia đang lái xe, hạ giọng, “sau này chị không đến nhà em nữa, em còn hỏi anh trai, tại sao chị không đến nữa…”
Ngón tay nắm vô lăng của Vân Gia khẽ siết lại, cô chỉ cảm thấy một luồng khí bị nghẹn ở ngực, không lên không xuống, nhất thời không biết nói gì.
“… Vậy anh trai em nói sao?”
“Anh trai em nói, bởi vì nhà chị không ở đây, nhà chị rất lớn và rất xa, nên không tiện đến nữa.”
Luồng khí kia thở ra được rồi.
Vân Gia nhẹ nhõm, vừa rồi thực sự có chút lo lắng, Trang Tại sẽ nói điều gì làm tổn thương cô bé, chợt nghĩ lại, không đâu, anh chỉ là người có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất dịu dàng bao dung, hơn nữa còn rất quan tâm chăm lo cho em gái mình.
Trang Mạn đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà – lúc đó em nghĩ không phải như vậy!”
“Hả?”
Trang Mạn hơi ngại ngùng: “… Em hỏi anh trai, có phải vì chúng ta không có nhà lớn, nên chị mới không đến nữa không. Anh trai em nói không phải, sau đó em rất vẽ nhiều bức tranh, nhờ anh ấy mang cho chị, chị có nhận được không?”
Vân Gia ngẩn ra vài giây, rồi gật đầu nói: “Ừ, chị có nhận được.”
Trang Mạn càng ngượng ngùng hơn, mím môi nói: “Lúc nhỏ em ngốc lắm, lại tự ti nữa, em luôn nghĩ nhà mình không tốt… Sau này em phẫu thuật, chị đến thăm em, còn tặng hoa cho em, nên em biết chị không chê nhà chúng em không có nhà lớn, nhưng sau đó không gặp chị nữa, anh trai nói chị đã đi rất xa, tranh của em, anh ấy không mang đến cho chị được.”
– Anh trai nói chị đã đi rất xa, tranh của em, anh ấy không mang đến cho chị được.
Nghe cô bé nói ra câu này với giọng buồn bã, lòng Vân Gia nhói lên một nỗi đau không rõ rệt, thậm chí không thể gọi là đau, mà là một cảm giác nặng nề.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô chỉ về Thanh Cảng học đại học, chỉ cách một cái vịnh Long Xuyên, xa lắm sao?
Anh cũng có thể đến tìm cô, nhưng một lần cũng không có.
Bên tai lại vang lên giọng nói vui vẻ của Trang Mạn: “Nhưng em vẫn luôn vẽ tranh đấy! Chị, chị đã mua cho em bộ màu vẽ đầu tiên trong đời, em thi đỗ vào Học viện Nghệ thuật Long Xuyên lại gặp chị, sau này chị sẽ là giáo viên của em, chị ơi, chị có thấy thần kỳ không!”
“Ừ!” Vân Gia giấu đi cảm xúc, cũng cười gật đầu, “Chứng tỏ chúng ta có duyên phận, hôm nay chị mời em ăn cơm nhé?”
Trang Mạn cầm điện thoại lên định nhắn tin, hỏi: “Vậy em có thể nói với anh trai em không?”