Vân Gia trở thành chủ đề bàn tán trong nhà vệ sinh.
Hai cô gái cùng phòng đã chào hỏi nhau từ trước, hiện tại lại không nhớ tên và mặt nhau, vừa rửa tay vừa nói về cô.
“Nghe nói cô ấy là giảng viên đại học, cứ tưởng là cô chiêu dịu dàng đọc nhiều sách khi đi du học, nhìn trẻ như vậy, không ngờ khí thế lại mạnh mẽ như thế, chặn họng người ta rất giỏi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô chiêu mà, cho nên đám Tưởng Văn Sâm bọn họ không thích chơi với mấy cô chiêu này, chẳng có hứng thú gì.”
Ban đầu định điềm tĩnh ung dung đẩy cửa ra, đối diện chiến đấu trực tiếp, khiến đối phương ngượng ngùng, nhưng lại nghe thấy chủ đề chuyển hướng —
“Người đàn ông vừa đi ra ngay lúc mở đầu, là bạn trai của cô ấy à?”
“Không phải.”
“Tớ nghe cô ấy nổi giận, tưởng là cô ấy bảo vệ anh ta cơ.”
“Cậu nghe tin này ở đâu thế? Cô ấy không vui là vì cô ấy họ Vân, họ nhắc đến nhà họ Vân, chẳng liên quan gì đến Trang Tại, người nhà họ Trang với cô ấy, cả những người bên trong kia nữa, đều không cùng một tầng lớp, điều này cậu cũng không nhận ra à?”
“Không cùng tầng lớp, hôm nay sao lại đến chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai mà biết, có lẽ vì cô chiêu kia đến? Những người bên trong, ai mà chẳng xu nịnh tâng bốc cô ấy chứ?”
Phòng bao của hội sở có nhà vệ sinh riêng, có người đang sử dụng, Vân Gia vừa ra, lần này quay lại, cửa từ bên trong mở ra, va vào Vân Gia.
Bên trong là cô gái vừa nhắc đến cô hơn cả Điêu Thuyền, đang đút áo sơ mi vai trần vào váy, son môi lem nhem, chàng trai cười trêu, đưa tay xoa, bị cô gái nhẹ nhàng gạt tay ra.
“Đừng làm bậy nữa!”
Vậy là đã làm bậy rồi.
Vân Gia nhíu mày.
Khi còn đi học chỉ thấy những chàng trai này đáng ghét, bây giờ thì thật sự không biết phải nói sao.
Từ Thư Di đã ngà ngà say, như con rắn xanh tựa vào vai cô, thì thầm bên tai cô: “Bé cưng, bình thường thôi, cậu sống trong cuộc sống thanh cao trong sáng quá lâu rồi, cậu nghĩ đến Tư Hàng đi —”
Phần còn lại của âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, coi như chưa nói gì, ở đây ồn ào, Từ Thư Di nghĩ có lẽ Vân Gia cũng không nghe rõ.
Từ Thư Di chuyển đề tài.
“Đợi cậu gặp Trang Tại sẽ biết, con người xảy ra thay đổi đều là chuyện bình thường.”
Đã đến phần cuối của buổi tiệc, Vân Gia hỏi: “Lát nữa cậu ấy còn quay lại không?”
“Không biết, cậu ấy không nói, hay là để tớ gọi điện hỏi thử nhé? Bé cưng, cậu muốn cậu ấy đến à?”
Vân Gia nhấc mí mắt lên rồi cười nhẹ: “Thôi, cũng không phải là người cùng đường.”
Gặp rồi cũng chẳng biết phải nói gì.
Từ Thư Di lại nói: “Trước đây không phải là người cùng đường, sau này thì chưa chắc,” ánh mắt liếc qua bên cạnh, “Đi đến đỉnh cao cuộc đời, cưới được cô gái giàu có dáng đẹp mặt xinh, người ta bây giờ chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi, đi vững rồi, sau này không biết sẽ bỏ xa những người này bao nhiêu con phố nữa.”
“Chị họ cậu ly dị, vừa hay ngày mai các cậu gặp nhau, cậu có thể hỏi...”
“Chị họ tớ với Trang Tại?” Vân Gia cảm thấy vô cùng khó tin, “Họ chênh nhau mười tuổi chứ ít gì.”
“Có người thấy họ đi dạo phố ở Thanh Cảng cùng nhau.”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Từ Thư Di không biết phải diễn đạt thế nào trước Vân Gia, “Đợi đến khi cậu gặp Trang Tại sẽ hiểu, mấy năm nay cậu ấy leo lên rất nhanh, có thể là mục tiêu theo đuổi... Tớ không nói cậu ấy và chị họ cậu nhất định là có gì đó, chỉ là cậu thử nghĩ xem hồi cấp ba, cậu ấy chỉ có một mình, tớ đã được xem là bạn thân khác giới nhất của cậu ấy rồi, ở siêu thị gặp nhau, tớ chủ động vẫy tay chào, cậu ấy ừ một tiếng, cũng không đợi tớ đi cùng, cậu có thể tưởng tượng cảnh cậu ấy đi dạo phố Thanh Cảng, cười nói với một người phụ nữ hơn anh ấy mười tuổi như thế nào không?”
Vân Gia không thể tưởng tượng được, cũng không tưởng tượng nổi.
“Cậu với Trang Tại quen biết gần mười năm rồi nhỉ?”
Từ Thư Di không đợi cô trả lời, “Cũng chẳng phải là thân thiết lắm, người như cậu ấy có mục tiêu rất rõ ràng, năng lực thực hiện mạnh mẽ, rất khó để kết bạn, cũng không có thời gian, cậu nói đúng không?”
Rất khó để kết bạn, lý do này, hồi cấp ba Vân Gia đã hiểu, chỉ là cô khó có thể như người khác, vì sự lạnh nhạt và xa cách của Trang Tại mà sinh ra cảm giác khó chịu.
Cô từng cảm thấy thương xót cho một thiếu niên lạc lõng.
Dù hiện tại khoảng cách đã xa vời vợi, cô vẫn nhìn anh với lăng kính của quá khứ.
Mẹ của Vân Gia là người Long Xuyên, bà ấy từng học ở Long Xuyên, gia đình ở Long Xuyên cũng có nhiều bất động sản.
Ngôi nhà thường ở trước kia đã để trống nhiều năm, lần này về, Vân Gia cũng không về đó, mà ở khách sạn suốt.
Cô về Long Xuyên vào dạy ở trường đại học, trong mắt bà Lê là “vô cùng nhảm nhí”.
“Càng lớn càng không hiểu chuyện, cũng không biết về Thanh Cảng giúp ba con, hai mươi mấy tuổi rồi, làm việc gì cũng không bàn bạc với gia đình thế mà được sao?”
Vân Gia lẩm bẩm, chính vì lớn rồi nên mới phải tự quyết định đấy mẹ.
Bà Lê đã lo lắng chuyện khác.
“Gia Gia, có phải con còn giận Tư Hàng không? Tư Hàng thằng bé...”
Giọng Vân Gia cao lên, “Mẹ!”
Sau đó chị họ Vân Tư Hiền gọi điện hỏi thăm tình hình, nói rằng chị ấy có một căn hộ gần Đại học Long Xuyên, chị ấy không hay về, có thể để Vân Gia ở, lại hỏi khi nào có thể gặp nhau.
Chị họ làm việc ở đài truyền hình, Vân Gia biết cô ấy rất bận, nên hẹn gặp nhau ở đài truyền hình.
Hai chị em nhất trí ngay. Vân Tư Hiền nói: “Vừa hay, trước đây không phải em nói là có hứng thú với truyền thông tự do sao, đúng lúc đài có hai chương trình tài liệu khá tốt, em cũng có thể đến tham quan tìm hiểu.”
Tòa nhà Đài Truyền hình Long Xuyên nằm ở khu trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng.
Sáng ngày đẹp trời, Vân Gia được một thực tập sinh đeo thẻ công tác dẫn đến cửa văn phòng. Bên trong, rèm cuốn được thả một nửa, tạo ra những dải ánh sáng sắc nét và sáng sủa, người phụ nữ ngồi bên trong vừa kết thúc một cuộc điện thoại.
Thực tập sinh gõ cửa, gọi một tiếng “Cô Vân” rồi đưa Vân Gia vào.
Vân Tư Hiền đặt điện thoại xuống, đứng dậy.
Người phụ nữ tóc ngắn uốn nhẹ, mặc áo sơ mi cổ chữ V, quần dài lưng cao và đi đôi giày cao gót mũi nhọn, ống quần phấp phới, chỉ lộ ra một chút đầu nhọn kim loại.
Khi còn trẻ cô ấy làm MC chuẩn chỉ nổi bật, có kinh nghiệm rồi thì chuyển sang sản xuất hậu trường, ở tuổi bốn mươi, cô ấy vừa thanh lịch vừa sắc sảo, tỏa ra khí chất giỏi giang.
Chồng cũ của cô ấy mặc dù có đời sống riêng tư phong phú đủ nuôi sống vài tờ báo giải trí, nhưng thứ hạng tài sản của anh ta ở Thanh Cảng nhiều năm liền luôn rất cao, cũng là người thực sự có tài.
Khi cần yêu thì có yêu, khi cần tiền thì có tiền, kết hôn hay ly hôn đều rất thoải mái.
Vân Gia rất ngưỡng mộ chị họ này.
Trong nhà có nhiều chị em họ, Vân Gia chỉ thân thiết với mỗi người chị này.
Nhớ đến lời Từ Thư Di nói về chuyến du lịch bí mật ở Thanh Cảng, nếu đó là thật, thì không biết nên khen Trang Tại có mắt nhìn hay chị họ có mắt nhìn nữa.
Đang ngẩn ngơ, thì chị họ đã cười tiến lại gần, hai tay đặt lên vai Vân Gia, quan sát cô: “Cô giáo Vân, đây là cô giáo Vân hàng thật giá thật rồi, làm giáo viên cũng tốt đấy.”
Vân Gia quay mặt đi, cũng bất lực cười: “Chị đừng trêu em nữa chị Tư Hiền, em bị mẹ em nói chết rồi đây này.”
“Nói công việc của em sao? Hay là về người bạn thanh mai trúc mã kia của em?”
Nghe vậy, đầu Vân Gia lại nặng thêm vài phần, vội dùng ngón tay xoa hai bên thái dương, giả vờ đau đầu xin tha: “Tha cho em đi, cầu xin chị đấy.”
Chị họ bẹo má cô: “Nghe nói em muốn làm giáo viên, đừng nói mẹ em, ngay cả chị cũng ngạc nhiên, cảm giác em vẫn là một bé con thôi.”
“Hợp pháp hợp quy, hai mươi mấy tuổi làm giáo viên cũng rất bình thường, đừng có định kiến cổ hủ về giảng viên đại học nữa được không.”
Vân Gia quan sát lại cô ấy, nói: “Giống như chị vậy, làm nhà sản xuất mà có khí chất hơn cả nữ minh tinh, đúng là khó tìm được người thứ hai.”
“Thôi thôi, chị em mình đừng tâng bốc nhau nữa.”
Chị họ cười, khoác vai cô dẫn đi ra ngoài tham quan.
“Đúng rồi, em có hứng thú tham gia show hẹn hò không? Đài đang lên kế hoạch làm một chương trình hẹn hò cho người bình thường, gần đây đang tuyển chọn khách mời, rất cần những khách mời nữ vừa xinh đẹp, vừa có học thức cao, xuất thân tốt như em để nâng tầm chương trình, yên tâm đi, khách mời nam bọn chị cũng tuyển chọn từ các trường danh tiếng.”
“Không đâu không đâu.” Vân Gia xua xua tay, xin tha cho kẻ bất tài này, “Em không có bộ lọc trường danh tiếng với đàn ông đâu. Trường có tốt đến đâu cũng chỉ thêm chút thuộc tính bên ngoài cho sinh viên thôi, bên trong ấy mà, trường học không quản được, đã tệ vẫn là tệ mà thôi.”
Chị họ bật cười một tiếng, hồi tưởng: “Ha ha ha câu này quen quá, hình như chị từng nghe ai đó nói rồi —” Rồi vẻ mặt bất chợt thay đổi, nhớ ra một chuyện.
“Đúng rồi Gia Gia, nhà chị có một người hàng xóm cũng xem như là người quen cũ của em, em đoán xem là ai nào?”
Vân Gia đang chuẩn bị vắt óc suy nghĩ, thì điện thoại cô lại reo lên, hiển thị cuộc gọi từ Mommy.
Cô giơ màn hình điện thoại lên trước mặt chị họ, thở dài phồng má: “Thánh chỉ đến rồi, em phải nghe điện thoại một chút đây.”
Chị họ cười bảo cô đáng yêu, cằm khẽ hất lên, vẻ mặt cưng chiều mà nhìn cô.
Vân Gia nghe điện thoại, chị họ nghe được đôi chút, chỉ kinh ngạc nói: “Mẹ em đến Long Xuyên rồi sao? Bà ấy đã mấy năm nay không về rồi mà.”
“Đúng vậy, chỉ để bắt em.”
Nếu chỉ có bà Lê thôi thì không sao, đi cùng còn có mẹ của Tư Hàng, đã đặt nhà hàng rồi, lúc này đang đến đài truyền hình đón cô đi ăn, sự ngượng ngùng trên bàn ăn, không cần chờ đến khi dọn thức ăn lên, đã có thể tưởng tượng ra rồi.
Vân Gia mặt mày ủ rũ nhìn ra xung quanh, nhịp điệu làm việc ở đài truyền hình rất nhanh chóng, một nhóm người hối hả chạy ra ngoài để kịp tiến độ.
Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên ý tưởng.
“Chị Tư Hiền, lúc trước chị nói có hai chương trình tài liệu khá tốt, có chương trình nào hôm nay phải ra ngoài quay ngoại cảnh không? Em muốn đi theo học hỏi.”
Vân Tư Hiền hiểu ra, cười khẽ: “Ra ngoài học hỏi hả? Là tránh mặt mẹ em đúng không?”
Nói rồi giơ tay lên, gọi một thực tập sinh, bảo người đó đi lấy thẻ công tác, dẫn Vân Gia ra ngoài.
Tháng sáu ở Long Xuyên chưa vào ngày nóng đỉnh điểm của mùa hè, nhưng ánh nắng đã đủ gay gắt, Vân Gia lấy kính râm trong túi ra đeo, đứng trong bóng râm.
Cô nghĩ công việc ở đài truyền hình chắc sẽ có áp lực rất lớn.
Thực tập sinh này vừa nhìn qua đã thấy gần đây tăng ca quá sức, mặt đầy mụn do rối loạn nội tiết tố, đội nắng chạy tới chạy lui.
Vân Gia không đành lòng, cũng hiểu ra, hình như hai chương trình tài liệu mà chị họ nói đều đang bận việc khác, tạm thời cũng không tìm được người phụ trách để tiếp nhận “đơn vị liên quan” bốc đồng này.
Cô gọi người lại: “Không cần phiền phức vậy đâu, bất kỳ tổ quay ngoại cảnh nào cũng được, chị không kén chọn đâu.”
Thực tập sinh khó xử: “Nhưng cô Vân đã nói...”
“Yên tâm, chị sẽ nói lại với chị ấy.”
Thực tập sinh thở dài: “Haizz... chị không hiểu đâu, vào thời điểm này, đài chúng em còn có chương trình phải ra ngoài... haizz...”
Chào hỏi xong với tổ làm chương trình, Vân Gia đeo thẻ công tác lên, bước lên một chiếc xe Minibus.
Xe rất cũ, thiết bị chiếm hết chỗ, không gian vốn không rộng rãi càng trở nên chật hẹp hơn.
Thực tập sinh thở dài hai tiếng, Vân Gia cũng hiểu ngay.
Điều kiện kém.
Nhưng mà cô không để tâm, ngồi xuống, thu chân lại, để túi lên đùi, cố gắng để lại nhiều không gian hơn cho người khác.
Xe đi từ trung tâm thành phố ra ngoài, sắp vào trạm thu phí cao tốc, Vân Gia nhận được điện thoại từ bà Lê, cô bắt máy, nói mình đang theo tổ chương trình ra ngoài quay ngoại cảnh, không đợi bên kia nổi giận, cô đã đưa điện thoại ra xa.
“Alo? Alo alo? Mẹ nói gì thế? Mẹ ơi, tín hiệu ở đây không tốt, con cúp máy trước, mẹ với dì dùng bữa vui vẻ nhé.”
Diễn xuất tệ hại của diễn viên cùi bắp, cúp máy xong, Vân Gia thấy cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh đang mím môi cười. Cô hỏi một câu: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Nữ biên tập viên trả lời: “Khúc Châu, ra khỏi Xuyên Bắc là tới rồi.”
Đến nơi, Vân Gia mới biết trong tiếng thở dài của thực tập sinh còn có một tầng nghĩa khác, hóa ra đây là một chương trình tài liệu về phong tục, số này quay về các trường hợp tích cực của phong trào “phá tứ cựu” (*).
(*) Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán (破除舊思想、舊文化、舊風俗、舊習慣) hoặc Phá tứ cựu, lập tứ tân (tiếng Trung: 破四舊、立四新) là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.
Nơi lấy tư liệu là một đạo quán, hai mươi năm trước rất nổi tiếng ở nơi đây, thậm chí có cả thương nhân từ xa mang con nhỏ bị bệnh lâu ngày không khỏi đến xin đạo trưởng giải trừ tai ương.
Một đồn mười, mười đồn trăm, lâu dần trở nên thần kỳ.
Ban đầu Vân Gia còn thích thú lật xem tư liệu, nhưng xe chạy vòng quanh đường núi làm cô chóng mặt, dạ dày cồn cào, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cơn đau ở thái dương chưa kịp tan, thì xe đã dừng lại.
Nữ biên tập viên bước xuống xe trước, mở cửa xe, tiếp tục câu chuyện trên xe: “Đạo trưởng Chính Nhất này biết coi tướng, nghe nói nhiều nhà xung quanh đây sinh con đều mang đến nhờ ông ấy đặt tên cho.”
Vân Gia nhảy xuống xe, xung quanh cây cổ thụ xanh rợp, mùa hè ở đây không còn nóng chút nào, ngẩng đầu nhìn qua tán thông thấy bảng hiệu cổ “Chước Duyên Quan”, ba chữ này được khắc rất cổ xưa.
Bước lên bậc đá, Vân Gia nheo nheo mắt lại.
“Vậy hôm nay chúng ta cũng sẽ phỏng vấn vị đạo trưởng này à?”
Cô gái phía sau cầm giá ba chân bật cười khúc khích.
Vân Gia thấy khó hiểu.
Nữ biên tập viên nói: “Sao có thể chứ, đạo trưởng này mười mấy năm trước đã bị bắt vì nhiều tội danh, bao gồm cả mại dâm và nhận hối lộ, chúng ta đâu phải chương trình pháp luật, sao có thể phỏng vấn ông ta được.”
Nữ biên tập viên lại kinh ngạc nói: “Chuyện này rất chấn động, khi đó đã lên báo đài, lúc đó chị còn đi học, ở trường có người nhắc đến vụ án Đạo sĩ ở Khúc Châu, em không có ấn tượng gì sao?”
Vân Gia lắc đầu, tính thời gian, khi đó cô đang học trường quốc tế ở Thanh Cảng, chỉ cách một vịnh Long Xuyên nhỏ hẹp, nhưng lại là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Đối với cô, từ “đạo trưởng” này còn xa lạ hơn cả người ngoại quốc.
Sau khi kiểm kê xong thiết bị cùng đồng nghiệp, nữ biên tập viên hỏi cô: “Em đói không? Có muốn đi ăn cùng không?”
“Ở đây à?”
“Ừ, ăn chay, mười đồng một suất, bây giờ đạo quán đang sửa sang, cũng giống như một địa điểm du lịch.”
Ban đầu Vân Gia rất tò mò về bữa chay mười đồng, còn hỏi trước có thể thanh toán bằng điện thoại không, không ngờ lại gặp may, được ăn bữa trưa miễn phí.
Anh quay phim húp mì sột soạt, đôi mắt hí trên mép bát, nhìn những người đang bận rộn ngoài kia, nói rằng Chước Duyên Quan có cung cấp bài vị vong linh, hôm nay ở đây tổ chức một pháp hội lớn, bữa chay hôm nay miễn phí vì đã có người trả tiền rồi.
Nữ biên tập viên hỏi: “So với lần trước quay ở Tử Vân Cung thì quy mô có lớn hơn không?”
“Lớn hơn nhiều.” Anh quay phim lau miệng, “Tôi vừa nghe ngóng rồi, bài vị kia đã được cúng ở đây mười năm, là tử vong ngoài ý muốn, phải siêu độ để vong linh được yên ổn. Đây là phong tục địa phương, nếu gia đình coi trọng, năm nào cũng phải làm lễ nhỏ. Lát nữa em sẽ đi hỏi xem có thể quay được chút tư liệu không.”
Nữ biên tập viên đi tìm đạo trưởng trao đổi.
Trời tối dần, mây xám trĩu nặng. Vân Gia cùng anh quay phim dời sang dưới gốc thông, quan sát trong quan.
Nữ biên tập viên quay lại nói, chuyện này đạo trưởng cũng không quyết định được, phải người làm pháp hội đồng ý mới được.
“Chị đi hỏi rồi, người đó trông không dễ nói chuyện lắm, nói quay thì được nhưng không được làm gián đoạn nghi thức, cũng không chấp nhận quay trực diện.”
“Được rồi.” Anh quay phim không kén chọn, “Nghi thức bắt đầu chưa? Mau dựng máy quay thôi.”
Nhiều đồ đạc, Vân Gia cũng cầm giúp.
Trong đàn trường vang lên tiếng chuông Tam Thanh thanh tịnh, vòng qua một dãy biển quảng cáo bằng đá, từ xa, Vân Gia thấy một người đàn ông cao ráo, mặc đồ đen đứng đầu hàng, cầm hương cúi đầu.
Rất bất ngờ, lại là Trang Tại.
Khói hương bốc lên mù mịt, tiếng chuông pháp vang vọng không dứt.
Khi đất trời tĩnh lặng, linh đài cô độc.
Vân Gia mới nhớ ra Khúc Châu là quê nhà của anh, và vừa rồi đạo trưởng nói bài vị vong linh được cúng ở đây mười năm, do tử vong ngoài ý muốn, cần siêu độ để vong linh được yên ổn.
Đạo quán không đốt đàn hương, trong mùi hương khói có mùi gỗ bách nặng nề.
Vân Gia không quen, đứng ngoài đám đông, hơi thở và tầm nhìn đều bị lớp mùi này xâm chiếm, mắt càng thêm cay.
Bất chợt, có một cảm giác xâu chuỗi nào đó như số phận đã an bài.
Cô nhớ lại lần đầu gặp Trang Tại – ba anh mất ở công trường, anh được nhà cậu mợ cô nhận nuôi.