Vân Gia khẽ rùng mình, lâm vào suy nghĩ. Nếu đồng ý, thì trong trường hợp bình thường, chắc chắn sẽ phải nói một câu “Vậy em hỏi anh trai có muốn cùng đi ăn không?”, nhưng hôm nay Vân Gia không muốn gặp người này cho lắm. Cô không có ác cảm với Trang Tại, một chút cũng không có.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Chỉ là mỗi khi nghĩ đến người này, lại có một cảm giác căng thẳng vô cớ, giống như ba ngày không gội đầu, đầu tóc vừa khô xơ vừa đầy dầu, đột nhiên được thông báo rằng phải xuống nhà gặp khách khứa. Cảm giác bị động đó, theo phản xạ có điều kiện mà kháng cự. Cô nhớ lại buổi tiệc tiếp đón do Từ Thư Di tổ chức cho cô, khi đứng ở cửa phòng nghe thấy tên Trang Tại, cảm giác lúc đó cũng tương tự. Vân Gia chợt nhận ra, Trang Tại dường như không phải là người mà cô có thể gặp một cách bình thường, hay với tâm thế của người xa lạ có thể gặp gỡ một cách thản nhiên bất cứ lúc nào cũng được. Nhưng nếu trả lời Trang Mạn rằng “Em đừng nói với anh trai em, hôm nay chị không muốn gặp cậu ấy”, thì lại có vẻ kỳ lạ, Trang Mạn có thể sẽ hỏi tại sao? Nghi ngờ liệu có phải mối quan hệ giữa hai người có vấn đề gì hay không. Đến lúc đó phải giải thích thế nào đây? Giữa cô và Trang Tại, vốn dĩ không có quan hệ gì, đừng nói đến chuyện quan hệ có vấn đề. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Dòng suy nghĩ của Vân Gia nhất thời rơi vào bế tắc. Hơn nữa, đầu óc cô như thể bị chia thành hai luồng suy nghĩ khác nhau, trong đầu xuất hiện một giọng nói khác, khinh miệt mà nhìn xuống: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải phiền lòng à?” Trong lúc cô im lặng quá lâu, Trang Mạn đã đặt điện thoại xuống, còn thay Vân Gia nghĩ ra lý do cho sự im lặng. “Chị ơi, có phải anh trai em gần đây rất bận không? Chúng ta rủ anh ấy đi ăn, chắc chắn anh ấy sẽ đến, nhưng như vậy sẽ làm lỡ công việc của anh ấy.” Lời này không phải vô căn cứ, Trang Mạn liên tưởng đến bản thân, giọng nói nhỏ nhẹ: “Sinh nhật năm nay của em, em nhất quyết muốn anh về, đã làm lỡ công việc của anh ấy...” Vân Gia hỏi: “Sinh nhật năm nay của em là sinh nhật mười tám tuổi phải không?” “Dạ! Em muốn anh trai đến cùng nhau ăn mừng, làm anh ấy bị lỡ chuyến bay.” Vân Gia an ủi: “Không sao đâu, vấn đề nhỏ như vậy anh trai em xử lý được tốt mà.” “Em cũng nghĩ vậy, nhưng mẹ em lại trách em, bà nói chúng ta không thể tự cho là chuyện nhỏ mà không kiêng nể gì làm phiền người khác, làm lỡ việc của người khác được.” Nghe những lời này, Vân Gia lập tức hình dung ra một người phụ nữ cụ thể ----- mẹ kế của Trang Tại. Đó là một người phụ nữ kiên cường, thích hợp xuất hiện trong các cảnh phim, một mình mang con gái đến Long Xuyên chữa bệnh, vẫn không bỏ lỡ bất kỳ thời gian rảnh nào để làm việc. Bà ấy không biết nhiều chữ, giao thông thành phố dày đặc và linh hoạt thường khiến bà ấy khó đi lại, không thể đi xa, chỉ có thể giúp xưởng nhỏ gần đó may vỏ đệm, tính tiền theo sản phẩm, năm xu một cái. Mỗi khi nghĩ đến cảnh đó, Vân Gia đều cảm thấy xấu hổ và áy náy, cô vô thức cho rằng đó chẳng phải là như con mối âm thầm làm việc mà không được gì sao, nhưng người kia lại kín đáo mà hài lòng cười mỉm, nói rằng việc lặt vặt cũng kiếm được không ít tiền, đủ để hai mẹ con sống ở Long Xuyên. “Mẹ em bây giờ vẫn khỏe chứ?” “Rất khỏe! Nhưng bà ấy không quen sống ở thành phố, đã về quê ở Khúc Châu rồi ạ.” Trang Mạn nhìn Vân Gia với ánh mắt sáng rực, “Chị ơi, nếu chị có cơ hội đến nhà em thì tốt quá, nhà em có nhà lớn rồi!” “Được thôi, có cơ hội thì chị sẽ đến.” Ăn xong, Vân Gia đưa Trang Mạn đến trung tâm thương mại, muốn tặng cô bé một món quà sinh nhật mười tám tuổi, ban đầu cô bé không chịu, sợ Vân Gia tốn kém thêm, nói hôm nay được ăn bữa này đã là rất vui rồi. Vân Gia ôm vai cô bé nói: “Yên tâm đi, chị rất giàu mà!” Cô bé có lẽ được mẹ dạy dỗ quá tốt, dù thế nào cũng không chịu. “Nhưng có tiền cũng không được tiêu xài bừa bãi! Anh trai em bây giờ cũng rất giàu, nhưng mẹ em nói tiền của anh ấy là cực khổ kiếm được, chúng em không thể chia sẻ nỗi cực khổ của anh, nhưng lại tiêu tiền của anh ấy, như vậy là không đúng, chị ơi, em cũng không thể tiêu bừa tiền của chị được, chị cũng có nỗi vất vả của chị mà.” Vân Gia dở khóc dở cười, chỉ thầm nghĩ, trời ơi, đứa trẻ này được dạy dỗ quá ngây ngô đơn giản rồi. “Chị thì khác với anh trai em, tiền của chị kiếm không quá vất vả, anh trai em có tiền là vì anh ấy giỏi, không giống nhau, em không cần cảm thấy vất vả thay chị đâu.” Sau một hồi mềm mỏng thuyết phục, Vân Gia đã kéo Trang Mạn vào quầy hàng của Hương Gia gần đó và mua cho cô bé một chiếc váy nhỏ. Khi ra ngoài, Trang Mạn ôm hộp quà được bọc tinh tế bằng dây ruy băng, rất thích thú và quý trọng, cười nói: “Cái này em sẽ mặc khi khai giảng!” Ban đầu Trang Mạn định sau kỳ thi đại học sẽ đến Long Xuyên tìm một công việc làm thêm, nhưng Trang Tại không cho phép, đăng ký cho cô bé học lái xe và cho cô bé một khoản tiền để đi chơi, làm quen với Long Xuyên. Cô bé xem các bài viết hướng dẫn trên mạng, cũng tự làm một danh sách của riêng mình, có những món ăn ngon và chỗ vui chơi nào, ban đầu định đi một mình, nhưng bởi vì tình cờ gặp lại Vân Gia, cô bé đã đến trường tìm Vân Gia mỗi khi đến giờ ăn, nói rằng biết chỗ nào có đồ ăn ngon và tự mình muốn mời cô đi! Vân Gia theo cô bé, ăn đủ loại món ngon từ các con phố suốt mấy ngày liền. Chiều hôm đó, khi cô đang làm việc tại tòa nhà mỹ thuật, thì gặp được Tống Chấp Lễ lên lấy đồ bị bỏ quên, hai người khách sáo chào nhau, đối phương nói: “Cô giáo Vân, dưới lầu có người tìm cô kìa.” Cô nghĩ là Trang Mạn lại đến hẹn lại lên. Tòa nhà mỹ thuật mới chưa mở cửa cho người ngoài, không có thẻ ra vào thì không vào được. Cô thu dọn đồ đạc, vội vàng đi xuống. Trong sảnh tầng một có một cô gái trẻ mặc váy không tay, vải lanh nhuộm màu xanh, thiết kế tối giản trông như váy tự may, mái tóc dài buộc hờ, đuôi tóc nhọn ra như lông chim. Ban đầu đối phương đút hai tay trong túi váy, đôi chân đi giày vải không ngừng nhón lên nhón xuống, đột nhiên quay lại, thấy Vân Gia, trên mặt hiện lên chút ngại ngùng. Có lẽ bởi vì không thể tự do vào tòa nhà này, nên cô ấy chủ động giải thích. “Tôi đang đợi người.” “Thầy Tống phải không?” Đối phương gật đầu. Phía sau Vân Gia vang lên tiếng bước chân xuống lầu, giọng Tống Chấp Lễ trong trẻo hơn thường ngày, như đang nhanh tay gõ hai nốt nhạc nhẹ trên phím đàn vậy. “A Túc.” Tống Chấp Lễ giới thiệu hai người đơn giản với nhau, cô giáo Vân từ nước ngoài trở về, và bạn gái tôi, Chương Túc. Không thấy Trang Mạn trong sảnh lớn, Vân Gia lập tức hỏi Tống Chấp Lễ: “Thầy Tống, thầy vừa nói ai đang đợi tôi thế?” Tống Chấp Lễ nói: “Ở cổng chính, là một người đàn ông.” Chương Túc bổ sung hai chữ: “Rất đẹp trai.” Tống Chấp Lễ lập tức quay sang nhìn bạn gái, vẻ mặt hơi tính toán: “ ‘Rất’ sao? Trước đây em nói không phân biệt được ngoại hình con trai cơ mà?” Bọn họ chào tạm biệt Vân Gia, đi về phía cửa bên, để lại một đoạn tranh cãi ngọt ngào đến mức nghẹt thở. “Trước đây em thật sự không phân biệt được, sau này em học được một chiêu.” “Chiêu gì?” “Người nào giống anh, em sẽ nói rất đẹp trai, kém anh thì em nói đẹp bình thường.” Vân Gia vô tình nghe được những lời ngọt ngào này, cười mỉm, đi về phía cổng chính, qua vài bậc thang, cô thấy người đang đợi mình bên cạnh chiếc URUS màu đen, nụ cười trên mặt cũng dần tắt. Vài bậc thang còn lại, Vân Gia chậm rãi đi xuống, cô nhìn chiếc xe rồi nói câu đầu tiên, giọng điệu nhạt nhẽo: “Cậu lái loại xe này vào trường học, không phù hợp đâu.” “Được, lần sau anh sẽ chú ý.” Vân Gia hiểu tại sao Chương Túc lại nói Tư Hàng trông giống Tống Chấp Lễ, hiểu nghệ thuật, gia cảnh tốt, chưa từng nếm trải khổ cực, chiều cao tương đương, dù là hai gương mặt khác nhau nhưng vẫn có khí chất tương tự. “Em gầy đi một chút rồi.” Vân Gia lập tức cắt lời anh ta: “Cậu không cần phải thương hại tôi như vậy, nếu không sẽ khiến tôi như đã làm chuyện gì bồng bột, sống cuộc sống vô trách nhiệm lắm vậy. Không phải, tôi rất ổn, mùa hè dễ mất cảm giác thèm ăn, năm nào cũng vậy, năm nay cậu mới phát hiện à?” Tư Hàng đổi chủ đề: “Cùng ăn bữa cơm nhé? Cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau.” Vân Gia đang định tìm cách từ chối, đột nhiên thấy Trang Mạn không xa đang vẫy tay về phía cô. Lý do đã có sẵn rồi. “Không được, hôm nay tôi có hẹn với người khác rồi, để lần sau nhé.” Nói rồi cô đi về phía Trang Mạn. Trang Mạn cũng không tò mò người đàn ông bên xe là ai, chỉ nhìn thêm vài lần rồi cùng Vân Gia đi đến bãi đỗ xe. Lên xe, Vân Gia không nhịn được cười, nghĩ may mà vừa rồi lời mình nói không ai nghe thấy, Tư Hàng cũng đã lái xe đi trước cô — một người tùy tiện mua một chiếc Porsche, làm sao có thể nói người khác lái xe quá phô trương được chứ? Chỉ trong chốc lát, cô lại nghĩ, cho dù Tư Hàng có biết cũng sẽ không nói cô, anh ta luôn tỏ vẻ như cầm tay không đỡ lưỡi dao, hoặc là không trả lời, hoặc là như thế nào cũng tốt, không tốt thì lập tức xin lỗi, muốn cãi nhau cũng không cãi được. Bữa ăn hôm nay, Vân Gia suy nghĩ rất nhiều, không ngờ Trang Mạn cũng không tập trung ăn lắm. Vân Gia hỏi ra mới biết, hôm nay là sinh nhật Trang Tại. Cô không nhớ sinh nhật anh, nhưng nghĩ lại, lờ mờ nhớ ra một vài ấn tượng, hình như là vào tháng tám. “Anh ấy và bạn bè, đồng nghiệp hôm nay tổ chức ở quán bar, em cũng muốn đi, em đã đủ mười tám tuổi rồi, cũng có thể đi, nhưng anh ấy không cho phép.” “Em biết quán bar đó ở đâu không?” Vân Gia hỏi, “Nếu em biết thì chị có thể đưa em qua, chỉ cần anh trai em chưa phô trương đến mức bao trọn quán, thì chúng ta chắc có thể vào được.” “Biết ạ! Ở khu trung tâm tài chính, hình như... gọi là quán bar Khiếu Chân Tâm thì phải.” “À... chắc chắn là cái tên này sao?” “Hình như là đúng ạ, em nghe anh trai gọi điện thoại nói vậy.” Vân Gia dùng điện thoại tìm kiếm “quán bar Khiếu Chân Tâm” ở khu trung tâm tài chính, không có kết quả, cô nói, quán bar trong nước cũng không đến mức đặt tên trực tiếp như vậy. “Có phải em nhớ nhầm không Mạn Mạn?” “Không nhầm đâu, đúng là nghe anh trai nói, tối nay lúc chín giờ ở quán bar Khiếu Chân Tâm.” Vân Gia suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Từ Thư Di, hỏi cô ấy có biết ở khu trung tâm tài chính có quán bar Khiếu Chân Tâm nào không, tìm mãi mà không thấy. Từ Thư Di nói: “Cậu đừng tìm quán bar Khiếu Chân Tâm nữa, tìm UMI, UmbrellaMIss đi.” Vân Gia vừa gọi điện thoại vừa báo tên cho Trang Mạn tìm địa chỉ, trong lúc chờ, cô lẩm bẩm lại tên, UmbrellaMIss, đánh giá: “Quý cô Ô Dù? Ô Dù... nhớ nhung?” Càng nghĩ cách dịch càng cảm thấy kỳ lạ, Vân Gia càng thắc mắc tại sao lại liên quan đến “quán bar Khiếu Chân Tâm” chứ. Từ Thư Di bên kia thiện ý nhắc nhở: “Cưng à, thật ra quán bar này dịch ra tiếng Trung, mọi người thích gọi là, ừm... không dùng bao.” Vân Gia lập tức hiểu ra. Cô cũng ngay lập tức chấp nhận cái tên “quán bar Khiếu Chân Tâm” có cảm giác hoài cổ thập niên chín mươi này. Cũng không hoàn toàn không hợp lý, khi không dùng biện pháp phòng ngừa, có thể có yếu tố chân thành trong đó. “Quán bar đó thiên về biểu diễn, dù có ca sĩ biểu diễn nhưng đêm khuya cũng không quá ồn ào, sao cậu lại muốn đến đó? Tối nay tớ sẽ đến BombX, chính là nơi đã hẹn cậu lần trước, cậu có muốn đến không? Tối nay có màn biểu diễn cởi đồ của các anh chàng đẹp trai, ai không đến sẽ thiệt đó!” Nghe Từ Thư Di càng nói càng hưng phấn, Vân Gia không khỏi nghi ngờ: “Không phải sau khi đính hôn cậu đều giả vờ làm thục nữ sao? Cậu không cần duy trì hình tượng trước mặt vị hôn phu nữa à?” “Anh ấy ra nước ngoài rồi! Tuần sau mới về, đương nhiên tớ phải tranh thủ tìm chút vui vẻ chứ, anh ấy về rồi, tớ sẽ chết ngộp mất.” “Được rồi...” Là bạn thân, Vân Gia cũng không quản được quá nhiều, chỉ nhắc nhở một câu, “Cậu đừng để cuối cùng chơi không kiểm soát được đấy.” Từ Thư Di tự tin nói: “Yên tâm, tớ có chừng mực mà!” Kết thúc cuộc gọi, Vân Gia đưa Trang Mạn về khách sạn mình đang ở. Hôm nay cô bé mặc váy kiểu thủy thủ, nhìn rất giống học sinh, vào những nơi không đứng đắn rất dễ bị hiểu lầm. Vân Gia giúp cô bé thay đồ, cũng tốt cho việc vào quán bar. Cái tên tiếng Anh đã gây ấn tượng mạnh cho Vân Gia, giờ hiện ra trước mắt, là một tấm biển đèn bình thường, UmbrellaMIss, chữ UMI viết to nổi bật, không có gì đặc biệt cả. Vân Gia vào, hỏi nhân viên tiếp đón, hôm nay thực sự có người tổ chức sinh nhật ở đây. Đối với các cơ sở giải trí ban đêm, chín rưỡi vẫn còn sớm, khách chưa đông đến mức khó tìm người, Trang Mạn vào chưa bao lâu, đã tinh mắt phát hiện Trang Tại ở quầy bar.