Trang Tại không hứng thú với việc tổ chức sinh nhật lắm. Bạn cùng phòng đại học của anh đến khi tốt nghiệp gặp lại mới ngỡ ngàng, hình như bốn năm đại học Trang Tại chưa từng tổ chức sinh nhật lần nào, cảm thấy bản thân đúng là thiếu sót. Trang Tại tỏ vẻ thờ ơ, nói: “Vừa đúng kỳ nghỉ hè, rời trường, cũng không tiện gặp mặt.” Thực ra, bốn năm đại học anh chưa từng có một kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông nào trọn vẹn cả.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thậm chí còn chưa từng có một tuần nghỉ ngơi trọn vẹn. Lợi ích của việc thăng tiến không ngừng, ngoài việc gia tăng tài sản thấy rõ, dường như trong việc tổ chức sinh nhật cũng thể hiện ngày càng rõ. Dù cho anh bận rộn đến mức quên cả ngày tháng, quên cả sinh nhật, thì vẫn có rất nhiều người nhớ giúp anh. Rạng sáng đã có thể nhận được email chúc mừng sinh nhật từ khắp nơi, vào công ty thì không ngớt những nụ cười kèm theo câu “Tổng giám đốc Trang, sinh nhật vui vẻ”. Anh đi qua, gật đầu đáp lại từng lời chúc một. Là nhân vật chính của sinh nhật, mặc dù không thích náo nhiệt, nhưng trong ngày sinh nhật cũng phải tổ chức một buổi tiệc nhỏ đơn giản để ăn mừng, xã giao bình thường, để không giống như hồi trung học, xa lánh mọi người. UmbrellaMIss nằm gần công ty, đôi khi làm thêm giờ xong, nếu không quá mệt, Trang Tại cũng thường cùng bạn bè hoặc khách hàng đến đây uống một ly. Lần đầu tiên anh đến đây, là do khách hàng nhiệt tình mời. Lần đó chỉ coi như một buổi xã giao khó từ chối, ngồi xuống gọi một ly Cosmopolitan, loại rượu này nữ giới thích, màu hồng nhạt do nước ép nam việt quất pha loãng, hương chanh tươi mát và chua chua, vị trái cây đậm đà, vừa đẹp vừa dễ uống. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Ngồi xuống, khách hàng đang trò chuyện với anh. Chỗ bọn họ ngồi không ở phía trước, chỉ thấy xa xa có người ôm đàn guitar lên sân khấu. Đêm đó đã rất khuya, tiếng guitar và giọng nữ trong trẻo hơi khàn nhẹ nhàng hát, anh ngồi ở góc, nhìn qua, như một chiếc máy nhắc lời, từng câu trong bài hát cũ mà anh đã nghe nhiều lần, đều lọt vào tim. Sau đó, quán bar này trở thành nơi anh thường xuyên lui tới. Những năm qua, không phải anh không biết một số người đánh giá anh sau lưng, nói rằng anh đúng là biết co biết duỗi, biết xu nịnh, dựa vào những kỹ năng đó mà đứng vững tại Tập đoàn Vân Chúng. Đôi khi anh ước mình thực sự có những kỹ năng như họ nói, ít nhất thì sẽ không nhàm chán như vậy, đến Long Xuyên mười năm, trên người anh vẫn còn cảm giác bối rối như lần đầu ngồi trong phòng khách nhà họ Lê, chỉ là anh đã thông minh hơn, không dùng cách liên tục bấm khớp ngón tay để giải tỏa, bị người khác nhìn ra ngay. Trong tình huống hôm nay, cấp dưới hiểu chuyện, bỏ qua những trò chơi uống rượu ồn ào, anh cũng không muốn ngồi không làm mất hứng, từ ghế dài đứng dậy, một mình ngồi ở quầy bar. Chẳng mấy chốc, đã có người đặt ly xuống, ngồi vào chỗ bên cạnh anh. Chỉ là anh nói chuyện rất vô vị, cứng nhắc, không theo kịp tình huống, đã ra ngoài chơi, không cần đụng vào tấm sắt tìm phiền phức, cô gái kia cũng cầm ly rời đi. Bởi vì là khách quen, nên người pha chế mặc áo gile đen nhận ra Trang Tại, vừa lắc bình shaker, vừa đùa: “Để lát nữa tôi đề nghị ông chủ, lần sau anh đến, chỗ ngồi ở quầy này phải thu thêm phí, vị trí hot,” Nói rồi liếc mắt nhìn, hạ giọng cười, “Nhìn kìa — lại có người tới nữa kia.” Lời vừa dứt, bên cạnh Trang Tại có người ngồi xuống, tóc xoăn, môi đỏ, cả người tỏa hương thơm. “Thấy chỗ này không có ai, tôi ngồi đây, anh không phiền chứ?” “Không phiền, cứ ngồi đi.” Trang Tại phớt lờ ánh mắt chớp nháy của người pha chế, vừa nhìn tin nhắn điện thoại, vừa đẩy cái ly trống ra, “Chivas, như cũ.” Động tác đẩy ly, lộ ra cổ tay. Người phụ nữ bên cạnh nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, suy nghĩ một lúc, rồi vén tóc bên má, chống cằm, rất hiểu biết mà nói: “HUBLOT Big Bang, kiểu dáng hơi... trẻ, quá trẻ trung, không hợp với anh, anh là loại người —” Giọng nói mềm mại kéo dài, câu từ cũng trở nên uyển chuyển, “Hormone rất mạnh, càng không nói chuyện càng có sức hút, tôi nói có đúng không?” Lời thoại này, chẳng xa lạ gì cả, không ngoài dự đoán, cho dù anh có trả lời thế nào, tiếp theo đối phương đều sẽ dùng giọng kinh ngạc mà nói, thật ra khi anh nói chuyện càng có sức hút hơn. Trang Tại không trả lời câu hỏi, mà giơ cổ tay lên. “Không phải HUBLOT, hàng giả.” Đối phương lập tức đánh giá lại anh, dường như đang tìm kiếm những thứ giả khác, nhưng anh không quan tâm đến ánh mắt khinh thường đó, chỉ đưa ly lên uống. Người đã đi, chỗ lại trống. Người pha chế thì tò mò, nhìn chiếc đồng hồ đen trên cổ tay Trang Tại. Đồng hồ loại xa xỉ, trừ khi là hàng giả rõ ràng, nếu không thì người ngoài sẽ không thể nhìn ra điểm đặc biệt, hơn nữa Trang Tại ăn mặc không tồi, áo sơ mi trắng dù làm việc cả ngày, cổ tay áo tùy ý xắn đến cánh tay, vẫn có thể thấy chất liệu rất tốt, hơn nữa anh thường đến, gọi rượu cũng không rẻ, người như vậy không có lý do gì để tiếc tiền mà mua một chiếc đồng hồ giả cả. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến người pha chế kinh ngạc, suýt nữa không bắt được chai rượu đang lắc. Một cô bé mặt mũi non nớt, trang điểm nhẹ, mặc váy ngắn cũng không giấu được tuổi, chạy đến, vui vẻ gọi: “Anh ơi!” Trang Tại quay đầu lại, chân mày khẽ nhíu: “Em đến đây làm gì?” “Em đã đủ mười tám tuổi rồi! Đương nhiên có thể đến, anh đoán xem ai đưa em đến?” Cô bé không giấu được lời, không đợi Trang Tại đoán, đã tiết lộ đáp án, “Là chị gái đó! Chị Vân Gia đưa em đến, chị ấy ở đằng kia kìa, chị ấy bảo em hỏi anh, chúng ta có tiện qua đó không, nếu không tiện thì chị ấy sẽ đưa em sang chỗ khác ngồi.” Ghế chân cao ở quầy bar, rõ ràng là anh đã ngồi rất lâu rồi, nghe thấy tiếng gọi, nhìn về phía sau, lại có cảm giác cứng đờ thấy rõ. "Được chứ, Thạch Tuấn và mọi người đều ở bên kia, nếu em muốn chơi thì có thể tìm anh ấy, nhưng không được uống rượu." Ngay cả giọng nói cũng có chút không tự nhiên khó có thể nhận ra, chỉ có ngón tay nắm chặt ly đến mức nổi gân, thể hiện rõ sự bất an. "Được ạ! Anh Thạch Tuấn thì em biết rồi, vậy em đi gọi chị qua nhé!" Cô bé hớn hở chạy đi. Người đàn ông phía sau lưng cô bé ngừng lại một chút, việc đầu tiên anh làm sau khi lấy lại tinh thần là nhanh chóng tháo đồng hồ trên cổ tay, đẩy vào phía sau quầy bar. Anh nói: "Giữ giúp tôi." Mặc dù người pha chế kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại nói OK, cất chiếc đồng hồ đen vào một cái ly đã được lót vải sạch, sau đó anh ấy vừa lau những cái ly khác, vừa nhìn về cùng hướng với Trang Tại. Người mới đến mang đôi giày cao gót quai ngang, dây trắng càng làm tôn lên làn da trắng mịn trên mu bàn chân, tỉ lệ cơ thể rất đẹp. Trên người cô là một chiếc áo sơ mi xếp ly màu hồng nhạt, thiết kế không đối xứng, tạo nên khí chất ngọt ngào nhưng không kém phần tinh tế, phía dưới là một chiếc quần jeans ôm màu xanh nhạt, từng bước đi đều khiến người ta phải ngắm nhìn. Trong những bộ trang phục của các quý cô tối nay, bộ này không phải là độc đáo nhất, nhưng với một người có điều kiện tốt như cô thì mặc gì cũng đẹp. Vân Gia bước tới ngồi xuống, ra hiệu cho người pha chế: "Một ly Cosmopolitan," Nói xong mới mỉm cười nhìn Trang Tại: "Sinh nhật vui vẻ, tớ dẫn Mạn Mạn đến, hy vọng là không làm phiền cậu chứ? Tớ nghĩ con bé sắp vào đại học rồi, có thể đến những nơi như thế này trải nghiệm một chút, mong cậu không cảm thấy tớ phiền phức." "Không sao, chỉ là hai người sao lại..." Anh nhất thời không biết nên hỏi hai người tình cờ gặp nhau hay đã quen thân đến mức có thể dẫn con bé ra ngoài chơi. Vân Gia hiểu ý, cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ Trang Mạn lại không nói gì với anh trai, cô đành tự mình giải thích: "Tớ có mở buổi nói chuyện với tân sinh viên tại Học viện Nghệ thuật Long Xuyên, Mạn Mạn là sinh viên mới." Trang Tại gật đầu: "Đúng là trùng hợp thật." Vân Gia nhìn về phía Trang Mạn đang ngồi cùng Thạch Tuấn, cười nói: "Đúng là trùng hợp." Ly rượu được đẩy đến trước mặt, Vân Gia nhấc lên nhấp một ngụm. Bài nhạc nền với tiết tấu nhanh làm mọi người phải gật đầu theo nhịp bỗng dừng lại, một nữ ca sĩ tóc dài màu xám tro bước lên, tay có hình xăm từ ống tay áo rộng, giơ lên ra hiệu cho người điều khiển ánh sáng, đèn lập tức tối xuống. Một bài hát tiếng Anh quen thuộc với Vân Gia bắt đầu vang lên. Vân Gia vừa xoay ghế cao, ánh đèn vũ trường mờ ảo vừa chiếu qua Trang Tại. Anh không thoải mái mà nhắm mắt lại, dường như chờ đèn đi qua, bị ánh đèn mờ ảo đột kích, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, sự mệt mỏi tích tụ lâu ngày, thoáng hiện ra nét tan vỡ. Mắt Trang Tại bị ánh đèn làm chói, khi mở ra có chút mờ ảo. Mà sau lúc mơ hồ đó, Vân Gia lặng lẽ nhìn anh, khi bốn mắt giao nhau, cô nhanh chóng rời ánh mắt đi, tay tìm ly rượu, nắm chặt quai ly. Cảm nhận được sự bối rối của cô, Trang Tại chủ động mở lời. "Hôm đó, rượu mà anh ta nhét vào cốp xe thật sự là Romanée-Conti à?" Vân Gia ngẩn ra một chút, phản ứng lại "Ừm" một tiếng "Vậy chắc là giả." Lông mày Vân Gia nhíu lại: "Hả? Giả sao?" Cô hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này, lúc đó chỉ nhìn qua rồi nổi giận với Trang Vĩ. "Có phải rượu Hồng Tinh Nhị Oa Đầu đâu mà dễ mua để tặng người khác chứ," Anh nhấc ly lên rượu hỏi người pha chế, "Ở đây có Romanée-Conti không?" Người pha chế cười lớn: "Ngài đừng nói giỡn chứ." Giờ phút này, biết được sự thật, Vân Gia tức giận: "Sao lại có loại người như vậy chứ, có việc cần nhờ người ta mà lại tặng rượu giả, đúng là quá đáng." "Thế này thì có gì là lạ chứ, có một số người có việc nhờ người khác còn đâm sau lưng người ta nữa kìa," Lỡ miệng nói ra điều này như đã trải nghiệm rồi, Trang Tại có chút hối hận, sợ Vân Gia hỏi tiếp, anh nhìn lên sân khấu, chuyển chủ đề, hỏi người pha chế, "Không phải chỉ cuối tuần mới có liveshow sao?" "Anh là người phát hiện Đàm Vy, sinh nhật anh, cô ấy nhất định phải đến chứ." Bởi vì câu này, nên Vân Gia nhìn kỹ lại nữ ca sĩ trên sân khấu, mặc áo thun rộng thùng thình, giọng hát không cao nhưng chất giọng rất đặc biệt, như tiếng gió xào xạc qua lá cây, khàn khàn và độc đáo. Nghe kỹ, cô không khỏi bất ngờ nói: "Tôi cảm thấy, giọng cô ấy hơi giống, giống..." "Giống cậu." Hai từ trầm thấp và chắc chắn vang lên ở bên cạnh, Vân Gia chợt ngẩn ra, rồi ngầm chấp nhận câu trả lời này, lại sửa lại: "Đúng là có chút giống tớ trước đây, nhưng tớ chỉ ở mức nghiệp dư thôi, cô ấy giỏi hơn tớ nhiều, giờ tớ không thể hát ra cảm giác này nữa, cũng lâu rồi không hát." Nói đến trước đây, Vân Gia bất ngờ hỏi người pha chế: "Này! Ở đây có thể yêu cầu bài hát không?" "Được chứ, nhưng ở đây yêu cầu bài hát phải trả thêm phí." Người pha chế đưa tới một cuốn sổ trống. "Âm nhạc là vô giá mà," Vân Gia vừa nói vừa viết nhanh vào cuốn sổ, sau đó đưa cho người pha chế, chỉ tay về phía Trang Tại, "Ghi vào tài khoản của ông Trang." Trang Tại khẽ mỉm cười, nhìn phục vụ cầm tờ giấy lên sân khấu tìm Đàm Vy, Đàm Vy nhìn tên bài hát, có lẽ cô ấy hỏi ai yêu cầu, chỉ tay về phía Vân Gia, rồi làm động tác chào đầy phong cách với Vân Gia. Vân Gia khẽ chạm ngón tay lên môi, cười và gửi một nụ hôn gió. Âm nhạc độc đáo vang lên, ngón tay đang gõ nhẹ lên thành ly của Trang Tại bỗng dưng cứng lại, từ từ cong lên, mãi không hạ xuống. Câu "Trong tất cả cảnh vật đã đổi thay, em vẫn thích anh nhất" vang lên, sau đó là một đoạn giai điệu, trong khoảng nghỉ, Vân Gia nhìn lại sân khấu, ngón tay của Trang Tại mới nắm chặt ly trở lại. "Vừa rồi nói cậu là người phát hiện, là cậu bắt đầu đầu tư vào âm nhạc à?" "Không phải." Trang Tại trả lời. Lần đầu tiên đến đây với khách hàng, vừa hay là ngày Đàm Vy thi tuyển ở quán bar, hôm đó là buổi thử giọng, cách đánh giá là dựa vào tiền tip của khách hàng. Đêm đó Trang Tại là một vị khách rất hào phóng. Biết được điều này, lại nhớ đến buổi tiệc chào đón trước đây những người giàu có nói Trang Tại và nữ ca sĩ có mối quan hệ tốt, Vân Gia cong môi cười và khen anh: "Cậu có con mắt tinh tường đấy, sao anh không giúp cô ấy ra mắt làm ca sĩ luôn đi?" "Cậu nghĩ tớ là ai chứ? Còn có thể giúp người ra mắt làm ngôi sao sao." Anh nhàn nhạt cười tự giễu. Vân Gia nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp điệu êm dịu, người rất thư thái thả lỏng, nói chuyện không còn gò bó nữa, nửa đùa nửa thật: "Đừng tự ti như vậy chứ, tổng giám đốc Trang. Đợi thêm ----- hai ba năm nữa ha? Sao lại không thể giúp được chứ? Với năng lực và thành tựu của cậu, vào hội đồng quản trị ở tuổi ba mươi cũng không phải không thể đâu." Cô nói đùa mà không hề suy nghĩ, nhưng Trang Tại lại không cười đáp lại. Ngược lại, trong tiếng nhạc êm dịu, anh trông có vẻ nghiêm túc hơn. "Vào hội đồng quản trị ở tuổi ba mươi..." Anh nhìn Vân Gia đang nhún vai và khẽ hát theo, "Trừ khi tớ có thể cưới cậu." Giọng anh không lớn, nhưng khoảng cách quá gần, Vân Gia ngừng lại, không nhún vai không đung đưa nữa, dường như thời gian ngừng lại một chút. Cô vừa hé môi, chưa kịp nói gì. Thì Trang Tại đã lên tiếng trước. Anh cười thoải mái: "Là cậu đùa trước mà." Vân Gia phản ứng chậm một chút, rồi cũng cười, trong không khí bình thường trở lại, cô không khỏi cảm thán: "Trước đây chỉ nghe mợ nói cậu thay đổi nhiều, bây giờ tớ mới cảm nhận được, trước đây cậu không bao giờ nói đùa cả." "Con người luôn thay đổi mà." Ca khúc trên sân khấu sắp kết thúc, họ cũng không nói thêm gì, lặng lẽ nghe nhạc.