Trang giấy trắng

Đàm Vy vừa uống rượu vừa quan sát Trang Tại nhìn tờ giấy với ánh mắt sâu thẳm nhưng im lặng, dù chỉ là khách quen, cô ấy cũng hiểu phần nào tính cách của Trang Tại, biết rằng không hỏi được gì, trực tiếp vỗ bàn, đi hỏi người pha chế đứng gần đó. “Ê ê! Có chuyện gì không? Cô nàng xinh đẹp vừa nãy là bạn gái anh ấy à?” Người pha chế nở nụ cười khó nói.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Hình như có chút chuyện, nhưng hình như cũng không có.” Nói xong, anh ấy lấy chiếc đồng hồ từ cái ly rỗng dưới quầy bar, nhẹ nhàng đặt trước mặt Trang Tại, “Trả lại cho chủ nhân này.” “Cảm ơn.” Trang Tại đeo lại đồng hồ vào cổ tay, khiến người pha chế càng tò mò: “Chiếc đồng hồ này thật sự là giả à?” “Người ta là tổng giám đốc Trang đấy! Tầng trên kia toàn là tinh anh, giàu có! Đeo đồng hồ giả? Anh đang đùa à.” Đàm Vy nói. Trang Tại thản nhiên: “Giả đấy.” Đàm Vy mắt tròn mắt dẹt. Còn chưa kịp truy hỏi, thì từ phía sau một giọng nói khác lớn tiếng chen vào, không ngại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Vy Vy! Lâu rồi anh không tới, có nhớ anh không?” Đàm Vy quay đầu thấy Lê Dương, nhìn anh ấy như thấy một đống rác sống đi trên mặt đất, lập tức xị mặt xuống, trước khi rời đi còn mang theo cả ly rượu của mình. “Vy Vy? Ai cho phép anh gọi vậy? Đúng là ghê tởm mà.” Lê Dương nhìn bóng lưng của Đàm Vy rời đi, mặt đầy thắc mắc: “Sao tôi vừa đến cô ấy đã như vậy rồi? Dù gì cũng từng là anh hùng cứu mỹ nhân, coi như bạn bè vào sinh ra tử, không nhớ đến cái tốt của tôi sao?” Người pha chế cũng nhớ Lê Dương, cười khúc khích: “Anh cứu mỹ nhân quá giỏi, nếu anh không đập chai rượu vào người ta, thì cô ấy cũng tự xử lý được, không phải lần đầu gặp khách kiểu đó, anh đập chai rượu xuống, kết quả là cùng vào đồn cảnh sát, nếu không phải là anh Trang đến kịp, chắc đã phải qua đêm ở đó rồi, cô ấy nhớ cái gì của anh chứ?” Nói đến chuyện này, Trang Tại nhắc nhở Lê Dương: “Nếu anh sĩ diện, thì có thể không nói chuyện này, nhưng đừng truyền bá lung tung được không.” Lê Dương gãi đầu, thừa nhận chuyện này đúng là anh ấy sai. Nhưng anh ấy tự cho rằng mình không lan truyền bậy bạ, chỉ là khéo léo giấu đi phần không mấy tốt đẹp của mình trong sự kiện, những người khác tự tưởng tượng, thêm mắm dặm muối mà thôi. Ai bảo thằng nhóc Trang Tại này có quan hệ quá tệ trong cái hội của bọn họ, chẳng ai mong anh ấy được sống tốt cả, có chuyện gì dính đến anh ấy, ai cũng hào hứng lan truyền đi. Cái này thì anh ấy phải tự mình phải tự kiểm điểm chứ. Lê Dương nghĩ thầm, bản lĩnh thì không nhỏ, nhưng có ích gì chứ, làm người quá kém cỏi. Anh ấy cười hề hề đáp lại coi như cho qua chuyện, bày ra thái độ nghiêm túc, nói đến tìm Trang Tại để bàn về chuyện thu mua vườn nho. “Cái tên anh họ tên Trang Vĩ kia của cậu đúng là khó đối phó, may mà gặp được tôi.” Giọng điệu đầy đắc ý của anh ấy khiến Trang Tại nghe xong cũng mỉm cười, thậm chí còn có ba phần đồng tình. Lưu manh gặp kẻ vô lại, đúng là kỳ phùng địch thủ. Anh dùng ly của mình chạm vào ly của Lê Dương, giọng điệu bình thản càng tỏ rõ sự chân thành: “Tôi luôn tin chỉ có anh mới làm được chuyện này.” Lần đầu tiên được Trang Tại khen một cách nghiêm túc, Lê Dương có chút tự hào, uống ngụm rượu này vào, cổ họng cũng thấy dễ chịu. Anh ấy quen biết Trang Tại đã lâu, lần đầu tiên hai người ngồi cùng nhau trò chuyện uống rượu thân thiết như anh em. Trước đây, tuy không đến mức căng thẳng, nhưng cũng gần như là ngầm đấu đá, chủ yếu là anh ấy đơn phương gây sự, còn Trang Tại không đáp lại. Tuy nhiên sự phớt lờ này cũng là một kiểu sỉ nhục, Lê Dương càng không thể bỏ qua, chỉ nghĩ, thằng nhóc này, dám ra vẻ ở nhà tôi à! Kể từ khi đi du lịch tốt nghiệp về thấy trong nhà bỗng dưng có thêm một người, Lê Dương đã không ưa Trang Tại rồi. Ban đầu anh ấy không hiểu, mình vừa rời nhà đi học đại học ở thành phố khác, thì ba mình đã dẫn một đứa trẻ về nhà, anh ấy thậm chí còn nghi ngờ Trang Tại là con riêng của Lê Huy, bây giờ nói là vì tai nạn công trình mà nhận nuôi, chỉ là tìm cái cớ, bịa lý do, rồi đưa về nhà mà thôi. Kết quả điều tra ra, Trang Tại và Lê Huy hoàn toàn không có liên quan gì cả. Anh sinh ra ở một trạm y tế nhỏ ở thị trấn Phụ Đường, khi học tiểu học thì ba mẹ ly hôn, nghe nói mẹ ruột xinh đẹp của anh đã bỏ chạy theo một ông chủ giàu có. Ba anh nuôi dưỡng anh, sau đó tái hôn. Trang Tại học cấp hai mới lên thị trấn học. Ba anh, Trang Kế Sinh, không có nhà ở thị trấn, nhưng nhà bác anh thì có. Nhà bác anh đồng ý đón Trang Tại về học với điều kiện là Trang Kế Sinh phải cho họ mượn tiền để mua đất, lập vườn nho như hiện nay. Trang Kế Sinh đồng ý, lấy phần lớn tiền tiết kiệm ra để hỗ trợ anh trai. Nhưng sau đó, bác anh trở mặt, nói rằng anh họ Trang Vĩ mới cưới vợ, một gia đình đông người sống cùng nhau, Trang Tại là một thiếu niên, ở cùng không tiện. Chuyện đó cũng đành bỏ qua. Trang Kế Sinh không có học vấn, nhưng lại rất coi trọng việc học của con trai, để con có thể yên ổn học ở thị trấn, ông đã tốn không ít tiền để gửi Trang Tại ở nhà thầy giáo. Nhưng Lê Dương nghe nói điều kiện không tốt lắm, nhiều học sinh chen chúc trong một phòng, ba bữa ăn cũng không hơn cơm canteen là mấy. Có thể nói, trước khi Lê Huy nhận nuôi anh, Trang Tại chưa từng đến Long Xuyên, anh có cha mẹ, không chỉ có, mà còn có một cha hai mẹ, ba ruột mất, mẹ ruột sau ly hôn thì bỏ chạy, mẹ kế thì mang theo con gái riêng của mình. Chẳng ai cần anh cả. Dù sau này Trang Tại không còn bị nghi là con riêng của Lê Huy nữa, nhưng Lê Dương vẫn không ưa anh. Lê Dương có bản tính ham chơi, từng chơi thử hip-hop rock, nhưng do điều kiện của bản thân không cho phép, chỉ có thể chơi qua loa, cũng từng mơ ước trở thành một thiếu niên esports, nhưng cũng bị điều kiện bản thân cản trở. Nói chung, chuyện gì không chính đáng anh ấy đều thử qua hết cả rồi. Bạn bè xung quanh đều là những kẻ tương tự, điều kiện gia đình không tệ, Lê Dương là con một, ba mẹ tuy mắng chửi nhưng rồi ai lo cũng đêu việc người nấy, cũng quên luôn, lần sau muốn mắng thì không biết đến năm nào tháng nào mới nhớ ra. Lê Dương vốn thuộc loại ăn chơi trác táng, ăn no chờ chết, cũng rất thích thú. Nhưng từ khi Trang Tại đến, trời như đổi khác hoàn toàn. Lê Dương bắt đầu bị mắng vô cớ. Anh ấy còn nhớ rõ, lần đầu tiên Trang Tại thi kiểm tra toàn trường, thật đúng là con mẹ nó tranh đua, lại thi vào top 10 của khối, thông minh như vậy ai mà biết có phải ăn cắp não người khác rồi gắn vào mình không! Lê Dương cũng học ở trường Quốc tế Bồi Anh, anh ấy biết rằng khối trung học có truyền thống, mỗi khi tổ chức họp phụ huynh toàn khối, sẽ mời phụ huynh của các học sinh top 10 lên chia sẻ kinh nghiệm giáo dục. Hôm đó, Trần Văn Thanh hoàn toàn không chuẩn bị nhưng lại vô cùng nổi bật. Các phụ huynh top 10 khác đều biết trước kết quả của con mình, bài phát biểu chuẩn bị hai ba trang giấy, không sai chính tả một chữ, viết hoa mỹ về cách giáo dục, cách nuôi dạy, dài lê thê. Chủ nhiệm khối hô to: “Sau đây mời phụ huynh của học sinh lớp 10-9 Trang Tại, lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm giáo dục, mọi người vỗ tay hoan nghênh!” Trần Văn Thanh với vẻ mặt ngơ ngác bước lên sân khấu, cầm lấy micro. Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm, đầu óc bà ấy hoàn toàn trống rỗng, dáng vẻ lúng túng này trong mắt người khác lại thành ra cố tình khiêm tốn, cuối cùng, Trần Văn Thanh ngập ngừng phát biểu lần đầu tiên trong đời trước mặt mọi người. “Ừm thì... thật ra, tôi không có kinh nghiệm gì về giáo dục con cái để chia sẻ cả, tôi không hay quản con, chủ yếu là tôi nghĩ việc học của con trẻ, quan trọng nhất là vui vẻ, muốn học thì học.” Những lời này, không phải là lần đầu Trần Văn Thanh nói. Trước đây khi nhận được kết quả tệ hại của Lê Dương, bà ấy cũng dùng câu “vui vẻ là chính, muốn học thì học” để miễn cưỡng biện minh. Nhưng lần này thì sao? Cùng một câu nói, nhưng với tư cách là phụ huynh của học sinh top 10, vừa khiêm tốn vừa nổi bật, chẳng khác nào kiểu khoe khoang ngầm cao cấp nhất cả. Cái gì? Con của các người đều phải dùng một loạt phương pháp dài hai ba trang giấy để dạy dỗ sao? Còn con nhà tôi thì không, chúng tôi vui vẻ là chính. Giáo dục nhàn hạ, con cái giỏi giang. Xuống khỏi sân khấu, các phụ huynh khác đều nhìn bà ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ, khen bà ấy đúng thật sự là người chiến thắng trong cuộc sống. Được thể hiện, thỏa mãn cái danh phụ huynh học sinh giỏi. Về đến nhà, hôm nay phô trương bao nhiêu, thì lại càng thấy chán nản bấy nhiêu, Trần Văn Thanh càng nghĩ càng tức, càng tức càng khó chịu, cuối cùng gọi điện cho Lê Dương đang lê lết ở một trường đại học hạng ba nào đó. Mắng hơn một tiếng đồng hồ, đến khi sắp khóc nghẹn đến nơi rồi, thì Trần Văn Thanh mới vừa khóc vừa kể lể những năm qua bị chê cười và khổ sở vì giáo dục con như thế nào, mà Lê Dương đã đáp lại thế nào! “Con là cái đồ vô tâm không có chí tiến thủ! Con làm mẹ thất vọng buồn lòng lòng biết nhường nào!” Ở đầu dây bên kia, Lê Dương như bị tát hai cái bạt tai, không hiểu tại sao bị đánh, vừa tức vừa bực, không phải chứ, anh ấy đã vào đại học rồi, mà mẹ vẫn còn lôi chuyện cũ ra mắng, tìm ai mà nói lý bây giờ đây, ai mà chịu nổi chứ. Chuyện này không phải một hai lần, mỗi lần vì Trang Tại mà bị mắng, anh ấy đều ghi nhớ vào đầu, tìm cơ hội trả lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui