Lê Dương nghĩ thầm, con mẹ nó không có nhà chúng tôi, cậu có được học hành hay không còn chưa biết, cậu đến nhà tôi hưởng ngày tốt lành thì thôi đi, lại còn tát vào mặt tôi, làm tôi mất mặt, phá hỏng ngày lành tháng tốt của tôi, cậu cứ đợi đấy, không chơi chết cậu thì tôi không thôi! Anh ấy tức giận ngút trời, đã gần như sắp nổ tung. Còn Trang Tại lại vẫn cứ sống theo cách của mình, lại — con mẹ nó, không thèm để ý đến anh ấy!Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lê Dương tức đến mức suýt nữa thì chết đi ba lần, được lắm! Rất tốt! Muốn lên mặt với ông đây à? Cậu ra ngoài hỏi thăm người ta xem, bàn về vụ lên mặt, ông nội cậu Lê Dương chưa từng thua ai bao giờ. Đợi đấy cho ông, không chơi chết cậu không thôi! Nhiều năm như vậy, anh ấy và Trang Tại cứ như thế mà sống, thù lớn không có, thù nhỏ thì nhiều, đến hôm nay mới có chút dấu hiệu hòa giải. Giờ đây Trang Tại chịu cho anh ấy mặt mũi, để anh ấy thoải mái, nói đến chuyện thu mua vườn nho, Lê Dương báo cáo lại quá trình một cách đầy hứng khởi. Trang Vĩ biết Lê Dương đại diện cho Tây Mạn đến, ban đầu thái độ rất kiêu ngạo, nhìn Lê Dương từ trên xuống dưới, thấy anh ấy không giống quản lý kinh doanh, mà giống ca sĩ hip-hop hơn. Lê Dương tỏa ra khí thế bừng bừng, nói rõ ý định, Trang Vĩ cũng không kiềm chế, mở miệng là một tràng mỉa mai. “Ôi trời đất ơi, thật là sơ suất quá, không ra tiếp đón từ xa, là muốn thu mua vườn nho của chúng tôi phải không, lúc đầu tôi nghe không rõ, nghe anh nói tôi còn tưởng anh muốn hát rap... rap cái gì đó phải không?” Trang Vĩ tỏ vẻ đau đầu, bịt tai lại, hỏi người bên cạnh, rồi lại tránh xa, nói: “Ôi trời ơi, thật là ngại quá, tôi sợ nghe cái đó lắm.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lê Dương lập tức đen mặt, đội ngược chiếc mũ lưỡi trai đính đinh lên đầu lại, càng giống một rapper hơn. Anh ấy trực tiếp ném tài liệu giới thiệu của Tây Mạn cho Trang Vĩ, nói rằng không hiểu thì xem, còn chế giễu đối phương, học theo dáng vẻ của anh ta vừa rồi, hỏi người bên cạnh: “À thì, tốt nghiệp cấp hai, chắc là biết đọc chữ hết chứ?” Người bên cạnh gật đầu, nói chắc là biết hết. Lê Dương yên tâm cười cười, nói vậy tốt, đợi lát nữa nếu ông chủ Trang có chữ nào không biết, thì cậu đọc giúp anh ta nhé. Người bên cạnh nói được. Thế là Trang Vĩ cũng đen mặt. Mấy tờ giấy đó, anh ta không thèm nhìn, hừ một tiếng: “Khách sạn nghỉ dưỡng Tây Mạn, tôi biết, tôi rất quen! Người phụ trách khách sạn của các cậu, tổng giám đốc Trang, cùng họ với tôi.” Trang Vĩ nói anh ta là anh trai của Trang Tại, muốn gặp Trang Tại. Lê Dương nói, “Trùng hợp thật đấy, tôi cũng là anh của cậu ấy đây.” Giải thích xong quan hệ giữa mình và Trang Tại, Lê Dương tiện thể tiết lộ hai người đã không hòa thuận từ lâu, từ khi Trang Tại đến nhà mình, anh ấy đã ghét Trang Tại đến mức ngứa răng, để Trang Vĩ bỏ ý định thông qua Trang Tại để kết thân với mình. Trang Vĩ lại lải nhải thêm một tràng dài, câu nào cũng không rời Trang Tại. Lê Dương nhăn mày, nghe đến khó chịu, lập tức nói thẳng: “Đừng Trang Tại này Trang Tại kia nữa, ai ở đây cũng vô ích thôi, việc này Trang Tại không làm chủ được, nếu anh đã quen thuộc với Tây Mạn như thế, thì anh cũng nên biết phía sau Tây Mạn là tập đoàn gì, Tập đoàn Vân Chúng, cái đó không hề liên quan gì đến Trang Tại cả, Vân Tùng Lâm là chú của tôi, việc này, bây giờ do tôi quyết định!” Anh ấy nắm trong tay tài liệu Trang Tại chuẩn bị trước, không chút e ngại, nói với giọng điệu ngạo mạn, “Đất đai chỗ anh, tôi đã điều tra rồi, kinh doanh không tốt, thu không đủ bù chi, tổn thất không ít đúng không? Hai cổ đông nhỏ kia đều đang kêu đòi rút vốn rồi, anh đang không có tiền đúng không? Giá mà tôi đưa cho anh, anh cũng không tìm được người thứ hai đâu, đống nát bét này không ai thèm nhận, nói thật thì tôi cũng không thèm nhận đâu, chẳng qua là Trang Tại — chính là cái người mà anh nhắc đi nhắc lại đó,” Lê Dương sờ sờ mũi, cười khẩy, “Cậu ta còn đàng hoàng chán, còn biết nghĩ cho các anh, nhận được thì nói luôn.” Việc này dĩ nhiên không dễ dàng đồng ý như vậy, Lê Dương cũng hiểu điều đó. Bề ngoài, anh ấy ra vẻ thư thả, không vội vã, ném hợp đồng cho Trang Vĩ, để bọn họ tự suy nghĩ, quay đầu lại ngầm tìm đám bạn hạng hai của mình giả làm ông chủ thứ hai có ý định thu mua. Trang Vĩ bên kia mắc câu, tưởng mình trở thành miếng mồi ngon, muốn nâng giá ở cả hai bên, phía bên kia kéo dài mấy vòng, giá vẫn thấp hơn một chút so với Lê Dương. Đến lúc cuối cùng, ông chủ bên kia trực tiếp gọi điện cho Trang Kế Đường, đối tác tiềm năng thái độ thay đổi 180 độ, nói thẳng là không muốn mua nữa. Trang Vĩ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhất định muốn hỏi cho rõ. Đối phương lúng túng, diễn xuất rất tự nhiên, cuối cùng nói: “Trước đây không biết là cạnh tranh với nhà họ Lê, cho nên mới có ý định, bây giờ biết rồi, làm sao chúng tôi có thể vì một vụ làm ăn nhỏ mà cắt đứt con đường sau này của mình chứ.” Ngay sau đó lại ra vẻ thật tình chân thành, bởi vì đã uống với Trang Vĩ mấy bữa rượu, thật lòng xem Trang Vĩ là anh em, khuyên khéo rằng bọn họ nên bán cho Lê Dương đi. Có một màn “trắc trở” như thế, cho dù ba con Trang Kế Đường có nhẫn nhịn đến đâu, vẫn còn cố gắng nghĩ cách khác, thì hai cổ đông nhỏ kia cũng sẽ không để cho ba con bọn họ kéo dài thêm. Mọi chuyện diễn ra như Lê Dương dự đoán, thuận lợi, chỉ vài ngày sau, ba con Trang Kế Đường đã mang hợp đồng đã ký đến. Lê Dương hài lòng với bản thân đến tột đỉnh. Sau màn kịch này, cuộc đời lên hương, từ hình tượng người vô dụng chuyển sang kiểu người thành đạt, khiến anh ấy phải gào lên vui sướng, cuối cùng có một việc để mình có thể phát huy tài năng. Sau một loạt thao tác này, trí tuệ của anh ấy, tài năng của anh ấy, khả năng tổ chức dự tính xuất sắc của anh ấy, đều được phô bày không chút nghi ngờ. Lê Dương tự chấm cho mình một trăm điểm. “Cái này gọi là trí khôn của ta đây!” Nhìn Lê Dương tự hào như khỉ đột tiến hóa ngược, Trang Tại cũng không vạch trần, ngược lại mỉm cười, gật đầu. Đã sớm đoán được là Lê Dương sẽ làm vậy, thậm chí cả người bạn hạng hai trong nhà có nhà máy sản xuất nước trái cây của anh ấy, cũng đã dự tính là sẽ có ích. Tính khoe khoang của Lê Dương không hoàn toàn đáng ghét, những việc tư lợi anh ấy không mấy quan tâm, bị ngã một lần, không quan tâm đau đớn, trước tiên phải che mặt cái đã, làm việc chỉ vì cái vẻ bề ngoài, hoành tráng là được. Trang Tại nói: “Tiền thì để ngày mai tôi sẽ bảo kế toán chuyển cho anh.” Đang lúc hưng phấn đắc ý, tuy rằng gần đây Lê Dương nghèo đến mức không còn một xu dính túi, nhưng lúc này nhắc đến tiền, cũng có phần làm giảm hình tượng của mình. Anh ấy khoát tay, nói với Trang Tại: “Ây, nói chuyện tiền bạc làm gì chứ, tùy tiện cho bao nhiêu cũng được.” Trang Tại rót rượu vào ly cho anh ấy. “Phải cho chứ, phải theo thỏa thuận trước đó, thêm hai tháng lương, không thể để anh làm việc không công suốt hai tháng này được.” Ai mà từ chối tiền nổi chứ, hai mắt Lê Dương sáng lên, khóe miệng không giấu nổi nụ cười, lập tức chỉ vào Trang Tại: “Là cậu tự nói đấy, tôi sẽ nhận, tôi không khách sáo đâu nhé!” Trang Tại nhìn anh ấy một cái, nhẹ nhàng nói: “Giữa chúng ta, vốn không cần khách sáo.” Nghe câu này có chút ấm lòng. Theo lý mà nói là vậy, Trang Tại đã ở nhà họ mười năm rồi, dù sao thì cũng có chút tình cảm, Trang Tại ăn của nhà họ, uống của nhà họ, nếu không có sự tận tâm bồi dưỡng của Lê Huy, từ khi đại học đã dẫn Trang Tại đi tiếp khách, mở rộng tầm mắt, làm sao anh có thể có được phong độ như hôm nay chứ? Ở cái thị trấn nghèo nàn lạc hậu đó, dù cho có thông minh đến mức có hai cái đầu trên vai, thì cũng chỉ có thể bị kéo vào phòng thí nghiệm do Vân Chúng đầu tư để nghiên cứu biến đổi gen thôi, làm sao có thể ở tuổi đôi mươi mà nổi bật trong Tập đoàn Vân Chúng được chứ? Còn có thể độc lập quản lý mảng khách sạn của Vân Chúng trong nước chứ? Mặc dù trước khi Trang Tại tiếp quản, Tây Mạn là một đầm nước chết, nhưng chính kế hoạch cải tạo của anh đã giúp Tây Mạn có một cuộc lột xác ngoạn mục. Nhưng binh muốn lên tướng, cũng phải có người ở trên đồng ý phong tướng chứ. Không có nhà họ Lê, đời này có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đứng trước mặt Vân Tùng Lâm, nói gì đến việc bàn luận về kế hoạch và tham vọng. Mặc dù trước đây rất khó chịu với Trang Tại, nhưng Lê Dương cũng phải thừa nhận rằng, hình như anh thật sự là kiểu người luôn sẵn sàng đón nhận mọi cơ hội, dường như trong mỗi bước ngoặt của cuộc đời, anh đều có thể nắm bắt cơ hội tốt nhất và không phụ lòng những người đã trao cơ hội cho mình. Lê Huy nói, chú của anh ấy, Vân Tùng Lâm, thích nhất là điểm này ở Trang Tại. Không thiếu người thông minh hơn anh, cả về mưu kế và sự tàn nhẫn, anh cũng thua xa những vị tướng lão thành, nhưng anh lại thắng ở chỗ kiên định, không kiêu ngạo khi thắng, không nản lòng khi bại, nội tâm ổn định đến mức đáng sợ, kiểu người này khiến người ta tin tưởng rằng bất cứ việc gì anh muốn làm đều sẽ có thể thành công. "Cuộc đối đầu giữa người với người, cuộc đọ sức giữa tiền bạc và quyền lực đều chỉ là bề nổi, cuối cùng yếu tố quyết định luôn là tâm lý." Đó là nguyên văn câu nói của Vân Tùng Lâm. Người chú quyền lực của anh ấy, cho dù cưng chiều con gái hết mực, nhưng hiếm khi khen ngợi các hậu bối, Lê Dương biết Vân Tùng Lâm đánh giá cao Trang Tại, không khỏi chua xót, chua đến mức lòng bốc hỏa. Anh ấy rất ghen tị với Trang Tại. Nhưng thành thật mà nói, anh ấy hiểu rất rõ, mình không đi nổi con đường của Trang Tại, cũng không chịu nổi cái khổ đó. Lúc này nghe Trang Tại nói giữa hai người không cần khách sáo, trước kia, Lê Dương sẽ nhìn người ta bằng lỗ mũi, không nói nổi lời hay ý đẹp nào cả, cảm thấy con sói lớn này giả tình giả nghĩa, nhưng lúc này, anh ấy lại thực sự cảm nhận được một chút chân thành từ Trang Tại. Thực ra trước đó bị bắt vào cục cảnh sát, Trang Tại đến cứu anh ấy, anh ấy đã có cảm giác đó rồi, nhưng không muốn nghĩ sâu, cũng không muốn để ý. Anh ấy uống rượu, dùng ly rượu che đi vẻ mặt không tự nhiên của mình, nói với Trang Tại: “Xem ra cậu không hề quên ơn phụ nghĩa. Ba tôi đối xử với cậu còn tốt hơn với tôi, đó cũng là một món nợ, sau này, cậu phải nhớ trả lại cho tôi đấy.” Trang Tại nói đã sắp xếp công việc cho anh ấy, đã dặn dò trợ lý của mình rồi. Lê Dương hỏi anh là công việc gì.