Sau kỳ thi vào cấp ba, Vân Gia không chấp nhận sắp xếp nghỉ phép của gia đình, thậm chí còn không về Thanh Cảng, sau khi thi xong, cô dọn vào nhà cậu ở, ở luôn nửa tháng.
Trong thời gian đó, bà Lê cũng nhiều lần gọi điện, muốn đưa ra vài gợi ý cho kỳ nghỉ dài của cô.
Qua màn hình, đôi khi chỉ có mình bà Lê, đôi khi có cả người ba bận trăm công nghìn việc của cô. Cô luôn giả vờ dễ thương làm nũng đáp lại, nhưng thực ra lại không nghe theo một lời nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu bà Lê lại nhắc tới kỳ thi thể dục tháng 5, Vân Gia vô tình bị trẹo chân, dùng lý do này để chứng minh giáo dục ở Long Xuyên không tốt, muốn Vân Gia về Thanh Cảng học cấp ba.
Thì Vân Gia sẽ lập tức tỏ ra rầu rĩ không vui.
Thấy vậy, Vân Tùng Lâm sẽ ngay lập tức đổi chủ đề, kết thúc cuộc đối thoại không thoải mái giữa vợ và con gái.
Lần trước tình huống tương tự xảy ra là khi kết quả thi vào cấp ba của Vân Gia còn chưa có.
“Vài ngày nữa thì sẽ có kết quả, muốn ăn mừng thế nào? Nếu tổ chức ở Thanh Cảng, thì phải mời khách khứa từ trước.”
Vân Gia nói tổ chức ở Long Xuyên. Rất nhiều bạn bè của cô là người ở Long Xuyên, tổ chức ở Thanh Cảng không tiện.
Nghe là biết nói dối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước sức mạnh tuyệt đối của tiền bạc, đừng nói Long Xuyên và Thanh Cảng chỉ cách một vịnh Long Xuyên, dù có cách nửa vòng trái đất, cũng chỉ cần một chuyến bay riêng mà thôi.
Vân Tùng Lâm nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thế thì mẹ con phải đi lại hai nơi rồi.”
Bà chủ nhà giàu tổ chức tiệc có thể vất vả đến đâu chứ? Vân Gia không biết, nhưng cô biết ba cô xót vợ mình phải bôn ba đi lại nhiều. Vân Gia không quan trọng ai tổ chức, thậm chí không tổ chức cũng được, nên cô nói: “Để cậu mợ tổ chức cũng được mà, không cần quá long trọng đâu.”
Vân Tùng Lâm lại nói: “Gia Gia, dạo này công trình kiểm tra đột xuất, cậu con rất bận.”
“Có mợ mà, anh họ vừa tổ chức xong, mợ biết rõ từng chi tiết, thuận buồm xuôi gió, con nói muốn ở lại Long Xuyên học cấp ba, mợ rất vui, nói đúng lúc anh họ đi học đại học ở thành phố khác, sau này mợ sẽ chăm sóc con hết mình, mợ rất thích con.”
Bị phản đối liên tục, dù là phản đối một cách uyển chuyển nhẹ nhàng, Vân Gia cũng có chút không vui.
Vân Tùng Lâm đành chiều theo con gái cưng: “Được được được, ai mà không thích Gia Gia của chúng ta chứ, đều làm theo lời công chúa của chúng ta, có được không?”
Vân Gia vui vẻ, nở nụ cười: “Vậy thì ba với mẹ phải đến nhé.”
Ngày tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp, khách khứa đều là người giàu có.
Mợ mặc một chiếc xường xám bằng lụa màu hồng cánh sen, cổ có cúc hoa như ý, thân thêu hoa mai phú quý, đón tiếp khách khứa, mặt mày rạng rỡ. Bà ấy ôm cô cháu gái ăn mặc xinh xắn trẻ trung, đi đôi giày da nhỏ, chào hỏi khách, còn vui vẻ hơn ngày tổ chức tiệc cho con trai ruột.
Sắp khai tiệc, chiếc Rolls-Royce đen biển số Cảng Thành chầm chậm lăn bánh qua thảm đỏ dài, dừng trước cửa khách sạn.
Lê Huy nhận được tin, vội vàng chạy ra đón em gái và em rể.
Rất nhiều dịp không cho phép ông ấy và Vân Tùng Lâm tỏ ra thân thiết, luôn phải ăn nhờ hạt thóc mà tập đoàn Vân Chúng nhả ra, phải quy củ gọi một tiếng “tổng giám đốc Vân”. Công tư phân minh, mới không bị người ta bắt bẻ là thiên vị người nhà.
Chỉ có hôm nay không bàn chuyện công việc, không khí vui vẻ, ông ấy mới có thể niềm nở ra đón, miệng tự nhiên gọi: “Tùng Lâm, A Yên, hai người đã tới rồi.”
Đơn giản nói chuyện qua lại về thời tiết và tình hình giao thông hôm nay, ba người đi vào phòng tiệc.
Lê Huy nhìn thấy Vân Gia thì lập tức vui vẻ nói: “Gia Gia, ba con phải hủy hai cuộc họp để tới đây đấy.”
Lê Yên nhìn thoáng qua, người lái xe phía sau lập tức mở hộp da trong tay ra, đưa tới trước mọi người, bên trong lót vải gấm trắng như tuyết, đỡ một chiếc bình Pháp Lang sắc màu rực rỡ.
Khóe miệng Vân Tùng Lâm cong lên, nở nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng như thường lệ, hòa giải hai mẹ con: “Biết con dạo này thích Pháp Lang, nên mẹ con đặc biệt tới nhà đấu giá tìm cho con đấy, có thích không?”
Vân Gia đáp ba chữ: “Cũng được thôi.”
Có lẽ là tổ chức tiệc tốt nghiệp không tính ngày, nên hôm nay mọi việc đều không suôn sẻ.
Đầu tiên là lên nhầm món, sau đó có đứa trẻ chạy chơi bị ngã rách mặt, màn nói chuyện vui vẻ của người dẫn chương trình bị cắt ngang, cả hội trường ồn ào.
Những sự cố nhỏ liên tiếp xuất hiện, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Vân Gia không về Thanh Cảng với ba mẹ. Lúc tan tiệc, nhìn cảnh Vân Tùng Lâm và Lê Yên không biết làm sao với con gái, mợ cười nói, bảo họ cứ yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc Vân Gia thật tốt.
“Thương gân động cốt một trăm ngày.” Vân Tùng Lâm lo lắng nhìn mắt cá chân đã lành của Vân Gia, “Vẫn phải cẩn thận, dạo này đừng vận động mạnh đấy.”
Trước khi lên xe, ánh mắt Vân Tùng Lâm trầm lại, nhìn Lê Huy một cái, ông ấy lập tức nghiêm túc, nở nụ cười ân cần như của vợ, nhưng lúc này không dám gọi tên em rể, mà thay bằng giọng điệu của một cấp dưới đúng mực.
“Tổng giám đốc Vân yên tâm, chuyện công trường tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
Vân Gia không biết ở công trường xảy ra chuyện gì, chỉ biết tối đó cậu không về. Tuy mợ và cô xem chương trình trò chơi ngoài trời vô cùng hài hước, nhưng lại cực kỳ lo lắng, tâm trí không ở trên TV.
Đêm mùa hè mưa nhiều.
Trời tối sấm chớp đùng đoàng mấy tiếng đáng sợ, lúc này mưa đã ngừng gió đã lặng, tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Mợ không dám nói với Vân Gia chuyện công trường, cũng không rõ ngọn ngành, bâng quơ nói một câu công trường cậu con phụ trách có người chết, sợ buổi tối làm cô gái nhỏ sợ hãi.
Sáng hôm sau Vân Gia mới biết chuyện.
Cô rửa mặt xong, xuống được nửa cầu thang, nghe mợ giữ cậu lại ăn sáng.
Đi xuống thêm vài bước, thấy cậu mặt mày lo âu cầm cặp, nói chuyện này xử lý tốt thì chỉ là tai nạn, xử lý không tốt... xử lý không tốt thì xong rồi! Bên trên kiểm tra, làm lớn chuyện thì phải dừng thi công kiểm tra lại, sẽ chậm trễ bao nhiêu việc, tôi đâu còn tâm trạng ăn cơm nữa chứ.
Cậu vừa ra khỏi cửa, Vân Gia đã bước xuống.
Cô hỏi: “Có chuyện gì xảy ra ạ?”
Mợ quay đầu nhìn cô cười cười, nói không có gì, công trường xảy ra chút tai nạn, chuyện thường thôi mà, cậu sẽ xử lý tốt.
Dì Điền bảo mẫu bưng món há cảo tôm lên, đặt đĩa nước chấm đã pha sẵn trước chỗ ngồi của Vân Gia. Mợ lại hỏi Vân Gia muốn ăn cháo hải sản hay cháo bí đỏ nấu với gà? Cả hai đều là mợ dậy sớm tự tay nấu.
Ăn sáng xong, Vân Gia lập tức quên béng đi chuyện này.
Chiều hôm đó, cô ngủ trưa quá giấc, tỉnh dậy thấy cả người đều không khỏe.
Từ khi vào mùa hè, do chân bị thương nên cô chưa bơi lần nào. Mặc dù nhớ lời ba dặn phải tiếp tục dưỡng thương, nhưng Vân Gia xoay xoay mắt cá chân, cảm thấy mình đã hoàn toàn khỏe rồi.
Bơi một chút thôi, không tính là vận động mạnh.
Thế là cô lấy áo tắm từ tủ quần áo ra, thay đồ rồi xuống lầu nói với dì Điền, mình muốn bơi một lát, còn muốn ăn đá bào vải thiều.
Dì Điền cười đồng ý, rồi lấy khăn tắm to đặt lên ghế nằm.
Vân Gia bơi hơn nửa tiếng mới thỏa mãn, từ dưới hồ bơi trồi lên, khuôn mặt ngâm lâu trở nên trắng mịn vừa lạnh vừa mềm, cô lau mặt, tháo mũ bơi. Tóc búi xõa ra mềm mại, những sợi tóc ướt dính vào da, được cô dùng hai tay vuốt ra sau tai, cong cong lên.
Cô bước lên từ cầu thang dưới nước gần đó, quên mất khăn tắm ở trên ghế nằm.
Tấm thảm ngoài trời bị nắng hè chiếu nóng rát, Vân Gia nước chảy ròng ròng bước lên, lòng bàn chân nóng bỏng, kéo cửa kính trượt “xoạt” một cái.
Cô còn chưa kịp bước vào đã bắt gặp ánh nhìn thẳng tắp từ trong nhà.
Đó là một thiếu niên chưa từng gặp, mặc áo phông xám rộng, quần thể thao màu xanh đậm gần như đen giống đồng phục, đôi giày vải viền cao su đã mòn, đã được giặt tẩy sạch sẽ quá mức, phần đen của giày và viền cao su trắng đều có cảm giác đã được cọ rửa và phơi nắng nhiều lần.
Vừa như xuất hiện từ khoảng không, vừa rất lạc lõng mà ngồi trong phòng khách nhà cậu cô.
Vân Gia ngẩn người, cau mày, lặng lẽ nhìn.
Còn đối phương thì, sau khi đối mặt vài giây, trên mặt anh cũng không hiện lên chút cảm xúc nào ngoài sự lạnh lùng lãnh đạm.
Giọng dì Điền phá vỡ sự im lặng, bà ấy cầm khăn lớn đuổi theo nói: “Trong nhà bật máy lạnh mạnh, sao cháu không quấn khăn tắm vào? Bị lạnh rồi thì biết phải làm sao chứ.”
Còn chưa dứt lời, vai Vân Gia đã được phủ lên tấm khăn lông mềm mại rộng lớn, cô thu bàn tay ướt đẫm lại, muộn màng rùng mình một cái.
Có vẻ đúng là hơi lạnh thật.
Dì Điền càng lo lắng mà quấn chặt khăn hơn, dìu cô vào trong, đến chân cầu thang thì ném tấm khăn sọc nhỏ hơn xuống đất.
“Giẫm lên, lên lầu cẩn thận trơn trượt, tắm xong thì xuống ngay nhé, đá bào sắp xong rồi, mau đi đi.”
Vân Gia giẫm khô lòng bàn chân, bước chân lên cầu thang, rồi dừng lại quay đầu, nhìn chéo qua, chỉ thấy bóng lưng gầy gò thẳng tắp của chàng trai.
Sự ngượng ngùng đột nhiên xuất hiện vừa rồi vẫn chưa tan hết, cô hạ giọng hỏi: “Cậu ấy là ai vậy ạ? Đến khi nào thế?”
Dì Điền vừa nhặt khăn lên vừa nhỏ giọng nói, công trường của cậu cháu xảy ra tai nạn, đó là con trai của người công nhân bị tai nạn qua đời kia.
“Nửa tiếng trước, cậu cháu dẫn về, nghe nói là sau này sẽ ở đây.”
“Cậu ấy không có nhà sao?”
“Hình như còn có mẹ kế, ba ruột mất rồi, đâu có thể dựa vào mẹ kế được, nghe nói người phụ nữ đó đã lên công trường làm loạn, không muốn chăm sóc đứa trẻ này, cậu cháu cũng không còn cách nào khác nên mới đành phải mang về, haizz...” Dì Điền thở dài, như đụng phải việc khó, “Đợi mợ cháu đi đánh bài trở về, còn không biết phải nói sao đây.”
Dì Điền thúc giục cô: “Cháu ngoan nào, lên lầu thay quần áo nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Không biết có phải do chiếc áo phông xám hay không, rõ ràng là người này ngồi đó thôi cũng đã thấy có khung xương cao ngất, nhưng khí chất trông lại vô cùng âm u, buồn bã, không thoải mái, như một cánh buồm để trên bờ vậy.
Nghĩ đến việc anh đã mất ba, Vân Gia không khỏi cảm thấy đồng cảm.
“Cậu ấy có muốn ăn đá bào vải thiều không ạ?”
Dì Điền hít một hơi thật sâu: “Để dì mang cho, cháu mau thay quần áo đi.”
Lúc này Vân Gia mới kéo khăn, bước nhanh lên lầu.
Khi xuống lầu lần nữa, thì mái tóc dài ngang eo của cô gái buông xõa, ngọn tóc đã lau khô vẫn âm thầm tích tụ những giọt nước trong suốt, nhỏ giọt, chiếc váy trắng thêu hoa thục quỳ thấm từng vệt trong suốt.
Đá bào vải thiều được bưng lên bàn nhỏ, nơ bướm ở ống tay áo Vân Gia chưa buộc, dây buộc lơ lửng trên cổ tay, cô chậm rãi ăn đá bào.
Dì Điền đứng sau lưng cô, thành thạo sấy khô tóc cho cô.
Trong nhà vẫn còn một người.
Chỉ là anh không nói chuyện, không để lộ chút dấu vết tồn tại nào.
Trong tiếng gió thổi vù vù, Vân Gia nghiêng đầu, chiếc thìa đang cầm trên tay hơi chênh lên, muốn xem anh đã ăn đá bào vải thiều chưa.
Tiếc là có một chiếc tủ vách ngăn lửng chắn lại, bóng dáng màu xám trong phòng khách ẩn sau một lùm cây mộc lan trắng lớn.
Dì Điền xoa tinh dầu hoa cam vào lòng bàn tay, rồi thoa lên đuôi tóc của Vân Gia, sau đó bật máy sấy tóc ở mức thấp để sấy khô lại một lần nữa.
“Mái tóc dài đẹp như vậy, chăm sóc giống như tơ lụa, sao lại nỡ lòng nói muốn cắt đi chứ?”
Vân Gia moi hết phần thịt vải dưới đáy bát, mắt cười cong cong nói: “Cố ý lừa mẹ cháu đấy, nói muốn cắt tóc ngắn, bà ấy không cho, rồi nói muốn xỏ lỗ tai là được rồi chứ, bà ấy đồng ý liền! Cháu có thông minh không?”
“Thông minh! Cháu đúng là thông minh nhất!”
Vân Gia nhìn lên bàn: “Điện thoại của cháu đâu rồi ạ?”
Dì Điền thu dọn máy sấy tóc, cũng đi tìm giúp, Vân Gia thấy điện thoại của mình nằm bên cạnh bát đá bào vải thiều đã tan chảy.
Có lẽ môi trường lạ lẫm quá trầm lặng, cũng khiến người ta không thoải mái, chàng trai hơi cúi người, hai cánh tay đặt lên đầu gối, những ngón tay thon dài và mạnh mẽ, lần lượt bẻ từng đốt ngón tay, có đốt không phát ra tiếng, có đốt phát ra tiếng “cạch” — đó cũng là tiếng động duy nhất của anh phát ra kể từ khi đến đây.
Vân Gia tiến lại gần anh.
Cô gái có mái tóc đen và làn da trắng như tuyết, mang khí chất cao quý mềm mại, tỏa ra hương thơm nồng nàn sau khi tắm xong, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh bàn trà, như một đám mây mềm mại dừng lại.
Hai người không có giao tiếp ánh mắt, nhưng Trang Tại lại nhận ra sự tiến lại gần của người kia từ khóe mắt và hơi thở, tiếng bẻ khớp ngón tay cũng dừng lại.
Chiếc thìa bạc trong đĩa vẫn còn khô ráo, có vẻ anh chưa ăn miếng nào, không thích à? Vân Gia cầm điện thoại của mình, lặng lẽ mím môi, có chút ngượng ngùng vì lòng tốt bị đặt nhầm chỗ.
Trang Tại nhận thấy biểu hiện thoáng qua của cô, muốn nói gì đó để làm dịu sự ngượng ngùng trong tình huống gần gũi bất ngờ này, giống như gặp người khác thì nói “Xin chào”, “Đã ăn chưa?”, “Đi đâu thế?” một cách tự nhiên. Dùng những lời vô nghĩa này để duy trì sự hòa hợp là quy tắc giao tiếp xã hội mà anh quan sát được.
Đáng tiếc là, hiểu thì có hiểu, nhưng rất khó thực hiện, cuối cùng, anh chỉ thốt ra một câu cứng nhắc: “Vừa rồi có người gọi cho cậu.”
“Ồ.” Vân Gia cầm điện thoại, đứng dậy rời đi.
Lê Huy dẫn anh từ Khúc Châu trở về đây, chỉ tay vào ghế sofa, bảo anh ngồi xuống đó, cười hòa nhã, bảo anh cứ thả lỏng ra, rồi lập tức cầm điện thoại nói một lát nữa sẽ quay lại, nhưng sau đó không thấy đâu nữa.
Trang Tại ngồi xuống không di chuyển nữa, điện thoại của cô ngay trước mắt anh.
Không chỉ có người gọi cho cô.
Khi điện thoại reo, cửa kính dẫn ra sau vườn vẫn chưa mở, ánh sáng chéo vẫn còn bị một lớp trong suốt ngăn lại, căn biệt thự làm mới tầm nhìn của anh cũng giống như bị một lớp kính mờ lạnh bao phủ, không gian quá lớn, trang trí quá nhiều, điều hòa quá lạnh, những thứ này rất tốt, rất tốt, nhưng không liên quan gì đến anh, không thể khiến anh thả lỏng được.
Giống như con ngựa hoang lạc vào rừng mưa dày đặc, không thể chạy, cũng không thể duỗi mình.
Rồi cửa kính được kéo ra.
Cô gái mặc bộ đồ bơi màu xanh lá mạ, mảnh mai nổi bật như cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa, lười biếng vặn vẹo cổ, ướt át chiếm lấy tầm nhìn của anh.
Anh ngẩn người vài giây.
Rừng mưa nóng nực rực rỡ này, đột nhiên trở nên hợp tình hợp lý.
Nơi khiến anh gò bó, là địa bàn của cô.
Sau đó, điện thoại trên bàn rung lên liên tục.
Người có ghi chú là “Tư Hàng” kia lại gửi vài tin nhắn, sau một loạt ảnh chụp món ăn tinh tế, đính kèm theo một tin nhắn.
[Vừa đặt xong áo sơ mi với dì, ra khỏi cửa hàng, có một nhà hàng Bồ Đào Nha mới mở ở đường Đôn Mã, cậu chắc chắn sẽ thích.]