Trang giấy trắng

Sau khi Vân Gia cầm điện thoại lên lầu gọi lại cho Tư Hàng, tiện miệng nhắc, hôm nay nhà cậu cô có người lạ, làm cô cảm thấy không được tự nhiên.
 
Vân Gia là ai? Là cô chủ lớn ở với mẹ ruột mà không thoải mái còn muốn chuyển chỗ ngay lập tức, tính tình cô từ trước đến nay đều là phản ứng trực tiếp, không có chuyện nhẫn nhịn châm chước vừa nói.
 
Cô thậm chí còn không xuống lầu nữa, gọi điện thoại nội bộ bảo dì Điền lên thu dọn hành lý, cô muốn về nhà riêng ở Long Xuyên, sau này có về nữa hay không thì tính sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phản ứng của mợ Trần Văn Thanh về sự xuất hiện của Trang Tại còn mạnh mẽ hơn dì Điền dự đoán.
 
Khi dì Điền lên lầu, thì đúng lúc bà ấy gặp Trần Văn Thanh trở về.
 
Sắc mặt bà Trần không tốt, bình thường thua mạt chược ba ngày liên tiếp bà ấy cũng không cau mày sâu như vậy, dì Điền nghĩ chắc liên quan đến đứa trẻ trong phòng khách kia rồi.
 
Bà ấy nhẹ nhàng bước lên lầu, nhưng bị Trần Văn Thanh gọi lại.
 
“Gia Gia đâu rồi?”
 
Dì Điền quay lại đáp: “Ở trên lầu, nói là muốn về nhà ở, bảo tôi đi thu dọn hành lý ạ.”
 
Sắc mặt Trần Văn Thanh càng trầm xuống hơn, siết chặt túi xách, hậm hực nói: “Bà xem cả ngày Lê Huy làm cái gì vậy! Tôi thật sự sắp tức chết vì ông ấy rồi, người để đâu không được chứ? Cứ nhất quyết phải để ở nhà hả? Lê Huy đâu rồi, tôi phải hỏi ông ấy một chút!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ấy vừa giận dữ đi tìm người, vừa lo lắng bảo dì Điền lên lầu dỗ dành Vân Gia, trước hết đừng thu dọn hành lý, mọi chuyện đã có mợ lo liệu.
 
Khi dì Điền kể lại, Vân Gia đang giống như tuyển phi mà suy nghĩ nên dùng vali cỡ nào thì phù hợp, vì cô không chắc mình sẽ mang về bao nhiêu đồ đạc.
 

Toàn bộ tầng ba, ngoài phòng của anh họ Lê Dương ra, còn lại đều là không gian của Vân Gia. Trước đó, đột nhiên Vân Gia hứng thú với việc làm đồ sứ, mua rất nhiều mảnh bạc và bột màu, thậm chí mợ Trần Văn Thanh còn dành hẳn cho cô một phòng làm việc cá nhân rất đầy đủ, để cô thoải mái mà nghịch ngợm mân mê.
 
Đồ của cô ở đây nhiều không đếm xuể, nhưng cũng không quan trọng lắm.
 
“Mợ Trần Văn Thanh đang có ý gì vậy?”
 
Dì Điền nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, trong lúc nhất thời không nói gì được, trong thế giới của công chúa nhỏ, không tồn tại sự khó chịu quá rõ ràng, bà ấy cũng không biết, cảm thấy hơi vi diệu, những sự chật vật đi trên ranh giới của lòng tự trọng, thậm chí còn không thích hợp để hỏi.
 
“Bảo cậu ta đi thôi, mợ cháu thương cháu nhất, cháu đã không muốn cậu ta ở đây, thì chắc chắn mợ cháu sẽ bảo cậu cháu sắp xếp cho cậu ta đi.”
 
“Đi đâu chứ?”
 
Dì Điền cười nhẹ: “Cái đó thì dì làm sao mà biết được.”
 
Vân Gia ôm lấy con thú bông nhỏ trên giường, lộ ra vẻ khó xử, nói nhỏ: “Cháu không có ý không muốn cậu ấy ở lại đây mà…”
 
Nhưng mà cô hiểu rõ.
 
Niềm vui hay nỗi buồn đơn giản của cô cũng có thể ảnh hưởng không nhỏ đến người khác.
 
Bữa tối tình cờ chê một bát canh không ngon, sáng hôm sau trong nhà có thể thiếu mất một đầu bếp. Nếu hành vi của một người luôn bị suy diễn quá mức, lâu dần, hành vi của người đó cũng sẽ bị ràng buộc vô hình.
 
Ở Thanh Cảng chính là như vậy.
 
Không ngờ ở nhà mợ cũng sẽ dẫm lên vết xe đổ này, cảm giác ngột ngạt quen thuộc bao trùm lên đầu, không khác gì nín thở dưới nước.
 

Dì Điền kinh ngạc, chỉ thấy cô từ trạng thái ủ rũ, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, lao ra ngoài như một cơn gió.
 
Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã xuống cầu thang.
 
Nửa chừng, Vân Gia đi chậm lại, nhìn xuống thấy mợ đang cãi nhau dữ dội với cậu.
 
“Sự cố sự cố! Tôi không hiểu cái sự cố đấy của anh! Cái gì mà ba ruột mất rồi, mẹ kế không cần, anh lại vội vàng đưa người ta về nhà, anh muốn làm ba của người ta à? Gia Gia không vui rồi! Bây giờ muốn về nhà rồi! Tôi xem anh giải thích thế nào với em rể anh!” Trần Văn Thanh giật lấy đống tài liệu mà mình không thèm xem kia, chỉ dùng làm vũ khí đập từng cái lên người Lê Huy, “Tôi không quan tâm! Thằng nhóc này cho dù là con riêng của anh ở bên ngoài, thì hôm nay anh cũng phải nghĩ cách mà đưa nó đi cho tôi!”
 
Lê Huy nhẫn nhịn nói: “Con riêng cái gì chứ, toàn nói bậy bạ! Em nghe anh nói đã, được không? Không thể đưa đi được, anh đã hứa rồi! Những cái lợi cái hại trong chuyện này, phụ nữ như em không hiểu đâu, thằng bé này là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba năm nay của Khúc Châu, em có biết không! Ở một thị trấn nghèo như vậy, tám trăm năm mới có một người, trong lúc này ba thằng bé đột ngột qua đời, vui buồn lẫn lộn, nhiều nhà báo muốn đưa tin, mẹ kế thằng bé còn dẫn người ta ra công trường rồi!”
 
Trang Kế Sinh không phải là công nhân hợp đồng, do tổ trưởng nhỏ bên dưới giới thiệu đến để vặn thép, vốn không thể bồi thường theo hợp đồng công nhân thông thường được, về việc cái chết bất ngờ này có do cá nhân thao tác không đúng hay không, thiếu giám sát quan trọng để làm chứng, hơn nữa không có hợp đồng lao động, bên pháp lý vốn có thể kéo dài vụ việc, dân thường hiểu biết về pháp luật bao nhiêu chứ, vài tờ tài liệu đưa ra là có thể hù dọa được họ rồi.
 
Nhân viên quản lý công trình cũng theo lối cũ, nghĩ có thể bồi thường ít thì bồi thường ít.
 
Những công nhân làm việc ở công trường này, ba bị liệt, mẹ bị bệnh, nhà nào cũng không thiếu những câu chuyện nước mắt mũi tèm lem, nếu đối xử tốt với mỗi người, thì lòng thương cảm cũng không đủ để chia sẻ.
 
Nhưng đúng lúc đó, một người ba vô dụng như Trang Kế Sinh này, lại sinh ra một đứa con trai nổi bật như thế.
 
Lúc này, không có chủ nghĩa nhân đạo sao mà được chứ, bọn ngu ngốc kia lại dám làm trò trên việc bồi thường công nhân!
 
Con nhà nghèo học giỏi, mất ba đột ngột, doanh nghiệp nổi tiếng coi thường mạng sống, dễ dàng trở thành đầu đề giật tít cho báo chí, tập đoàn Vân Chúng bỏ ra hàng chục triệu làm từ thiện cũng coi như đổ sông đổ bể hết cả, đến lúc đó không ai vui vẻ nổi.
 
“Cái gì là chuyện nặng chuyện nhẹ, chuyện nhanh chuyện chậm, cái gì là vì việc nhỏ mà mất việc lớn, anh hỏi em.”
 

Một bà chủ nhà giàu full-time như Trần Văn Thanh, lập tức cứng họng.
 
Thấy bà ấy đã nghe lọt tai, Lê Huy đang chống nạnh thở phào, nói nhỏ: “Bên vợ của Trang Kế Sinh đã thương lượng xong, chúng ta phải đối xử tốt với đứa trẻ này, mấy ngày nữa còn có phóng viên đến phỏng vấn đấy.”
 
Một sự kiện ngoài ý muốn, phải tận dụng tối đa để vắt kiệt giá trị cuối cùng, tất nhiên là thông qua góc nhìn của một đứa trẻ nghèo để khái quát, nhằm thể hiện lòng nhân ái của tập đoàn, quan tâm đến người dân lao động, và trách nhiệm xã hội.
 
Như vậy như vậy.
 
Bên tuyên truyền đã bắt đầu chuẩn bị các bài viết, Lê Huy bận rộn cả buổi chiều.
 
Trần Văn Thanh lại nói: “Nhưng mà Gia Gia không vui rồi, nhất định phải ở nhà chúng ta sao?”
 
Vân Gia muốn xuống giải thích cái gọi là mình không vui.
 
Ánh mắt lướt qua, cô thấy Trang Tại, cùng với bức tranh sơn dầu phía sau anh.
 
Trong nét vẽ thuộc trường phái ấn tượng không thiếu sắc độ xám, khung tranh kim loại màu đồng cổ bao lấy một buổi hoàng hôn trong rừng sâu, ánh sáng thưa thớt, anh đứng trước bức tranh, giống như một cái cây lặng lẽ trong bóng tối của tranh.
 
Anh cảm thấy có gì đó, quay đầu, đối diện với Vân Gia trên cầu thang.
 
Trong khoảnh khắc, Vân Gia cảm thấy trong ánh mắt anh, mình giống như một món đồ trưng bày trong tủ kính không dính bụi, anh mang một sự tò mò, nhưng nền tảng vẫn là sự thờ ơ không liên quan.
 
Tiếng cãi nhau của cậu mợ không làm gương mặt anh thay đổi gì cả.
 
Anh bình tĩnh như một du khách tình cờ đi ngang qua, chờ ai đó nói một tiếng đóng cửa, rồi tất nhiên anh ấy sẽ lập tức rời khỏi căn phòng này.
 
Vân Gia mang dép lê, chưa đi hết cầu thang đã bắt đầu gọi: "Mợ ơi, mợ ơi."
 
Trần Văn Thanh lập tức đáp lại: "Ơi, mợ ở đây, có chuyện gì vậy Gia Gia?"
 

"Mợ giúp con tìm một giáo viên đến dạy thêm được không ạ."
 
Trần Văn Thanh phản ứng không kịp: "Hả? Trước đây chẳng phải con nói học thêm rất nhàm chán sao?"
 
"Một mình thì rất chán." Vân Gia giơ một ngón tay, chỉ về phía Trang Tại, "Bây giờ không phải có một người học cùng rồi sao? Đến lúc đó gọi thêm Từ Thư Di đến nữa, sẽ không nhàm chán nữa đâu."
 
Thái độ của Vân Gia khiến Lê Huy rất vui mừng, lập tức đồng ý, việc tìm giáo viên dạy thêm để cậu lo, đảm bảo con sẽ hài lòng.
 
Lê Huy gọi Trang Tại lại, giới thiệu chính thức cho hai người.
 
"Trang Tại, cháu lại đây, để chú giới thiệu một chút, đây là cháu gái của chú, Vân Gia, bằng tuổi với cháu, khai giảng tới cũng vào lớp 10. Con trai chú thi đại học xong, đang đi du lịch với mấy người bạn rồi, dạo này không ở nhà, các cháu ở nhà học thêm hay chơi chung đều sẽ không có ai làm phiền cả."
 
Khi anh đến gần, cuối cùng thì trên mặt cũng có cảm xúc, lặng lẽ nhìn cô, trong mắt là sự ngạc nhiên chưa kịp tan biến.
 
"Vân Gia." Anh chầm chậm gọi hai từ này.
 
"Chào cậu."
 
"Chào cậu. Vân trong đám mây, Gia trong khen thưởng." Mặt mày cô rạng ngời, thoải mái hào phóng hỏi anh, "Chữ “Tại” trong tên cậu là là chữ “Tại” trong gánh vác đúng không?" Phản ứng đầu tiên là nghĩ đến chữ này, vì tên thường mang ý nghĩa nào đó.
 
Anh trả lời: "Không phải, là “Tại” trong tồn tại."
 
Có lẽ vì ấn tượng ban đầu, từ chủ nhân mà xem tên, chỉ cảm thấy chữ độc nhất kỳ lạ này cũng có một lớp nghĩa màu xám, như một loại triết lý nào đó vừa đầy chân lý vừa không rõ ràng vậy.
 
Vân Gia suy nghĩ thoáng qua, nở một nụ cười.
 
"Trang Tại —— Hoan nghênh cậu nhé."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận