Đêm đầu tiên ở nhà họ Lê, hành lý của Trang Tại đơn giản bao gồm vài quyển sách và vài bộ quần áo, lôi ra một mảnh vải đen nhỏ, là vải tang.
Phong tục tang lễ của Khúc Châu, vào ngày đại táng những mảnh vải tang và hoa trắng của người không phải thân thích trực hệ đã được thu lại, đốt cháy cùng với di vật.
Anh là con trai duy nhất của Trang Kế Sinh, phải đeo đến hết tuần thứ bảy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng nay, chiếc SUV màu đen từ quê đón anh vào trung tâm thành phố, giữa đường, mẹ kế gọi điện nhắc anh tháo vải tang, đến nhà người khác mang cái này không may mắn.
Vải tang trên cánh tay trái, ghim cài vào trong, đầu kim ẩn kín bật ra, đâm vào ngón tay, máu đỏ tươi trào ra.
Ngón tay quệt vết máu, mảnh vải đen bị nắm chặt trong lòng bàn tay, ngón tay anh thon dài, mỗi khớp xương đều rất có lực, nắm chặt nắm đấm, gân xanh nối liền mu bàn tay và cẳng tay lập tức phồng lên.
Cổ họng tràn đầy cảm giác đau nhói nghèn nghẹn muộn màng.
Anh chậm chạp nhận thức về cái chết của ba, là một người, mãi mãi không bao giờ gặp lại nữa.
Một người chỉ biết cắm đầu làm việc chăm chỉ, cuộc đời được người thân bạn bè khóc lóc đẫm lệ kể lại, cũng chỉ là vài câu ngắn ngủi.
Anh là nét bút đậm nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của ba, đến nỗi tất cả lời chia buồn đều không ngoại lệ mà dừng lại trên người anh: Trang Tại à, con nhất định phải cố gắng học tốt đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đáp lại từng câu từng câu một.
Anh không khóc nức nở, biểu hiện khá bình tĩnh, bọn họ đều nói anh giống ba, là người giữ hết mọi chuyện trong lòng.
Cửa phòng bị gõ đột ngột, Trang Tại căng thẳng, nhét vải tang vào đáy túi, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa, Vân Gia nghiêng đầu một chút, trên mặt mang chút ý cười.
"Tối nay hình như cậu ăn hơi ít, muốn ăn đồ nướng BBQ không? Để tớ giới thiệu cho cậu một người bạn."
Họ thay dép ra ngoài, đến một căn nhà khác trong cùng khu, sân trước đèn đuốc sáng choang, mắt thường cũng có thể thấy khói đang bốc lên.
Chủ nhà ra mở cổng, người thò đầu vẫy tay cũng là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, hò reo từ xa: "Mau đến đây đi! Cánh gà sắp cháy rồi!"
Sau đó, Từ Thư Di cùng một khu mang dép xỏ ngón, ôm sách qua mỗi ngày, hai cô gái ở trên lầu dưới lầu đều cười đùa ầm ĩ.
Còn Trang Tại, ngoài thời gian giáo viên đến nhà dạy thêm, thì thời gian còn lại rất ít khi ra ngoài.
Có một đêm, anh và Vân Gia đối mặt nhau ở hành lang, Vân Gia chặn trước mặt anh, nhìn anh rời khỏi phòng, đầy tò mò hỏi: "Ở cùng hai cô gái có làm cậu không thoải mái không?"
Anh ngập ngừng, gật đầu một cái.
"Ồ ——" Ánh mắt cô cố bắt lấy ánh nhìn tránh né của anh, khi đối diện chớp mắt, cười rạng rỡ, mang chút tinh quái thông minh: "Vậy để tớ tìm thêm một người nữa nhé? Ba cô gái đủ đã đủ chưa?"
Anh ngớ ra, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ ngượng ngùng chưa từng có.
"Đùa thôi mà."
Khóe miệng Vân Gia vui vẻ cong lên, nhận ra anh không cười, lập tức giả vờ buồn bã phồng má, "Hình như không buồn cười lắm nhỉ, cậu cũng không thích cười đúng không, chán ghê."
Nói xong thì đi mất.
Sau lưng cô, anh đứng đó, chậm chạp nhận ra ----- hóa ra là cô cố tình trêu anh.
Nội tâm như tấm giấy cửa mỏng manh bị gió đêm thổi căng lên, rồi lại lặng lẽ quay về, kêu lên một tiếng, nhẹ nhàng và giòn tan.
Không đến vài giây, cô ở chỗ cầu thang ngọt ngào và lười biếng gọi: "Trang Tại, mau xuống ăn chè đậu xanh dì nấu này, cái này không phải đùa đâu."
Sáng hôm sau, Vân Gia lại bí ẩn nói với anh, hôm nay Từ Thư Di sẽ mang theo một cô gái thứ ba đến, hỏi anh có mong chờ không.
Anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ hỏi: "Cũng học thêm cùng à?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy tiến độ không giống nhau thì phải làm sao bây giờ?"
Vân Gia không nhịn được cười, nghiêm túc nói: "Trong ba người chúng ta, chỉ có cậu là đã tự học xong sách giáo khoa lớp 10, cậu lại là người thông minh nhất, tất nhiên là cậu phải quan tâm rồi."
Anh đã cố gắng không biểu lộ cảm xúc vui buồn, nhưng sự im lặng đột ngột vẫn như một lời từ chối vô hình.
Vân Gia làm như không thấy, tựa lưng vào bàn bếp, cố ý hỏi: "Thế nào, cậu không muốn à?"
Anh không trả lời có muốn hay không, im lặng một lúc, rồi nói ra hai từ, "Có thể", như thể chỉ cần là yêu cầu của cô, anh đều sẽ đồng ý hết, anh đều sẽ nói có thể hết.
Đôi mắt Vân Gia sáng rực, cố gắng khơi gợi cảm xúc của anh: "Cô ấy rất đẹp đấy."
Anh lập tức vô thức nhìn chằm chằm vào mặt cô, dường như cô là tiêu chuẩn cái đẹp của anh, khi cô quay mặt lại, anh lại lặng lẽ rời ánh nhìn đi, đi rót nước.
Cô đưa tay ấn một cái —— tít, máy lọc nước dừng tiếng kêu: "Nước sắp tràn ra rồi."
Anh bừng tỉnh cúi đầu, bề mặt nước trong cốc thủy tinh sóng sánh, sắp tràn ra ngoài.
Cô lại cười nói: "Được rồi, đừng căng thẳng thế được không? Mong chờ một chút đi nào."
Cô gái thứ ba tên là Anni, là một con chó Yorkshire mà Từ Thư Di nuôi, trên đầu nhỏ buộc một cái nơ chấm bi hồng, giọng mềm mại, dễ thương vô cùng.
Lúc học thêm, Từ Thư Di mang đến, Vân Gia bế đến trước mặt anh hỏi: "Đẹp không?"
Anh nhận lấy, vuốt ve cơ thể ấm áp mềm mại của chú chó, không nói đẹp, chỉ nói dễ thương.
Đôi mắt anh đen nhánh, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng như trời mưa nhỏ, chú chó ngẩng đầu lên, khe khẽ kêu, anh lập tức dùng ngón tay vuốt ve trấn an nó.
Rõ ràng là anh không nói gì, cũng lạnh lùng như băng.
Nhưng cảnh tượng đó lại tạo thành một ảo giác, như thể anh có thể trò chuyện với loài động vật trung thành này vậy.
Chiều hôm đó Lê Dương trở về.
Lê Huy và Trần Văn Thanh sợ làm phiền kế hoạch du lịch của anh ấy, hơn nữa trong điện thoại không nói rõ được, nên không nói cho anh ấy về chuyện của Trang Tại.
Anh ấy vừa về, nhà đã có thêm một người.
Lê Dương không thể chấp nhận được: "Không phải chứ, sao người nào cũng nhét vào nhà chúng ta hết vậy?"
Anh ấy như thẩm vấn mà hỏi thông tin về Trang Tại, mợ còn có kiên nhẫn trả lời, nhưng Vân Gia đã không còn kiên nhẫn nữa.
"Cũng đâu phải là chuẩn bị vợ nuôi từ bé cho anh, anh phản ứng lớn như thế làm gì? Nhà anh không thể cho người ta ở sao? Vậy em cũng đi luôn nhé?"
Lê Dương càng bị đả kích, đến trước mặt Vân Gia, chỉ vào Trang Tại nói: "Gia Gia, em nói gì vậy? Em đứng về phía cậu ta à? Cậu ta là người ngoài đấy!"
Vân Gia nhún nhún vai: "Đúng vậy, bọn em đều là người ngoài, nếu anh không hoan nghênh cậu ấy thì không hoan nghênh cả hai đứa em luôn đi."
"Không phải không hoan nghênh em, em là em gái anh, nhà của anh chính là nhà của em mà."
Vân Gia nói nhanh: "Vậy nhà của em, em làm chủ, em hoan nghênh Trang Tại, anh không được bắt nạt cậu ấy!"
"Anh bắt nạt cậu ta? Cậu ta còn cao hơn cả anh nữa kìa!"
Vân Gia nhân cơ hội châm chọc, cười hì hì nói: "Đúng vậy, người sắp vào đại học rồi, còn không cao bằng người ta đang tuổi vị thành niên! Anh tự mà xem lại bản thân đi!"
Lê Dương suýt nữa thì tức phát điên: "Lâu rồi không gặp, mà em vừa gặp mặt đã châm chọc anh trai như vậy sao? Còn bảo vệ một người ngoài nữa, như thế có được không?"
Vân Gia không để mình rơi vào thế bị động chút nào: "Anh vừa vào cửa đã nói lớn tiếng, làm em nhức hết cả tai, anh có thể thân thiện một chút được không," Vân Gia không muốn cãi nhau, thay đổi sắc mặt, dựa vào bên người Trần Văn Thanh làm nũng, "Mợ ơi, tính tình của anh họ tệ quá, sao anh ấy lại thích gắt gỏng như vậy chứ."
Trần Văn Thanh vỗ nhẹ Vân Gia, làm chủ cho cô, lập tức phê bình Lê Dương: "Con sửa tính nết đi biết không, vừa về đã hung dữ với em gái con làm cái gì chứ, muốn cãi nhau thì đi cãi nhau với ba con kia kìa!"
Ngày đầu tiên đến nhà họ Lê, nhờ sự tiếp nhận của Vân Gia, anh mới có thể ở lại thuận lợi.
Điều này Trang Tại hiểu rất rõ.
Nhưng đến ngày Lê Dương trở về nhà, anh mới nhận ra gia đình họ Lê coi trọng cô cháu gái này như thế nào, điều họ suy xét đầu tiên không phải là lo lắng con trai ruột vừa đi du lịch về có thể chấp nhận việc trong nhà đột nhiên có thêm một người không, mà là Vân Gia có không vui với sự hiện diện của anh hay không.
Cô không những không thấy không vui, ngược lại cô còn đối xử với anh rất tốt.
Trang Kế Sinh không còn nữa, nếu không giờ này ông biết chuyện, chắc sẽ hút điếu thuốc lá rẻ tiền, im lặng trong làn khói thuốc, khi dập tắt điếu thuốc, có lẽ sẽ nói với con trai, ân tình đều nặng nề như một món nợ, Trang Tại, con phải nhớ đến lòng tốt của người ta.
Trang Kế Sinh không học nhiều, tính cách lại lầm lì, tự biết trước mặt đứa con trai thông minh sớm không thể nói những điều lớn lao, điều duy nhất ông lặp đi lặp lại dạy con là phải biết ơn.
Anh nhớ, nhớ đến lòng tốt của Vân Gia.
Nhớ đến đêm trăng tròn rất tròn, họ bóc hạt dẻ nước trong sân, cô đặt trái dẻ ngọt ngào vào tay anh, khẽ nói: Có phải cậu đang nhớ đến ba mình không? Đừng buồn, cậu mợ tớ đều là người rất tốt, khi Lê Dương khai giảng vào đại học xong, sẽ không ai gây chuyện trong nhà nữa đâu.
Nhớ đến buổi trưa mơ màng buồn ngủ, cô tìm ra một tờ giấy thời Càn Long từ trong chiếc hộp Pháp Lang, giấy cũ có độ dai, giơ lên dưới ánh nắng thấy xuất hiện hoa văn mờ mờ, cô nói với anh, hoa văn đó là Dược sư Phật, tặng cho cậu, hy vọng sau này cậu sẽ được thuận lợi khỏe mạnh.
Anh đều nhớ hết.
Trong kỳ nghỉ hè ở nhà họ Lê, anh đã biết cô công chúa nhỏ tuy kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng có bản lĩnh bẩm sinh khiến người khác thích.
Đến khi khai giảng, chứng kiến mức độ được hoan nghênh của cô trong số bạn bè cùng trang lứa, Trang Tại mới biết, lúc ở chung khiến người khác cảm thấy dễ chịu là một loại giáo dưỡng, sự nhượng bộ và bảo vệ thỏa đáng cũng là một kiểu giao tiếp thông minh.
Chỉ là có thiện cảm mà thôi.
Từ trước đến giờ, đều không liên quan đến tình yêu.
Huống hồ, cô đã sớm có bạn thanh mai trúc mã chơi cùng, cô không muốn về Thanh Cảng học tập, nên đối phương lập tức chuyển trường đến Long Xuyên để ở bên cô.
Tình cảm hai đứa trẻ vô tư, thân mật khăng khít.
Đối phương sẽ thẳng thắn khoác tay lên vai cô nói mình không quá quen thuộc với Long Xuyên, muốn cô sau này chăm sóc mình nhiều hơn, cô cười rạng rỡ, làm dấu OK nói không có vấn đề gì.
Trong những ngày hè đã qua, cô cũng từng giống như chủ nhà kéo anh ra ngoài, nói rằng anh mới đến Long Xuyên có thể đi dạo nhiều hơn, anh nhớ lại lúc đó cô dùng bàn tay che nắng trên trán, dưới ánh mặt trời cười với anh, khác biệt với lúc này.
Kết quả rõ ràng.
Anh cảm thấy may mắn vì mình chưa bộc lộ ra sự tự mình đa tình có thể gây phiền phức cho người khác.