Trang giấy trắng

Mặc dù nghi lễ ở giữa đàn vẫn chưa xong, nhưng phần cần Trang Tại tham gia thì rất ít, sau khi cắm hương xong đi ra, thậm chí anh còn không nhìn lướt qua các nhiếp ảnh gia đang chen chúc trong đám đông để tìm góc chụp gần, càng không phát hiện bên ngoài có một người quen.
 
Vân Gia hầu như hành động cùng lúc với anh, lùi lại quay người, muốn để lần gặp gỡ tình cờ này trở thành cuộc gặp gỡ đơn phương —— một người quen đã lâu không liên lạc cũng không cần thiết phải liên lạc, không cần thiết phải chào hỏi.
 
Huống chi trong hoàn cảnh hôm nay là dịp anh tưởng niệm người ba đã mất, vẫy tay cười khách sáo nói lâu rồi không gặp, cố tình nói vài lời xã giao cũng không phù hợp lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vân Gia nói với nữ biên đạo rằng mình có mang theo máy ảnh, vừa nãy trò chuyện với anh quay phim thấy trong rừng có sóc, muốn đi chụp vài bức ảnh.
 
Không lâu trước ở đài truyền hình Long Xuyên, thực tập sinh nói vị này là họ hàng của cô Vân, quan tâm và hứng thú với truyền thông tự do, hôm nay theo họ đi lấy tư liệu.
 
Lúc này nữ biên đạo chỉ về phía trước, thắc mắc: “Em không định chụp cái này à? Tư liệu này tốt lắm đấy.”
 
Sóc thì ở đâu chẳng có, lúc nào chẳng chụp được, còn nghi lễ trang trọng thế này mà lại không chụp ư?
 
Bọn họ làm chương trình “Phá Tứ Cựu”, tất nhiên cũng hiểu những nghi lễ tôn kính thần phật, từng đường kim mũi chỉ trong đạo quán đều không được dùng lãng phí, trông có vẻ như là pháp trận vô hình, nhưng thực tế đều là tiền bạc hữu hình.
 
Tiêu tốn nhiều tiền của công sức như vậy, thực sự là có thể gặp không thể cầu.
 
Vân Gia lắc đầu, cũng không giải thích thêm, đi ngược hướng đám đông.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa đến nửa giờ, nữ biên đạo ngồi trước mặt Vân Gia xem chỗ sưng đỏ ở mắt cá chân cô, không ngừng thở dài nói: “Ai da, em mà nghe lời chị thì tốt rồi, đâu bị côn trùng cắn thành thế này, côn trùng trong núi sao mà độc thế không biết nữa.”
 
Vân Gia cũng không biết là loại côn trùng gì, cô đi đến bên bụi cây nhỏ điều chỉnh độ phơi sáng của máy ảnh, mắt cá chân đau nhói, nhọn nhọn nho nhỏ, cô không để ý, lúc đó tưởng bị cành cây hoặc lá nhọn chọc vào. Đến khi ngồi trên ghế đá xem lại ảnh, mắt cá chân mới bắt đầu phản ứng, vừa đau vừa ngứa.
 
Chỗ bị thương to bằng nắp chai nước uống, gãi vài cái thì nổi lên một vệt chấm máu dưới da, ngứa như bên trong có một đống bọt nước, đau như bọt nước bị đầu nhọn đâm vào từng cái.
 
Trong núi nhiều côn trùng rắn rết, Vân Gia sợ mình bị trúng độc, nên lập tức gọi người đến.
 
Nghi lễ đã xong, anh quay phim hai tay chống hông lo lắng xung quanh không có bệnh viện, quan trọng hơn là hiện tại tư liệu còn chưa quay xong, theo kịch bản thì phải lên đỉnh núi quay hoàng hôn, nhất thời không thể đưa Vân Gia xuống núi được.
 
Nhưng đây là người thân của lãnh đạo đài, bọn họ là một chuyên mục nhỏ nói dẹp là dẹp, thông báo ngừng phát sóng cũng không cần chuẩn bị, không dám dễ dàng đắc tội, nhỡ đâu người ta thực sự trúng độc, xảy ra chuyện, thì không thể giải thích được.
 
Người đàn ông to con đổ đầy mồ hôi, nhìn xung quanh như cầu xin vị thần linh nào đó có thể đến giúp đỡ trong lúc này.
 
Sư phụ nhỏ trong đạo quán đến xem mắt cá chân của Vân Gia, nói một câu khiến người khác yên tâm.
 
“Không có độc. Loại côn trùng này vừa vào hè sẽ có rất nhiều, bám trên lá cây cùng màu với lá, thường có người bị thương, bị châm phải sẽ đau rất lâu, để tôi lấy kem đánh răng bôi cho cô nhé.”
 
Nữ biên đạo hỏi: “Bôi kem đánh răng là được rồi sao?”
 
Sư phụ nhỏ nói: “Chỗ chúng tôi chỉ có kem đánh răng thôi, cô không yên tâm thì xuống núi đến bệnh viện kiểm tra lại cũng được.”
 
Nói xong thì sư phụ nhỏ chạy đi.
 
Trong tầm mắt chợt lóe lên chiếc áo đạo, làm trống một khoảng không gian lớn.
 
Vân Gia vừa ngẩng đầu lên.
 
Cách đó vài bước, có một người đang đứng.
 
Trước đây Vân Gia cảm thấy Trang Tại giống như một hồ nước đóng băng. Rất nhiều năm trôi qua, anh không còn cứng nhắc lạnh lùng cô quạnh như trước nữa, giờ đây băng đã tan, dường như những gợn sóng trong cuộc đời anh cũng đã tan biến.
 
Tính cách trầm tĩnh từ thời thiếu niên, bây giờ càng trở nên vững chãi như núi.
 
Tiếng chào hỏi sắp sửa thốt ra lại dừng lại trên môi, Vân Gia như bị ma ám mà không thể nói ra, chỉ là một câu “Hi” thôi mà, cô cũng không bực mình, thôi kệ, giả vờ không nhìn thấy cúi đầu xuống, nhìn vào vết thương của mình.
 
Đúng lúc nữ biên đạo hỏi hiện tại cô cảm thấy thế nào, có cần đến bệnh viện không? Vân Gia lắc đầu nói không cần, các chị cứ bận việc của mình đi, lát nữa em tự xuống núi là được rồi.
 
Nữ biên đạo và anh quay phim nhìn nhau khó xử, không ai nói gì.
 
Ánh mắt lướt qua chỗ ban đầu, đã không còn ai nữa.
 
Trong lòng Vân Gia nghĩ, có lẽ họ có sự ăn ý trong suy nghĩ, đều muốn giả vờ không gặp phải, để tiết kiệm thời gian cho nhau, hoặc có lẽ anh đang bận việc gì đó chăng?
 
Ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhìn sang bên cạnh, người vừa biến mất lúc này đang trở lại cùng với sư phụ nhỏ, không biết hai người đang nói gì, sư phụ nhỏ nhìn cô vài lần, khi đến gần, anh ấy đưa tuýp kem đánh răng đã bóp dở cho Trang Tại.
 
Lặp lại lời nói trước đó.
 
“Nếu không yên tâm, thì có thể đến bệnh viện kiểm tra một chút, loại côn trùng này ở chỗ chúng tôi rất thường gặp, bị cắn thì khó chịu một lúc, không có chuyện gì lớn đâu.”
 
Trang Tại nói: “Cảm ơn thầy.”
 
Anh vừa ra khỏi buổi lễ, hương gỗ bách vẫn chưa tan hết, mùi hương đó mang theo sự lạnh lùng cấm dục, nhưng lại hợp với anh, anh ngồi xuống trước mặt Vân Gia, bàn tay anh cầm lấy chân cô lại rất ấm áp.
 
Lấy kem đánh răng từ miệng tuýp bôi ra một chút, từng chút từng chút thoa lên, cảm giác châm chích như bị kim châm.
 
Không ngờ anh lại hành động đột ngột như vậy, trong chốc lát, mu bàn chân Vân Gia cũng căng thẳng.
 
“Đau lắm không?”
 
Vân Gia cúi mắt, khẽ đáp “ừm”.
 
Cũng hoàn toàn không ngờ rằng họ lại gặp nhau lại và có một cuộc trò chuyện như thế này, Vân Gia cảm thấy hơi ngượng ngùng.
 
Khi nói chuyện với Từ Thư Di về anh, trong đầu cô chỉ toàn là ấn tượng của anh thời thiếu niên, lúc này người thật đang ở trước mắt, mạnh mẽ đến nỗi những ấn tượng cũ như sương mù tan biến.
 
Trang Tại vặn nắp tuýp kem đánh răng lại, hỏi cô: “Sao cậu lại đến đây?”
 
“Đi cùng tổ chương trình.”
 
Tổ chương trình? Anh nhớ lại những người đeo thẻ nhân viên đài truyền hình, lúc đầu hỏi trợ lý của anh có thể quay phim không là một cô gái tóc ngắn, sau đó là một anh chàng mắt híp quay phim.
 
Trước đó anh không thấy cô.
 
Vân Gia cười nhẹ nhàng, không che giấu: “Tớ vừa thấy cậu, ngại làm phiền cậu nên không qua —— là làm lễ cho ba cậu à? Hôm nay là ngày giỗ của ông ấy sao?”
 
“Không phải, còn một thời gian nữa mới đến ngày giỗ, sợ đến lúc đó không có thời gian, nên làm trước.”
 
Cô nhớ lại đêm đó ở hội sở, Từ Thư Di nói bây giờ anh là người bận rộn, ngay cả ngày giỗ mười năm của ba cũng không thể thu xếp được thời gian để trở về, xem ra không phải là câu nói phóng đại.
 
Trang Tại hỏi cô: “Hôm nay cậu đến đây đã làm xong hết việc chưa? Có cần tìm ai đến giúp cậu gì không?”
 
Không biết có phải do anh quỳ gối nói chuyện với cô hay không, mà hai câu hỏi vừa xa cách vừa lịch sự này, từ anh đưa ra, lại không giống như lời xã giao, mà cảm thấy rất quan tâm.
 
Vân Gia đang định nói không cần.
 
Thì anh quay phim qua cuộc trò chuyện của họ mà nhận ra hai người có quan hệ quen biết, khuôn mặt chất phác hiện lên vẻ lo lắng nói: “Việc thì làm gần xong rồi, chỉ là lát nữa chúng tôi phải lên núi, chân của cô Vân bây giờ có lẽ không tiện lắm, để cô ấy xuống núi một mình, chúng tôi cũng không yên tâm, anh xem anh có thể chăm sóc giúp được không?”
 
Học tiểu học ở Thanh Cảng, trung học chuyển đến Long Xuyên, đại học ra nước ngoài, sau đó cùng bạn bè đi chơi khắp châu Âu, các châu lục khác cũng đã đi nhiều nơi, Vân Gia có một bộ quy tắc sinh tồn riêng, ở đâu cũng có thể hòa nhập, được người khác yêu thích.
 
Lúc này, cô nhăn mũi nói đùa: “Họ không muốn cho tớ đi chơi cùng.”
 
Anh quay phim và biên đạo vội vàng dỗ dành cô.
 
“Làm sao có chuyện đó, sợ em mệt thôi,” Anh quay phim chỉ lên trời, “Em đừng nhìn bây giờ trời đang râm mà nhầm, lát nữa nắng lên thì gay gắt lắm.”
 
“Đúng vậy, trưa nay em cũng không ăn gì, buổi tối chúng ta còn phải ăn cơm chay ở đây nữa đấy.”
 
Nhắc đến chuyện này, Vân Gia không đùa nữa.
 
Cơm chay tuy ngon, nhưng thực sự không hợp khẩu vị của cô.
 
“Được, vậy em đi trước, không làm phiền mọi người làm việc nữa, lần sau em sẽ đến đài truyền hình mời mọi người ăn cơm. Em rất hào phóng, không mời mọi người ăn cơm chay đâu.”
 
Hai người cười đáp, nói chờ bữa tiệc lớn của cô.
 
Vân Gia nhìn sang Trang Tại, chớp mắt: “Vậy phải bắt đầu phiền cậu rồi nhỉ?”
 
Giống như bất ngờ không kịp phòng ngừa, vẻ mặt anh không kịp phản ứng, chỉ thản nhiên nói: “Không phiền”, rồi đưa tay ra, “Để tớ cầm túi giúp cậu.”
 
Cũng không phải chân bị liệt hay gãy, chỉ bị con côn trùng nhỏ cắn một cái, giờ này dù có chịu đựng khó chịu, Vân Gia cũng có thể ngay lập tức bước đi như bay, nhưng nữ biên đạo nhất quyết phải đưa cô lên xe, chỗ họ đậu xe không cùng chỗ với tổ chương trình, đi vòng qua một đoạn đường.
 
Trợ lý nam của Trang Tại và nữ biên đạo vừa đi vừa trò chuyện.
 
“Đi vòng qua chỗ này là chỗ dừng xe đặc biệt, bên kia có đoạn đường chưa sửa, rất xóc, đi không cẩn thận thì khung gầm xe cũng bị hỏng.”
 
Nữ biên đạo cười nói: “Đúng vậy, khi đến đây, suýt nữa thì chúng tôi đã bị xóc đến chết, cô Vân còn bị say xe muốn nôn ra. Nhưng cái xe cũ của chúng tôi đáng ra phải bỏ đi từ lâu rồi.”
 
Trang Tại đi trước một bước, nghe nữ biên đạo nói vậy, theo phản xạ quay đầu nhìn Vân Gia.
 
Cô vẫn giữ phong cách thường thấy trong ảnh INS của cô hai năm gần đây, đơn giản, mái tóc dài búi thấp tự nhiên, môi màu nhạt không trang điểm, trên vành tai là đôi khuyên tai ngọc trai hình dạng kỳ lạ —— vậy mà anh lại chẳng thấy lạ chút nào, thứ mà người khác thấy vô giá trị lại được cô ưa chuộng, giống như một chuyện rất đỗi bình thường.
 
Mà trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi xanh denim cổ điển, ôm sát người, mở hai nút áo, để lộ một đoạn cần cổ trắng trẻo thon dài.
 
Bị chim bách thanh đầu trắng bay từ rừng bên cạnh thu hút tầm mắt, cô nghiêng đầu, gân xanh bên cổ nổi lên một chút, căng thành đường cong uyển chuyển, giống như xương của chim vỗ cánh.
 
Đột nhiên, nữ biên đạo nhìn Trang Tại chằm chằm, nghi ngờ hỏi: “Ừm, xin mạo muội hỏi một chút, ngài làm trong ngành truyền thông phim ảnh phải không ạ? Tôi cứ cảm giác đã gặp ngài ở đâu đó rồi.” Ý thức được lời này có phần giống như đang tán tỉnh, cô ấy vội vàng bổ sung, “Thật đấy, tôi thật sự cảm thấy đã gặp anh rồi.”
 
Trước ngực cô ấy đeo thẻ nhân viên của đài truyền hình Long Xuyên đang lắc lư.
 
Trợ lý của Trang Tại trông có vẻ còn trẻ, con người rất hoạt bát, cười nói với cô ấy khi đi bậc thang đi xuống: “Tổng giám đốc Trang của chúng tôi đẹp trai, so với mấy ngôi sao nam trong đài của các cô cũng không kém chút nào đâu, trai đẹp có điểm giống nhau cũng là chuyện bình thường mà?”
 
Đây là nói anh có khuôn mặt đại chúng sao?
 
Vân Gia không tự chủ mà nhìn kỹ Trang Tại, anh bắt gặp ánh mắt cô, nhưng lại quay mặt đi, tiếp tục tiến lên phía trước, giọng chậm vài giây qua bóng lưng truyền lại: “Có thể đã từng gặp, trước đây tôi từng tham gia hội chợ của đài các cô.”
 
Nữ biên đạo lập tức hiểu ra, nhớ lại: “Ồ! Là cái đó! Là cái ở khách sạn nghỉ dưỡng Tây Mạn đúng không!”
 
“Đúng vậy.”
 
“Khách sạn đó thật sự rất đẹp luôn!” Nữ biên đạo phấn khích không kém, “Đồng nghiệp của tôi từng đến đó trong chương trình thực tế, nói rằng mấy điểm du lịch nhỏ xung quanh cũng rất thú vị.”
 
“Cũng hoan nghênh cô đến chơi khi có thời gian.”
 
Vân Gia từng nghe về khách sạn nghỉ dưỡng Tây Mạn, một trong những khoản đầu tư tuyệt nhất của Tập đoàn Vân Chúng trong vài năm gần đây.
 
Nhưng chưa từng đến, cũng không biết rõ.
 
“Khách sạn này rất thú vị sao?”
 
Nữ biên đạo nói: “Ở ngay Khúc Châu đó, em có thể đến trải nghiệm, nhưng nghe nói đang tổ chức đại hội thưởng rượu gì đó, hình như gần đây không đặt được phòng.”
 
“Đại hội thưởng rượu hôm qua đã kết thúc rồi.” Trợ lý của Trang Tại nói.
 
Nữ biên đạo tò mò hỏi anh ấy: “Anh là nhân viên của khách sạn à?”
 
“Cũng… có thể coi là vậy, không tham gia vào việc kinh doanh, nhưng nếu cô muốn đặt phòng nội bộ thì tôi có thể giúp.”
 
Nữ biên đạo gần như đấm ngực dậm chân: “Giá rẻ thế này tôi cũng muốn hưởng, nhưng nhân viên như tôi làm gì có thời gian nghỉ dưỡng chứ —— nhưng mà, tôi có thể kết bạn WeChat với anh không?”
 
Hai người kề điện thoại gần nhau quét mã kết bạn, việc mở cửa xe cho Vân Gia lập tức được giao lại cho Trang Tại.
 
Anh kéo cửa sau, khi cô bước lên xe, liếc nhìn vết kem đánh răng không đẹp mắt trên mắt cá chân cô.
 
“Còn đau không?”
 
Vân Gia ngồi ngay ngắn, nhận lấy túi từ tay anh: “Đỡ hơn rồi.”
 
Trang Tại chỉ vào tủ lạnh trên xe: “Nếu ngồi xe không thoải mái, trong đó có miếng dán lạnh và nước khoáng.”
 
Anh vẫn nhớ lời biên đạo nói cô khi đến bị say xe, Vân Gia hơi ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh.
 
Lúc đến, mùi xăng trong chiếc xe Minibus kia suýt nữa thì làm cô nôn mửa, dù không có gì để nôn, nhưng cô vẫn chịu đựng, cô định đùa rằng bây giờ đi xe này chắc không bị say nữa đâu.
 
Ngoài xe, nữ biên đạo vừa kết bạn WeChat xong cười tươi rói, nói với trợ lý của Trang Tại: “Trời ơi! Các anh lái xe này vào núi, không sợ bị xước, sửa chữa chút cũng tốn cả đống tiền sao.”
 
“Ha ha ha, tay lái của tôi cũng khá ổn.”
 
Đóng cửa xe lại, Vân Gia tưởng rằng Trang Tại sẽ lên xe từ phía bên kia, không ngờ anh không đi vòng qua đầu xe, mà mở cửa ghế trước ngồi vào.
 
Vân Gia nhìn túi xách của mình, cũng không chiếm chỗ nhiều, sao lại ngồi ghế trước chứ?
 
Nhưng cũng không phải chuyện lớn, thoáng cái đã không để ý nữa.
 
Nữ biên đạo nói: “Vậy thì lái xe cẩn thận nhé, cô Vân, tạm biệt!”
 
Trợ lý của Trang Tại khởi động xe, Vân Gia qua cửa sổ vẫy tay với cô ấy: “Tạm biệt! Lần sau đến đài sẽ tìm chị chơi nha.”
 
“Được thôi được thôi!”
 
Xe lăn bánh qua lá cây rụng, đi vào con đường núi quanh co.
 
Lúc đến, trên xe cô mải trò chuyện với nữ biên đạo và lật tài liệu, không chú ý đến phong cảnh ngoài cửa sổ.
 
Chưa gặp ánh nắng rực rỡ, thực ra cũng không có phong cảnh gì đặc biệt, núi liền núi, nối tiếp không ngừng, đặt vào mười năm trước là vùng núi nghèo khó, giờ đây người ta hưởng thụ những thứ khác, bắt đầu gọi đây là nguyên sinh thái.
 
Cũng là phương tiện giao thông được lắp ráp từ sắt thép và cao su, nhưng chiếc xe sang trị giá hàng trăm vạn không thể so sánh với chiếc xe Minibus cũ của đoàn làm phim, không gian rộng rãi, ghế ngồi thoải mái, đi qua đường núi gập ghềnh mà không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
 
Thâmh chí Vân Gia còn nghĩ rằng cảnh rừng rậm bao phủ đường giữa những ngọn núi này rất thích hợp để quay quảng cáo xe hơi, chủ đề có thể là "Khám phá vô tận, tự do tùy hứng" chẳng hạn.
 
Về người mẫu, trong xe có sẵn một người đàn ông trẻ trung, thành đạt, lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo, rất hợp với phong cách quảng cáo xe hơi.
 
Đáng tiếc là bộ phim quảng cáo tưởng tượng trong đầu Vân Gia còn chưa quay xong, thì một cú phanh xe ập đến, cô giật mình tỉnh lại, xe bị ai đó chặn lại.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui