Đường núi không rộng, một chiếc xe dừng phía trước không chịu nhường đường, xe sau không thể đi qua.
Hai người trên xe kia đã xuống từ sớm, khi xe của họ tiến gần, người đàn ông đứng bên xe trực tiếp lao ra đường, buộc xe phải dừng lại.
Ban đầu, Vân Gia tưởng xe của đối phương bị hỏng giữa đường, muốn tìm người đi qua giúp, nhưng người đó còn chưa đi đến trước xe, Trang Tại đã đẩy cửa ghế phụ lái ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành động nhiệt tình chủ động như vậy không phù hợp với anh lắm.
Quả nhiên, khi người đó tiến lại gần, qua kính chắn gió Vân Gia nhìn thấy nụ cười cố ý tươi rói của anh ta, chắc chắn không phải người lạ.
Trước khi đóng cửa xe, Trang Tại cúi đầu, nói nhỏ với Vân Gia ngồi ghế sau: “Cậu chờ tớ một chút, có việc cần xử lý.”
Vân Gia gật đầu: “Được.”
Xe sang cách âm tốt, cộng thêm núi rừng thoáng đãng có gió, Vân Gia không nghe thấy gì bên ngoài, Trang Tại đứng quay lưng về phía cô, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng người đàn ông chặn xe kia thì cười nịnh nọt, thái độ đeo bám dây dưa.
Không biết họ nói gì, Trang Tại đột nhiên quay đầu nhìn vào trong xe một cái.
Vách đá ngược sáng mọc đầy rêu xanh, cây cối trên núi mọc hỗn loạn um tùm, trên vách đá là cây, trên rừng cây là mây trời, trong bối cảnh như vậy, anh quá gầy, gió núi thổi vào áo sơ mi đen, vải áo lập tức dán chặt vào eo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây không thể phủ nhận là dáng người cao lớn của một người đàn ông trưởng thành, nhưng khi anh quay đầu nhìn, động tác mím môi theo phản xạ vẫn còn lưu lại một chút dáng vẻ yếu đuối của thời thiếu niên.
Giống như bị buộc phải nuốt thứ gì đó rất đắng chát.
“Cái vị thân thích này của tổng giám đốc Trang cũng thật là, đeo bám không buông.” Trợ lý của Trang Tại không nhịn được mà phàn nàn.
“Thân thích? Thân thích gì cơ?”
Vân Gia hoàn hồn, nhìn kỹ người đàn ông đó một lượt, sợ bỏ sót cái gì, áo polo, quần tây, da vàng đen, tóc vuốt keo bóng mượt, gương mặt trơn láng, tuổi khoảng ba mươi, thấp hơn Trang Tại nửa cái đầu.
Thực sự không nhìn ra anh ta có họ hàng gì với Trang Tại.
Hơn nữa, Trang Tại thì có họ hàng gì chứ? Chẳng phải nghe nói lúc nhỏ ba mẹ anh đã ly hôn, mẹ ruột tái hôn rồi không quay lại, hoàn toàn mất liên lạc, khi ba anh gặp chuyện, nếu anh còn một người thân nào biết quan tâm, anh đã không để nhà cậu cô nuôi dưỡng.
Mẹ kế của anh tái hôn sao? Họ hàng xa không máu mủ sao?
Trợ lý của Trang Tại khó xử một chút rồi nói: “Hình như là anh họ, không phải thân thích tốt lành gì.”
Dùng mắt nhìn cũng biết không phải họ hàng tốt lành gì rồi.
“Đeo bám tổng giám đốc Trang để nhờ vả, không gặp được người thì chặn ở đây luôn.”
“Tổng giám đốc của các anh có bạn gái không?” Vân Gia lấy túi xách đặt lên đùi.
Chủ đề thay đổi quá lớn, trợ lý của Trang Tại đầu tiên là “Hả” một tiếng ngơ ngác, sau đó nụ cười ngượng ngùng nói: “… Hình như, hình như không có.”
Vân Gia cũng cười như anh ấy: “Hình như không có à, hình như không có, có phải cùng nghĩa với ‘hình như có’ không?”
“Ôi trời… cô Vân à, cô đừng làm khó tôi mà, chuyện của ông chủ tôi thật sự không rõ lắm đâu.”
Vân Gia xõa tóc ra, dùng ngón tay chải sơ rồi lấy gương nhỏ và son trong túi ra, hai tay làm việc, nhanh chóng tô màu đỏ tươi lên môi, soi gương, rất hài lòng.
Trợ lý quay đầu lại, nhất thời nhìn đến ngây người: “Cô Vân, cô… cô đây là định làm gì vậy?”
“Giúp ông chủ của các anh chứ sao nữa,” Hai món đồ lại được ném vào trong túi, Vân Gia hạ cửa sổ xe, hai tay gập lại, người dựa lên cửa sổ.
Động tác liền mạch không chút ngập ngừng.
Mở miệng ra là làm nũng ngay lập tức.
“Trang Tại à~ còn phải đợi bao lâu nữa đây? Là em không quan trọng, hay chuyện của em không quan trọng? Em sắp tức giận rồi đấy!”
Trợ lý trong xe há hốc miệng kinh ngạc.
Trang Tại ở ngoài xe cũng quay đầu lại, đầy ngạc nhiên.
Người phản ứng trước lại là anh họ của anh, vừa thấy Vân Gia, mắt đã lập tức lóe sáng, vội vàng vượt qua Trang Tại đến bên cửa sổ xe: “Vị này là? Vị này là —— bạn gái em sao?” Anh ta vui mừng ra mặt, xác nhận với Trang Tại, “Cô Tôn!”
Nói rồi tin ngay.
“Trời ơi, tốt quá, không ngờ hôm nay lại gặp cô Tôn ở đây! Cô ngoài đời còn đẹp hơn cả lời đồn, đẹp quá!”
Anh ta chỉ thiếu nước nắm lấy tay Vân Gia, hai bàn tay xám xịt nắm lại đầy phấn khích, rất nhanh đã bị Trang Tại kéo sang một bên.
Trang Tại nhíu mày không vui.
Vân Gia không ngờ anh thực sự có bạn gái.
Cô Tôn? Trước đây Từ Thư Di nói Trang Tại cùng chị họ đi du lịch bí mật ở Thanh Cảng, vốn đã không đáng tin rồi, giờ đây càng chắc chắn hơn, e rằng lại là những tin đồn bị thêu dệt thêm mắm thêm muối.
Vân Gia định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên Trang Tại chống tay lên cửa xe, cúi người ghé sát vào tai cô, khoảng cách quá gần, hơi thở khi anh nói làm tai cô có chút ngứa ngáy.
“Đừng để anh ta biết cậu là ai.”
Giọng nói trầm thấp rót vào trong tai cô.
Vân Gia nghi hoặc nhìn vào mắt anh, anh đã khôi phục giọng nói bình thường, dịu dàng nhìn cô, tiếp lời cô vừa giả bộ, “Đừng nóng giận, anh xin lỗi được không? Xin lỗi, để em chờ trong xe lâu như thế, anh hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Bộ dạng chân thành kia, không chút giả tạo nào cả.
Nhất thời Vân Gia không biết nói gì.
Mà cái tên anh họ kia đứng một bên say sưa nhìn, dường như rất hài lòng với sự dịu dàng và thâm tình của Trang Tại, vội vàng dùng hình thức NPC (*) mà lên tiếng, thêm lời nịnh nọt để làm tăng bầu không khí.
(*) Non-player character hay Non-playable character (viết tắt: NPC; tiếng Việt: nhân vật không phải người chơi) là những nhân vật trong các trò chơi mà người chơi không thể điều khiển được.
“Cô Tôn, cô không biết đâu, A Tại này ấy à, thật sự rất xem trọng cô, hôm nay là giỗ của người chú đã mất của tôi, ôi chao, tôi cũng muốn thể hiện chút lòng hiếu thảo của người làm con cháu, còn có những trưởng bối ở quê nhà, nhưng A Tại không cho ai đến cả, cô xem, cậu ấy lại đặc biệt đưa cô tới, Chước Duyên Quan thờ ba cậu ấy, thế này thì coi như là gặp ba mẹ rồi! A Tại đối xử với cô tuyệt đối là chân thành, cô cũng được xem như là một nửa người nhà họ Trang của chúng tôi rồi, hôm nay chúng ta dù mới gặp mặt——”
Vân Gia cắt lời anh ta, không biết anh ta còn định lải nhải bao nhiêu lời để kết thân.
“Cái đó…”
“Cô nói đi cô nói đi.”
Vân Gia đặt tay lên mặt, lộ ra chút vẻ áy náy lễ phép: “Cái đó —— anh nói chuyện có thể đừng phun nước miếng được không?”
Trợ lý ngồi ghế lái bật cười lớn, rất nhanh đã nhịn được.
Trang Tại cũng khẽ mỉm cười, không ngạc nhiên, cô vẫn là kiểu người trẻ con có thù tất báo như thế.
Lý lẽ ép người phải cúi đầu của thế giới này không áp dụng lên được những người cưng chiều, tất nhiên là cô không cần thay đổi chút nào cả.
Không khí trở nên ngượng ngùng.
Trang Tại đối diện với anh họ, không lạnh không nóng: “Cô ấy nói chuyện hơi thẳng thắn một chút.”
Anh họ dù không muốn cười cũng phải tiếp tục cười, kiềm chế cảm xúc tràn đầy vừa nãy, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Tôi hiểu tôi hiểu, là tôi quá đường đột làm cô Tôn sợ rồi —— Cô Tôn, cô xem hôm nay thời tiết đẹp như vậy, cô đến thăm vườn nho của chúng tôi một chuyến đi, không phải ba cô vừa tổ chức một đại hội thưởng rượu sao, nhà các cô làm kinh doanh rượu vang, cô chắc chắn là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cũng là chuyên gia, đến chỉ đạo cho chúng tôi, chúng tôi cũng muốn mời cô đến thăm quan.”
Vân Gia đang nghi hoặc sao lại xuất hiện thêm một vườn nho, nhưng những người và việc này dường như có liên quan với nhau, vừa rồi đạo diễn và trợ lý trò chuyện cũng đề cập đến đại hội thưởng rượu ở Tây Mạn.
Quả nhiên như anh quay phim nói, mặt trời vừa ló khỏi mây thì nắng lập tức trở nên gay gắt.
Vân Gia vừa đặt hai tay lên lông mày che nắng, Trang Tại đã bước sang một bước, che chắn ánh nắng cho cô.
Anh cúi người xuống nói chuyện với cô: “Vườn nho cách Tây Mạn không xa, vừa rồi cậu hỏi người của đài truyền hình, có phải muốn đi xem không?”
Anh họ sợ việc không thành, lại thêm lời: “Muốn đi Tây Mạn à, cô Tôn trước ——”
Ánh mắt sắc bén của Trang Tại lạnh lùng liếc qua: “Anh câm miệng được chưa?”
“Cậu muốn đi không?” Đối diện với Vân Gia, vẻ mặt và giọng điệu của anh lại trở nên ấm áp dịu dàng.
Lọn tóc bay qua sống mũi, làm mũi và má cô có chút ngứa, Vân Gia chớp chớp mắt, dùng ngón tay vén lọn tóc vướng víu ra sau tai, cảm giác lạ lẫm do anh lại gần gây ra vừa rồi chưa hoàn toàn biến mất.
Cô hỏi Trang Tại: “Cậu muốn đến vườn nho không? Hôm nay tớ không có việc gì, hôm nay cậu còn có việc khác không? Nghe theo sắp xếp của cậu.”
Chưa kịp để Trang Tại trả lời, anh họ đã mở cửa ghế phụ, tranh nói: “A Tại không có việc gì đâu!” Anh ta ngồi vào, vừa thắt dây an toàn vừa vội vàng gấp gáp quay lại nói với Vân Gia, “Có việc gì quan trọng bằng việc đi cùng cô Tôn chứ? Có đúng không? Cô là việc quan trọng nhất của cậu ấy mà!”
Anh ta lại quay sang cười với trợ lý đang ngồi ghế lái: “Lái đi, tôi ngồi đây chỉ đường cho cậu, tôi biết đường tắt.”
Như vậy, Trang Tại chỉ có thể ngồi ghế sau.
Ghế sau vốn rộng rãi nay thêm một người thì lập tức có cảm giác chật chội hơn.
Tên anh họ kia coi cô là cô Tôn, sợ mình thành bóng đèn làm người ta thấy phiền phức, chỉ dựa vào màn hình dẫn đường để quan sát ghế sau, một hành động hai dụng ý, lại vừa không ngừng nói chuyện với trợ lý ngồi ở ghế lái.
Vân Gia hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.
Cô dùng tay che miệng, ghé sát tai Trang Tại nói chuyện, trong mắt anh họ thì giống như đôi tình nhân đang thì thầm to nhỏ với nhau.
“Cậu có bạn gái rồi à?”
Nói xong cô mới nhận ra tư thế này hơi thân mật quá mức.
Còn chưa kịp điều chỉnh, thì xe qua đoạn đường cong gây ra lực quán tính, lập tức đẩy Vân Gia vào ngực Trang Tại, vừa rồi còn nghĩ anh gầy, có lẽ là do dáng người cao tỉ lệ tốt, nhưng va chạm này lập tức khiến cô cảm nhận được cơ thể rắn chắc dưới lớp áo sơ mi của anh, cơ bắp đều đặn nóng bỏng, cánh tay ôm eo cô cứng như thép không thể bẻ gãy.
Chấn động bất ngờ làm khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, cô ngã vào vai anh, cùng với sự khác biệt về sức mạnh giữa nam và nữ trong khoảnh khắc bộc phát này, khiến tim Vân Gia đập loạn xạ.
Xe nhanh chóng chạy vào đoạn đường thẳng.
Trang Tại nới lỏng lực tay, muốn kéo giãn khoảng cách ra, bởi vì cô quá thơm.
Vừa rồi khi ghé sát nói chuyện với cô ở cửa sổ, anh đã ngửi thấy mùi hương dễ chịu không thể diễn tả được, gió còn thổi lọn tóc của cô vào mặt anh, như bàn tay liên tục vô cớ xoa nhẹ, khi anh lùi ra một chút, nhìn lọn tóc tinh tế ấy theo gió phất qua mặt anh, rồi rơi lại vào sống mũi cô.
Cô hơi căng người, vẫn không nhúc nhích, Trang Tại lo lắng hỏi: “Có đập vào đâu không?”
Anh nhẹ nhàng xoay người cô, kiểm tra xem cô có bị sao không.
Vân Gia lắc đầu nói không sao: “Vừa rồi tớ ——”
Hiểu sai ý, anh tưởng cô định nói vấn đề vừa rồi, do trong xe có người, cô vừa có ý muốn lùi về vị trí cũ, lại bị cánh tay anh cẩn thận kéo lại.
Mùi hương từ người anh lại một lần nữa áp sát, lông mi Vân Gia liên tục chớp chớp, không thoải mái hỏi nhỏ: “Làm gì vậy?”
Anh lại dùng giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng, rất nghiêm túc nói bên tai cô: “Tớ không có bạn gái, cô Tôn không phải, nhưng cậu có thể tạm thời làm cô Tôn này được không?”
Cô không tự nhận ra, sự kháng cự mơ hồ trong cơ thể từ khi nghe câu đầu tiên đã dần dần tan biến, chỉ cảm thấy mình rơi vào một tình huống bị động chưa từng có, không quen mà vô thức phản bác.
“Tớ không làm bạn gái giả của cậu đâu.”
Giọng điệu mơ hồ chỉ có hai người họ nghe được.
Nhưng ý nghĩa trong lời nói lại thực sự khiến hai người khi phản ứng lại, lại lặng lẽ nhìn nhau, hai tâm trạng khác nhau, trong khoảnh khắc này, cùng rơi vào một khoảng lặng bí ẩn.