Trang giấy trắng

Quay lại xe, lần này cái tên anh họ phiền phức kia không ngồi chung xe với họ nữa, chỉ đến nói với trợ lý của Trang Tại là Thạch Tuấn địa chỉ nhà hàng, không cần định vị, cứ theo xe phía trước là được.
 
Vân Gia lên xe, nhích vào trong, chừa ra một chỗ cho Trang Tại.
 
Trang Tại nhìn vị trí trống đó, ánh mắt đăm chiêu, không động đậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vân Gia giục, vào đi.
 
Anh lên xe, đóng cửa lại, Thạch Tuấn khởi động xe.
 
Vân Gia nói với Trang Tại: “Trưa nay tớ ở Chước Duyên Quan, bữa chay đó tớ thật sự không ăn nổi, mướp đắng nấu cũng đắng quá, tớ không ăn được chút nào, vì thế... vừa rồi mới vậy.”
 
“Không sao đâu.”
 
Vân Gia hỏi: “Bữa chay trưa nay trong quan không tính phí, là do làm lễ cho ba cậu, nên cậu mời đúng không?”
 
Trang Tại: “Ừ, chẳng phải cậu không ăn sao, vừa hay tối nay mời cậu ăn một bữa ngon hơn một chút, chỉ là những người kia, có lẽ... sẽ giống như Trang Vĩ kia vậy. Tớ sợ cậu phiền.”
 
Vân Gia cười, khóe miệng cong cong: “Cũng không sao, anh họ này của cậu còn khá thật thà, có một số người không phải là như vậy sao, ai mà chẳng yêu tiền, cầu lợi, bấu víu quan hệ, rất bình thường, không có gì phiền phức cả.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Tại lặng lẽ lắng nghe, nhìn cô, ánh sáng hoàng hôn thay đổi chiếu vào trong xe, bất ngờ mỉm cười nhẹ.
 
Anh nhớ lại nguồn gốc của cảm giác quen thuộc này.
 
Vân Tùng Lâm cũng từng nói những lời tương tự. Những người bình thường như vũng bùn vực sâu đó, là một hiện tượng rất bình thường trong mắt họ, đời người đủ mùi vị cay đắng ngọt bùi, những người thành công đều có thái độ điềm tĩnh sau khi trải qua nhiều gian khổ, đứng trên đỉnh cao mà cảm thán, đây mới là cuộc sống, đây mới là con người, rất chân thật.
 
Mặc dù cậu mợ của cô thường lo lắng rằng cô không có hứng thú với sản nghiệp của gia đình, là con gái duy nhất, nhưng lại không hề có chút tham vọng hay hứng thú kế thừa sự nghiệp của Vân Tùng Lâm gì cả. Nhưng thực ra, cô và ba cô rất giống nhau.
 
Một số cách nhìn, một số thái độ sống.
 
Bác của Trang Tại đúng như anh dự đoán, hoàn toàn không nhận ra cô là cô Tôn giả mạo, vừa gặp mặt đã không ngớt lời khen ngợi Vân Gia xinh đẹp, bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, lại nói những lời khen sáo rỗng cũ kỹ khi cô đến làm sáng bừng cả căn phòng này.
 
Vừa bước vào phòng lớn của nhà hàng, quả nhiên bên trong có không ít người.
 
Những người đàn ông bên trong đang hút thuốc, không khí rất khó chịu, Vân Gia khẽ nhăn mũi bước vào.
 
Bác anh không hổ là ba của người anh họ kia, ba con họ rất giỏi nói những lời xã giao, người ba còn lão luyện thuần thục hơn, vừa bước nửa bước vào phòng đã bắt đầu cảm động lừa tình: “Mọi người mau nhìn xem! Mọi người mau nhìn xem! Người xuất sắc nhất nhà họ Trang chúng ta đến rồi! Đây là cô Tôn, ba của cô Tôn làm kinh doanh nhà máy rượu, gia đình họ làm ăn rất lớn, trước đây còn tổ chức đại hội thưởng rượu ở Tây Mạn, một nhóm người nước ngoài đến tham dự, chính là do A Tại và ba của cô Tôn, ông Tôn, cùng tổ chức, kinh doanh lớn đó ha ha ha.”
 
Bảy tám người đàn ông trung niên, ăn mặc tươm tất, có vài người rõ ràng còn có nét khôn khéo của những thương nhân nhỏ, đoán chừng đều là những người có tiếng nói ở quê nhà, đồng loạt đứng dậy chào đón, cười tươi đưa tay ra, như muốn giao lưu xã giao.
 
Vân Gia đang phân vân không biết có nên bắt tay hay không.
 
Trịnh trọng như vậy sao? Ai biết thì nói là người nhà từ quê nhà lên đây tụ tập ăn cơm, ai không biết lại tưởng đây là một tiệc bữa quan trọng, còn phải bắt tay nữa chứ?
 
Trang Tại chắn tay người đó lại. Đến thì cũng đã đến rồi, anh vẫn nói chuyện rất chu đáo, thái độ không nóng không lạnh, xa cách, rất đúng mực: “Mời ngồi, đều là người quen cả, không cần những cái này.”
 
Nói xong thì dẫn Vân Gia vào chỗ ngồi.
 
Anh đưa tay ra hiệu cho mọi người: “Mọi người ngồi xuống đi, đứng làm gì.”

 
Nhân viên phục vụ tới rót trà nóng cho họ, hỏi có muốn dọn đồ ăn ngay không, Trang Tại uống trà, bảo cô lấy thực đơn ra, gọi món lại.
 
Trang Vĩ lập tức nói: “Đúng đúng đúng, gọi món lại! Gọi món cô Tôn thích! Chúng tôi không biết khẩu vị của cô Tôn, những món trước đó không cần nữa, gọi lại!”
 
Vân Gia không khách sáo, nhận lấy thực đơn lật từng trang, lần lượt gọi tên món.
 
Trang Tại gọi một nhân viên khác, bảo anh ta mở cửa sổ, nói rằng trong này không khí không tốt.
 
Lời này không chỉ đích danh ai, nhưng những người đang cầm điếu thuốc trên tay đều tự giác dập tắt thuốc, tay phẩy phẩy không khí trước mặt, cười nói đồng tình, đúng là hơi ngột ngạt thật, bọn họ ở lâu không nhận ra, bảo nhân viên nhanh chóng thông gió.
 
Lại xin lỗi Vân Gia, nói bọn họ đều là người thô lỗ, không hiểu lễ nghĩa, mong cô đừng để ý.
 
Vân Gia hơi nhếch mép, cười gượng hai giây.
 
Món ăn nguội được dọn lên rất nhanh, trong lúc ăn, Vân Gia mở điện thoại ra thấy tin nhắn trả lời của Từ Thư Di.
 
[Có chứ, mẹ của bạn trai mình làm nhà máy rượu đấy.]
 
[Nhà họ chuyển từ Nghi Hải tới mấy năm nay, chắc cậu chưa nghe đến đâu.]
 
[Nhưng trước đây không phải cậu của bạn trai mình đã cùng tổ chức một đại hội thưởng rượu với Trang Tại sao, ở ngay khách sạn nghỉ dưỡng Tây Mạn đấy, đó không phải là sản nghiệp của nhà họ Vân sao, cậu hỏi cái này làm gì thế?]
 
Vân Gia: [Cậu của bạn trai cậu họ gì thế?]
 
Từ Thư Di: [Họ Tôn đó.]
 
Vân Gia: [Chậc, thế giới này nhỏ thật đấy.]
 
Từ Thư Di: [Làm sao vậy? Cậu định tìm nhà họ Tôn làm gì à? Thế thì nhờ Trang Tại đi, nhờ tớ không được đâu, tớ với con gái cậu anh ấy gặp mặt là cãi nhau ỏm tỏi hết cả lên.]
 
Hóa ra “cô Tôn” là em họ của bạn trai của Từ Thư Di.
 
Vân Gia: [Không phải là nhờ bọn họ giúp đỡ, chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi, cậu và cô Tôn này có chuyện gì à?]
 
Món ăn nóng bắt đầu được dọn lên, những người trên bàn có người câu được câu không mà trò chuyện, Vân Gia không để ý đến bọn họ, chỉ cúi đầu hứng thú nhắn tin tám chuyện với bạn thân.
 
Đột nhiên trong tầm nhìn, một chén canh trắng thơm phức được đặt trước mặt cô.
 
“Cậu đói quá rồi, nên uống chút gì đó trước, nếu không lát nữa ăn những món dầu mỡ sẽ dễ bị đau dạ dày đấy.”
 
“Được, cảm ơn nha.”
 
Từ Thư Di mãi mà không trả lời, Vân Gia lập tức đặt điện thoại sang một bên, định uống vài ngụm canh.
 
“Đừng khách sáo thế.” Trang Tại nghiêng người, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy viền chén, di chuyển chén canh đến trước mặt cô, nhắc nhở rằng chén còn nóng, phải cẩn thận một chút.
 
Đúng lúc này, điện thoại của Vân Gia vẫn sáng, Từ Thư Di gửi một loạt tin nhắn đến ngay dưới mắt Trang Tại.
 
[Số mệnh xung khắc thôi, tớ không dám động vào cô công chúa nhỏ làm ra vẻ này, chán chết, hơn nữa, để tớ nói cho cậu một bí mật nhá! Cô ta thích Trang Tại đấy, ngày nào cũng nằm mơ vọng tưởng, nhưng mà hình như Trang Tại không thích cô ta đâu.]

 
[Ha ha ha ha ha, tớ cười cô ta chết mất!]
 
Một ngụm canh đặc trong miệng Vân Gia không có vị gì, chiếc thìa nhỏ trong tay suýt bị bóp vỡ. Cô chậm rãi đưa tay còn lại lên, muộn màng che màn hình điện thoại, cố gắng vô ích mà che đi những dòng chữ.
 
Trang Tại vẫn bình thản nói: “Xin lỗi, tớ vô tình nhìn thấy.”
 
Vân Gia nghiến chặt răng, cười gượng: “Không sao đâu...”
 
“Còn nữa —”
 
Vân Gia nắm chặt điện thoại trong tay, nghi hoặc nhìn anh: “Còn gì nữa?”
 
“Không phải là hình như.”
 
“Hả?” Vân Gia nhất thời không phản ứng kịp.
 
“Không phải là hình như, mà là tớ không thích cô ta, tớ cũng đã nói rõ với cô ta rồi, nếu cậu còn muốn biết gì nữa, thì có thể hỏi tớ trực tiếp.”
 
“Ồ...”
 
Tám chuyện trực tiếp trước mặt nhân vật chính, đúng thật là hiếm có, Vân Gia cười gượng gạo gật đầu, “Được thôi, tớ chỉ là tám chuyện với Từ Thư Di một chút, hai người bọn tớ, cậu cũng biết đấy, trước đây bọn tớ đã thích nói về mấy chuyện này rồi, chỉ là tùy tiện tám chuyện thôi, không phải là có ý nhằm vào cậu đâu, cậu ấy cũng không nói xấu cậu.”
 
“Tớ biết, con người cô ấy rất tốt, bạn trai hiện tại của cô ấy cũng không tồi.”
 
Rất tốt, một lần mà phát ra hai tấm thẻ người tốt.
 
Vân Gia chỉ đành tham gia vào ngữ cảnh đột ngột chuyển sang chuyện gia đình người khác: “Ừ, đúng vậy, bọn họ đều khá tốt, em họ anh ấy có quan hệ không tốt lắm với Từ Thư Di.”
 
“Hình như có chút mâu thuẫn.”
 
Vân Gia tò mò hỏi: “Em họ anh ấy đã từng nói xấu Từ Thư Di trước mặt cậu chưa?”
 
Vẻ mặt anh đột nhiên do dự một chút.
 
Vân Gia không biết tại sao mình lại hiểu anh đến vậy, lập tức đoán ra câu trả lời.
 
Anh cũng thành thật quá đi mất.
 
“Có thể coi là từng nói qua.”
 
Bởi vì biết Từ Thư Di cùng học cấp ba cùng lớp và sống cùng khu dân cư với mình, nên cô Tôn đã liệt kê một loạt hành vi xấu tính của Từ Thư Di, như là làm ra vẻ, như là con người rất giả tạo... rồi hỏi anh có quen biết Từ Thư Di nhiều năm như thế, quan hệ thế nào, anh trả lời là bình thường, mặt đối phương lập tức nở nụ cười hài lòng.
 
Khi nói chuyện, họ rất tự nhiên mà nghiêng người đối diện nhau, khoảng cách gần gũi, bầu không khí trò chuyện thể hiện sự hòa hợp mà không ai khác có thể xen vào.
 
Nhưng những người trên bàn này, ai cũng có một bụng chuyện muốn nói, cũng không cho họ ở đây uống canh tán gẫu mãi.
 

“Trang Tại à, bây giờ sự nghiệp của cháu tốt như thế, sau này có phải sẽ phát triển ở Thanh Cảng không?”
 
Như dự đoán được là Trang Tại sẽ không ở đó trả lời từng câu hỏi của bọn họ, Trang Vĩ nhanh chóng làm người phát ngôn cho Trang Tại.
 
“Chắc chắn rồi! Trụ sở chính của tập đoàn Vân Chúng ở Thanh Cảng mà, A Tại có năng lực, chắc chắn sẽ phát triển ngày càng tốt, tổng giám đốc của Vân Chúng rất trọng dụng cậu ấy, nghe nói còn muốn giới thiệu con gái cho A Tại nữa kìa!”
 
Vân Gia và Trang Tại gần như đồng thời nhíu mày trước câu nói phóng đại này.
 
“Ai nói vậy? Sao tôi không biết thế nhỉ?”
 
Vân Gia bất ngờ hỏi, Trang Vĩ mới nhận ra mình quen thói thổi phồng, quên mất còn có cô Tôn đang yêu thầm Trang Tại ở đây.
 
Bác của Trang Tại lên tiếng vội vàng giảng hòa, nói một cách văn vẻ: “Lời nói vô căn cứ! Tuyệt đối là lời nói vô căn cứ! Cô Tôn à, tôi không dám nói gì khác, nhưng tôi hiểu tính đứa cháu này của mình, tính tình giống ba nó, si tình! Chung thủy! Không phải tôi nói dối đâu! Cô cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi, cho dù con gái tổng giám đốc Vân Chúng có đẹp như tiên nữ, vội vàng muốn tiến đến với Trang Tại, thì thằng bé đối với cô cũng sẽ không thay lòng đổi dạ đâu!”
 
Mặt mày hai người họ không hề tươi tỉnh hơn khi nghe lời giải thích này.
 
Trang Tại hít sâu một hơi, bình tĩnh lại bình tĩnh lại.
 
“Ăn cơm đi.”
 
Tâm trạng của Vân Gia rất phức tạp nhưng lại có chút buồn cười, cô chớp chớp mắt nghiêm túc nói: “Vội vàng muốn theo đuổi anh ấy mà anh ấy cũng không chịu sao? Con gái của tổng giám đốc Vân Chúng có giá trị rất cao đấy, nhà họ Vân là gia tộc lớn lâu đời ở Thanh Cảng, đã giàu có mấy đời rồi.”
 
Trang Tại không thể tin được mà nhìn cô một cái.
 
Chỉ nghe Trang Vĩ vừa rồi phát huy nhầm chỗ, giờ đây quyết đoán nhận lấy câu hỏi, hứng khởi nói: “Cậu ấy sẽ không chấp nhận đâu! Thật sự sẽ không chấp nhận đâu! Cô Tôn, phú quý không thể làm hư, nghèo hèn không thể thay đổi, nhà họ Trang chúng tôi tuy chỉ có một mình A Tại học giỏi, nhưng phẩm chất này là đều từ gốc rễ mà ra!”
 
Lời này khiến những người họ Trang khác trong phòng, trừ Trang Tại, liên tục gật đầu, tán thành sâu sắc.
 
Bữa ăn này đúng thật là vô cùng thú vị.
 
Vân Gia cũng nhập vai vào, thực sự coi mình là cô Tôn, quay đầu nở một nụ cười ngọt ngào với Trang Tại: “Anh ấy tốt như vậy, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
 
Trang Tại lúc này không biết nên khóc hay cười.
 
Tình huống bất ngờ đã được giải quyết, chủ đề trên bàn ăn lại quay trở lại.
 
“Trang Tại bây giờ có tiền đồ rồi, chúng tôi đều vui mừng, nhưng mà, con người không thể quên cội nguồn được, các vị nói có đúng không?”
 
“Đúng, đúng, con người sao có thể quên nguồn cội được chứ.”
 
Thấy Trang Tại không trả lời, ông bác trực tiếp gọi anh: “Trang Tại à, sau này cháu sẽ phát triển ở Thanh Cảng, bác nghe nói, người Thanh Cảng rất coi trọng đạo hiếu đấy.”
 
Vân Gia biết chuyện này đang nhắm vào anh, đặt đũa xuống, tiếp lời: “Cũng không hoàn toàn đúng đâu, cũng có những kẻ đại nghịch bất đạo, như người các vị vừa nói ấy, con gái tổng giám đốc Vân Chúng, hình như đã khiến ông nội tức chết, nên cô ấy mới đến nội địa học tập, Trang Tại ở nhà cậu cô ấy, chắc cũng đã nghe về chuyện này rồi đúng không.”
 
Mọi người nghe đến ngây người.
 
Đang diễn vai cặp đôi, Trang Tại lại không nói theo lời cô.
 
“Không phải lỗi của cô ấy, chỉ là vị ông lão đó sức khỏe vốn đã không tốt, đối xử với cháu gái cũng không hiền lành thân thiện gì cho cam.”
 
Vân Gia chỉ muốn giúp anh giải vây, không ngờ anh lại nghiêm túc giải thích, như không để người khác hiểu lầm về cô dù chỉ một chút.
 
Dù khi xảy ra chuyện, ba cũng chỉ ôm lấy cô đang hoảng sợ mà vỗ về, bảo rằng ba biết cô không cố ý.
 
Trang Tại thấy cô trầm tư suy nghĩ, như thể tâm trạng bỗng dưng hơi trùng xuống, anh ngăn cuộc trò chuyện trên bàn lại, nói với mọi người: “Đã cùng ăn bữa cơm thì ăn thật ngon vào, có việc để sau hẵng nói.”
 
Khi tan tiệc, gió đêm nổi lên.
 

Trước cửa nhà hàng người qua lại tấp nập, cãi cọ ồn ào.
 
Không muốn những người đó nói nhiều thêm nữa, sau đó Trang Tại uống khá nhiều rượu, lúc ra khỏi phòng, Vân Gia thấy tai và cổ anh đều đỏ hết cả lên.
 
Màu đỏ ấy, làm cô nhớ đến ngón tay bị đông lạnh đến mức đỏ bừng của anh vào mùa đông.
 
Ông bác còn đang đẩy qua đẩy lại với Thạch Tuấn về việc tính tiền thanh toán, nói rằng bữa cơm này không thể để Trang Tại trả tiền được, đây đều là trưởng bối của anh mà.
 
Trang Tại gọi cô qua đó lên xe, hỏi cô có muốn đến Tây Mạn ở một đêm không.
 
Vân Gia nói được.
 
Đi xe đêm về Long Xuyên thì quá muộn rồi.
 
Một ngày đóng vai “cô Tôn” cũng khiến cô mệt mỏi.
 
Lúc này, Trang Vĩ mang hai hộp rượu đã đóng gói sẵn muốn nhét vào cốp xe của Trang Tại. Trang Tại nhíu mày khó chịu nói không cần.
 
Trang Vĩ khăng khăng nhét vào, miệng nói: “Cầm lấy đi, rượu nhà làm, khách khí gì chứ.”
 
Trang Tại trông rất khó chịu, Vân Gia thấy anh khó chịu đến mức mím môi, như không nói được lời nào, vẻ mặt nhíu mày yếu đuối ấy, như mỏ chim nhỏ nhòn nhọn, khẽ chọc vào tim cô.
 
Vân Gia không uống rượu, đầu óc rất tỉnh táo, bước nhanh đến đuôi xe, giật lấy dây hộp từ tay Trang Vĩ, cô thẳng thắn lật một cái, liếc nhìn nhãn rượu Romanée-Conti, cười nói: “Nhà ai có thể tự nấu được rượu Romanée-Conti vậy? Vậy còn trồng nho làm gì nữa, trồng tiền luôn cho rồi.”
 
Trang Vĩ bị lời nói thẳng thừng của Vân Gia làm cho sững sờ.
 
Tuy rằng cả ngày nay, cô Tôn mặc dù khó chiều nhưng vẫn giữ phép lịch sự, chưa từng tỏ thái độ gay gắt nào cả.
 
Vân Gia bắt anh ta mang đồ đi, vừa mở miệng cũng không biết mình lấy đâu ra cơn giận, lửa giận bốc ra ngoài.
 
“Từ chiều đến tối, anh vẫn còn chưa hiểu sao? Anh ấy không giúp được việc anh muốn làm đâu, anh ấy không phải là thần, anh ấy có tiền đồ là nhờ tự mình cố gắng, dựa vào cái gì mà bây giờ các người lại bám lấy để hút máu chứ! Tốt nhất là chúng ta nên có giới hạn thì hơn, giữ mối quan hệ tốt đẹp, sau này còn có cơ hội giúp đỡ lẫn nhau, đừng có mở miệng là giở công phu sư tử ngoạm mà yêu cầu quá đáng!”
 
Trang Vĩ càng ngẩn người hơn.
 
Sắc mặt Vân Gia càng tệ hơn, đuổi người: “Đi đi! Ở lại đây để hít khói xe à!”
 
Nhìn Trang Vĩ cúi đầu rời đi, Vân Gia thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
 
Quay đầu lại, chỉ thấy Trang Tại không vào xe, anh lặng lẽ dựa vào cửa xe, trong đêm tối trước nhà hàng, anh cứ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
 
Nhìn một lúc lâu, anh mới mấp máy môi.
 
Giọng nói mang theo sự khàn đục như chìm sâu dưới nước.
 
“Hình như chỉ cần có cậu ở đây, thì cậu sẽ không bỏ mặc tớ.”
 
Tim Vân Gia đột nhiên đập mạnh, trái tim như bị một cảm xúc xa lạ nào đó nắm chặt.
 
Phải không? Cô đã từng quan tâm anh sao?
 
Có phải anh đã uống nhiều quá rồi không, sao lại nói những lời này chứ?
 
Vân Gia ngây người hồi lâu, trước mắt là hình ảnh Trang Tại ở cự ly gần mà không có cảm giác chân thực, cô nghe thấy có người bên cạnh đang gọi mình là cô Tôn.
 
Dường như mọi thứ đều không chân thực chút nào.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận