Trong bộ sưu tập sách hàng năm của Trần Hề có kẹp một quyển ghi chép mỗi tuần, năm lớp tám sau khi phân ban xong, chủ nhiệm lớp mỗi tháng sẽ thu một lần, yêu cầu là không cần biết đọc được bao nhiêu, chỉ xem xem mình tâm đắc cái gì, một quyển ghi chép tận hai năm, một tháng cuối cùng của học kỳ một năm lớp chín, cô không nộp quyển ghi chép này lên.
Mở đầu của quyển ghi chép hàng tuần cô đã viết thế này:
“Ngày đầu tiên của năm 2011, rất hỗn loạn.”
Ngày đầu tiên năm đó đúng vào thứ bảy, Trần Hề đã sớm sắp xếp cặp sách xong, ngồi trong phòng trọ chờ ông chủ Phương.
Phòng trọ chỉ là một căn phòng rất nhỏ, ở cửa vốn đặt rất nhiều dụng cụ nấu ăn, bây giờ chỉ để lại mấy thứ cô có thể sử dụng.
Tủ quần áo bằng vải chỉ còn lại vài bộ đồ bốn mùa của Trần Hề, số lượng không nhiều lắm, bình thường cơ bản cô đều mặc đồng phục.
Có một chiếc bàn gấp, vừa là bàn ăn cũng vừa là bàn học, phòng nhỏ, lúc không dùng sẽ gấp để dựa vào tường.
Có hai giường một trên một dưới, cô và em trai ngủ giường trên, ba mẹ ngủ giường dưới.
Buổi sáng Trần Hề nấu chút cháo loãng, ăn dưa muối, sau đó ngồi ở giường dưới chờ người, ngồi đến khi mặt trời treo cao cũng không gặp được ông chủ Phương tao nhã như trúc ngọc đâu.
Trần Hề chà ngón tay nửa ngày, xoa xoa bụng, dứt khoát lấy bài thi ra ngồi thiền, vừa vào đã thiền đến lúc mặt trời thu binh cởi giáp, cô cũng không bật đèn, vào lúc đôi mắt sắp dán sát lên bài thi, cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi đầy năng lượng ngoài cửa: “Hề Hề ơi, cháu ở trong phòng sao ——”
Trần Hề lập tức vui mừng hớn hở xách cặp sách đi ra.
Ông chủ Phương mới tròn bốn mươi, tóc xịt loại keo xịt tóc gì đó, mặc một chiếc áo lông lớn, tay đeo bao tay bằng da thật, dôi giày da đáng ra là nên bóng loáng đã bị ông làm dính một lớp bùn, lúc này màu sắc có chút ảm đạm.
Ông chủ Phương mày rậm mắt to, dáng người hài hòa, gương mặt trắng trẻo trời sinh như thư sinh, trấn áp tạo hình giàu sang này.
Trên đường đi ông giải thích nguyên nhân tới muộn với Trần Hề: “Hôm nay bà nội Phương của cháu nằm viện, trong nhà có chút việc, cháu chờ lâu rồi phải không, cháu đã ăn cơm tối chưa?”
“Cháu chưa ăn tối ạ, bà nội Phương bị bệnh gì vậy ạ?” Trần Hề quan tâm.
“Chỉ là lớn tuổi rồi thôi, không sao, chăm sóc là tốt lên thôi.” Ông chủ Phương hơi úp mở, tránh nặng tìm nhẹ mà nói sang chuyện khác: “Ba cháu về nhà rồi à, mấy hôm nay không liên lạc với ba sao?”
“Đã về đến nhà, cháu đã gọi một cuộc điện thoại cho bác Tưởng.”
Sở dĩ gọi điện cho bác Tưởng, là bởi vì ba Trần Hề là người điếc, không nghe không nói được, cũng không biết chữ, nhà họ Trần không mua điện thoại, bỏ qua vấn đề tiền bạc, dù mua cũng vô dụng.
Ba Trần bị điếc bẩm sinh, còn mẹ Trần lớn lên mới điếc, hai người trong nhà đều chỉ có bốn bức tường, quan hệ họ hàng nhạt nhòa, dốt đặc cá mai, ngây thơ vô tri.
Chuyện ghê gớm nhất cả đời họ từng làm có ba chuyện.
Một là vì vô tri nên to gan, sinh ra Trần Hề đầy đủ thính lực.
Hai là mười mấy năm trước đi theo bác Tưởng đồng hương, rời khỏi nơi núi sâu nghèo khổ đi lên trấn nhỏ phương nam làm công.
Ba là khi bà nội Trần mất, bọn họ đón Trần Hề - đứa trẻ bị bỏ lại trong núi ra khỏi nơi đó.
Từ đây Trần Hề cũng đã biết được cuộc sống muôn màu bên ngoài ngọn núi, cùng với ông chủ Phương nổi tiếng làm việc thiện.
Ba mẹ Trần đi đến trấn Tân Lạc làm công mấy năm, chỉ có thể tìm được kế sinh nhai vụn vặt để duy trì cuộc sống.
Người khuyết tật tìm công việc vốn khó khăn hơn so với người bình thường, càng đừng nói đến chuyện bọn họ không thể giao tiếp với người khác, tìm công việc lại khó khăn chồng chất khó khăn, sau đó gặp được ông chủ Phương là một người vô cùng thiện lương, cuộc sống của họ mới hơi ổn định được, cũng có lá gan dẫn Trần Hề theo cùng.
Trần Hề hiểu ngôn ngữ câm điếc của ba mẹ, ngoài thời gian đi học, phần lớn cô chỉ chôn mình trong nhà nhà xưởng nhà họ Phương để làm tiếng nói cho ba mẹ Trần.
Con trai con gái của ông chủ Phương đang học tiểu học trên tỉnh, trong xưởng chỉ có mình cô là trẻ con, ông chủ Phương và bà nội Phương thường xuyên lấy đồ ăn ngon đút cho cô ăn, chọc cô nói chuyện, thấy rất mới mẻ.
Cô còn nhỏ nên kiêng dè ai, hàng ngày nghe chuyện mà chú bác tạp vụ bàn tán hóng hớt như chuyện cổ tích, cô biết được ông chủ Phương phong độ là nhà giàu đời thứ hai nhờ tiền chính phủ đền bù đất đai ở nông thôn, thế hệ đầu tiên là mẹ ông, nhà xưởng và tiền đều nằm trong tay mẹ, em trai em gái của ông chủ Phương rất muốn mưu quyền soán vị.
Người nhà họ Phương tai mềm, sau khi giàu lên người ngoài đều vay tiền không chớp mắt.
Ông chủ Phương rất đào hoa, bà chủ là một camera hình người, vân vân.
Đáng tiếc sau khi cô mê mẩn nghe chuyện được hai ba năm, nhà xưởng của ông chủ Phương đóng cửa, nhà họ Phương phá sản, chuẩn bị bán nhà bán xưởng trả nợ.
Sau mười tuổi Trần Hề không còn gặp lại người nhà họ Phương nữa, lần gặp lại là nửa tháng trước, run rủi thế nào ông chủ Phương biết được mẹ Trần bệnh chết, ba Trần vì để chữa bệnh cho mẹ Trần mà thiếu nợ người ta một đống, sau lúc ở nhà họ Phương, họ không còn tìm được công việc yên ổn nào nữa, không còn ở trấn Tân Lạc nổi nữa nên ba Trần định về quê vào núi trồng trọt.
Nhưng Trần Hề vẫn đang học lớp chín ở đây, con đường phía trước tuy rằng chưa biết sáng sủa như nào nhưng vẫn có hi vọng.
Ông chủ Phương siêu tốt bụng nhìn thấy Trần Hề gầy tong gầy teo do suy dinh dưỡng đã lã chã rơi lệ, ông vô cùng hăng hái mà vỗ ngực nói tạm thời nhà ông sẽ chăm sóc Trần Hề, chuyện sau này thì sau này lại nói.
Ông chủ Phương siêu tốt bụng lại làm việc thiện một lần nữa, chuyện đã quyết định xong, ba Trần lại không thể một mình xa nhà, đúng lúc bác Tưởng đồng hương cũng định về quê, không kịp chờ học kỳ này của Trần Hề kết thúc, mấy ngày trước ba Trần đã dẫn theo em trai năm tuổi của Trần Hề về quê, Trần Hề và ông chủ Phương đã hẹn hôm nay tới đón cô.
Ông chủ Phương đã dọn nhà tới thành phố Xuyên Hà trên tỉnh, Hà Xuyên cách trấn Tân Lạc không xa, đi xe chỉ tầm một tiếng rưỡi là đến.
Một lớn một nhỏ trò chuyện với nhau rất nhiều, nửa đường ông chủ Phương còn gói một chiếc hamburger thịt bò ba tầng và nước chanh cho Trần Hề, lúc về đến nhà, ông chủ Phương buôn chuyện còn chưa đã thèm, Trần Hề ưỡn cái bụng nhỏ hơi phồng nhắm mắt đi theo sau ông.
“Trong nhà có một chị gái, một anh trai, chị lớn hơn cháu một tuổi, học lớp mười, anh chỉ hơn tháng so với cháu thôi, cũng đang học lớp chín.” Lúc ông chủ Phương đứng trong thang máy đã giới thiệu như vậy.
Nhà ông theo cấu trúc hai thang bốn nhà, lúc trước khi tới Hà Xuyên mua nhà, bọn họ đã từng suy nghĩ đến chuyện mua biệt thự.
Nhưng ba anh em ông chủ Phương kỵ nhất là bên trọng bên khinh.
Bà nội Phương làm người quản lý gia đình suy nghĩ cặn kẽ xong, khoản bồi thường di dời của bà tuy do gió to thổi tới, nhưng cũng sợ lại bị gió to thổi đi, lão nông dân khó khăn giản dị mới đúng đắn, vì thế bà vung tay, vẫn nên mỗi người một căn nhà lầu cho đỡ rách việc.
Cửa thang máy vừa mở ra, đã nghe một tiếng “rầm” lớn, Trần Hề vốn đã ít đi thang máy, còn tưởng thang máy sắp rơi, trái tim cũng nhảy lên theo.
Ngay sau đó cô đã nghe thấy có tiếng một cô gái rống giận: “Phương Nhạc, mẹ sinh con chó cũng tốt hơn mày, mày cũng đâu phải thứ đồ vật gì, nếu mày muốn ở với cái thứ đê tiện kia thì cút ngay ra ngoài cho tao!”
Ông chủ Phương ồn ào “Sao vậy sao vậy”, sốt ruột hoảng hốt chạy ra khỏi thang máy.
Trần Hề chân ngắn chạy theo, đã thấy một cô gái lao ra khỏi cửa, nước mắt nước mũi giàn giụa khản cả giọng: “Mấy người cút hết cho tôi ——”
Gào thét muốn người khác cút, kết quả chính cô ta lại tự cút.
Đẩy ông chủ Phương cản đường ra, cô gái nọ ngay cả thang máy cũng không dùng, lao đến thang bộ mà đi xuống.
Ông chủ Phương không kịp nhiều lời, chỉ vào cửa nhà mở rộng nói với Trần Hề: “Cháu vào nhà trước đi, lát nữa chú mới về!” Vừa nói vừa đuổi theo, ba và con gái hai người lớn giọng khoa chân múa tay ở cầu thang bộ vẽ ra cảnh bóng dao ánh kiếm.
Trần Hề chần chừ nửa phút, vẫn nghe lời mà đi vào cánh cửa nhà đang lay động, cho đến lúc này cô mới nhìn thấy “Phương Nhạc” trong miệng cô gái kia.
Phòng khách đèn đóm sáng trưng, cách trang trí ánh váng cao quý khiến độ sáng của căn nhà nâng tới cực hạn, một câu thiếu niên cao gầy mảnh khảnh đang đứng dưới đèn pha lê.
Trong phòng được sưởi ấm bằng hệ thống sưởi dưới sàn, cậu thiếu niên chỉ mặc áo thun nhạt màu mỏng cùng quần dài, áo thun hình như bị người ta xé rách, cổ áo rũ xuống một mảng khá rộng, lộ ra một bên bả vai to thẳng và xương quai xanh rõ ràng.
Trên trán anh có vài lọn tóc rối che đuôi mày, trên khuôn mặt tuấn tú là một đôi mắt hạnh hờ hững đang nhìn chăm chú về hướng Trần Hề.
Trần Hề ngẩn người, nhất thời tắt tiếng.
Khóe mắt cô chú ý tới cánh tay rũ bên chân Phương Nhạc hình như có một vệt đỏ, bình tĩnh nhìn qua, Trần Hề thấy rõ vị trí mu bàn tay trái của đối phương quả nhiên có một vệt đỏ kéo dài đến hổ khẩu*, vệt đỏ đang rươm rướm máu, bên chân Phương Nhạc còn có một đống mảnh sứ vỡ.
*Kẽ ngón tay giữa ngón trỏ và ngón cái
Trần Hề tiến lên, vừa định mở miệng nói “Tay anh bị thương”, thuận tiện tự giới thiệu một chút, kết quả cô vừa đi hai bước, Phương Nhạc đã chăm chăm nhìn cô nói: “Đừng tới đây!”
Không phải giọng vịt đực, giọng của anh rất lôi cuốn sạch sẽ.
Thì ra anh cũng không hờ hừng như vẻ mặt, trong giọng nói anh là sự phẫn nộ không thèm che giấu, không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí Trần Hề còn nghe ra vài phần chán ghét với cô.
Cô mới đến, cũng đâu có đắc tội với người ta đâu nhỉ?
Trần Hề đứng bất động.
Phương Nhạc lờ đi người lạ vừa xâm nhập, chỉ tự đi đến bên bàn trà, khom lưng xách thùng rác, trở về vị trí cũ, anh nửa quỳ nhặt nhạnh từng mảnh sứ một, tốc độ không nhanh không chậm, cả quá trình anh đều cúi đầu, tiếng mảnh sứ va chạm bén nhọn là tiếng vang lớn duy nhất trong không gian.
Nhặt mảnh sứ xong, Phương Nhạc đến phòng bếp gần đó rửa tay, sau khi trở lại phòng khách, anh lấy một hòm thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo tủ đứng bên cạnh TV, tự bôi iodophor* lên miệng vết thương bên tay trái, quấn băng gạc xong, anh cúi đầu cắn một đầu, hoàn thành nút thắt, rồi thong thả ung dung sắp xếp đồ đã dùng lại, bỏ hòm thuốc vào chỗ cũ.
Trước khi Phương Nhạc lên lầu, cuối cùng anh cũng đưa mắt nhìn về phía Trần Hề, sự phẫn nộ như đã tự bình ổn lại trong quá trình dọn dẹp và chữa thương, nhưng vẫn còn một chút tàn dư.
Anh mở miệng nhắc nhở: “Sau này cách tôi xa ra một chút.”
Cảm xúc lên xuống nghe qua không lớn, nhưng hiện giờ Trần Hề đã xác định sự chán ghét Phương Nhạc dành cho cô không phải ảo giác, miệng của cô nhanh hơn đầu, buột miệng: “Một chút là bao xa?”
Bóng dáng lên lầu của Phương Nhạc chững lại, chậm rãi nghiêng người, đưa mắt nhìn cô.
Nói cũng đã nói rồi, Trần Hề chớp chớp mắt, dứt khoát khiêm tốn thỉnh giáo: “Có phạm vi cụ thể không?”
Thành phần cố ý trong giọng nói cũng không che giấu giống như sự chán ghét của anh.
Phương Nhạc nghiêm chỉnh đánh giá cô, cũng đưa ra câu trả lời nghiêm chỉnh: “Khoảng cách hiện tại.”
Từ đầu cầu thang đến vị trí Trần Hề, Trần Hề tự đo khoảng mười mét, cô gật đầu: “Được rồi!”
Phương Nhạc: “…”
Trên đỉnh phòng khách được thiết kế kiểu giếng trời, lầu hai nhìn xuống lầu dưới không sót cái gì, Phương Nhạc đi đến lầu hai, dựa vào lan can thủy tinh nhìn xuống lầu dưới, Trần Hề không đứng tại chỗ, cô nhìn trái nhìn phải một phen, lui về sau tới chỗ cửa lớn phía xa.
Cửa lớn vẫn luôn không đóng, cô đeo cặp sách, dựa ngoài cửa.
Phương Nhạc đứng yên mấy giây rồi mới đút tay vào túi trở về phòng ngủ của mình.
Trong cầu thang bộ không có âm thanh gì phát ra, Trần Hề không biết ông chủ Phương đi đâu, bao lâu mới về, cô đứng áp sát cửa, có thể hưởng sái máy sưởi trong phòng, không lạnh chút nào.
Nhưng cô không biết mất nhiệt máy sưởi như vậy phải tốn bao nhiêu tiền, chỉ hưởng một lát, cô chạm nhẹ vào cửa, không đóng thật, chỉ là không hưởng máy sưởi được nữa, Trần Hề đút vào tay áo.
Tay áo bông đã xù bông, cô chán đến chết mà gẩy xơ bông chơi đùa, đứng lâu mỏi chân, cô lại ngồi xổm xuống một lát.
Cứ ngồi xổm rồi đứng như vậy.
Trần Hề áng chừng đã sắp qua một tiếng, cuối cùng cũng đợi được ông chủ Phương trở về.
Ông chủ Phương về một mình, Phương Mạt lòng đầy căm phẫn suýt chút nữa tay không giết cha, ông chủ Phương không dám đánh con gái, luôn cảm thấy cổ mình lành lạnh, Phương Mạt la hét muốn ở cùng mẹ mình, hiện giờ mẹ chị ta đang ở nhà cậu của Phương Mạt, ông chủ Phương chỉ có thể căng da đầu lái xe đưa Phương Mạt qua.
Cậu Phương không ở nhà, lúc mợ Phương xuống lầu đón người còn móc mỉa ông chủ Phương một trận, ông chủ Phương không có tự tin cãi lại, cho đến lúc mợ Phương mỉa lên trên, nói lời không lựa lời: “Phương Nhạc cũng không phải một món đồ, đứa bé ngoan như vậy đã bị chú dạy hư, bây giờ có cái tính y như chú, nó đối xử với mẹ nó như vậy, cẩn thận thiên lôi đánh xuống!”
Ông chủ Phương nghe dạy dỗ đến đây lập tức không vui, đang muốn vươn cổ, Phương Mạt đã bênh vực người mình trước một bước: “Mợ!”
Mợ Phương nói: “Mợ nói sai rồi à? Cháu cái đồ không có lương tâm, không phải mấy ngày nay cháu vẫn luôn kêu trời trách đất mắng A Nhạc sao?”
“Cháu mắng thì mắng thế, sao mợ lại nguyền rủa nó như vậy!”
“Chung quy mợ cũng là người ngoài, không có tư cách cùng chung kẻ địch với cháu đúng không?”
“Cháu không có ý đó…”
Hai mợ cháu phớt lờ ông chủ Phương, vừa nói chuyện vừa đi về nhà, cơn oán giận muốn giết cha giết em cũng bị dăm ba câu của mợ dời đi.
Cuối cùng, mợ Phương quay đầu để lại ánh mắt như nhìn đồ bỏ đi cho ông chủ Phương, ông chủ Phương ngại ngùng, trên đường trở về cứ cảm thấy không ngẩng cổ lên nổi.
Lúc này nhìn thấy Trần Hề đang đứng ở cửa nhà, ông chủ Phương lên tinh thần bước nhanh qua: “Sao cháu lại đứng bên ngoài, không phải bảo cháu vào nhà chờ sao?”
Trần Hề nói: “Cháu vừa định đi tìm chú xem thế nào.”
Ông chủ Phương thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là con trai đuổi Trần Hề ra, ông nghĩ Phương Nhạc không bất lịch sự đến mức đó, thì ra là Trần Hề chờ đến sốt ruột.
“Chú đưa Phương Mạt đến nhà cậu nó, người cháu vừa nhìn thấy chính là chị Phương Mạt của cháu.” Ông chủ Phương đẩy cửa dẫn Trần Hề vào nhà, không thấy Phương Nhạc đâu, ông hỏi: “Anh Phương Nhạc của cháu đâu?”
Trần Hề nói: “Anh ấy lên lầu trước rồi ạ.”
Nghe giọng nói của cô hoàn toàn không xa lạ, ông chủ Phương cho rằng hai đứa bé đã quen nhau, tâm trạng bị đả kích đến mặt xám mày tro lúc này mới tốt hơn một chút.
Trong nhà trùng hợp có năm phòng ngủ, hai phòng dưới lầu vợ chồng ông chủ Phương và bà nội Phương ở, phòng có phòng tắm riêng trên lầu là của Phương Mạt.
Hai phòng còn lại thật ra tính là một phòng, dự tính thiết kế của chủ đầu tư ban đầu là phòng người lớn nằm cạnh phòng trẻ em, tiện cho người lớn chăm sóc trẻ em, hai căn phòng ngủ có một cánh cửa thông nhau, xài chung nhà vệ sinh bên ngoài phòng ngủ.
Sau này phòng trẻ em dùng làm phòng cho khách, trong nhà có họ hàng bạn bè đến qua đêm sẽ ở đó, Phương Nhạc bên cạnh là nam, cũng không sợ có gì không tiện.
Hiện giờ phòng trẻ em được dọn dẹp cho Trần Hề ở, ông chủ Phương nói phòng hơi nhỏ, nhưng Trần Hề cảm thấy phòng ngủ này có diện tích xấp xỉ bằng cả căn nhà trọ ở trấn Tân Lạc, phòng trọ có bốn người ở, căn phòng ngủ này lại chỉ có một mình cô ở.
Ông chủ Phương chỉ vào cánh cửa nhỏ bên cạnh bàn học, nhỏ giọng nói: “Anh Phương Nhạc của cháu ở chỗ đó.”
Trần Hề cũng học theo nói nhỏ giọng: “Cách âm không tốt sao ạ?”
Ông chủ Phương thích kiểu lanh lợi và dáng vẻ tinh quái này của Trần Hề, vui vẻ nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu cách âm tốt quá buổi tối trẻ con khóc la sẽ không nghe thấy.” Trực tiếp tìm cớ cho việc xây nhà của chủ đầu tư.
Ngày mai Trần Hề phải dậy sớm, ông chủ Phương không nói nhiều với cô, giới thiệu nhà vệ sinh xong, dặn dò cô ngủ sớm một chút rồi xuống lầu.
Trần Hề tính toán vững thời gian đi rửa mặt đơn giản một lần, trở về phòng ngủ, cô ngồi trên giường nhìn xung quanh, không hề buồn ngủ.
Ngây người một lúc, cô bèn lấy quyển ghi chép thường lệ trong cặp sách ra.
Đêm khuya tĩnh lặng, dưới ánh đèn bàn, lúc đầu chỉ có tiếng vang nhỏ xíu của ngòi bút di trên giấy của cô, sau đó hình như cô nghe thấy một tiếng “cạch”, là tiếng một thứ gì đó đặt trên bàn.
Trần Hề nhìn về phía bức tường cạnh bàn học, bên kia tường cũng là bàn học sao? Trần Hề lại nhìn về phía cánh cửa nhỏ kia, dưới khe cửa là ánh sáng sáng trưng lóe ra.
Trần Hề lẳng lặng viết nốt ghi chút, cùng lúc cô thu bút, ánh đèn phía dưới khe cửa cũng đã biến mất.
Mở đầu của quyển ghi chép hàng tuần đã viết xong có dấu vết của băng keo giấy, có hai chữ bị xé đi, một nét bút mới được điền lên ——
“Ngày đầu tiên của năm 2011, rất yên bình.”.