Nhã Ca chống tay gắng gượng ngồi dậy một cách khó nhọc. Cô muốn vào nhà vệ sinh nhưng không có ai giúp, thôi thì đành "tự lực cánh sinh" cho quen vậy.
Đang lúc Ca mím môi nhăn nhó thì cửa phòng bật mở, Cang bước vào với những bọc bịch nặng trĩu trên tay.
Anh kêu lên :
- Em định làm gì ?
Nhã Ca đỏ bừng cả mặt. Cô ấp a ấp úng không nói nên lời.
Để những thứ vừa mang vào lên bàn, Cang bước đến đỡ Ca, giọng anh thật tự nhiên :
- Em muốn vào nhà vệ sinh đúng không? Nào, vịn vào tôi.
Nhã Ca dở khóc dở cười, cô đành bám vào tay Cang bước từng bước, người nóng bừng bừng vì xấu hổ.
Giọng Cang thản nhiên :
- Tôi từng nuôi mẹ mổ ruột thừa nên kinh nghiệm có đầy. Em đừng ngại gì hết.
Anh đẩy cửa phòng vệ sinh, đỡ Nhã Ca vào tận trong rồi mới bước ra. Một mình nhìn mình trong gương, Ca đưa tay xoa lên má. Trông cô mới tàn tạ làm sao. Môi nhợt nhạt, mắt thâm quầng, mặt không chút sinh khí. Thật mắc cỡ khi xuất hiện như vậy trước một người đàn ông phong độ như giám đốc Cang.
Nhã Ca ngượng ngịu cười với cái gương trên tường. Mà xấu hổ gì cơ chứ! Nhỏ Thanh Du từng vô tư bỏ về để mặc giám đốc Cang ngồi canh chừng lúc Ca còn mổ chưa tỉnh. Lúc đó, chắc nhìn cô phải tệ hơn bây giờ gấp mấy lần. Hơn nữa, mấy ngày nay, Cang đã vào thăm cô nhiều lần, chắc Cang đã quen thấy cô xấu xí rồi cũng nên.
Làm xong phần việc phải làm một cách khó khăn, Nhã Ca mở cửa. Cô chưa kịp bước ra, Cang đã nhanh nhẹn đi tới.
Vừa dìu Ca, anh vừa nói :
- Quân cho biết đã về tới thành phố. Thế nào cậu ấy cũng vào với em. Coi như tôi xong nhiệm vụ.
Nhã Ca im lặng, cô chưa biết sẽ nói gì thì Cang đã hạ giọng :
- Em sẽ không gặp lại người kinh khủng này nữa. Thích nhé!
Mím môi vì đau khi ngã người theo tay nương nhẹ của Cang để nằm xuống giường, Nhã Ca bồi hồi nhận ra mấy hôm nay "Con người kinh khủng này" mới thân thiết với cô biết bao. Cô đã quen trông ngóng Cang khi nằm bệnh với tất cả đơn độc rồi. Giờ nghe anh bảo "Đã xong nhiệm vụ... sẽ không gặp lại", bỗng dưng Nhã Ca hốt hoảng như vừa làm mất một vật rất quý.
Nhã Ca chợt giận dỗi :
- Anh về ngay bây giờ, em cũng đâu dám giữ.
Cang thản nhiên :
- Tôi cũng muốn thế, nhưng đã làm ơn phải cho trót, không thì Quân lại trách.
Nhã Ca buột miệng :
- Thì ra anh chỉ vì anh Quân. Tình bạn của hai người thân thiết quá nhỉ!
Cang nhìn Nhã Ca khiến cô phải ngó lơ lên trần nhà. Anh nhỏ nhẹ :
- Quân là người tốt. Cậu ấy có hơi đào hoa nhưng vì Quân chưa tìm được một người cậu ấy thật sự yêu, một người đủ sức làm cậu ấy dừng lại. Tôi tin Nhã Ca đúng là người Quân cần tìm. Với em, Quân đối xử khác hẳn. Em mềm mại, mong manh như rêu nhưng lại bám giữ được một hòn đá lăn như Quân. Đừng bao giờ rời cậu ấy nhé. Rồi hai người sẽ hạnh phúc.
Nhã Ca khó khăn :
- Không phải như anh nghĩ đâu.
Cang không rời gương mặt xanh xao của Nhã Ca :
- Vậy thật ra là thế nào khi đã có lần Quân nói thế với tôi.
Nhã Ca nhếch môi :
- Ngôi nhà của anh Quân không có chỗ cho em. Gia đình ấy với em rất đáng sợ.
- Quân là người mạnh mẽ. Đã yêu, cậu ấy sẽ vượt qua mọi khó khăn. Em phải tin như vậy chớ. Tình yêu là động lực lớn nhất khiến người ta không biết sợ là gì.
Nhã Ca chớp mi. Cô lảng sang chuyện khác :
- Anh thích nói về tình yêu quá nhỉ! Anh nói về tình yêu của anh cho em nghe đi. Chị ấy rất đẹp, em còn phải mê khi chỉ mới gặp một lần.
Cang hơi bất ngờ khi Nhã Ca hướng anh sang chuyện này. Càng bất ngờ hơn khi cô biết cả Thục Trinh.
Anh ậm ự :
- Tôi cũng... mê khi gặp Thục Trinh lần đầu.
Nhã Ca hóm hỉnh :
- Như thế gọi là tiếng sét ái tình phải không ?
- Chắc thế. Khi bị sét đánh người ta thường tối tăm mày mặt và trở nên u mê. Yêu bằng trái tim u mê đôi khi là bi kịch.
Nhã Ca ngập ngừng :
- Chả lẽ tình yêu và hôn nhân hiện giờ của anh là một bi kịch.
Cang đắn đo :
- Có thể là như vậy. Với người này, có một cô vợ đẹp, sắc sảo, khôn ngoan, thành đạt là một hạnh phúc, nhưng với người khác thì chưa chắc.
Nhã Ca nhìn anh ái ngại :
- Tại sao lại như thế? Em không hiểu.
- Có lẽ tại tôi. Tôi cần một mái ấm gia đình chớ không cần một lâu đài nguy nga nhưng lạnh ngắt. Còn gì bất hạnh hơn chuyện sau một ngày mệt nhoài vì công việc, khi trở về nhà chỉ có mỗi mình mình với mâm cơm khô nguội. Rồi cứ thế ngày này qua ngày nọ, tháng này tiếp tháng kia, tôi khao khát có một đứa con đến cháy lòng, nhưng cô ấy thì không.
Môi nhếch lên đầy chua chát, Cang nói tiếp :
- Tôi không ích kỷ đến mức bắt vợ hy sinh sự nghiệp để ở nhà lo chu toàn bổn phận, cũng như thiên chức của một phụ nữ mà muốn cô ấy phải cảm nhận trách nhiệm của mình. Khổ sao Thục Trinh là người hoạt động thiên về nghệ thuật, song lại thiếu sự nhạy cảm của người đàn bà đã làm vợ. Cô ấy xem chồng như một của nợ thì nói chi tới con. Với Thục Trinh, sự nghiệp là trên hết. Trinh khiến tình yêu và niềm si mê tôi dành cho cô ấy ngày càng phai nhạt. Đến bây giờ thì không thể cứu vãn. Mỗi chúng tôi hầu như đã có cuộc sống riêng.
Nhã Ca tò mò :
- Nhưng vẫn là vợ chồng?
Cang gật đầu :
- Đúng vậy. Đã là vợ chồng thì có nhiều ràng buộc lắm, đâu thể dễ dàng chia tay như chia tay người yêu.
Trán Nhã Ca chợt cau lại khi nghĩ tới ba mình. Có khi nào hồi xưa, ông cũng từng khơi gợi lòng trắc ẩn của mẹ bằng những lời tương tự như lời của Cang vừa nói với cô? Rằng ông không hạnh phúc bên vợ. Rằng ông đã cưới nhầm một người hoàn toàn trái tính trái nết với mình. Rằng hai người hầu như đã có cuộc sống riêng, nhưng vì các con, vì danh dự, uy tín... nên vẫn phải chung một mái nhà song hồn ai nấy giữ.
Chắc chắn ông đã chiêu dụ mẹ bằng những lời như thế. Mãi đến khi mẹ mang Nhã Ca trong bụng, ông mới lộ bản chất của mình. Để cứu sự nghiệp trên đường thăng tiến, ông đã đổ hết mọi tội tình vào mẹ để cứu lấy thân.
Chỉ nghĩ ngần ấy thôi, Nhã Ca đã thấy sợ. Người ngồi cạnh cô đây nào khác gì ba cô ngày xưa.
Giọng Cang lại vang lên :
- Ly dị là biện pháp tối ưu để giải phóng cho cả hai. Rồi một ngày nào đó tôi cũng làm điều đấy thôi.
Nhã Ca hơi mai mỉa :
- Để tìm một người đàn bà sanh ình những đứa con à?
Cang hơi khựng lại vì câu hỏi đầy ác ý của Nhã Ca. Anh nhấn mạnh sau khi đã suy nghĩ :
- Tôi chưa biết mình sẽ như thế nào khi trở lại cuộc sống của một người độc thân. Mà sao chúng ta lại sa đà vào chuyện này nhỉ? Không khéo em lại có cái nhìn méo mó về tình yêu, về hôn nhân thì khổ.
Mặt nghiêm lại, Cang ra lệnh :
- Nào, ngồi dậy tập đi, nằm hoài không tốt đâu cô bé.
Nhã Ca chớp mi, cô từ chối.
- Một lát Thanh Du vào, em sẽ tập đi với nó.
Cang bật cười :
- Em có cần tránh né tôi dữ vậy không ?
Nhã Ca bối rối :
- Không phải tránh né, nhưng... nhưng...
- Em ngại vì tôi bạn Quân à ?
Nhã Ca nghiêm nghị :
- Em không ngại nhưng em biết đâu là giới hạn. Em không thể lợi dụng lòng tốt của anh.
Rồi cô hạ giọng :
- Em đã khoẻ nhiều. Anh không phải tốn thời gian vì em nữa. Suốt thời gian qua, anh đã vì em, em sẽ không thể nào quên.
Cang buồn bã :
- Tôi cũng sẽ không quên được. Em là niềm vui cũng là nỗi buồn của tôi. Tôi thật tệ khi cố khát khao một báu vật không phải của mình. Tôi sẽ không gặp Nhã Ca nữa, nhưng luôn mong em có cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc.
Nhã Ca nghe đau nghẹn ở ngực, cô thì thào :
- Em cũng mong thế với anh.
Cang nắm bàn tay xanh xao của Ca, anh xót xa :
- Gầy quá!
Nhã Ca muốn rút tay về, nhưng không đành lòng khi trái tim cứ tưởng rất gỗ đá của cô không muốn thế. Ca đâu thể dối chính mình khi cô đang quá cô đơn. Hơn bao giờ hết, Nhã Ca cần một điểm tựa để không phải chiêm bao thấy mình rơi mà chẳng biết bấu vào đâu. Cang chính là điểm tựa. Cô đang bấu vào anh nhưng vẫn thấy mình rơi xuống tận vực sâu tăm tối của tội lỗi.
Nhã Ca không có quyền nghĩ tới Cang. Bài học của mẹ và sự có mặt của cô trên trần gian đầy khổ lụy này chẳng phải là một cảnh báo đó sao?
Tơ tưởng đến một người có vợ đã là không nên, chớ đừng nói chi yêu họ.
Giọng Cang nao nao :
- Tôi về đây.
Nhã Ca nhắm mắt lại, cô chờ anh buông tay mình ra nhưng Cang vẫn chưa làm thế. Thời gian như ngừng lại khi anh cúi xuống hôn phớt lên trán cô rồi vội vã ra khỏi phòng như trốn chạy.
Một mình với đôi mắt cay xè với nỗi đau thể xác, với sự trống vắng đến chới với của tâm hồn. Nhã Ca cố dành hết chút nghị lực còn lại để vỗ về trái tim côi.
Hãy quên đi xúc cảm. Hãy can đảm nhìn vào sự thật và dập tắt ngay ngọn lửa tình yêu vừa nhúm lên bằng lòng kiêu hãnh và lý trí của chính mình.