Trăng Lạnh Trường Bình

“Ngươi đang gọi ta sao?” Nàng cười nhợt nhạt, giọng nói êm ái mềm mại, dường như mang theo vài phần khẩu âm của nước Sở.

Nàng đưa tay phải nhẹ vén tóc mai rối bời, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn Triệu Tử Phục, chậm rãi kéo mũ trùm đầu xuống. Tóc của nàng vừa đen lại dày, nàng không búi tóc như những nử tử khác, chỉ dùng ngọc giác* màu mực buộc lại phía sau. (*ngọc giác: hai miếng ngọc ghép lại)

“Đúng,” Triệu Tử Phục mỉm cười nói, “Tín Lăng quân nói: Thỉnh cô nương trân trọng quý thể, nhận áo lông tuyết hồ này.”

Nàng nghe Triệu Tử Phục nói xong, chỉ ngơ ngẩn nhìn kiện áo lông, hồi lâu cũng không nói gì. Nàng nhíu mày, hỏi: “Phu nhân của hắn rất xinh đẹp sao?”

Đối với câu hỏi kỳ quái này, Triệu Tử Phục đang không biết trả lời như thế nào, chợt thấy nàng đưa tay ôm ngực, khom người xuống. Triệu Tử Phục sửng sốt, vội vàng đưa tay ôm lấy eo nàng. Nàng nhân thể tựa vào người hắn, khẽ nhăn mày, môi tím tái, hơi run rẩy, nét mặt tựa như phủ lên một tầng sương lạnh.

Triệu Tử Phục lập tức đưa tay cầm lấy tay nàng, quả nhiên lạnh thấu xương: “Sao lại lạnh thế này?” Hắn thuận tay khoác kiện áo lông lên người nàng, không e dè mà ôm nàng thật chặt ngay trên đường.

Nàng cũng không chống cự, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười với hắn rồi nhắm hai mắt lại, dựa vào trong ngực hắn.

Hắn nhíu đôi chân mày, tay trái ôm nàng, tay phải dò xét mạch đập. Mạch tượng của nàng hỗn loạn yếu ớt, thân thể lạnh như băng, nếu không phải lông tuyết hồ này tự sinh nhiệt, lại liên tục không dứt, chỉ sợ hơi thở của nàng vừa thoát ra đã lập tức ngưng kết thành băng.

Tâm trạng hắn có chút nhiễu loạn, tay ôm nàng hơi run rẩy. Chợt nhớ tới tòa trạch viện vừa rồi cùng nàng có lẽ có ít nhiều liên quan, như ở trong mộng mới tỉnh, không trì hoãn bế nàng nhảy lên ngựa, hướng phủ Tín Lăng quân mà đi. Nàng hơi hé mắt, chậm rãi đưa tay nhéo Triệu Tử Phục, khẽ giọng nói: “Ta không muốn gặp hắn, đưa ta đến nơi nào yên tĩnh.”

Tín Lăng quân sai lão gia nô đưa tặng nàng kiện lông tuyết hồ, rõ ràng biết nàng đứng chờ bên ngoài, biết thân thể nàng không ổn, nhưng nàng lại nói mình không muốn gặp Tín Lăng quân, giữa hai người này quả thực có chút kỳ quái.

Ánh mắt nàng chậm rãi nhắm lại, Triệu Tử Phục không nghĩ được nhiều, phóng mắt nhìn quanh, duy chỉ có Đông môn gần trong gang tấc, một tay ôm chặt nàng, một tay giục ngựa phi nước đại ra khỏi Đông môn.

Bên ngoài Đông môn là di sơn kéo dài đến mấy dặm, bởi vậy Đông môn còn được gọi là Di môn. Vó ngựa Ô Truy tựa như dẫm trên đất bằng, chỉ trong chốc lát đã đưa hai người tới sườn núi. Triệu Tử Phục thấy trước mắt hoang vắng, cỏ cây cô tịch, nghĩ hẳn nơi đây ít người lui tới. Hắn nhảy xuống, thả ngựa rong ruổi trong núi, còn mình bế nàng vào rừng.

Trong rừng vừa hay có chỗ đất bằng, hắn đặt nàng nằm xuống đất, một tay cầm tay nàng, lại ngưng mắt nhìn nàng. Nàng hơi mở hai mắt, cười dịu dàng, ngón tay trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cào cào, cầu khẩn nói: “Ta lạnh…”

Một tia tê dại truyền thẳng từ lòng bàn tay vào lòng hắn. Nữ tử gia đình bình thường làm sao có thể mềm giọng khẩn cầu một nam tử xa lạ ôm mình, huống chi nơi này rừng sâu người vắng, cô nam quả nữ, Triệu Tử Phục chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, lại có chút kìm lòng không đậu, siết tay nàng thật chặt: “Cô…”

Nhưng trên tay lập tức truyền đến một cảm giác lạnh băng, hắn chợt tỉnh táo lại. Nhìn nàng, vẻ mặt ngây thơ, thân thể mặc dù mềm mại quyến rũ nhưng không hề có một chút lẳng lơ diêm dúa. Suy nghĩ rõ ràng, nhất thời tự giễu, sao lại bị một tiểu cô nương mới gặp lần đầu khiến cho tay chân luống cuống thế này.

Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng, ôn nhu hỏi: “Ta ôm cô, sẽ ấm hơn chứ?” Nàng yên lặng nhìn hắn chốc lát, khẽ gật đầu, tay trái khẽ động, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc, bỏ vào trong miệng, lại nắm tay phải Triệu Tử Phục không buông.

Mỗi một câu nói, mỗi một động tác của nàng đều đơn thuần tự nhiên, nhưng mỗi câu nói mỗi động tác tựa như đối với Triệu Tử Phục muôn vàn lưu luyến. Trong lòng Triệu Tử Phục than thở, chỉ cảm thấy nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, bản thân muốn nắm giữ mà không được. Bỗng nhiên ngửi được mùi hương mi vu nhàn nhạt toát ra từ người nàng, thoáng chốc tràn ngập một khoảng rừng.

Hương mi vu quen thuộc này, nhàn nhạt gần xa, Triệu Tử Phục nheo mắt lại, nhìn chăm chú nữ tử trong lòng. Thấy sắc mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, mồ hôi lớn nhỏ giọt, nháy mắt hắn hiểu ra vừa rồi nàng nắm tay hắn là có ý gì. Lập tức tay phải khẽ đảo đặt lên tay trái nàng, truyền nội lực vào, khai thông chân khí hỗn loạn trong cơ thể nàng.

Sau một lúc lâu, hương mi vu dần dần nhạt đi, mà hàn ý trên mặt nàng cũng theo đó tán đi, sắc mặt lại khôi phục bình thường.

Sờ tay nàng lần nữa, mặc dù còn lạnh song không còn lạnh thấu xương như vừa rồi, lộ vẻ có chuyển biến tốt. Trong lòng hắn thở ra một hơi, nét mặt chậm rãi tràn ra ý cười: “Còn lạnh sao?”

Nàng vén kiện áo lông, ngồi dậy: “Còn hơi lạnh, nhưng đã khá hơn vừa rồi.”

“Nếu còn lạnh, sao không khoác thêm áo lông vào?” Hắn định khoác lại áo cho nàng. Nhưng nàng lắc mình tránh đi, trốn phía sau Triệu Tử Phục, nghiêng người dựa lên người hắn. Mặt nàng dán vào lưng hắn, hai người tựa như bạn cũ lâu năm vô cùng thân mật.

Lòng mỹ nhân, tuy khó nắm bắt, ân mỹ nhân, lại muốn an nhiên hưởng thụ.

Tay Triệu Tử Phục dừng giữa không trung, tiện tay ném kiện áo lông ra xa, cười nói: “Được, không mặc thì không mặc. Vật của Tín Lăng quân, cũng chưa chắc đều là tốt.”

Lời của hắn vừa vặn hợp với tâm tư của nàng, nàng nhếch miệng khẽ mỉm cười, hỏi: “Hắn chính là Tín Lăng quân của nước Ngụy sao?”

“Tín Lăng quân chiêu hiền đãi sĩ, nghiêng ngả sáu nước. Cô chẳng lẽ không biết hắn sao?” Triệu Tử Phục nghiêng đầu cười nói, “Lông tuyết hồ này nghìn vàng khó mua, hắn lại tặng cho cô, có thể thấy được hắn nhân nghĩa hào hiệp ra sao.”

Nàng liếc mắt nhìn kiện áo phía xa: “Lông tuyết hồ này có là cái gì, ta không hiếm lạ.” Lời này nếu đổi lại là một người khác nói, chỉ sợ lập tức bị người cười nhạo có mắt không thấy vàng nạm ngọc. Nhưng giữa hai hàng chân mày thanh nhã của nàng tràn đầy ngạo khí, lời này từ miệng nàng thoát ra, đó là lẽ đương nhiên, lông tuyết hồ trân quý này quả thực chẳng là gì với nàng.

Nàng hừ nhẹ nói: “Nghiêng ngả sáu nước, nhân nghĩa hào hiệp, khẩu khí thật là lớn…” Nàng vùi đầu xuống, hơi nhích ra một chút, không còn dựa sát vào Triệu Tử Phục như lúc nãy nữa. Tựa như chỉ vì Triệu Tử Phục nhắc tới người này mà muốn tránh xa hắn.

Lông tuyết hồ cho dù trân quý, song cũng chỉ là một vật chết; nhưng khí độ của Tín Lăng quân, chỉ một cái vẫy tay còn hơn chín ngọn gió hoang, khí thế khảng khái như hồng nghê*, được anh hùng thiên hạ ngưỡng mộ, tự nhiên cũng được nữ tử thiên hạ mến mộ. (*hồng, nghê: cầu vồng, mây ngũ sắc; ý chỉ hào khí mịt mùng trời mây)

Nhưng, vì sao nàng phải dựa tường mà đứng, hắn đưa tặng lông tuyết hồ, hai người lại không gặp mặt? Chẳng lẽ chỉ vì hôm nay là ngày đại hôn của Tín Lăng quân?

Triệu Tử Phục hơi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Trước đây cô chưa từng biết hắn sao?”

Phía sau im lặng, nàng không trả lời. Triệu Tử Phục đợi trong chốc lát, chợt thấy có điểm không thích hợp, xoay người nhìn lại, phía sau trống không, một bóng dáng cũng không có.

Nàng đã đi rồi.

Áo lông bị ném sang một bên, Triệu Tử Phục cũng lười tìm xem nàng đi về phương nào, chỉ nhàn nhạt cười, duỗi tay chân, đặt mình nằm trong rừng, ngửa mặt nhìn mấy tán cây cổ thụ cao vút làm nền cho một vầng trăng tròn giữa màn trời.

Nàng đến như ánh trăng thấm lòng người, nàng đi như chim nhạn không ai hay.

Chỉ có hương mi vu thoang thoảng như có như không,

Nhắc nhở hắn, vừa rồi có một người còn nằm trong ngực hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui