- Giáo sư Phương, đợi một chút.
Phương Hàn Phong đã dạy xong thì chuẩn bị giọn dẹp giáo án đi về thì có người gọi lại.
- Giáo sư Phương!
Anh quay lại thì thấy một người phụ nữ tầm khoảng 27-28 tuổi bước đến, cất giọng trầm trầm, anh nói:
- Trợ giảng Lâm, có chuyện gì sao?
Lâm Hương đi lại nở nụ cười, hai tay vẫn ôm chồng sách úp vào người, ra giáng là một người trí thức, nét đẹp đúng là của trí thức luôn, đẹp đến nao lòng, cô nhỉ nhẹ nói:
- Tối nay anh rảnh không? Em mời anh ăn cơm.
Phương Hàn Phong đẩy nhẹ cặp kính, nghĩ ngợi gì đó rồi trả lời:
- Tối nay tôi bận rồi. Xin lỗi cô.
Lâm Hương nghe thế thoáng buồn, rồi lại cười nói:
- Không sao! Để bữa khác vậy.
Rồi cô lại nói thêm:
- Vậy.. anh có thể cho tôi quá giang về một đoạn không?
- Thật ngại quá, hôm nay tôi không đi xe.
Phương Hàn Phong cắt lời ngay. Lâm Hương ngại ngùng cúi mặt, gương mặt trắng nõn hơi hồng lên đẹp biết bao. Phương Hàn Phong nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày lại, nói:
- Tôi trễ rồi, trợ giảng Lâm về sau nhé!
Rồi anh sải bước đi về phía thang máy, để Lâm Hương lại một mình, cô định nói gì đó nhưng lại thôi. Ủ rủ đi về phía văn phòng.
Phương Hàn Phong nhìn thoạt cũng gần tầm 30 tuổi, dáng người săn chắc là đặc điểm của người tập thể hình, anh ta mặc bộ đồ vest màu đen tuyền, cơ ngực to khoẻ tưởng chừng như muốn bật đứa hết cúc áo ra, dáng người cao, gương mặt như tranh vẽ, cuốn hút luôn là hình mẫu được ưa chuộng trong những bệnh viện thẩm mĩ, học thức uyên bác, hiện đang là giáo sư khoa Toán Học tại trường đại học danh giá nhất nhì đất nước- Đại Học X, tuổi trẻ tài cao, không những thế Phương Hàn Phong còn là một nhà kinh doanh rất giỏi trên thương trường, mỗi một mảng thời trang Angexlar thôi cũng đã gây sốt thị trường rồi, ưu tú là thế nhưng tính tình hơi cổ quái, ít kết giao với ai và đặc biệt, chuyện đời anh ta sạch sẽ, không phong lưu phóng đãng như những con người khác.
Phương Hàn Phong ra khỏi cổng trường đại học, rảo bước theo con đường đông đúc xe, một lúc sau dừng lại trước tiệm hoa ở con hẻm nhỏ. Anh ngước nhìn bảng hiệu "Tiệm Hoa Hạ". Cái tên đã nói lên rằng người đặt tên rất lười, chỉ lấy chữ "Hạ" nghĩa là mùa hè. Anh đẩy cửa bước vào trong. Tiệm hoa tuy nhỏ nhưng bài trí rất đẹp mắt, có đủ các loại hoa tươi xếp ngay ngắn. Ở phía trong nghe cửa mở thì biết khách vào, vọng ra:
- Hoan nghênh quý khách!
Sau tiếng nói trong trẻo đó là một cô gái, dáng người thấp bé nhỏ nhắn, gương mặt xinh xẻo non nớt đi ra, một tay quệt mồ hôi trên trán, một tay chỉnh sửa tạp dề. Thấy anh, cô gái nở nụ cười, ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt trăng khuyết đẹp đẽ của mình, cô hỏi:
- Anh muốn mua hoa gì?
Phương Hàn Phong sững người, hơi nheo đôi mắt vốn đã lạnh lùng sắc sảo của mình, thầm nghĩ: Gương mặt này quả thực rất giống, rất giống!
Không thấy khách trả lời, cô gái nghiêng đầu để nhìn rõ anh hơn, lại hỏi:
- Anh muốn mua hoa gì ạ?
Phương Hàn Phong thu ánh mắt về rồi nói:
- Một bó hoa cúc trắng.
Cô gái nhìn xung quanh những chậu đựng hoa, rồi quay lại:
- Thật ngại quá, hoa cúc trắng hết rồi ạ! Anh lấy hoa khác được không?
Phương Hàn Phong nói:
- Không được.
Cô gái hơi khó xử:.
- Vậy anh tới tiệm hoa khác hỏi xem sao. Thật lòng xin lỗi ạ!
Phương Hàn Phong nhìn cô gái rồi nhanh chóng bước ra khỏi tiệm hoa. Vốn dĩ hôm nay anh định đi mua ít hoa về tặng cho phần mộ của con chó đã chết, nhưng lại gặp gương mặt giống hệt cô ta, thế là anh mang theo cảm giác nặng nề âm khí trở về trường lấy xe rồi về nhà. Trên đường đi, đầu óc anh miên man nghĩ về cô gái bán hoa:
- Giống, rất giống! Eira, tôi tìm được cô rồi! Cô sẽ phải trả giá cho những thứ cô làm.
Đeo nỗi giận dữ dai dẳng hơn 5000 năm. Anh ta giờ cũng nở một nụ cười ma quái, gân xanh hằn rõ trên trán, trên cổ rồi chạy xuống tay. Đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Phương Hàn Phong- anh ta là một ma cà rồng!
Sau một ngày dài bận bịu với công việc, đã gần đến khuya Mai Thất Nguyệt mới được nghỉ, cô giọn dẹp đống cành hoa đã cắt bỏ cho vào một cái thùng thật to, lấy những bông hoa héo mang treo lên để làm hoa khô. Rồi cô lấy cây chổi quét mọi ngóc ngách trong cửa tiệm ra. Một lúc sau cô vươn người dậy xoa bóp vai một chút, chu chu đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh thổi phù vài cọng tóc mái, nom thật tinh nghịch, quệt đi những giọt mồ hôi to nhỏ đọng trên trán và thái dương, cô lại tiếp tục quét giọn, miệng ngân nga những giai điệu vui tươi.
Một lúc sau cô bưng cái thùng to hồi nãy mang đi vứt, chỗ vứt rác khá xa nhà của cô, xuống một con dốc mới đến nơi. Chỗ cô ở là một tiểu khu nằm phía sau thành phố lớn. Đa số ở đây toàn những người buôn bán nho nhỏ và sinh viên thuê nhà. Khác xa với thành phố xa hoa diễm lệ kia, ở đây yên bình một cách kỳ lạ, thỉnh thoảng thì hơi ồn phía nơi công trường đang xây dựng. Không ánh đèn rực rỡ, con đường nhỏ chỉ im lìm nằm đó, những ánh đèn vàng thi nhau kéo dài thu ngắn bóng của cô.