Sau một ngày dài bận bịu với công việc, đã gần đến khuya Mai Thất Nguyệt mới được nghỉ, cô giọn dẹp đống cành hoa đã cắt bỏ cho vào một cái thùng thật to, lấy những bông hoa héo mang treo lên để làm hoa khô. Rồi cô lấy cây chổi quét mọi ngóc ngách trong cửa tiệm ra. Một lúc sau cô vươn người dậy xoa bóp vai một chút, chu chu đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh thổi phù vài cọng tóc mái, nom thật tinh nghịch, quệt đi những giọt mồ hôi to nhỏ đọng trên trán và thái dương, cô lại tiếp tục quét giọn, miệng ngân nga những giai điệu vui tươi.
Một lúc sau cô bưng cái thùng to hồi nãy mang đi vứt, chỗ vứt rác khá xa nhà của cô, xuống một con dốc mới đến nơi. Chỗ cô ở là một tiểu khu nằm phía sau thành phố lớn. Đa số ở đây toàn những người buôn bán nho nhỏ và sinh viên thuê nhà. Khác xa với thành phố xa hoa diễm lệ kia, ở đây yên bình một cách kỳ lạ, thỉnh thoảng thì hơi ồn phía nơi công trường đang xây dựng. Không ánh đèn rực rỡ, con đường nhỏ chỉ im lìm nằm đó, những ánh đèn vàng thi nhau kéo dài thu ngắn bóng của cô.
- Có lẽ sẽ không có người nhảy ra dọa mình chứ? Không đâu! Mình đâu sợ.
Thất Nguyệt hơi sợ ôm chắc cái thùng hoa héo, miệng lẩm bẩm nhưng lại tự trấn an. À thì ra cô sợ ma, nhưng cô sợ ma sống hơn.
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Thần Hào |||||
Vứt rác xong cô nhìn ngó xung quanh, không có ai cả nên cô yên tâm quay về nhà, nhìn lại cửa hàng một lượt rồi mới khóa cửa, tháo tạp dề để trên bàn cắt hoa. Cô thay đôi dép mới đi vào phía trong, trong này mới là nhà của cô, ngoài kia chỉ là gian nhà để làm cửa tiệm thôi. Căn nhà tuy nhỏ nhưng đồ đạc lại rất gọn gàng thoải mái, hương thơm của tinh dầu xông thật khiến người ta dễ chịu. Cô đi lên tầng áp mái, mở cánh cửa ra ra một căn phòng xinh xinh với giấy dán tường màu sữa, có một cái giường, một cái tủ quần áo, một cái bàn nhỏ, rất đơn giản nhưng lại đáng yêu. Cô tiến tới mở tủ lấy đồ đi tắm, miệng vẫn ngân nga giai điệu vui tươi kia.
Sau một ngày dài bận bịu đến mức không có thời gian ăn cơm, thì đến cuối ngày cô tự thưởng cho mình một khoảng thời gian trong bồn tắm, nghe những bài nhạc cô yêu thích, tự thưởng cho mình món mình thích ăn, cả những trang sách cô muốn đọc, rồi lại vùi đầu vào chăn nệm ấm áp quen thuộc mà ngủ, lấy sức cho hôm sau làm việc.
Nhưng cô đâu có biết, có một bóng giáng đang thầm theo dõi cô từ chiều giờ. Anh ta nhìn cô từ xa, thấy cô đang chọn hoa cho khách, thấy cô đang tỉ mỉ gói những bông hoa thành bó hoa đẹp, thấy cô kiễng chân lên tưới cho những bông hoa trên cao, thấy cô chạy đi chạy lại tất bật, thấy cô bị đám thanh niên đi học về đùa ghẹo, nhưng cô vẫn nở nụ cười vui tươi, ngây thơ đáp trả. Anh ta đang nhìn ngây ngốc trước cửa hàng đã tắt đèn từ lâu, tiện tay lật tấm bảng treo trước cửa từ "open' thành" closed". Ánh đèn đường lờ mờ chiếu rọi vào gương mặt hắn, một gương mặt thanh tú, đôi lông mi cong dài cùng đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao và đôi môi khẽ cười, nhan sắc này trai gái đều thích cả. Phương Sở Khiêm mặc bộ đồ âu sang trọng màu xanh đen, hai tay lại nhét vào túi quần, cứ nhìn về phía cửa tiệm mà ngây người. Lúc lâu sau anh nhìn lên cửa sổ gác mái, khẽ nheo mày rồi nhẹ nhàng.. đôi chân rời khỏi đất, bay lên không trung. Phương Sở Khiêm đi đến cửa sổ phòng của Thất Nguyệt, cô đi ngủ không đóng cửa. Anh lại dễ dàng đi vào trong phòng, thấy cô gái đang nằm ngoan ngoãn ngủ say trên giường, căn phòng yên ắng, anh nghe rõ tiếng thở đều đều của cô. Sở Khiêm thất thần nhìn cô gái, quả thật là giống, cô ấy ngủ thật sự quá giống, hèn gì Phương Hàn Phong lại kích động đến vậy!
Anh hiểu rõ thằng em trai này lắm. Nếu nó đã tìm được cô thì sẽ chẳng buông tha cho cô, hắn hận cô đến xương đến tủy, hắn sẽ giết cô để hắn giải nỗi căm phẫn trong lòng hắn. Như một con quỷ khát máu, hắn nói được làm được.
Nhưng anh sẽ bảo vệ cô đến giá nào, anh không muốn cô tổn thương.
- Không biết em có phải Eira không, nhưng tôi sẽ bảo vệ em!
Anh đi đến bên giường cô, nhẹ nhàng đặt xuống trán cô bé một nụ hôn dịu dàng, anh đến đóng cánh cửa sổ lại rồi biến mất.
Ở một nơi nào đó cách xa thành phố, giữa rừng cây nhiệt đới rậm rạp có một căn nhà lớn hiện lên, xám xịt đến đáng sợ, chỉ có duy nhất một ánh đèn màu vàng le lói, còn cả căn nhà chìm vào bóng tối, ánh trăng lưỡi liềm im lặng mờ mờ soi thấy căn nhà tĩnh lặng.
Phương Hàn Phong nằm trong chiếc quan tài màu đen tuyền bằng đá, anh nhìn chằm chằm lên trần nhà. Gương mặt âm u, đôi mắt sắc bén không cảm xúc gì. Gương mặt tuấn tú hoàn mĩ như tượng tạc, đôi mắt màu vàng đồng như giận dữ, những gân đỏ hiện rõ trên trán và thái dương. Trong trời đêm xám tối như thế này khiến người anh tỏa ra ám khí, như muốn vùi dập cả thế giới dưới chân mình. Đôi chân giò dài thò ra ngoài quan tài, thõng xuống đất, dường như cái quan tài quá ngắn so với cơ thể cao lớn của anh. Phương Hàn Phong bỗng ngồi dậy ra khỏi quan tài. Ô! Chân không chạm đất, anh bước như lướt nhẹ qua chiếc giường màu đen, ra khỏi phòng rồi đi đến hàng lang tối om! Anh đi đến đâu đèn vàng sáng đến đó, anh đi đến đâu đèn phía sau lại tắt đến đó.