Trăng Lên Tôi Sẽ Đến

Mai Thất Nguyệt cứ theo anh, chân có chút mỏi, kéo kéo tay áo anh:

- Phương tiên sinh, chân em đau. Em không đi nữa.

Phương Hàn Phong hất lọn tóc của cô ra phía sau, để cô ngồi xuống ghế:

- Vậy em ngồi đây, anh đi xem công chuyện như thế nào. Chút anh quay lại.

Mai Thất Nguyệt gật gật đầu, anh rời đi. Cô lấy miếng bánh ngọt trên bàn ăn vui vẻ. Quả thật đồ ở đây khá là ngon đó.

Bỗng một cặp nam nữ nhìn đã quá tuổi đi đến bên cạnh cô:

- Thất Nguyệt? Là Thất Nguyệt sao?

Mai Thất Nguyệt quay lại, có chút hoang mang:

- Cô là..

Người phụ nữ kia rất tao nhã, mặc chiếc sườn xám màu trắng rất đẹp, liền nói:

- Là ta, ta là dì con đây, Trương Huyên Huyên.

Mai Thất Nguyệt à lên một tiếng rồi nói:

- Lâu quá không gặp mọi người ạ.

Người đàn ông bên cạnh liền hỏi cô:

- Thất Nguyệt, sao con lại đến đây? Con thế này dượng nhận không ra.

Mai Thất Nguyệt liền cười gượng:

- Con..

Trương Huyên Huyên liền dẫn cô đi:

- Thất Nguyệt, ông bà ngoại con ở bên kia. Mau đến hỏi thăm nào.

Mai Thất Nguyệt bị kéo đến một bàn toàn người lớn tuổi, nhìn thế này danh tiếng không nhỏ. Trương Huyên Huyên đi lại một bà lão tóc đã bạc nhưng ăn mặc rất sành điệu, nhan sắc vẫn mặn mòi:

- Mẹ! Là Thất Nguyệt.


Người đàn bà đó liền đứng lên ôm chầm lấy cô:

- Thất Nguyệt, sao bà tìm cháu mấy năm vẫn không thấy thế? Cháu quay về thật tốt.

Trương Hiếu ngồi bên cạnh vợ cũng sụt sùi nước mắt:

- Về là tốt rồi.

Mai Thất Nguyệt kinh tởm cái ôm của Trà Minh Nga, nhưng vẫn nén lại ôn lấy bà ta:

- Bà ngoại, con xin lỗi, để mọi người lo lắng.

Trà Minh Nga để cô ngồi xuống cạnh mình rồi nói:

- Đây là cháu gái của tôi.

Mấy người xung quanh vốn đang bàn tán, nghe thế liền khen ngợi:

- Cháu gái Trương phu nhân thật xinh đẹp.

- Trương tiểu thư đây thật giống bà, xinh đẹp như nhau.

Một người đàn ông ngoài tứ tuần nâng ly rượu lên:

- Trương tiểu thư, mời cô một ly.

Mai Thất Nguyệt cũng nâng một ly rượu lên, cười nói:

- Tôi họ Mai, không phải họ Trương.

Người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên hắn liền chữa sai:

- Đúng rồi Chương Huấn, vị tiểu thư này là cháu ngoại của Trương phu nhân, nên phải lấy họ cha.

Người đàn ông đó liền cười cừoi:

- Đúng đúng, là do tôi sai xót. Thật sự xin lỗi Mai tiểu thư.

Trương Hiếu cũng vui vẻ, liền hỏi:


- Thất Nguyệt, con được Vũ Tần mời đến sao?

Mai Thất Nguyệt lắc đầu:

- Con không biết anh ta.

Trà Minh Nga có chút nghi ngờ, gặng hỏi lại:

- Vậy con đi cùng ai đến? Có phải..

Trương Huyên Huyên liền nói nhỏ:

- Con được bao nuôi sao? Sao con lại làm như thế chứ? Mất thể diện Trương gia.

Mai Thất Nguyệt cúi đầu, mân mê áo:

- Mọi người không nói cũng chẳng ai biết con có quan hệ với nhà họ Trương đâu.

Trà Minh Nga giận dữ:

- Sao con có thể nói như thế hả Thất Nguyệt. Con không được bố mẹ dạy dỗ đàng hoàng thì cũng có ông bà mà.

Mai Thất Nguyệt kéo váy đứng dậy:

- Bố mẹ, ông bà con chết rồi. Con còn biết một bí mật nữa cơ.

Trà Minh Nga có chút lo sợ, nhưng vẫn mạnh miệng:

- Phản rồi, tạo phản rồi.

Cô quay lại Trương Huyên Huyên:

- Dì, cám ơn dì, đám cưới của dì quả thực rất vui vẻ.

Nói xong cô bỏ đi. Những cổ đông lớn ngồi đó thì ngạc nhiên, nhà họ Trương mà bị một đứa cháu gái dằn mặt.

Trương Hiếu nhìn theo bóng dáng cô đi thì nói:


- Con bé này, sao nó thay đổi như thế?

Chồng của Trương Huyên Huyên đi lại phá tan bầu không khí ngượng ngùng:

- Chúng ta cùng đến cạnh sân khấu đi.

Chương Huấn cũng đứng dậy:

- Tôi đi kiếm người hợp tác.

Mai Thất Nguyệt đi được một lúc giữa biển người. Chợt nhận ra là quên mất hướng trở về bàn chờ lúc nãy. Ngó nghiêng xung quanh không thể nhận dạng được thì hơi lúng túng. Cô cứ như một con nai ngơ ngác giữa biển người. Bỗng một chàng trai mặc vest trắng đến cạnh:

- Vị tiểu thư này, tôi có thể mời cô một điệu nhảy?

Mai Thất Nguyệt có chút khó xử, liền từ chối:

- Xin lỗi anh, tôi không biết nhảy.

- Nguyệt Nhi.

Giọng nói quen thuộc. Cô quay lại liền thấy Phương Hàn Phong đang bước tới, cao lãnh như một hoàng tử. Cô đi đến cười:

- Em quên mất chỗ quay về bàn chờ.

Người đàn ông kia gật đầu chào anh một cái rồi bỏ đi. Phương Hàn Phong nắm lấy tay cô:

- Chúng ta đi xem kịch hay.

Anh dẫn cô đến ngồi hàng ghế VIP trước sân khấu. Vũ Tần đang phát biểu cảm nghĩ gì gì đó trên sân khấu. Một lúc sau trên màn hình lớn liền xuất hiện một cảnh nóng bỏng. Một đôi nam nữ đang vờn nhau trên giường. Mai Thất Nguyệt che gương mặt đỏ au của mình lại, nói nhỏ:

- Phương tiên sinh, sao có thể chiếu cái này?

Phương Hàn Phong kéo đầu cô gục vào vai mình, miệng mỉm cười:

- Vở kịch thứ nhất là của Vũ Tần. Vở kịch của chúng ta là hạ màn.

Mai Thất Nguyệt cúi đầu vào vai anh, bên tai văng vẳng tiếng rên rỉ tình dục. Xung quanh là tiếng ồn ào bàn tán, một tiếng động lớn vang lên, nghe như tiếng đánh. Ánh mắt mọi người dời khỏi màn hình đến nơi có tiếng động. Một người phụ nữ đang đánh một cô gái, nom có lẽ là cô gái trong màn hình kia. Còn người đàn ông là chồng bà ta, Chương Huấn, cũng là giám đốc công ty con Trương gia.

Phương Hàn Phong không một tia quan tâm nào, anh động ngón tay một cái màn hình liền tối lại, anh nói:

- Nguyệt Nhi, đến chúng ta rồi.

Trên màn hình xuất hiện một loạt giấy tờ, rõ từng chữ từng chữ. Giấy quyền nuôi dưỡng, xét nghiệm DNA, đặc biệt là bằng chứng Trương gia giết người. Trà Minh Nga nhẫn tâm ra tay với gia đình con gái ruột để bịt kín bí mật. Con gái ruột nói dối là con nuôi, ngoại tình phía ngoài rồi giả vờ cao cả nhận về.

Danh tính đã rõ, vụ án bị chôn vùi tám năm bị đào lên, ai cũng nghĩ đó là một vụ tai nạn, nhưng không. Đó là một vụ giết người, một nhà sáu người, chỉ giữ được một mạng.

Trà Minh Nga như một mụ điên lao lên sân khấu hét lớn:


- Không phải, không phải. Nói láo.

Trương Hiếu chết đứng, ông ngồi đơ một chỗ nhìn lên màn hình, nhìn người vợ bao năm yêu thương của mình. Đứa con gái nuôi đã chết lại là con ruột của bà ta và người đàn ông khác. Quan trọng hơn là đã dựng tạo vụ án là vụ tai nạn, năm mạng sống sờ sờ. Bất giác ông nhìn Mai Thất Nguyệt ngồi hàng ghế đầu, bên cạnh là một người đàn ông khác. Hóa ra là con bé muốn trả thù, Trương gia coi như sụp đổ.

Trà Minh Nga đến trước mặt Mai Thất Nguyệt, chỉ vào mặt cô:

- Là mày, là mày. Chính là mày làm chuyện này để lấy tài sản Trương gia.

Mai Thất Nguyệt đứng dậy, dần dần đi lại phía bà, giọng đanh thép:

- Là tại tôi, không biết chuyện này sớm hơn. Nếu biết sớm, Trương gia đã sụp đổ tám năm trước rồi.

Trà Minh Nga tức giận, giơ tay lên định đánh cô thì bị Phương Hàn Phong giữ lại:

- Muốn đánh thì phải nhìn mặt bên cạnh có ai đã chứ Trương phu nhân.

Ngay sau đó cảnh sát ập đến bao vây cả sảnh lớn. Bắt Trà Minh Nga vì tội giết người tạo dựng tai nạn, bắt Chương Huấn vì tội trốn thuế và ăn chặn tiền công.

Một buổi tiệc tất niên vốn dĩ vui vẻ nhưng mà đã trở thành mớ hỗn độn. Tổn thất lớn, Trương gia sụp đổ.

Phương Hàn Phong đưa cô trở về Hắc Lăng Viên. Việc đầu tiên cô làm đó chính là ra vườn thăm tinh linh. May và Ley thấy cô liền mừng rỡ lao đến:

- Mai Thất Nguyệt, cô về rồi. Tôi rất nhớ cô.

Mai Thất Nguyệt kéo váy bước vào vườn, nhanh tay hái quả đào tuyết bỏ miệng cắn một miếng, cô vui vẻ:

- Hai ngừoi không đi ngủ à? Đax khuya rồi.

Ley đứng lên vai cô, lắc lắc đầu:

- Không, tôi nghe chủ tử nói là sẽ cưới cô. Tôi sắp có chủ mẫu rồi.

Mai Thất Nguyệt hơi ngượng ngùng, nhìn qua Phương Hàn Phong đứng bên cạnh. Anh liền kéo cô đi:

- Ngày mai rồi ra thăm, chúng ta về phòng.

Mai Thất Nguyệt bị đảy lên giường, bóng người cao lớn của anh đè lên trên. Cô nghiêng đầu né tránh:

- Nào, còn chưa tắm rửa gì cơ mà.

Phương Hàn Phong cúi xuống hôn lên cổ cô:

- Nhưng anh kìm nén nãy giờ.

Quả là gừng càng già càng cay, rất nhanh chóng vào việc. Lăn lộn trên giường cả đêm, mang Mai Thất Nguyệt mềm mại ăn thành một vũng nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận