Như cả thế giới dừng lại, đàn cừu ngừng ăn cỏ, gió ngừng thổi, những cánh hoa vui đùa cũng ngừng lung lay, tiếng chim chóc ríu rít cũng ngừng lại, như một bức tranh tĩnh. Hai người đứng đó, cô nhìn anh, gương mặt có chút ngạc nhiên. Anh bình thản, chạm ty vào đôi má hây hây đỏ của cô, đứng im nhắm mắt cảm nhận.
Ừm! Không tồi, hai mươi năm ngắn ngủi này cũng gọi là có chút gia vị, ngọt đắng cay chát hầu như đều có. So với con người sung túc hiện giờ thì không tồi, một tuổi thơ vui vẻ có bố mẹ ông bà. Ồ! Còn có một anh trai yêu thương sao? Sao thế? Sao lại khóc rồi? Sao lại ở một mình rồi? Gia đình chết hết rồi sao? Cô đơn một mình? Thật là đáng thương, chắc cô đơn lắm nhỉ? Một mình độc lập? Không tồi nha.
Phương Hàn Phong mở mắt ra, nhìn cô gái trước mắt. Kiếp này, cô mất đi người thân, thật là đáng thương nhỉ. Anh cười khẩy một cái rồi rút tay lại. Mai Thất Nguyệt vẫn đứng im đó, vô thức khoé mắt lăn xuống một hạt trân châu. Phương Hàn Phong nhíu mày:
- Cô cảm nhận được sao?
Cô không nói, anh lại thử đưa tay lên chạm vào má cô, lần này anh muốn coi kiếp trước của cô như thế nào. Nhưng lạ thật, anh không thể xem được, anh chỉ có thể xem những kí ức mà cô nhớ, những người trong trí nhớ của cô rất mơ hồ, không thể thấy được rõ mặt. Anh cố gắng thử lại một lần nữa nhưng đều thất bại. Anh thở dài lắc đầu:
- Một con ngốc bị sang chấn tâm lý đến nỗi mà mất nhận thức nhận diện khuôn mặt. Kiếp này cô phải khổ sở rồi.
Phương Hàn Phong cười một cách đầy khinh bỉ, nhưng nhìn cô thì trong lòng ạnh vẫn một tia mềm yếu. Cô rất giống Eira, nhưng cũng khác Eira, cảm giác cho anh biết là như vậy. Trong đầu thoáng ra một ý nghĩ nào đó, khoé miệng nhếch nhẹ một cách xấu xa. Anh giơ tay lau những giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt xinh xắn, rồi nhẹ nhàng che đi che đi đôi mắt to tròn đen láy của cô, khẽ nói:
- Nào, hãy đưa tôi vào ký ức của cô. Hãy biết rằng tôi như thế nào đối với cô.
Một chuỗi sự việc anh tạo nên đã len lỏi vào bộ não của Mai Thất Nguyệt. Anh tạo ra ký ức của anh cho cô, anh thật xấu xa.
Một lúc sau cảm thấy đủ hài lòng, anh bỏ tay xuống, mọi vật trở lại như cũ. Đàn cừu lại tiếp tục ăn cỏ, gió lại tiếp tục vi vu, những cánh hoa lại tiếp tục lung lay vui đùa, chim chóc lại tiếp tục ríu rít gọi nhau. Mai Thất Nguyệt khẽ chớp mắt, ngơ ngác:
- Ơ! Phương Hàn Phong tiên sinh.
Phương Hàn Phong thỏa mãn gật đầu "ừm" một cái. Mai Thất Nguyện tay siết chiếc giỏ mây, nghiêng đầu để nhìn rõ anh:
- Chú.. tìm cháu có chuyện gì không?
Phương Hàn Phong muốn bật ngửa. Cái gì? Sao lại là chú rồi cơ chứ? Mặt anh có chút tối, anh hỏi lại:
- Cái gì? Chú?
Mai Thất Nguyệt nở nụ cười, đi vào con đường nhỏ dẫn đến cổng gỗ trước mặt:
- Chú bị ngốc à? Không gọi là chú thì gọi là gì? Sao chú lại đến đây? Không phải giờ chú đang ở Lục đô hay sao?
Phương Hàn Phong nhíu mày đi theo sau cô. Rõ ràng anh tạo ký ức cho cô rằng anh là thanh mai trúc mã của cô sao? Sao lại trở thành một ông chú. Anh khó hiểu đưa tay bắt lấy tay cô, kéo lại kiểm tra. Kí ức anh tạo ra bị cô xóa mất rồi, anh không thể chèn kí ức vào được. Tại sao vậy? Cô có khả năng đó sao? Anh chỉ nhận được một chút mơ hồ rằng anh là một người hay đến mua hoa, mà cô nhận diện mặt anh rõ nhất.
Mai Thất Nguyệt thấy anh đứng im một chỗ nhìn cô, còn nắm tay cô nữa thì liền thoáng căng thẳng, rút tay ra:
- Chú bị sao thế? Hôm nay chú lạ lắm.
Phương Hàn Phong thả tay cô ra, bình tĩnh nói:
- Không, tôi định hỏi em là hình như em bỏ lỡ chuyện gì đó thì phải.
Mai Thất Nguyệt bỏ đi căng thẳng, vừa mở cánh cửa gỗ, vừa nói:
- Cháu quên gì đâu. Chắc chú nhớ nhầm. Vào nhà đi, chắc chú cảm nắng rồi.
Phương Hàn Phong đi vào, một căn nhà nho nhỏ, đúng kiểu nhà ba gian thời trước. Nhìn khá là cũ kĩ, có lẽ lâu rồi không tu sửa, nhưng lại rất sạch sẽ. Mai Thất Nguyệt mở cửa nhà cho anh vào, cô tiện tay đặt giỏ mây lên bàn, kéo ghế ra cho anh ngồi rồi nói:
- Cháu một tháng mới về vài ngày nên là không có sắm sửa gì nhiều đâu. Đồ trong nhà đều cũ kĩ lắm rồi nên chú đừng chê nhé.
Nói xong cô quay vào phòng bếp, vọng ra:
- Chú muốn uống một chút nước chanh dây không? Lúc sáng A Tương mới mang cho cháu vài quả chanh dây, còn tươi lắm.
Phương Hàn Phong nhìn quanh căn nhà, tuỳ tiện trả lời:
- Sao cũng được.
Anh đứng dậy đi xem, bộ sô pha cũ anh đang ngồi, một chiếc tv nhỏ phía đối diện. Vài bức tranh đã phai mực trên tường. Một cái cửa sổ nhìn ra vườn hoa, trên tường phía trên tv là một cái bàn thờ, có năm lư hương, anh ngước lên nhìn một chút. Đây là ông bà, bố mẹ và anh của cô, giờ họ đang ngồi trên đó hưởng hương khói của mình. Mai Thất Nguyệt bưng khay đựng hai ly nước chanh dây vàng óng ra, bên cạnh còn có một đĩa bánh hoa hồng. Cô đặt lên bàn rồi nói:
- Phương Hàn Phong tiên sinh lại uống nước đi.
Không thấy Phương Hàn Phong trả lời, cô ngước lên thấy anh đang chăm chăm vào bàn thờ. Cô đi lại nói:
- Có phải anh đang thắc mắc là ai không?
Phương Hàn Phong rời mắt, lắc đầu:
- Không.
Anh ngồi xuống bàn, cầm ly nước chanh dây lên uống một ngụm. Vị chua ngọt, hương thơm dễ chịu của chanh dây, còn có một ít đá mát lạnh khiến anh dễ chịu một chút. Cầm miếng bánh hoa hồng lên ngắm nghía, anh bất giác:
- Không tồi.