Mai Thất Nguyệt cũng ngồi xuống ghế đối diện anh, cầm ly chanh dây lên im lặng uống. Phương Hàn Phong liếc nhìn cô hắng giọng một cái rồi nói:
- Em quên rồi. Em đã nói với tôi lâu rồi, tại em không nhớ thôi.
Mai Thất Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cô nhìn anh cười, đôi mắt long lanh:
- Phương Hàn Phong tiên sinh. Chú thật tốt.
- Nếu nói thế, có phải em nên cảm ơn tôi hay không?
Mai Thất Nguyệt vẻ như không hiểu, hỏi lại:
- Tại sao phải cảm ơn chú?
Phương Hàn Phong đứng dậy, tiến đến bên cạnh cô, cúi người ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Cảm ơn tôi vì tôi đã tìm được em.
Mai Thất Nguyệt ngây ngốc ù ù cạc cạc không hiểu gì, cô vẫn ngờ nghệch ra:
- Tại sao?
Phương Hàn Phong hôn nhẹ lên má cô một cái, Mai Thất Nguyệt giật mình đứng phắt dậy, một tay cô che nơi mà anh đã hôn phải, một tay chỉ vào anh:
- Chú, chú, Phương Hàn Phong, chú là lưu manh.
Phương Hàn Phong ngồi xuống chiếc ghế của cô, ung dung vắt chéo chân, khoanh tay:
- Em lại quên rồi, rõ ràng em kêu tôi đến đây, rõ ràng hôm qua em còn nói thích tôi, còn cưỡng hôn tôi. Sao giờ lại trở nên xa lạ thế?. Tìm đọc thêm tại ( T 𝚁 u M T 𝚁 U 𝐘 E 𝗡.𝑉n )
Mai Thất Nguyệt nghi ngờ nhân sinh. Đầu óc mình tệ đến mức nào rồi? Mình làm gì nói gì mà mình còn không nhớ? Không có khả năng nhận diện thì còn thôi đi, giờ lại thêm cái vụ đãng trí này nữa sao? Trí nhớ cô tồi tệ đến mức đó ư?
Cô cẩn trọng đến gần Phương Hàn Phong, giọng căng thẳng hỏi:
- Chú nói gì cơ? Cháu nói cháu thích chú á? Không thể nào, làm sao cháu có thể thích chú được. Biết là..
Biết là cô chỉ nhận diện được khuôn mặt anh, nhận diện được giọng nói anh. Chỉ như thế thôi thì đối với cô cũng đủ đặc biệt rồi. Nhưng mà cô nói cô thích anh thì cũng hơi mơ hồ.
Phương Hàn Phong vẫn thư thả:
- Em không nhớ chuyện cưỡng hôn tôi thì thôi. Nhưng chắc em nhớ chuyện em bảo tôi đến nhà để cùng vun đắp chuyện vợ chồng chứ?
Mai Thất Nguyệt bị dọa sợ nhảy dựng lên, lớn tiếng:
- Cái gì?
Vun đắp chuyện vợ chồng? Sao mình có thể nói ra những lời này mà mình không nhớ?
Cô sợ điếng người, liền đập mạnh tay xuống bàn:
- Chú nói láo, cháu chưa bao giờ nói như thế. Chú đi đi. Không tiếp chú nữa.
Phương Hàn Phong bị Mai Thất Nguyệt kéo ra ngoài rồi đóng cổng lại, đứng phía trong cô giận dữ:
- Chú đi đi, không cần chú nữa.
Rồi cô chốt cổng lại, vừa đi vừa bực tức:
- Mình đã nói thế lúc nào cơ chứ? Mình làm gì có? Mình bị mấy khả năng nhận diện chứ có phải bị tâm thần phân liệt đâu. Đúng là tên xấu xa, muốn chiếm tiện nghi của mình ư?
Phương Hàn Phong bị đuổi ra ngoài, anh không giận, anh là đang muốn kiếm chuyện với cô. Anh không thể tạo kí ức về mình cho cô thì bây giờ anh sẽ để cô tự tạo lên kí ức cho mình. Anh mỉm cười một cái, gương mặt tuấn tú lạnh tanh, ánh mắt đầy sát khí. Cô đùa giỡn tôi? Giờ tôi chơi cô kiếp này.
Anh sải bước đi khỏi con đường dẫn vào thung lũng ra thị trấn. Đứa bé gái đang chơi gần đó thấy anh liền gọi lớn:
- Chú, chú ơi!
Phương Hàn Phong đi lại gần, đứa bé hỏi:
- Chú tìm được chị Thất Thất chưa? Chắc chưa đâu, nếu chú tìm được chị ấy thì giờ chắc đã mua được hoa rồi.
Phương Hàn Phong xoa đầu đứa bé:
- Chú tìm được chị Thất Thất rồi, nhưng chị Thất Thất không muốn bán hoa đó cho chú.
Đứa bé vứt cái cây nhỏ trên tay đi, ngạc nhiên hỏi lại:
- Tại sao chị ấy lại không bán hoa cho chú? Nhà chị ấy nhiều hoa lắm, hắc hoa đó hiếm nên chị ấy không bán cho chú đó.
Phương Hàn Phong nhìn đứa bé, thản nhiên trả lời:
- Hiếm lắm, chỉ có một bông hoa thôi.
Đưa bé đưa tay gãi đầu, lại hỏi:
- Chỉ có một bông hoa? Chú mua hoa gì thế?
- Hoa trinh nữ.
Đứa bé chớp chớp đôi mắt tò mò nhìn anh:
- Hoa trinh nữ đó là hoa gì sao cháu nghe lạ thế?
Phương Hàn Phong ghé xuống nói nhỏ:
- Cho nên chị Thất Thất của cháu mới không bán cho chú. Nên chú đành phải nghĩ cách lấy nó thôi.
Đầu đứa bé như hiện ra ba dấu chấm hỏi, cái sự việc mua hoa của chú này hình như nó không hiểu, chẳng có chuyện vui nữa, nó liền quay người đi về phía đám trẻ, chợt nhớ ra gì đó, nó ngoái đầu lại nói lớn:
- Chú gì đó ơi! Cái hoa.. hoa..
Đứa bé đang nói bỗng quên mất tên hoa liền khựng lại đưa tay gãi đầu. Mãi không nghĩ ra liền thôi, lại nói tiếp:
- Cái hoa gì đó nãy chú nói đó. Chú cứ năn nỉ chị Thất Thất bán cho chú đi. Không thì chú tìm cách.
Nói xong đứa bé hòa nhập vào đám trẻ đang nhảu lò cò. Phương Hàn Phong ngồi lên chiếc xe, hai tay bỏ lên vô lăng lái:
- Năn nỉ? Tìm cách? Cướp?
Anh lại nở nụ cười gian xảo ra.
Loại như anh, mỉm cười thì cũng chỉ là cười nhạt. Vì cuộc đời của anh cũng đã mất vị từ lâu.