Chỉ một lát Giang Triều đã về, nói: “Cô ấy không cầm, nói là cho tao. Mẹ nó, tao sao có thể cần thứ đồ chơi ấy, đành để lên cửa sổ lớp họ.”
Bạn học trong lớp lần lượt đi vào. Từ Lâm ngồi cạnh Lục Giai Ý, nói: “Buổi tối trước khi về nói với tớ một tiếng, tớ có thứ này cho cậu.”
“Cái gì đó?”
“Hạt dẻ bà nội tớ rang.”
Sau sáu rưỡi tối, cả trường Nhất Trung biến thành thiên đường hạnh phúc, tiếng hoan hô một tràng lại tiếp một tràng. Đây là trận cuồng hoan mỗi năm một lần. Lưu Hồng Dân cũng tới tham gia. Người bình thường luôn nói năng thận trọng như ông, lần đầu tiên hát hai bài, đem buổi liên hoan đón tết nguyên đán của lớp họ đẩy lên cao trào.
Nhưng cũng không phải tất cả bạn học đều ở lại lớp đón tết nguyên đán, cũng có một số nam sinh ra ngoài ăn mừng. Giang Triều cảm thấy liên hoan trong lớp vui vui vẻ vẻ là được rồi, “Nếu muốn tận hứng, hay là chúng ta ra ngoài chơi, đi uống rượu, thế nào?”
Y gọi mấy người đội bóng rổ. Nam sinh lớp họ ở trong đội bóng rổ chỉ có y, La Khôn và Thích Dương. Y liền hỏi Thích Dương có đi không.
Nếu là lúc trước Thích Dương sẽ không tham gia kiểu hoạt động tập thể như liên hoan đón tết nguyên đán này, không ngờ hôm nay hắn lại ngồi đó, dựa vào tường bóc quýt.
Nhưng mà hắn không bóc quýt cho mình ăn mà bóc xong đưa cho Lục Giai Ý. Kiểu người như Lục Giai Ý cực kỳ thích hợp với lễ hội nguyên đán. Cậu nhìn đến nhập thần, vừa cười vừa gọi các bạn học đang biểu diễn, hoàn toàn không thấy vẻ chững chạc thường ngày đâu nữa.
“Hay!” Một tổ tiết mục vừa diễn xong, Lục Giai Ý tay phải cầm chuông “đinh linh đinh linh” lắc liên tục không ngừng, nghe vào tai Giang Triều toàn là tiếng tạp âm. Thế mà Thích Dương chẳng chê phiền, bình thường hắn sợ nhất là tiếng ồn mà.
Y “ê” một tiếng, nhếch miệng đi tới hỏi Thích Dương: “Bọn tao đi uống rượu, mày đi không?”
Lục Giai Ý nghe thấy nghiêng đầu nhìn sang, Thish Dương đem múi quýt cuối cùng trong tay đưa ra trước mặt cậu. Cậu há miệng ăn, vừa nhai vừa hỏi: “Đi đâu uống?”
“Cậu lại không uống được. Ngoan ngoãn ở lớp xem lễ hội của cậu đi.” Giang Triều nói xong liền kéo Thích Dương. Thích Dương đứng dậy, vỗ vỏ hạt dưa trên đùi, nhìn sang Lục Giai Ý. Cậu nói: “Các cậu đi đâu uống rượu, nói không chừng lát nữa tớ đi tìm các cậu đấy.”
Thích Dương hỏi Giang Triều: “Đi đâu?”
“…” Giang Triều nói: “Đào Nhiên Cư”.
“Vậy các cậu đi đi, uống ít thôi.” Lục Giai Ý nói.
Cậu vẫn tương đối hướng về tập thể, cảm thấy lễ hội của lớp nên ở lại đến cuối. Chỉ là Thích Dương khả năng cao không thích loại lễ hội này mà càng thích đi uống rượu hơn.
Thích Dương và Giang Triều dẫm lên bàn từ cửa sổ lớp nhảy ra. Lục Giai Ý chuyển tới ngồi cạnh Từ Lâm, lát nữa y sẽ biểu diễn tấu nói.
Lễ hội kéo dài tới khoảng 8 giờ rưỡi thì kết thúc, lớp cậu như vậy coi như sớm rồi. Lục Giai Ý từ trong lớp đi ra, sân trường vẫn rất náo nhiệt. Cậu và Từ Lâm cùng đi đến Đào Nhiên Cư tìm đám người Thích Dương.
Đào Nhiên Cư hôm nay kinh doanh cực kỳ tốt, bàn xếp đến tận cửa. Cậu và Từ Lâm chen vào bên trong, thấy Thích Dương và đám Giang Triều đang ngồi ở một bàn trong góc chơi oẳn tù sì khí thế ngất trời.
Thích Dương hiển nhiên là uống không hít, mặt đỏ bừng, đang oẳn tù xì với Giang Triều. Hắn lúc này rất khác bình thường, có chút ngang tàng.
“Hai anh em tốt, năm lên đội trưởng, sáu này sáu này, tám con ngựa này*…”
(câu hô có tính nhịp điệu khi chơi oẳn tù xì)
Giang Triều nhảy lên: “Thua rồi thua rồi thua rồi, uống rượu uống rượu uống rượu!”
Thích Dương bưng chén trước mặt lên, uống liền ba chén.
Lục Giai Ý nhìn Từ Lâm, “Chúng ta vẫn đi vào sao?”
Uống thế này cũng quá khủng khiếp, hiển nhiên không phải trận chiến mà hai người họ nên dính vào.
“Bọn mình ra ngoài mua ít đồ ăn khuya ăn đi?” Từ Lâm cũng có chút sợ.
Kết quả hai người vừa định đi lại có người nhìn thấy: “Ê ê ê, Sáu Thêm Một!”
Lục Giai Ý quay đầu nhìn liền thấy Giang Triều đang chỉ vào mình, một bàn người đều nhìn sang. Lục Giai Ý hết cách, chỉ đành cùng Từ Lâm đi đến: “Cứ uống đi, bọn tớ đến chào một cái rồi đi ngay.”
“Đi gì mà đi, đến rồi thì uống một chén chứ.” Giang Triều nói rồi liền hô bà chủ: “Bà chủ ơi, còn ghế không xin hai cái nào?”
Bà chủ đáp lời: “Đông khách quá hết ghế rồi.”
“Cần quái gì ghế, chen một tí là được ấy mà.” Chu Phóng, một thành viên của đội bóng rổ, nhường chỗ cho hai người. Lục Giai Ý đang định hỏi Từ Lâm muốn ngồi đâu liền nghe thấy Thích Dương nói với mình: “Cậu sang chỗ tớ.”