Chúng tôi cứ ngồi lặng lẽ như thế, chẳng ai lên tiếng, tôi ngửi thấy mùi cây cỏ tràn đầy sức sống, trời vừa mưa.
———
Mùa hè năm 1990, tôi đến New York làm học sinh trao đổi.
Khi đó nước Mỹ đang đứng đầu thế giới, tiếng còi xe không ngừng vang lên trong đêm, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nối liền không dứt.
Ký một cái là giao dịch tiền tài, vô số hàng hóa ra vào nơi đây, khắp nơi đều ngợp trong mộng vàng son.
Tôi đứng giữa trung tâm New York nhìn những tòa nhà chọc trời cao chót vót, bị thành phố xa xôi không thể với tới này làm cho chấn động thật lâu.
Đèn giao thông phía đối diện không ngừng biến đổi, mà tôi đứng trong đám đông kích động không biết nên bước chân nào trước.
Trường học nằm trên bờ biển, có thể nhìn thấy biển rộng lấp lánh qua cửa sổ sát đất.
Tôi đã nhiều lần qua đêm ở đó.
Chỗ tôi thuê là một nơi cách trường hơn mười phút đi bộ, chủ nhà là một phụ nữ người Trung đứng tuổi, lúc trẻ theo chồng đến nước Mỹ dốc sức làm ăn, sau khi chồng qua đời vẫn luôn sống một mình, tôi gọi bà ấy là dì Huệ.
Khu vực dưới sườn núi ở đây tập trung đông đúc các tòa dân cư cũ, mật độ dày đặc, không có chút ánh sáng, cách khu vực đổ xuống dốc có một con đường có rất nhiều biệt thự, ban đêm tràn ngập tiếng xe thể thao gầm rú.
Ngày hôm sau tôi ra cửa khi quên mang chìa khóa, tôi phải ngồi trên cầu thang đợi dì Huệ cho đến khi mặt trời lặn một lúc lâu mới nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi ngẩng đầu, đèn kích hoạt bằng giọng nói bật lên, tôi thấy một chàng trai đang đứng dưới cầu thang, một tay cầm mũ bảo hiểm xe máy, tay kia cầm chìa khóa.
Trên người chàng trai đầy những hình xăm đáng sợ, tóc phẫn nộ dựng thẳng lên, dường như có thể thấy đường cong cơ bắp mượt mà của anh, nhìn qua thật sự rất hung dữ.
Tôi sợ sệch đứng lên, nghiêng người muốn nhường đường cho anh, nhưng lối đi của thang lầu nhỏ thật sự quá hẹp, khoảnh khắc chàng trai đi ngang qua, tôi cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy khỏi cơ thể từ cổ họng.
Lúc chàng trai mở cửa tôi mới biết được thì ra anh chính là một vị khách thuê khác mà dì Huệ nói, tôi thử thăm dò nói một tiếng: “H… Hello”
Anh mím môi nghiêng đầu liếc tôi một cái, không trả lời.
Ngày đầu tiên đến trường tôi đứng trên bục giảng lắp bắp tự giới thiệu, tiếng Anh của tôi không tốt lắm, dù đã luyện tập trong lòng mấy ngày nhưng càng lo lắng lại càng chẳng ra làm sao.
Dưới bục, bạn học cười vang, tiếng ném sách hoà lẫn với tiếng huýt sáo rất ồn ào, tôi đứng giữa phòng học sáng sủa sạch sẽ.
Tôi nhìn thấy một con chim không biết tên qua chiếc kính trong veo, nó dừng lại trên cành cây bên ngoài không di chuyển, giống như tôi.
Sau giờ tan học, tôi về nhà lại bị lạc đường, tôi lang thang như một con ruồi bọ chui vào ngõ cụt, vừa định quay đầu bỏ đi lại phát hiện trong một góc tối tăm có người đánh nhau.
Bọn họ xếp thành một vòng tròn, giơ viên gạch trên tay ném nó vào người đàn ông ở giữa.
Trong nháy mắt, tôi nhìn vào khuôn mặt dữ tợn, tự hỏi can đảm từ đâu mà ra mà hét lên: “Help! Police!”
Những người trẻ tuổi đang đánh nhau bỗng dừng lại, tôi sợ tới mức cả người run cầm cập vòng qua tường trốn vào chỗ khác, bọn họ nhìn nhau rồi bỏ đi.
Chờ bọn họ đi xa tôi mới cẩn thận quay lại nhìn người đang tựa vào tường.
Anh chật vật rất đáng thương, chỗ da chứa hình xăm trên cánh tay gần như bị lột xuống, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, khoảng cách giữa chúng tôi giờ đây chỉ còn bốn năm centimet, ánh sáng mờ ảo nhìn qua rất không chân thật.
Anh lại đứng dậy, đi ngang qua tôi, vẫn vẻ mặt hờ hững, nhìn bóng lưng anh dần khuất xa, tôi lấy lại tinh thần lon ton chạy theo.
Anh thấy vậy, vừa cởi áo phông qua loa quấn lại cánh tay đang chảy máu vừa cau mày hỏi: “Why are you following me?”
Lúc tôi căng thẳng sẽ không nói được tiếng Anh nên không dám mở miệng, chỉ liên tục lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, tôi lấy ra cuốn notebook trong cặp đưa anh, bên trên có viết địa chỉ nhà.
Anh cau mày nhìn địa chỉ, dường như lúc này mới nhận ra tôi là ai.
Lục Viễn vốn chỉ định đến phòng khám băng bó miệng vết thương, anh nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội, nhưng nhìn cô gái đang trốn trong bóng đêm, cuối cùng vẫn đưa cô về nhà.
Tôi thường xuyên đến một cửa hàng tiện lợi gần đó mua sandwich và sữa chua, một mình ngồi bên ngọn đèn đường trên phố nghe nhạc bằng cái mp3 secondhand, đang lúc cơm chiều lại đi ăn khuya, tiết kiệm không ít tiền.
Một buổi tối, tôi đi bộ bên đường và thấy anh ấy đang ngồi ở chỗ quen thuộc của tôi, bên cạnh anh là một con mèo mướp buồn tẻ đang nằm.
Anh đang nói chuyện với con mèo bằng giọng điệu lười biếng và nụ cười thờ ơ.
Tôi cúi đầu ngồi xuống bên cạnh cách anh một con mèo, xé mở gói sandwich, nghĩ một chút rồi đưa cho anh một miếng.
Anh sửng sốt nhận miếng sandwich từ tay tôi, bẻ tiếp một miếng nhỏ đặt bên miệng mèo, mèo mướp nghiêng đầu nhìn anh, do dự cắn một miếng.
Mày anh giãn ra cười rộ lên, thản nhiên đặt hai tay sang một bên và ăn nốt phần còn lại.
Chúng tôi cứ ngồi lặng lẽ như thế, chẳng ai lên tiếng, tôi ngửi thấy mùi cây cỏ tràn đầy sức sống, trời vừa mưa.
Không biết qua bao lâu, tiếng gầm nhỏ của mấy chiếc siêu xe thể thao phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Vài chiếc siêu xe sang trọng lao vun vút xuống dốc, vụt qua mắt tôi rồi lại ầm ầm lùi về phía sau, dừng lại trước mặt chúng tôi.
Cửa sổ hạ xuống, một anh chàng đẹp trai đeo hoa tai màu đen mắng cái gì đó với anh.
Anh không nói lời nào, đứng lên, vỗ vỗ đầu mèo, sau đó nhìn tôi một cái, đi đến cạnh chiếc xe màu bạc, cửa xe từ từ mở ra, anh khom lưng ngồi vào.
Một đoàn xe thể thao phóng đi, thế giới dưới núi phồn hoa, rất gần cũng rất xa.
Tôi nhấc tay, nương đèn đường đọc số trên mặt đồng hồ, lúc này mới hơn mười hai giờ.
Các lớp học trong trường đều bằng tiếng Anh, tôi chỉ có thể hiểu một phần nhỏ của bài tập, ngay cả tựa bài nhiều khi cũng không hiểu.
Tôi thường xuyên bị giáo sư gọi lại, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn khóc.
Hôm đó tôi đi bộ về nhà theo ánh chiều hoàng hôn, đường trong ngõ hẹp, phía sau có tiếng còi xe máy nóng vội, tôi định quay đầu lại thì bị hất văng xuống đất ngã nhào lên quầy trái cây, ông chủ tức đến chửi ầm lên.
May mắn là lúc đó đường đông đúc, tốc độ xe máy rất chậm, đầu gối của tôi chỉ bị ma sát vào mặt đường trầy xước, nó cứa đến bắp chân, máu tươi ứa ra.
Chủ xe cởi nón bảo hiểm ngồi xổm bên cạnh tôi, hỏi tôi có sao không.
Bắp chân tôi rất đau, nhưng như muốn tôi đừng hết tuyệt vọng, tôi cúi đầu vẫy vẫy tay cố trả lời rằng không sao nhưng lời ra đến miệng lại bị tôi nuốt vào, tiếng Anh của tôi rất tệ, sợ phát âm sai.
Lục Viễn thấy cô không nói gì, tưởng rằng bị dọa sợ hãi, vì vậy anh ngồi xuống đất muốn kiểm tra vết thương trên bắp chân cô.
Chủ tiệm trái cây bên cạnh bước qua lôi kéo, trong miệng lẩm bẩm từ ngữ không sạch sẽ, Lục Viễn dùng một tay đẩy gã ta ra: “Shit!”
Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn, buột miệng thốt lên: “Là anh!” Nghĩ đến chân còn đau, miệng tôi nghẹn ngào, khóc luôn.
Lục Viễn hoảng sợ, không nghĩ tới cái cô gái này lại phiền như vậy, bó tay không có cách, đành phải dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn nói với cô: “Rất xin lỗi.”
Ngoại trừ bình thường gặp dì Huệ ra đây là lần đầu tiên tôi nói tiếng Trung với người khác.
Anh vừa mở miệng, cứ như được ai đó cho phép, tôi khóc như muốn moi ra tim ra phổi
Tôi vừa khóc vừa nói: “Tiếng Anh của con không tốt, con muốn đi học, con muốn về nhà, ba ơi, mẹ ơi, con phải về nhà…”
Bình thường Lục Viễn ghét nhất mấy cô gái khóc lóc sướt mướt, nhưng vừa nghe cô tủi thân gọi “Ba mẹ” làm anh bất ngờ bình tĩnh lại duỗi tay chọt trán cô: “Đừng khóc, tiếng Anh có gì khó, tôi dạy em là được.”
Tôi lập tức bắt lấy tay anh, ngốc nghếch nhìn anh, trong mắt còn ầng ậng nước: “Thật sao?”
Qua nhiều năm sau, Luc Viễn vẫn còn nhớ rõ cái hôm chạng vạng nóng bức đó, mặt trời chiều ngã về tây, cô gái nhỏ ngã ngồi trên đường xi măng dơ bẩn.
Đầu gối còn chảy máu nhưng cô hoàn toàn không thèm quan tâm, cô chỉ là bắt lấy tay mình, trong mắt tràn ngập chờ mong và vui sướng.
Chưa có ai nhìn anh ấy như vậy bao giờ.
Hết chương 1.