Trăng Nhìn Núi Xa


Anh ấy nói: “A Nguyệt, anh yêu em.”
———
Đêm đi xem phim về, tôi đã mơ một giấc mơ, mơ về ngày tôi rời New York.
Trên đường từ trường đến sân bay bằng xe buýt, tôi đi qua một cây cầu bắc qua biển, tôi vẫn nhớ như in hình bóng của nó dưới ánh nắng lấp lánh, vừa như nước mắt lại như nụ cười của anh.
Tôi mơ thấy Lục Viễn, mơ thấy rất nhiều đêm khuya tôi ngồi bên bếp lửa đọc cho anh nghe, tôi nghĩ cuối cùng tôi đã hiểu “Hoàng tử bé”.
“Nếu có người yêu tha thiết một đóa hoa độc nhất vô nhị nở rộ trong biển sao mênh mông, thì khi ngước nhìn những vì sao, người ấy sẽ mãn nguyện, và sẽ tự nhủ rằng bông hoa yêu dấu của mình đang ở đó, trên ngôi sao xa xôi ấy.”
Cũng như khi Hoàng tử nhỏ rời đi, bông hồng đã nói: “Đừng lo lắng cho em, em còn có gai bảo vệ mình.” Vậy nên đừng lo lắng, những năm qua em sống rất tốt, mà anh cũng đã tìm thấy ngôi sao của mình.

Trên ngôi sao đó phải có giếng đầy suối trong, và cánh đồng lúa mì lặng tiếng cười.
May mắn thay, hai năm trở lại đây cha tôi hồi phục rất tốt, đã có thể đi đường bằng xe lăn, ông ấy trở nên rất nhẹ, thường ngồi trong sân phơi nắng và trò chuyện với mẹ, thật ghen tị với những cuộc trò chuyện bất tận của hai người.
Có hôm cha gọi tôi lại: “Nghe nói nhà xuất bản muốn điều con đến tổng bộ ở Thượng Hải, con đi đi.”
Tôi ghé vào đầu gối cha, ông nói: “Cuộc sống này là của con, tiếp tục giữ con ở đây lãng phí cuộc đời mình, cha cực kỳ áy náy.”
Quê tôi ở miền Bắc xa xôi, tôi đã trải qua thời thơ ấu, tiểu học và trung học, tất cả mọi người và ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ sống cả đời ở đây.
Tháng tư năm sau, tôi đến Thượng Hải, ngày thường đến mười giờ đêm tôi mới tan tầm rồi ghé cửa hàng tiện lợi mua một ít oden ở, cuộc sống một mình, không tốt cũng không tệ.
Có lần đi dạo phố cùng đồng nghiệp, bước đến một cửa hàng nước hoa, tôi bỗng dừng chân.

Rất nhiều năm trước, khi tôi sống trong căn phòng của lâu đài nọ, mùi của ngọn nến thơm được thắp trên giường hóa ra có tên là Tiểu thương lan.


Cuối cùng tôi cũng tìm được nó, nhưng có ích gì chứ?
Ba năm sau, vào năm thứ mười, tôi nhận được nhiệm vụ phải đi công tác ở New York, trước đây cũng thường có những chuyến công tác tương tự, tôi đều tìm cách từ chối.

Ma xui quỷ khiến thế nào, lần này tôi lại đồng ý.
Sau khi xong công việc, các đồng nghiệp biết tôi từng du học ở New York bèn đề nghị tôi làm hướng dẫn viên du lịch dẫn họ đi tham quan.
Trong quán bar trên bờ biển, có đồng nghiệp nữ nói: “Đây đúng là một nơi tốt để yêu đương mà.”
“Vậy sao” Tôi hơi mỉm cười: “Thật tôi cũng không quá hiểu rõ thành phố này.”
“Là do vội học tập đúng không?”
Trong nháy mắt đó, tôi nhớ đến Lục Viễn.

Thật ra đối với anh ấy, tôi ngày càng bình tĩnh hơn, nhưng lúc này, tôi nhớ tình năm ấy như điên.
Ngày hôm sau là cuối tuần, không có công việc, tôi ngồi một mình trên xe buýt, dựa vào chút ký ức còn sót lại tôi tìm thấy tòa nhà cũ trong những tòa nhà đông đúc, nó không thay đổi nhiều, chỉ cũ kỹ hơn với những bức tường đã lốm đốm.

Một con mèo dừng lại trên bãi cỏ vươn vai.
Cánh cổng sắt ở tầng dưới vừa mở, tôi bước vào thì nghe thấy tiếng ai đó hỏi: “Cô tìm ai?”
Tôi ngẩng đầu, sững sờ: “Dì Huệ!”
Không ngờ sau bao nhiêu năm lại có thể gặp lại dì Huệ, ngoại trừ tóc trắng hơn một chút, thân hình và ngoại hình của dì không thay đổi nhiều so với trước đây.

Dì Huệ bước lên ôm tôi: “Con đã trở lại, tốt quá.”
Tôi lập tức nghẹn ngào, hỏi: “Nhiều năm gặp, dì có khỏe không?”
“Vẫn tốt, vẫn tốt.” Dì lôi kéo tay tôi, dẫn tôi lên lầu, hai căn nhà chỉ cách nhau một cánh cửa, thời gian trôi mau, cảnh tượng ngày hôm qua hiện lên trước mắt tôi.
Tôi ngồi vào bàn nghe dì Huệ kể chuyện mấy năm nay.
“Lúc ấy sau khi con đi, Lục Viễn lập tức mua lại căn này, đồ vật ở đây đều như trước, chưa từng thay đổi.

Có khi cậu ấy sẽ đến ở vài ngày, còn nói nếu có một ngày con trở về, nơi này vẫn sẽ là nhà của con.”
“Sau này dì nghe nói cậu ấy qua nước Anh, mới quay về hai năm trước.

Dì cũng dọn tới chỗ khác rồi, không ở đây nữa, chỉ cách mấy tháng mới lại đây giúp đỡ xử lý một chút, hôm nay có thể gặp được con cũng là vừa khéo.”
Trước khi đi, dì Huệ đưa chìa khóa nhà cho tôi và tha thiết nói: “Con ơi, dì đã sống gần hết cuộc đời rồi.

Yêu rồi chia tay, hay những oán hận lâu ngày rồi cũng sẽ qua đi.

Đời người ngắn lắm con ạ, đừng để bản thân có bất kỳ điều gì hối tiếc.”
Tôi bước vào phòng ngủ, nó vẫn như mười năm trước, mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp, trên bàn có một cuộn băng, chỉ nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra đó là chiếc hộp tôi để lại trước đây.
Tôi đặt cuộn băng vào máy ghi âm, nghe thấy giọng nói của mình từ mười năm trước, thời gian lâu dần, nghe nó lạ lùng như cả một đời người, tôi nghe bản thân nói:

“Em yêu những gì em không có được.

Anh ở xa quá.

Nỗi chán ghét đánh vật với hoàng hôn uể oải.

Nhưng rồi đêm xuống và đêm hát em nghe.”
Sau đó là một khoảng trống lớn, đoạn băng chạy đến cuối rồi tự động phát lại, sau một loạt âm thanh “lạch cạch”, đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của Lục Viễn phát ra.
Anh ấy nói: “A Nguyệt, anh yêu em.”
Nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Năm đó tôi hai mươi tuổi, khuôn mặt trẻ con hơi múp, làn da bị phơi đến hơi đen, lâu lâu sẽ chạy bộ, tuy rằng ăn không ít nhưng vẫn rất gầy.

Đối với tôi mà nói New York rất lớn, tôi không dám đi vào trung tâm thành phố một mình, nó rất đông đúc, ai ai cũng vội vã.
Trước khi gặp Lục Viễn, tôi và New York chẳng liên quan gì đến nhau, anh ấy đã khiến tôi yêu thành phố này một chút, yêu cả sự lãnh đạm, rực rỡ và mạnh mẽ của nó.

Có bến cảng nhìn ra biển, đường núi ngoằn ngoèo, tiếng động cơ xe thể thao làm náo động màn đêm yên tĩnh.

Cạnh nơi tôi ở có cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24.

Mùa hè ở đây là rất dài như sẽ không bao giờ kết thúc.
Tôi đã từng ở đây và gặp gỡ Lục Viễn

Ra cửa, tôi từ từ đi bộ lên đường núi đến đài quan sát trên con đường lên dốc.

Mặt trời lặn đỏ như máu, chợt nhớ lại một đêm ôm Sandwich đứng đây cùng anh ngắm cảnh đêm, nhiều hình ảnh lóe lên trước mắt tôi: Xe máy phong cách, hàng ghế dài, pháo hoa lộng lẫy, đêm giáng sinh, chàng trai ôm tôi vào lòng khi tiếng súng vang lên.
Tôi che mắt, nước mắt trào ra như đê vỡ, lần nữa ngẩng đầu lên, tôi thấy trời mưa, mưa như ngày tôi rời New York.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Tôi quay đầu nhìn người đàn ông cầm một chiếc ô màu đen đang đi về phía tôi, khuôn mặt tuấn tú và đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, chàng trai lúc hay nóng nảy tức giận nay mặc vest, đi giày da trở nên chững chạc và trưởng thành.
Tôi sững sờ nhìn anh như thể đang nhìn một đoá hoa đang nở rộ, không dám tiến lên, chỉ sợ một chạm vào, mộng tan, hoa cũng héo tàn.
Anh bước tới giơ dù lên đỉnh đầu tôi, cười nói: “A Nguyệt, mùa hè đến rồi.”
Vào một buổi chiều mùa hè mười năm trước, tôi gõ cửa phòng anh giơ hình xăm trên cánh tay lên cho anh xem.
Chàng trai vừa tỉnh dậy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, hung hăng mắng tôi: “Có ngốc hay không, hình này không rửa sạch đâu biết không?”
Tôi không thèm quan tâm, trả lời: “Rửa không sạch mới tốt, em sẽ để nó cả đời.

Anh không vui, sẽ đồng hành cùng anh, anh muốn làm chim ưng, em sẽ bay cùng anh.”
Những chiếc lá trên cây bị mưa rơi ướt dừng trên vai anh, tôi nhếch miệng cười rộ.
Trong mộng không biết mình là khách, tham lam một hồi.
*梦里不知身是客,一响贪欢: Quên đi thân phận và hoà vào giấc mơ khao khát niềm vui trong chốc lát.

Đây là một câu thơ hay sao á (Còn có bài hát với xuất hiện trong cảnh phim nữa, tra baidu ra nhiều qué hông biết nào là câu gốc:v)
TOÀN VĂN HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận