Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Edit: Yến

Beta: Yuuki

- --

Sau khi quan chủ khảo trên đài tuyên bố tên người đứng đầu kỳ thi hương mà vẫn không nghe được tiếng người chúc mừng, nghi hoặc nhìn xuống dưới đài. Dưới đài mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tựa như tất cả đều đang tìm kiếm Giải Nguyên. Quan chủ khảo bèn cao giọng nói lần nữa: "Giải Nguyên, nhân sĩ huyện Đông Giang, Thẩm Yến!!"

Dưới đài vẫn không có tiếng đáp lại như cũ, quan chủ khảo thầm nghĩ Giải Nguyên vậy mà dám không ở đây, là do đã biết trước hay do có việc bận? Hắn không ngờ tới mấy người đang ngồi ở tửu lầu đối diện đã thấy hết thảy việc này.

Chu Dục ngẩn người rồi mới phản ứng lại, mừng rỡ khoa chân múa tay: "Công tử, ngài đỗ Giải Nguyên! Thật sự tốt quá! Trưởng thôn nhất định sẽ rất vui đó!"

"Thẩm đại ca, ngươi lợi hại thật ấy!" Trong mắt Tô Thanh Trạch lộ rõ vẻ thán phục.

"Chúc mừng Thẩm công tử!" Minh An cũng cười nói.

Thẩm Nghiên Bắc khiêm tốn cười, có chút ngượng ngùng: "Là do Lý đại nhân dạy tốt." Hắn biết mình sẽ đậu, nhưng không nghĩ tới sẽ đứng thứ nhất.

"Phải đa tạ Lý đại nhân, nhưng đó cũng là do huynh nỗ lực mới đạt được." Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Trường Phong treo một nụ cười nhạt, ngữ khí nghiêm túc. Thẩm Nghiên Bắc cố gắng đọc sách bao nhiêu, chỉ có mình y biết.

Thẩm Nghiên Bắc nắm lấy tay y, cười không nói. Sao mà không cố gắng được chứ, tức phụ của hắn chính là đại công tử phủ Trấn Quốc Công, hắn cũng không thể bôi tro trát trấu lên mặt y được!

"Nếu hôm nay đáng mừng như vậy, không bằng Thẩm đại ca ngươi..." Tô Thanh Trạch nhìn Thẩm Nghiên Bắc, chưa hết câu ánh mắt đã sáng lên.

Thẩm Nghiên Bắc hiểu rõ, phất tay: "Được rồi, hôm nay ta xuống bếp, các ngươi tùy ý chọn món ăn!"

"Thật tốt quá!" Tô Thanh Trạch hoan hô một tiếng, vội vàng nói ra một đống tên, "Ta muốn ăn thịt thăn chua ngọt, muối tiêu tôm, sò huyết xào tỏi..."

"Còn ta nữa!" Chu Dục vội vàng lên tiếng, "Gà hấp hành, cua cay, chân giò hầm!"

Nhớ đến lời hứa mời ám vệ Thập Nhất lần trước vẫn chưa thực hiện được, Thẩm Nghiên Bắc bèn hỏi: "Thập Nhất huynh đệ, ngươi muốn ăn món gì không?"

Thanh âm của ám vệ Thập Nhất từ ngoài cửa sổ vọng vào, báo tên mấy món ăn.

Thẩm Nghiên Bắc ghi nhớ thật ký, hỏi Cố Trường Phong: "Trường Phong, em thì sao?"

Cố Trường Phong nhìn hắn, nói: "Huynh làm món nào ta cũng thích ăn."

"Biết ngay tức phụ thương ta nhất mà!" Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ, "Chỉ là khó có dịp vui thế này, đừng sợ ta mệt, em cứ nói đi."

"... Được." Ánh mắt Cố Trường Phong sáng lên.

Lâu lắm rồi Thẩm Nghiên Bắc không gọi y là tức phụ khi có người khác bên cạnh, hầu như toàn gọi tên y.

Nhìn trời một lúc, Thẩm Nghiên Bắc nói: "Không bằng chúng ta đến thôn trang kia của ngươi đi." Chỗ bọn họ ở mấy ngày nay chính là thôn trang dưới danh nghĩa của Tô Thanh Trạch, còn thôn trang hắn nói tới là ở gần đây, có ao cá vườn tược, phong cảnh khá đẹp, rất thích hợp để du ngoạn.

Vì thế sau khi mua xong nguyên liệu nấu ăn và gia vị, bọn họ lập tức lên xe đến thôn trang.

Thấy chủ nhân tới, quản thôn và phu nhân của hắn đi đến: "Bái kiến công tử!"

Tô Thanh Trạch vội xua tay, ra hiệu cho bọn họ không cần hầu hạ, nên làm gì làm đó. Quản thôn biết tính y, bèn nói: "Tiểu nhân ở phụ cận, công tử có việc cứ gọi tiểu nhân một tiếng!"

"Được, được, được, ngươi đi đi." Tô Thanh Trạch đuổi người đi.

Cố Trường Phong ngẩng đầu nhìn về phía cây long nhãn to lớn: "Chọn ngày không bằng nhằm ngày, bằng không đánh một trận nhé?"

Thập Nhất nhảy từ trên cây xuống: "Được."

"Á!!!" Ba thiếu niên đồng thời trừng lớn mắt, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm hai người.

Thẩm Nghiên Bắc nhìn chiến ý bừng bừng phấn chấn của hai người, do dự, nói: "Đao kiếm không có mắt, không dùng nội lực, được chứ?" Nếu trường hợp này ở trong phim, cao thủ so chiêu, hắn thấy đánh càng kịch liệt càng kích thích, nhưng bây giờ người đánh nhau chính là tức phụ của hắn...

Cố Trường Phong kinh ngạc nhìn hắn một cái, ám vệ Thập Nhất gật đầu.

Thẩm Nghiên Bắc thở phào nhẹ nhõm.

Phụ cận của thôn trang có đất trống, hai người luận bàn ở đó.

Ám vệ Thập Nhất thế công sắc bén, thân thủ linh hoạt, chiêu thức quỷ dị, thường thường đánh úp. Cố Trường Phong ra chiêu rất nặng, thân pháp không theo kịp Thập Nhất, nhưng phản ứng không chậm, một người khỏe chấp mười người khôn.

Hai người ngươi tới ta đi, xuất chiêu, tránh né, đá chân, quét ngang..., có cát bay tán loạn, bốn người đứng một bên xem không chớp mắt.

Trong tình huống hai người không dùng nội lực, không dùng vũ khí, ám vệ Thập Nhất hơi khó khăn. Sau khi qua trăm chiêu, Cố Trường Phong một quyền đánh về phía bụng của ám vệ Thập Nhất, ám vệ Thập Nhất dùng tay ngăn cản, cả người lùi về sau hai bước.

"Đa tạ!" Cố Trường Phong thu quyền nói.

"Hay!" Ba người Tô Thanh Trạch nhiệt tình vỗ tay.

"Cảm ơn." Thẩm Nghiên Bắc đi ngang qua ám vệ Thập Nhất, thấp giọng nói một câu, còn mang theo ý tứ xin lỗi. Đã đáp ứng luận bàn, nhưng hắn lại đưa ra rất nhiều yêu cầu, đúng là không biết xấu hổ.

Thập Nhật nhàn nhạt nói: "Tài của Cố công tử không phải ở luận bàn, mà là trên chiến trường."

Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, ánh mắt hơi trầm xuống: "Nếu em ấy muốn đi, ta sẽ không ngăn cản."

Sau khi Cố Trường Phong khôi phục ký ức, hắn đã cẩn thận tìm hiểu gia cảnh của Cố Trường Phong. Cố Trường Phong được Trấn Quốc Công và phu lang trước kia sinh ra, khi Cố Trường Phong bốn tuổi thì cha mắc bệnh truyền nhiễm, qua đời, một năm sau Trấn Quốc Công cưới mẫu thân Tấn Dương Vương phi Cố Thanh Dao làm vợ kế.

Mẹ kế không thích Cố Trường Phong, làm cho hạ nhân càng thêm thờ ơ với Cố Trường Phong. Nhất là từ sau khi Cố Thanh Dao được sinh ra, Cố Trường Phong càng bị người khác ghẻ lạnh. Phụ thân của Cố Trường Phong - Trấn Quốc Công, đại tướng quân Cố Nhạc vẫn luôn thống lĩnh đại quân ở biên cảnh chống lại bọn man di, hàng năm không ở nhà. Năm kia lúc truy kích thủ lĩnh của bọn man di, đi sâu vào thảo nguyên, trên đường bệnh cũ tái phát không chữa trị kịp thời nên tử vong.

Lúc đó khi có tin tức đại tướng quân mất tích truyền đến, Tấn Dương Vương Vương phi Cố Thanh Dao lấy việc này làm cớ nói muốn đi chùa Sùng Minh để cầu phúc cho cha, nhờ Cố Trường Phong hộ tống, mua sát thủ phục kích Cố Trường Phong ở trên núi.

Thật ra, võ nghệ của Cố Trường Phong là do Trấn Quốc Công dạy. Thấy Cố Trường Phong rất có thiên phú luyện công, mà diện mạo của y quá cương nghị. Lần nọ, Trấn Quốc Công hồi phủ từng nói với y rằng, nếu y không gả được cho ai, ông sẽ đưa y đến quân doanh rèn luyện, tính tìm một vị hôn phu trong quân doanh luôn.

Triều Đại Tề cởi mở, tiền triều cũng từng xuất hiện một nữ tướng, một song nhi với diện mạo quá mức nam tính như y nhập ngũ cũng không khiến cho người ta nghị luận nhiều.

Cố Trường Phong đặt việc này ở trong lòng, càng chăm chỉ luyện võ nghệ và cách học bài binh bố trận.

Ngày ấy Cố Trường Phong nói với hắn, ám vệ Thập Nhất là người của hoàng đế, hắn bèn nghĩ ám vệ Thập Nhất làm việc thoải mái như thế, hơn phân nửa là do hoàng đế bày mưu đặt kế. Hiện tại ám vệ Thập Nhất lại nói một câu như vậy, hắn càng thêm xác định.

Lúc trước, Lý Trí Viễn từng nói Cố Trường Phong nếu sinh ra là nam nhi, nhất định sẽ con kế thừa nghiệp lớn...

Có lẽ hoàng đế cũng nghĩ như vậy.

Thẩm Nghiên Bắc thở dài ở trong lòng, đi đến bên người Cố Trường Phong, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho y.

"Ta... Ta tự mình làm." Nước da màu mật của Cố Trường Phong thoáng đỏ lên, cũng không biết là bởi vì vừa mới đánh nhau nên hưng phấn quá mức, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác.

"Tức phụ của ta đúng là càng nhìn càng đẹp." Khóe mắt Thẩm Nghiên Bắc mang ý cười, nhìn khuôn mặt cương nghị như được điêu khắc của y. Vừa rồi hai người giao thủ, tuy rằng hắn khá lo lắng, nhưng cũng không ngăn được việc hắn thưởng thức tư thế mạnh mẽ, oai hùng của Cố Trường Phong. Người kia bàn tay mang gió, chân xuất chiêu mạnh mẽ, vòng eo mềm dẻo, khom lưng tránh né công kích của ám vệ Thập Nhất khiến hắn nhìn mà nhiệt huyết sôi trào.

Trước mặt mọi người được khen như vậy, màu đỏ trên khuôn mặt của Cố Trường Phong càng gia tăng thêm. Thẩm Nghiên Bắc lại giống như không có việc gì, kéo tay y, nhìn ba thiếu niên: "Ta nấu cơm, giúp đỡ đi chứ!"

"Được!" Đám người Tô Thanh Trạch cùng hô lên đồng ý. Chu Dục, Minh An không nói, bản thân Tô Thanh Trạch cũng không kiêu ngạo, ở Thẩm gia thôn mấy tháng, y học được ở mọi người một số thứ khiến cuộc sống trở nên tuyệt vời hơn.

Cố Trường Phong mổ cá chặt xương, Chu Dục nhóm lửa nấu nước, Minh An rửa hải sản, Tô Thanh Trạch nhặt rau, Thẩm Nghiên Bắc ướp thịt, mọi người cùng nhau phân công làm việc.

"Cây ăn quả này trồng bao lâu rồi? Có cây giống không? Ta muốn mang hai cây về thôn trồng." Thẩm Nghiên Bắc thuận miệng hỏi một câu. Xung quanh toàn là cây long nhãn và cây vải, đáng tiếc không đúng mùa, nếu không hắn đã có thể thử loại quả chỉ có ở cổ đại này. Huyện Đông Giang không có người nào trồng cây ăn quả cả, nhiều nhất là cây đào, hắn xuyên tới nơi này hơn năm mà chỉ được ăn hai miếng dưa hấu, còn là ăn lúc đi thăm Lý Trí Viễn nữa chứ.

"Chuyện này còn phải hỏi quản trang." Tô Thanh Trạch đặt đồ ăn vào trong chậu, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên Bắc, "Thẩm đại ca, ngươi có biện pháp gia tăng năng suất cây ăn quả sao? Quả vải và long nhãn ăn thì ngon thật đấy, đáng tiếc sản lượng thấp, chất lượng cũng không tốt lắm."

"Năm nay không thu hoạch được nhiều quả, ban đầu ta còn muốn tặng A Hành một chút cơ."

Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, thầm nghĩ, nơi này xa Ung Kinh như vậy, ngươi chắc chắn mang tới đó còn ăn được à? Hơn nữa vị kia cũng nào thiếu dăm ba quả này.

... Cơ mà đây cũng là tâm ý của thiếu niên, người được thiếu niên nhớ thương cũng vui lắm chứ bộ. Liền nói: "Chờ cơm nước xong, ta đi xem."

...

Lúc quản trang đi tới, còn tưởng rằng Tô Thanh Trạch tìm hắn có chuyện gì. Chờ khi Tô Thanh Trạch bảo hắn nói kỹ tình huống gieo trồng cây ăn quả ở thôn trang này, trong lòng hắn bắt đầu sợ hãi, nghĩ tới cây ăn quả thu hoạch một năm không được như ý, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

Tô Thanh Trạch nâng người lên: "Không phải ta trách cứ ngươi, ngươi thử nói với Thẩm đại ca xem, có lẽ hắn có biện pháp nâng cao sản lượng."

Quản trang hơi kinh ngạc, một thư sinh như Thẩm công tử, thế mà còn hiểu việc đồng áng ư? Nhưng Tô Thanh Trạch đã lên tiếng, hắn không dám từ chối, bèn tỉ mì kể lại, sau lại ưu sầu nói: "Cây ăn quả này tuy tươi tốt, lá cành cũng xum xuê, nhưng lại không có nhiều quả..."

Sau khi Thẩm Nghiên Bắc cẩn thận kiểm tra tình trạng của cây và bùn đất, cố gắng nhớ lại cách xử lí của mấy chú thím trong thôn thế nào, rồi nếu vài ý kiến với quản trang.

"Cành lá của cây ăn quả quá mức xum xuê, cần phải tu bổ."

"Độ phì của đất không đủ, nên bón phân."

"Hoa nở mà không kết quả thì phải tự mình thụ phấn, sau khi kết quả, nhớ lưu ý số lượng quả, quá nhiều thì phải cắt bớt đi."

Quản trang như được khai sáng, ánh mắt nhìn Thẩm Nghiên Bắc cũng thay đổi.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Nhìn qua là thư sinh lịch sự văn nhã hoá ra lại tinh thông việc gieo trồng như thế!

"Bùn ao là phân bón rất tốt, có thể đào bùn ao, đắp lên. Mặt khác có thể nuôi chút gà ở thôn trang, còn phải khử trùng cho cây phát trển tốt. Ừm, gà nuôi ở vườn trái cây cũng ăn ngon lắm!"

Sợ đối phương không nhớ được, Thẩm Nghiên Bắc dứt khoát nói: "Ta viết lên giấy cho ngươi đi."

Quản trang vui mừng khôn xiết, cảm kích nói: "Đa tạ công tử!"

Thẩm Nghiên Bắc cười cười, quay đầu lại thấy vẻ mặt khiếp sợ mọi người đều nhìn hắn, sờ mũi.

Hắn biết quá nhiều à?

"Học sâu hiểu rộng (*) như thế, Thẩm đại ca sang năm ngươi chắc chắn đỗ cao trung!" Tô Thanh Trạch chắc chắn nói.

(*)学富五车 (HỌC PHÚ NGŨ XA): xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: "Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa". Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn rất rộng. Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được!

Thẩm Nghiên Bắc bật cười: "Nhận lấy cát ngôn của ngươi vậy."

Bọn họ uống rượu vui cười, ở thôn trang chơi đến mặt trời lặn mới trở về nhà.

Hôm sau, quan phủ vì chúc mừng chư vị học sinh trúng cử mà tổ chức Lộc Minh Yến ở Lộc Minh uyển. Thân là Giải Nguyên, Thẩm Nghiên Bắc tất nhiên nằm trong danh sách được mời.

Hôm qua khi yết bảng không nhìn thấy thân ảnh của người đỗ Giải Nguyên, cho nên bây giờ các sĩ tử đều sôi nổi nghênh cổ hóng hớt phong thái của hắn. Thấy dáng người Thẩm Nghiên Bắc đĩnh bạt, hào hoa phong nhã, mặt mày mỉm cười, tất cả đều thầm khen một tiếng, đúng là một công tử ôn hoà lễ độ.

Trên đường, Thẩm Nghiên Bắc đáp lễ toàn bộ mọi người, nhất thời cảm thấy nụ cười trên mặt sắp cứng cả lại rồi.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghiên Bắc tham gia yến hội của thư sinh kiểu này, cảm thấy rất đặc biệt. Toàn bộ Lộc Minh uyển đèn đóm sáng trưng, đàn sáo nhã nhạc nổi lên bốn phía. Chúng sĩ tử chuyện trò vui vẻ, hăng hái phấn chấn.

Vừa mới yết bảng, nhưng các sĩ tử đàm luận nhiều nhất vẫn là vấn đề học vấn: văn chương của ai viết hay, bức họa của ai cảnh đẹp sâu sắc..., không thể không nói, bầu không khí học tập vẫn khá tốt.

Thẩm Nghiên Bắc nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nhìn bọn họ thảo luận.

Bỗng nhiên có người nhắc tới chuyện man di ở phía bắc muốn cầu hòa với Đại Tề. Mọi người nghị luận sôi nổi, chủ chiến chủ hòa cãi nhau ầm ầm.

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, Nam nhân trung niên đầu đội mũ quan chân mang ủng quan màu đen, mặt đầy vui mừng mà nhìn mọi người, nói: "Chư vị đã một lòng học tập còn không quên quốc gia đại sự, ta thấy thật vui lòng!"

"Tri phủ đại nhân!" Chúng sĩ tử ngừng lại, cùng nhau lên tiếng hành lễ.

Người tới đúng là tri phủ Thanh Châu Chu đại nhân.

Chu đại nhân cười ha ha nói mọi người không cần đa lễ, ánh mắt dừng ở Thẩm Nghiên Bắc nhàn nhạt nói: "Không biết Giải Nguyên đối với việc này cảm thấy thế nào, chủ chiến hay chủ hòa?"

Thẩm Nghiên Bắc thầm giật khoé miệng. Hắn căn bản chua từng nghĩ tới việc này, có thể ý kiến quái gì? Nhưng trước mắt bao người, hắn không thể không bày tỏ ý kiến. Vì thế nói: "Thánh thượng anh minh thần võ, nhất định sẽ đưa ra quyết định có lợi nhất đối với Đại Tề ta. Còn ta sẽ vâng theo mệnh lệnh của thánh thượng."

Ở đây phần lớn là người trẻ tuổi, trình độ nhận thức đối với quốc gia đại sự đều không đủ sâu, hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể lấy vị kia ra làm lá chắn.

Quả nhiên, Chu đại nhân không dám nói gì nữa, chỉ có thể phụ họa Thẩm Nghiên Bắc nói dăm ba câu vỗ mông ngựa hoàng đế.

Người chủ trì tới, Lộc Minh Yến cũng chính thức bắt đầu, khách quý là Tô Kính Hằng cũng tới góp vui.

Tô Kính Hằng cũng nghe được câu Thẩm Nghiên Bắc vừa nói, thầm khen trẻ nhỏ dễ dạy, sau khi nói xong mấy câu cỗ vũ cũng vỗ vai hắn một cái.

Căn bản Thẩm Nghiên Bắc là giải nguyên đã có rất nhiều người tới kính rượu rồi, nay còn thêm Tô Kính Hằng khen ngợi, người tới kính rượu càng nhiều thêm. Tuy nồng độ cồn không cao nhưng uống nhiều cũng khiến hắn choáng vàng, loạng choạng trở về nhà.

"Trường Phong, Trường Phong, em phải về nhà sao?" Thẩm Nghiên Bắc ôm mặt Cố Trường Phong.

Cố Trường Phong bắt lấy hắn tay, nghiêm mặt nói: "Ta là phu lang của huynh, huynh ở nơi nào nới ấy chính là nhà của ta."

"Em không phải tức phụ của ta, ta còn chưa cưới em vào cửa mà!" Thẩm Nghiên Bắc nấc một cái, xoè tay ra đếm, "Ta nói rồi ta muốn mở tiệc rượu mời khách tứ phương luôn, mang theo mười dặm hồng trang làm sính lễ đón em vào nhà..."

Hốc mắt Cố Trường Phong nóng lên: "Ta nhớ mà."

Thẩm Nghiên Bắc hôn lên đôi môi y, cười dịu dàng lắm: "Em nhớ ngoan ngoãn chờ ta đó..."

"... Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui