Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Edit: Mũm

Beta: Rú

- --

Hôm sau thời tiết âm trầm, gió lạnh vẫn cứ lạnh thấu xương như cũ. Cố Trường Phong cùng Thẩm Nghiên Bắc chuẩn bị tế phẩm gồm rượu, thịt, giấy, đuốc, nguyên bảo chờ hương khói bài tế Trấn Quốc Công.

"Phụ thân, hài nhi tới xem ngài. Hài nhi bất hiếu, không thể tiễn người đoạn đường cuối cùng..." Hốc mắt Cố Trường Phong đỏ bừng, bùm một tiếng quỳ gối trước bia mộ, dập đầu thật mạnh xuống đất.

Thẩm Nghiên Bắc chăm chú nhìn hồng tự khắc trên mộ bia, quỳ xuống bên cạnh Cố Trường Phong.

"Nhạc phụ đại nhân tại thượng, tiểu tế Thẩm Nghiên Bắc đến bái kiến. Do Trường Phong mất trí nhớ ngoài ý muốn, không nhớ rõ thân thế của mình nên khi trở về thì đã muộn, xin ngài đừng trách tội hắn." Thẩm Nghiên Bắc chân thành nói "Trước đây tiểu tế nghèo khó chán nản, Trường Phong không bỏ, nguyện ủy thân cùng con, cẩn thận chăm sóc con."

"Thân phận của Trường Phong cao quý, là đại công tử của phủ Quốc công. Còn tiểu tế thân phận thấp kém, chênh lệch không xứng. Nhưng mà con ngưỡng mộ y, đành phải mặt dày tới đây bái kiến ngài."

"Con không quyền không thế, chỉ có một trái tim chân thành mà thôi."

"Con, Thẩm Nghiên Bắc thề với trời, bất kể là giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay ốm đau, cho dù đời này khó khăn hay thuận lợi, con vẫn sẽ trước sau như một, chỉ nguyện cùng y tương kính yêu nhau, gắn bó làm bạn, hoạn nạn nâng đỡ, một đời một kiếp, không rời không bỏ!"

"Mong ngài trên trời có linh thiêng làm chứng!"

Con ngươi Cố Trường Phong run lên, đột ngột quay đầu nhìn Thẩm Nghiên Bắc, trong mắt khó có thể tin.

Thanh niên từng câu từng chữ nện ở trong lòng y, làm cả người y đều bao phủ trong cảm giác kinh hỉ khó có thể miêu tả.

Thẩm Nghiên Bắc trịnh trọng dập đầu ba cái vang dội, sau đó khẽ cười với y: "Được rồi, đã gặp Quốc công đại nhân, còn một vị nhạc phụ nữa của ta đâu?"

Môi Cố Trường Phong giật giật, nhìn thẳng vào Thẩm Nghiên Bắc, tâm trạng phập phồng bất định, sau một lúc lâu thì mới mở miệng hỏi: "Huynh vừa nói, cả đời này chỉ có một mình ta là sao?"

Thẩm Nghiên Bắc sờ mũi, hơi ngượng ngùng: "Đáng lẽ khi thành thân ta mới định nói cho em cơ, thật ra..."

"Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phải trải qua quãng đời còn lại với ai khác ngoài em cả."

Ở trong mắt hắn, nói nhiều không bằng dùng hành động đến chứng minh. Nhưng mà ở trước mộ của nhạc phụ, hắn vẫn nên nói một ít lời hay ý đẹp để cho lão nhân gia yên tâm, vì vậy bèn nói ra lời tuyên thệ trong hôn lễ.

Lời nói nghiêm chỉnh đến vậy, bình thường hắn nhất định không nói được!

"Nghiên Bắc..." Cố Trường Phong kích động, đôi mắt đen nhánh lập lòe ánh sáng "Ta cũng vậy."

"Đời này chỉ có huynh, sinh tử tương tùy."

Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, lời này của Cố Trường Phong nói thẳng ra chính là: Ta yêu huynh, dù có chết cũng phải chết cùng với huynh.

Vợ hắn chính là một nam nhân nội liễm, thế mà lại nói được lời âu yếm như vậy...

Thẩm Nghiên Bắc vừa kích động vừa đau lòng, vội nắm tay y nói: "Cuộc sống chúng ta vẫn còn dài, gì mà chết với sống cơ chứ! Mau dẫn ta đi gặp nhạc phụ đi!"

"Ừm." Cố Trường Phong cũng nắm lấy tay hắn, trong lòng ngọt như có đường có mật.

Cha ruột Cố Trường Phong được an táng ở một chỗ khác, Thẩm Nghiên Bắc nghi hoặc: "Vì sao cha em và quốc công lại không an táng cùng một...." Nói được một nửa thì hắn liền dừng lại.

Người xưa chú trọng phu thê hợp táng, phu thê sau khi chết sẽ được an táng cùng một huyệt mộ. Cha ruột Cố Trường Phong không được chôn cùng một chỗ với Quốc Công thì chắc hẳn là do phu nhân hiện tại của Quốc công giở trò quỷ rồi!

Mặt Cố Trường Phong căng chặt, đôi mắt đen luôn bình tĩnh bùng lên lửa giận.

"Ta muốn lấy lại đồ vật thuộc về ta, chọn ngày lành dời mộ cha ta, an táng cùng một chỗ với phụ thân."

Thẩm Nghiên Bắc vỗ vai y, yên lặng ủng hộ.

Sau khi bái tế xong phu phu Trấn Quốc Công, hai người liền quay về hoàng thành. Tô Thanh Trạch có hoàng đế làm bạn nên chưa về cùng, thế là bọn họ được hưởng thụ thế giới hai người khó có được này.

Cách ngày tổ chức thi hội ngày càng gần, vô số sĩ tử hội tụ ở hoàng thành. Khách điếm quán trà không chỗ nào không thấy những sĩ tử mặc thanh y nho sam tụm năm tụm ba lại thảo luận văn chương hoặc trò chuyện kết giao bè bạn.

Thẩm Nghiên Bắc vẫn chưa tham dự vào thảo luận của họ mà chỉ lắng tai nghe. Khi xuất phát về phương bắc, Lý Trí Viễn đã nhìn qua văn của hắn, nói hắn hành văn trôi chảy, cách dùng từ dùng câu tuy không hoa mỹ nhưng lập ý cao thâm, quan điểm mới mẻ độc đáo, văn phong ngắn gọn mạnh mẽ hình thành một phái riêng biệt, làm người khác kinh diễm vô cùng. Chỉ cần ổn định tư tưởng thì việc đề tên trên kim bảng không phải là việc khó, cần phải tiến thêm một bước để biết rõ tâm tư của người ra đề, tăng thêm đón ý nói hùa hoặc là nói sách mách có chứng mà phản bác. Làm vậy mới có thể khắc sâu ấn tượng với người khác, trổ hết tài năng trong hàng trăm ngàn thí sinh!

Hắn đã ra vào tửu lầu tiệm cơm nhiều ngày, nghe được không ít việc từ các sĩ tử đang thảo luận tình hình chính trị đương thời nên có ấn tượng khá tốt với người thống trị hiện tại là Triệu Ngự. Có thể để người đọc sách bàn luận thỏa thích thì có thể nghe được ý kiến trái chiều, từ đó có thể tiếp thu được ý kiến hữu dụng.

"Thẩm huynh?"

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một đạo âm thanh xa lạ, Thẩm Nghiên Bắc ngẩng đầu lên nhìn, người gọi hắn là một thanh niên có bộ dạng ôn hòa.

Thanh niên nhìn có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi. Thẩm Nghiên Bắc nghĩ nghĩ, chắp tay cười nói: "Trương huynh!" Thanh niên cùng khoa với hắn, năm trước ở quận Thanh Hà thi hương được đệ tam danh, nhân sĩ Thanh Châu Trương Trình.

Trương Trình nhìn bàn của bọn họ chỉ có hai người, không khỏi hỏi: "Không phải Tô tiểu công tử cùng các ngươi đến Ung Kinh sao? Sao lại không thấy y?"

Tìm Tô Thanh Trạch sao? Thẩm Nghiên Bắc cười nhạt: "Y đi cùng bạn rồi."

"Ra là thế..." Vẻ mặt Trương Trình có chút tiếc hận "Tô gia gả nữ nhi, ta đi uống rượu mừng thì mới biết tin Tô tiểu công tử cùng các ngươi xuôi đến phương Bắc. Nếu biết sớm thì ta liền mặt dày đồng hành với các ngươi rồi..."

"Tô gia gả nữ nhi?" Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày "Là tam tiểu thư Tô gia xuất giá sao?"

Trương Trình gật đầu: "Không sai. Tam tiểu thư Tô gia gả cho Tấn Dương Vương làm trắc phi. Tô gia bày tiệc cơ động ba ngày ba đêm."

Trước kia có nghe Tô Thanh Trạch nói qua việc này, lại không nghĩ đến tam tiểu thư họ Tô thật sự đâm đầu vào chỗ tối. Thẩm Nghiên Bắc lắc đầu trong lòng, bỗng nhiên nhớ đến một sự kiện.

Lúc trước cử nhân thôn Lý gia Lý Dật dây dưa với Tô Thanh Trạch, hoàng đế trực tiếp phân phó Lý Trí Viễn đưa người vào nhà lao. Tấn Dương Vương lần này trù tính Tô Thanh Trạch, suýt tí là đắc thủ, vậy sao hoàng đế vẫn chưa có phản ứng gì?

Còn có Tô gia, Tô Kính Hằng và Ngụy phu nhân đều hận chết Tấn Dương Vương, sao lại có chuyện đường hoàng như thế, gả Tô Nhụy Trân vào vương phủ của Tấn Dương Vương.

Hơi sai sai...

Khẽ cau mày, trực giác Thẩm Nghiên Bắc cho thấy sự tình không đơn giản như bên ngoài, nhưng sự tình bên trong thế nào cũng không phải là chuyện mà một tiểu nhân vật như hắn có thể biết.

Trương Trình vốn không thân với Thẩm Nghiên Bắc, chỉ là muốn gặp Tô Thanh Trạch nên mới đến đây chào hỏi, hiện tại không có y ở đây nên chỉ hàn huyên với Thẩm Nghiên Bắc một chốc rồi cáo từ.

"Xem ra Trương Trình này có ý với Tô Thanh Trạch rồi. Đáng tiếc!" Tô Thanh Trạch là người hoàng đế muốn, ai dám đoạt?

"Thanh Trạch cũng không thích hắn." Cố Trường Phong không tán đồng câu đáng tiếc kia của hắn. Hai người đều ở Thanh Châu, nếu người này có ý với Tô Thanh Trạch thì đã sớm hành động, sao phải chờ tới bây giờ? Còn không phải là vì thấy Tô Thanh Trạch gầy rồi nên mới động tâm hay sao?

Hiển nhiên người này thích không phải con người Tô Thanh Trạch mà là bề ngoài xinh xẻo của y.

"Không không..." Thẩm Nghiên Bắc hạ giọng nói "Ta không cảm thấy đáng tiếc vì Trương Trình, mà là cảm thấy đáng tiếc cho Thanh Thạch."

"Y vốn có rất nhiều lựa chọn, nhưng hiện tại..."

Lời chưa nói hết đều giữ kín như bưng trong ánh mắt.

Mùng chín tháng hai, cuộc thi hội kích động nhân tâm cuối cùng cũng vén màn, cử tử từ khắp nơi trên cả nước đều hội tụ đến trước trường thi trong kinh đô.

Quá trình khảo thí thi hội không khác biệt gì với thi hương cho lắm. Khác chỗ ra vào kiểm tra càng nghiêm khắc hơn, hoàn cảnh trường thi cũng tốt hơn so với trường thi địa phương rất nhiều, ít nhất là xây nhà xí trường thi ở một chỗ khác, thí sinh không cần phải chịu đựng mùi vị tra tấn người kia nữa.

Trường thi vẫn giống nhau không cung cấp bất kỳ đồ ăn gì, chỉ cung cấp ánh sáng và than lò giữ ấm. Thí sinh có thể tự mình nấu nước nấu cơm.

Trận khảo thí này mang quy mô cả nước nên thế trận mạnh mẽ, ngoại trừ có binh gác nghiêm ngặt, quan nhân giám thị tăng nhiều thêm, còn có trọng thần triều đình tới chủ trì khảo khí, quan chủ khảo chính là nội các đại học sĩ Trương Hữu Chính Trương đại nhân và Lễ bộ thượng thư Chu đại nhân.

Thẩm Nghiên Bắc có kinh nghiệm khảo thí một lần, an tĩnh xếp hành đợi soát người, lãnh hào bài rồi ngựa quen đường cũ mà tìm được hào phòng của mình, đem chắn bản lấy ra đi vào.

Thi hội vẫn phân ra ba tràng khảo, mỗi tràng khảo thí cách nhau một ngày, phân biệt cử hành vào ngày chín tháng hai, mười ba tháng hai, mười bảy tháng hai.

Nội dung khảo thí thi hội so với thi hương thì được lướt bớt hơn, cuối cùng là một đạo đề lớn—— phải làm sao với chiến sự ở biên giới, có nên nghị hòa với man di không? Vì sao?

Bởi vì chuyện phụ thân Cố Trường Phong truy địch thâm nhập thảo nguyên rồi phát bệnh mà chết, Thẩm Nghiên Bắc nghiên cứu một phen về man di. Hơn nữa, hắn đã từng tiếp xúc với hoàng đế, hiểu biết đại khái với tính cách của hoàng đế nên trong lòng vô cùng khẳng định, đề này hơn phân nửa ở trên triều đang tranh luận dữ dội nhất. Hoàng đế không thể quyết đoán nên đề ra đề mục này, hy vọng chúng cử tử tiếp thu ý kiến quần chúng có thể dẫn dắt cho hắn.

Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy như đang gian lận. Hiểu biết về lịch sử Trung hoa trên dưới 5000 năm, hắn có thể lý tính mà phân tích lợi và hại của chiến sự, rồi từ tính cách và tác phong của hoàng đế đề nghiền ngẫm ra ý tứ của hoàng để có thể làm hắn nhận định rằng, hoàng đế hơn phân nửa có khuynh hướng chiến.

Đêm đó hoàng đế nói những lời kia với Cố Trường Phong, ẩn ý muốn khuyên Cố Trường Phong đi con đường mà Trấn Quốc Công đã an bài.

Cái gọi là binh mã chưa động, lương thảo đã đi trước.

Hắn có biện pháp gia tăng sản lượng lương thực, khiến cho Lý Trí Viễn chú ý, càng khiến cho hoàng đế chú ý. Hoàng đế khẩn trương việc đồng áng như thế, sau khi xác nhận biện pháp gia tăng sản xuất của hắn hữu dụng thì lập tức hạ lệnh cho Lý Trí Viễn mạnh mẽ mở rộng...

Hành động này của hoàng đế khả năng cao chính là đang chuẩn bị lương thảo.

Thẩm Nghiên Bắc vung bút, quyết định dựa vào cớ này.

Chủ chiến.

Phạm vào cường quốc, dù ở xa cũng diệt!

Thời gian múa bút thành văn trôi qua, đến khi Thẩm Nghiên Bắc viết xong nét cuối cùng, đã thấy cổ tay đau nhức.

Nhìn văn chương lưu loát trên bài thi, Thẩm Nghiên Bắc thở ra một hơi, kiểm tra lại một lần, xác nhận không có sai lầm thì đứng dậy vặn vẹo cổ, giật giật bả vai cứng đờ rồi đi nộp bài thi.

Bốn phía đều là các thí sinh vùi đầu đáp đề, không ai nộp bài thi trước.

Thẩm Nghiên Bắc sắc mặt bình tĩnh đem bài thi nộp lên, Lễ Bộ Thượng Thư Chu đại nhân vuốt râu, khẽ cau mày: "Đã trả lời hết rồi sao?"

"Đúng vậy."

"Vẫn còn thời gian, sao lại sốt ruột như thế?" Chu đại nhân cũng không nhìn bài thi của hắn, xụ mặt giáo huấn, "Người trẻ tuổi cần trầm ổn."

Thẩm Nghiên Bắc chỉ cười cười. Những thứ nên viết hắn đều viết, kiểm tra cũng không có sai lầm, làm người đầu tiên nộp bài thi tuy chói mắt nhưng ngồi trong không gian hẹp như vậy, lại để Cố Trường Phong cực khổ đợi bên ngoài. Còn không bằng nộp bài trước rồi đi ra ngoài hít thở không khí tươi mát.

"Ai nộp bài thi?" Trương Hữu Chính đi tới từ đối diện, nhìn mắt Thẩm Nghiên Bắc rồi cầm lấy bài thi.

Ngay sau đó, sắc mặt Trương Hữu Chính đột biến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bài thi.

Thẩm Nghiên Bắc hành lễ với hai người, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.

Trương Hữu Chính vừa nhìn liền hô to:

"Hay!"

"Thật sự hay quá!"

Đến khi hắn phục hồi tinh thần đi tìm người thì chỉ nhìn thấy thân ảnh thiến niên tuấn tú như trúc đã đi xa.

Bên ngoài trường thi có rất nhiều người khẩn trương nhìn chằm chằm cổng lớn, chợt thấy một thanh niên ôn nhã chậm rãi đi ra, không khỏi nhao nhao nhìn

"Ây, còn chưa tới giờ, sao người này lại ra đầu tiên? Là thi rớt sao?"

"Thần sắc hắn thong dong thế này, giống thi rớt hả?"

"Ta đoán là bỏ thi..."

Thẩm Nghiên Bắc đứng ở cửa trường thi, đôi mắt híp lại, ngẩng đầu trông về phía xa. Trời xanh thăm thẳm, mây trắng từng đám.

Đông qua xuân đến, vạn vật hồi sinh, thời tiết dần dần ấm áp, ánh mặt trời cũng tươi đẹp hơn nhiều.

Chờ nhiệt độ không khí nóng hơn một chút, hạt giống ớt cay của hắn cũng có thể gieo giống.

Nhưng trước hết, hắn phải mua chút đồ!

Còn muốn mua một tòa nhà rồi làm chút sinh ý...

"Nghiên Bắc!"

Hai người Cố Trường Phong và Chu Dục từ trong đám người chen tới, ánh mắt lo lắng nhìn hắn: "Có chuyện gì sao? Sao lại ra đầu tiên?"

"Nhớ em." Thẩm Nghiên Bắc nói nhẹ bên tai y, nói xong, hắn giang tay "Thi xong rồi, chúng ta về nhà thôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui