Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Hầu Hành Tiễn vung roi ngựa liều mạng lao đi, xe ngựa đang chạy với tốc độ cực nhanh lại lao đến một khúc cua.

Phương Tranh bị lắc lư sắc mặt tái nhợt, bất chấp nam nữ, cũng bất chấp
ngượng ngùng, nhắm mắt ôm chặt lấy cánh tay Dung Hàm không buông ra, coi y như bó rơm cứu mạng khi chết đuối.

Cô ta cứ kéo thế này thì áo sống của mình sẽ tuột ra mất. Dung Hàm cúi
đầu nhìn vạt áo bị kéo xộc xệch, chán ngán gượng cười: "Phương đại phu,
bên kia có sợi dây, cô cảm phiền lấy giúp tôi".

Chiếc xe ngựa này được mua của hãng vận chuyển, vội vàng lên đường không kịp thu dọn, trong góc thùng xe còn có mấy sợi dây thừng dùng để chằng
buộc hàng hóa.

"Đâu? Dây ở đâu?" Phương Tranh vội vã nhìn quanh, lại không nhìn thấy sợi dây thừng ngay sát dưới chân.

Dung Hàm lặng lẽ thở dài, hất cằm về phía góc thùng xe.

Phương Tranh nhìn theo ánh mắt y, cuối cùng cũng nhìn thấy sợi dây,
buông một tay ra cầm lấy đưa cho Dung Hàm, thắc mắc: "Dung đại phu cần
dây làm gì?"

Dung Hàm không đáp, ôm Loan Loan trong lòng, đặt đầu nàng vào hõm cổ
mình, buông một tay ra buộc một đầu dây vào thanh gỗ dùng để cố định
hàng hóa, lại quấn hai vòng quanh người mình và Phương Tranh rồi buộc
đầu còn lại vào thanh gỗ.

"Được rồi, giờ sẽ không sợ chao đảo nữa". Dung Hàm nhìn Phương Tranh
khuyến khích: "Phương đại phu bỏ tay ra thử xem, đừng sợ, không ngã ra
ngoài được đâu".

Phương Tranh thử buông tay ra, sợi dây thừng được buộc rất khéo mà cũng
rất chắc, không quá chặt siết vào người đau đớn, cũng không quá lỏng

không cố định được người. Bất kể xe ngựa lắc lư ngoặt gấp thế nào cũng
không bị ngã vì mất trọng tâm nữa.

"Được thật".

Phương Tranh vui mừng quay sang, mái tóc dài bay nhè nhẹ.

Dung Hàm gật đầu, nụ cười trong sáng.

Mấy sợi tóc của Phương Tranh vương vào gương mặt tươi cười của Dung Hàm. Đây là cự li gần nhất giữa nàng và Dung Hàm từ trước đến nay.

Gió thổi vù vù, tuyết bay hỗn loạn.

Tuyết trắng rơi đầy trên lưng hai con chiến mã kéo xe, lại gần như lập tức bị mồ hôi hòa tan, biến thành hơi nước bốc lên.

Phía sau vang lên tiếng giương cung nhỏ mà sắc bén, đó là lưu vân tiễn
của Hắc Vân kị. Tiếp theo là một loạt tiếng kêu gào thảm thiết không
ngừng.

Hầu Hành Tiễn thở ra một hơi, thổi bay tuyết bám trên râu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.

Các anh em đã đắc thủ.

Nụ cười vừa hiện lên trên môi đã đông cứng lại, bởi vì hắn nghe thấy
những tiếng giương cung khác hoàn toàn bất đồng, vừa trầm vừa nặng, đều
tăm tắp khiến người ta ớn lạnh sống lưng.

Trọng tiễn!

Hầu Hành Tiễn kinh hãi, cánh tay cầm cương run nhè nhẹ. Hắn cắn chặt
răng, gầm lên một tiếng, roi ngựa quất xuống lưng ngựa như mưa.


Hai con chiến mã bị đánh đau bung hết sức lực, bốn vó guồng tít bắn lên vô số tuyết đọng.

Tiếng kêu thảm và tiếng chém giết làm người ta kinh hãi từ phía sau
xuyên qua tuyết dày truyền đến theo gió. Hầu Hành Tiễn nhắm mắt lại, đáy mắt đau buốt nóng rát như bị lửa đốt, viền mắt thoáng cái đã ướt, tay
lại không ngừng vung roi, tiếp tục đánh ngựa chạy điên cuồng.

Trời dần sáng, không trung trắng nhờ nhờ như bong bóng cá, triền núi hiện lên lờ mờ trong cảnh tranh sáng tranh tối.

Hầu Hành Tiễn cắm đầu chạy như điên, không biết đã chạy bao lâu, đã chạy bao xa, chỉ cảm thấy thân xe dần dần ổn định trở lại, bớt nghiêng ngả
lắc lư hơn nhiều. Hắn quay đầu lại nhìn, không ngờ đã vượt qua Long Sơn, chiếc xe ngựa lẻ loi chạy trên đồng bằng bên sông Thú.

Thở ra một hơi thật dài, nghĩ đến các anh em vẫn ở lại trong rừng cây
trên Long Sơn, trong lòng đau đớn vô cùng, Hầu Hành Tiễn đưa tay lau
tuyết trên mặt, lúc này mới có thời gian quan tâm đến người trong thùng
xe, quay lại hỏi: "Dung công tử, Phương cô nương, hai người vẫn ổn chứ?"

"Tôi không sao". Phương Tranh bị rung lắc suýt nữa đảo lộn cả lục phủ
ngũ tạng, lại cắn răng nuốt nước chua vào bụng, trả lời rất kiên cường.

"Vẫn ổn". Dung Hàm nhìn Loan Loan trong lòng, kéo chiếc áo khoác da chồn trên người nàng chặt hơn một chút, bấm tay tính toán. Từ đế đô chạy đến Long Sơn lại chỉ mất vẻn vẹn năm ngày, có thể thấy lần này Hắc Vân kị
đã liều mạng, qua tiếng chém giết và tiếng kêu thảm đêm qua cũng có thể
đoán được phải trả giá như thế này.

Dung Hàm cảm kích trong lòng: "Hầu tướng quân, đa tạ các vị".

"Có cảm ơn thì cảm ơn vương gia của bọn ta". Hầu Hành Tiễn nhếch môi,
đột nhiên chuyển giọng thành khẩn: "Dung công tử, chuyện năm đó đều do
ta, đều là ta giấu vương gia mà làm. Công tử muốn đánh muốn giết cứ

việc, Hầu Thất ta tuyệt đối không nhíu mày một cái. Nhưng chuyện này
thật sự không quan hệ với vương gia, sau khi Loan Loan tỉnh lại, công tử có thể nói đỡ vương gia của bọn ta mấy lời hay không?"

Dung Hàm im lặng. Y vốn là người thông minh, chẳng lẽ lại không nghĩ ra những vấn đề thị phi trong đó.

Thù cần báo, Lâu Dự đã báo.

Người đáng chết, Lâu Dự đã giết.

Chuyện nên làm khi yêu một người, Lâu Dự đã làm đến cực hạn.

Chỉ có điều... Dung Hàm cầm bàn tay lạnh như băng của Loan Loan, cảm nhận mạch đập yếu ớt của nàng, trong lòng vô cùng phức tạp.

Với thân phận Tây Lương vương của Lâu Dự, cuộc đời chàng nhất định phải
hãm thân trong đầm lầy triều chính đầy sóng to gió lớn và mưu ma chước
quỷ, không thể thoát được những âm mưu đẫm máu vô cùng vô tận.

Mấy năm nay mình mang theo Loan Loan bôn ba khắp nơi, thực tế chính là
đang tránh Lâu Dự, né tránh những chuyện hiểm ác bám quanh người Lâu Dự
như bóng với hình.

Nhưng lúc này nhìn khuôn mặt trắng xanh hốc hác không hề có sức sống của Loan Loan, trong lòng Dung Hàm đau đớn chua xót. Lần đầu tiên y hoài
nghi việc mình một lòng mang Loan Loan tránh xa Lâu Dự để rời xa những
âm mưu hiểm ác đó rốt cuộc là đúng hay sai.

Thấy Dung Hàm một hồi lâu không đáp, Hầu Hành Tiễn cho rằng y đã đồng ý, cảm thấy yên lòng, lại nói: "Dung công tử, y thuật của công tử xuất
thần nhập hóa, các huynh đệ đều rất kính trọng. Đến lúc trở lại Lương
Châu, nếu công tử muốn ở lại mở một y quán thì cứ tới tìm ta. Cái khác
không nói, những công việc lớn nhỏ cần dùng đến tay chân như bảng hiệu
bàn ghế trà nước, các huynh đệ sẽ lo hết cho công tử".

Hắn cũng không để ý đến chuyện Dung Hàm có thân phận cao quý, có muốn ở
lại vùng biên giới lâu dài hay không, vẫn tiếp tục nói vui sướng: "Nếu
Dung công tử có thể ở lại, các tướng sĩ Hắc Vân kị đều như có thêm một
tính mạng, đó quả thực là may mắn của bọn ta".


Càng nghĩ càng vui, hắn nói dứt khoát: "Cứ quyết thế đi, tất cả mọi cửa
hàng cửa hiệu trong thành Lương Châu tùy ý công tử chọn, công tử thích
chỗ nào cứ việc nói một câu..."

Còn chưa nói xong chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên gấp gáp phía sau như mưa to gió lớn, dường như có một đội người ngựa đang đuổi theo.
Trong đó có một con ngựa chạy cực nhanh vọt lên khỏi đội hình, chỉ chốc
lát đã tới bên cạnh xe.

Thân xe hơi lắc lư, một bóng người từ trên ngựa nhảy lên, mũi chân khẽ
điểm vào mui xe, tiếp tục bay lên như đại bàng giương cánh, nhanh chóng
bay qua thùng xe hạ xuống phía trước.

Hầu Hành Tiễn biến sắc mặt, quát to một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ chém ngang thân người đó.

Keng! Hai thanh đao va vào nhau tóe lửa.

Hầu Hành Tiễn đau nhức hổ khẩu tay, suýt nữa không giữ được đao bị đánh
bay ra ngoài, lại cực kì ngoan cường xoay cổ tay giảm bớt lực, chuyển từ chém ngang sang bổ dọc từ trên đầu xuống.

Keng! Hai thanh đao va chạm một lần nữa. Lần này đao của đối phương lại
không còn cương mãnh mà trở nên mềm như bông, lập tức hút hết rồi hóa
giải đao ý của Hầu Hành Tiễn.

Nhát đao như chém vào bông, Hầu Hành Tiễn kinh ngạc, vừa hít sâu một hơi định chém tiếp lại nghe thấy một âm thanh bất đắc dĩ: "Lão Thất!"

Nghe thấy âm thanh này, Hầu Hành Tiễn vui mừng khôn xiết, thu đao nhìn
kĩ. Người này mặc dù đứng sấp bóng, khuôn mặt khuất trong bóng tối nhờ
nhờ nhưng không phải Lâu Dự thì là ai?

Hắn lại thò đầu ra nhìn lại, một đội kị binh Hắc Vân kị đông nghịt thúc
ngựa chạy sau xe ngựa ngoài trăm mét tạo thành một hình vòng cung bảo vệ chiếc xe ngựa này ở chính giữa.

Vương gia đã đến, hết thảy mọi vấn đề đều không còn là vấn đề.

Hầu Hành Tiễn vui vô cùng, một tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận