Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Lâu Dự vén rèm vào thùng xe. Thùng xe vốn cũng không rộng, chàng lại thân cao chân dài, không gian lập tức tỏ ra chật chội.

Biết Lâu Dự và Dung Hàm có chuyện cần nói, lại cũng thật sự sợ khí thế
lạnh lùng như núi băng của Lâu Dự, Phương Tranh cực kì tinh ý vươn vai
một cái, nói: "Chật chội quá, ngồi đau cả lưng, tôi đi bên ngoài một lát cho thoải mái.

Nói xong liền vội vã bò ra bên ngoài, lại quên mất trên người vẫn còn
buộc dây nên bị kéo giật lại, đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

Phương đại phu thoạt nhìn dịu dàng thanh tú, tại sao lại hấp ta hấp tấp
như vậy? Dung Hàm thầm suy xét về sự thay đổi của Phương Tranh, đưa tay
cởi sợi dây thừng ra.

Phương Tranh như được đại xá, cười cười khó xử, vừa xoa gáy bị đụng đau vừa vén rèm xe chui ra bên ngoài.

Thấy Phương Tranh tránh như tránh tà, Lâu Dự nhìn về phía Dung Hàm, ngạc nhiên hỏi: "Ta đáng sợ như vậy sao?"

Ngươi không phải đáng sợ, ngươi cực kì đáng sợ!

Hầu Hành Tiễn nhìn Phương Tranh chật vật trốn ra, cho nàng một ánh mắt
"Đừng nhụt chí, cô đã lợi hại lắm rồi", ngồi dịch mông sang bên cạnh, vỗ vỗ chỗ trống đó: "Ngồi đi".

Lại hạ thấp giọng, ngón tay chỉ vào rèm xe: "Người này miệng độc tâm
ác, không biết đã dọa chạy dọa khóc bao nhiêu khuê tú giai nhân. Có thể
cầm cự trước mặt người đó lâu như vậy, cô cũng được coi là một phụ nữ
can đảm".

Phương Tranh lau mồ hôi lạnh, không khách sáo đặt mông ngồi xuống, bắt
chước Hầu Hành Tiễn hạ thấp giọng: "Sợ chết đi được. Khí thế của hắn như tảng băng, đừng nói là tới gần, đứng cách ba thước đã có thể chết cóng

rồi. Tôi nghi là hắn còn không biết cười".

"Vương gia đương nhiên biết cười".

Nhớ tới hình ảnh Lâu Dự khí thế hiên ngang, khỏe mạnh thẳng thắn, nụ
cười trên mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, tinh thần phấn chấn, ý chí hăng
hái rất lâu trước kia, Hầu Hành Tiễn cảm thấy trong lòng chua xót, thở
dài nói: "Lần tôi nhìn thấy vương gia cười vui vẻ nhất là ở trong lều
trung quân. Lần đó vương gia ép Loan Loan làm thân binh, Loan Loan nhảy
dựng lên phản đối, vương gia cười rất giống một con cáo vừa bắt được gà, răng suýt nữa thì rụng mất".

"Hắn mà biết cười thì có mà mặt trời mọc đằng tây, tuyết đọng vạn năm
trên đỉnh núi Cảnh ở đế đô tự nhiên tan chảy". Phương Tranh nghi hoặc
quay lại nhìn rèm xe, lắc đầu không dám tin tưởng.

"Vương gia rất anh tuấn, cười lên dễ coi lắm". Chỉ sợ Lâu Dự bị người
khác xem nhẹ, Hầu Hành Tiễn vội vã giải thích: "Tuấn tú khôi ngô, phong
tư hơn người, các đệ tử thế gia trong thành Thượng Kinh chỉ xứng xách
giày cho vương gia, không biết bao nhiêu khuê tú danh môn nằm mơ cũng
muốn trở thành vợ vương gia".

Làm vợ một tảng băng? Phương Tranh rùng mình liền mấy cái.

"Trước kia lúc cười nhìn Loan Loan, sự dịu dàng của vương gia dường như
phát ra từ đáy lòng, ngay cả bọn tôi nhìn cũng cảm thấy ấm dào dạt".

Hầu Hành Tiễn cười rất đắng, giọng nói chua chát: "Nhưng sau cuộc chiến Sa Loan, vương gia không còn cười nữa".


Nụ cười đắng chát của hắn mang sự tự trách và áy náy vô tận, bầu không khí nặng nề bao trùm cả hai người.

Phương Tranh cảm thấy tiếng cười đau khổ của Hầu Hành Tiễn như nước ngấm qua lụa chậm rãi thấm vào trong lòng mình. Nàng quay sang nhìn Hầu Hành Tiễn, yên lặng một lát rồi hỏi: "Ở Sa Loan rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?"

Hầu Hành Tiễn mím chặt khóe miệng, bàn tay cầm cương ngựa nổi gân xanh ngoằn ngoèo.

Phương Tranh thật sự không nén được sự tò mò trong lòng, lại hỏi: "Tây
Lương vương, Loan Loan cô nương, và cả... Dung đại phu, giữa bọn họ rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hầu Hành Tiễn yên lặng không đáp, nhìn về phía chân trời xa xa. Một hồi
lâu sau hắn mới gian nan mở miệng, lại nói một câu không ăn nhập gì với
câu hỏi của Phương Tranh: "Trời sắp sáng rồi".

***

Tiếp tục đi hai canh giờ nữa là có thể trở lại Lương Châu". Lâu Dự ngồi
xuống, nhìn Loan Loan không chớp mắt. Một mình một ngựa đối mặt với
trọng tiễn của Ưng Đình cũng không e ngại chút nào, vậy mà trong chớp
mắt nhìn thấy Loan Loan, sự sợ hãi vô tận tích tụ trong lòng chàng mấy
hôm trước lại dâng trào.

Trong mấy ngày chạy trốn vừa qua, lúc nào chàng cũng vô cùng lo lắng.
Vạn nhất trong những ngày không ở bên cạnh Loan Loan, cô ấy lại có mệnh
hệ gì...


Ý nghĩ này một khi xuất hiện liền biến thành vô số cỏ dại có đốt cũng không cháy hết, trong lòng sợ hãi không kiềm chế được.

Đến lúc này nhìn thấy Loan Loan nằm trong lòng Dung Hàm, nhịp thở ổn
định không có gì ngại, chàng mới có cảm giác yên tâm nhưng vẫn phải xác
nhận lại: "Dung Hàm, Loan Loan cô ấy..."

"Không tốt lên, cũng không xấu đi..."

Giọng Dung Hàm vẫn lạnh lùng cứng rắn như trước nhưng ánh mắt lại nhìn
tay trái Lâu Dự đang buông xuống. Cổ tay áo quân phục màu đen ướt đẫm,
một vệt máu tươi từ cổ tay rỏ xuống, từ từ chảy theo đường ghép giữa
những tấm ván, hội tụ thành một vũng máu dưới sàn xe.

Y than thầm một tiếng, đặt Loan Loan vào lòng Lâu Dự, xoay người mở hộp thuốc.

Lâu Dự gần như lập tức ôm lấy Loan Loan, lại sợ mình ôm quá chặt làm đau nàng nên vội vàng nới lỏng bớt tay, cực kì dịu dàng ôm nàng vào lòng,
cảm thấy xương bả vai nàng mỏng manh đâm vào tay, đau như xé lòng, lẩm
bẩm nói: "Sao lại gầy đến thế này?"

"Mấy ngày nay chỉ uống được nước sạch với sữa dê, sao có thể không gầy
được? Không thể tiếp tục như vậy nữa, may mà chúng ta đi nhanh nên sắp
về đến nơi rồi".

Dung Hàm nhìn Loan Loan, ánh mắt cũng ngập tràn thương xót, tay lại vẫn tìm kim sang dược bôi lên vết thương trên người Lâu Dự.

Vết thương trên bả vai Lâu Dự máu thịt lẫn lộn, có thể nhìn thấy xương
trắng hết sức rõ ràng, vừa to vừa sâu, thịt lật ra ngoài. Có lẽ là sau
khi bị trọng tiễn xuyên qua, chàng lại lật tay rút tên ra nên mới thế
này.

Bị thương như vậy nhưng chàng lại không biết giữ gìn, không hề đắp thuốc trị thương mà cứ mặc cho vết thương bị gió thổi tuyết dính, vết thương
tái nhợt đã có dấu hiệu thối rữa.


Dung Hàm cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục thở dài thì chẳng mấy chốc sẽ
thành một ông già ốm yếu, thô bạo xé toạc vai áo Lâu Dự để bôi thuốc
tiêu độc cho chàng.

Do tâm tính của người theo nghề y, Dung Hàm vô thức nhẹ tay lại dù miệng vẫn nói lạnh lùng: "Nếu ngươi muốn chết cũng phải đợi Loan Loan về đến
Lương Châu bình yên. Giờ đây cường địch rình rập, ngươi lại vô trách
nhiệm để chính mình thành ra thế này, nếu đại quân đuổi kịp thì làm thế
nào? Chẳng lẽ lúc Loan Loan tỉnh lại, ta phải nói với cô ấy rằng vì cứu
cô ấy nên ngươi đã chết trận sa trường, sau đó cô ấy lại đau lòng chết
một lần nữa?"

Giọng y lạnh lùng, thậm chí là hơi cay nghiệt, nhưng ý thành toàn cho Lâu Dự và Loan Loan lại sáng tỏ như nhật nguyệt.

Lâu Dự nghe xong yên lặng một lát, lại rất nhanh trở nên vui vẻ, vặn hỏi: "Ý ngươi là Loan Loan sẽ nhanh chóng tỉnh lại?"

Dung Hàm ờ một tiếng, rắc thuốc cầm máu lên vết thương trên vai Lâu Dự,
giọng nói trở nên vui vẻ hơn: "Hàn độc của cô ấy đã tiêu hết, lại được
nội lực của ngươi tương trợ nên đã có sinh cơ. Chỉ có điều kinh mạch tổn hại nghiêm trọng, thân thể quá mức yếu ớt cho nên nhất thời không ăn
uống được, hôn mê bất tỉnh. Nếu có thể yên tâm tĩnh dưỡng, ta lại hết
lòng điều dưỡng sáu tháng một năm, cô ấy sẽ có thể bình phục được tám
phần. Chỉ có điều khí hải đã vỡ, sợ rằng nội lực cũng không khôi phục
được đến trình độ trước kia nữa".

Thuốc cầm máu rắc vào vết thương bỏng rát, Lâu Dự lại như không cảm thấy đau, dùng ngón day nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Loan Loan. Như mất rồi
lại tìm về được, trong lòng mừng rỡ vạn phần, chàng không nhịn được khẽ
gọi: "Loan Loan, Loan Loan..."

Loan Loan dường như ngủ không yên, khẽ cử động một chút.

Chàng vội vàng hạ giọng, ôm lấy nàng như thể sẽ không bao giờ buông ra
nữa, nói nhỏ: "Dung Hàm, kể cho ta nghe chuyện của Loan Loan mấy năm nay đi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận